Từ sau khi hắn lên bốn tuổi, hầu như mỗi ngày đều có thể nhớ tường tận, dù là trí nhớ vui sướng hay thống khổ, hắn cũng không thể quên được. Hơn nữa bất kể là nhìn thấy sách vở nào, hắn đều rất nhanh học được, kể cả lý luận …
Dù sao thì sự thật là hắn rất khác biệt với những người khác.
Hắn và bạn bè cùng lứa tuổi căn bản không có chủ đề chung để nói chuyện, những người lớn cũng vĩnh viễn không có cách nào đối thoại ngang hàng với hắn, loại hài tử trưởng thành sớm như hắn vô cùng thống khổ, ấy là chuyện không thể nghi ngờ, cho nên đã tạo thành tính cách trầm lặng ít nói của hắn.
Mà người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với hắn, là ông nội.
Lúc hắn bảy tuổi, ông nội nói, con đi nước ngoài đi, đi một mình.
Cha mẹ hắn nghĩ là hắn quá nhỏ, không đồng ý, nhưng do bản thân hắn kiên trì cùng sự khuyên bảo của ông nội, vẫn đưa hắn ra nước ngoài.
Hắn thích ông nội như vậy, bởi vì ông nội tin tưởng hắn.
Dĩ nhiên, hắn cũng biết ông nội vẫn âm thầm phái người bảo vệ hắn, hắn hiểu, dù sao dẫu hắn có biết bao nhiêu tri thức nhưng thực tế hắn vẫn là một đứa trẻ.
Sau đó dưới sự trợ giúp yên lặng của người kia, hắn lên tiểu học ở ngoại quốc, nhảy lớp, lại nhảy lớp, mười bốn tuổi hắn hoàn thành cuộc thi thạc sĩ.
Sau đó một năm, ông nội hắn xuất hiện, ông nói, trở về học trung học. Sau khi nghe xong hắn liền gật đầu, sau đó chấp nhận để ông nội che dấu bằng cấp, tới học ở A trung.
Hắn biết rằng, ông nội muốn hắn có thể nói chuyện với bạn bè cùng lứa tuổi của hắn. Dù sao từ nhỏ đến giờ, hắn vẫn không thể cùng người khác nói chuyện phiếm một cách thuận lợi, thậm chí một người bạn cũng không có, cho nên nếu nói hắn không cảm thấy tịch mịch là nói dối.
Nhưng thế thì sao a? Hắn tuyệt đối không muốn cùng những người mà hắn cho rằng không hiểu nổi trở thành bằng hữu, hắn cũng không thể hạ thấp thái độ thay đổi chính mình, dù thế nào, hắn vẫn rất cao ngạo.
Sau đó ông nội biết hắn một mực không cách nào hiểu suy nghĩ của bạn bè cùng lứa tuổi nói với hắn, có một bạn học tên Ngôn Diễm Yên rất thích hợp để làm bạn hắn.
Hắn nghĩ, nếu là ông nội tự mình chọn lựa, người kia nhất định có thể cùng mình trao đổi thật tốt.
Hắn rất chờ mong.
Hắn không ngờ người đặc biệt mang theo tiếng chuông khi cười chính là cậu ấy, hắn cảm thấy cậu là đặc biệt, hắn cũng đặc biệt, cho nên, cho nên… có thể trở thàh bạn tốt a?
Vẫn là không được.
Làm đại biểu học sinh mới vào trường, hắn diễn thuyết xong liền đi về hướng của người đặc biệt này, hơn nữa vì thế mà đuổi đi một bạn học có tính cách rất cổ quái.
Cuối cùng một câu cũng không thể nói cho tốt.
“ Hai người là bạn sao?”
“ Ta không nhớ rõ là ta có quen biết với một người bạn ưu tú như vậy a.”
Giọng nói của người đặc biệt này mười phần thanh tịnh, làm cho người nghe cảm thấy thật thoải mái, cậu nói hắn ưu tú. Được rồi, hắn rất cao hứng. Bởi vì người khác khi thấy hắn chỉ biết nói:” Nhìn đi, hắn là một thiên tài.” Nhưng không thấy hắn sẽ không nói “ Xem, người này thật ưu tú a.”
Nhưng hắn không biết rõ vì sao mình không thể mở miệng nói, quả nhiên thói quen thật đáng sợ sao?
Cho nên hắn quyết định trước tiên quan sát người tên Ngôn Diễm Yên này,chuẩn bị tính toán xem nên ở tình huống nào bắt đầu tiến hành làm quen với cậu.
Khi Ngôn Diễm Yên hỏi hắn: “ Ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” Hắn không thể không thừa nhận chính mình lúc ấy hồi hộp muốn chết. Nếu như hắn bị phát hiện là vụng trộm quan sát cậu, người này có tức giận hay không a?
Hắn giống như kẻ cuồng theo dõi vụng trộm đi theo Ngôn Diễm Yên.
Ngôn Diễm Yên giống hắn cũng không hòa hợp với mọi người, ngoại trừ người tên Lý Hữu Xuyên có thể tiếp cận cậu một cách bình thường, những người khác đều bị khí thế nhàn nhạt xa cách của cậu làm cho không dám tới gần.
Cơm trưa của Ngôn Diễm Yên đều là làm từ nhà mang đi, rau dưa bên trong thoạt nhìn rất ngon mắt.
Giờ nghỉ trưa Ngôn Diễm Yên cũng không ngủ, mà rất chăm chỉ đọc sách học tập.
Ngôn Diễm Yên là một người tốt, thiện lương.
Ngôn Diễm Yên không có cha mẹ vẫn rất kiên cường, không cam chịu, còn làm thêm một công việc làm thêm ngoài giờ.
Cho nên khi hắn yên lặng đứng ở ngoài cửa quán cà phê nhìn thấy thời điểm Ngôn Diễm Yên bận rộn, hắn đã nghĩ, a, người này thật đặc biệt.
Dù cho mọi việc Ngôn Diễm Yên làm đều rất bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy người này rất đặc biệt.
Trước đó hắn là nghĩ như vậy a.
Sau đó hắn nhìn thấy cái gì? Ngôn Diễm Yên sau khi cùng một nam nhân lớn lên anh tuấn lại có xe riêng đứng ở cửa ra vào của quán cà phê nói chuyện vài câu, nhìn qua cậu rất vui vẻ, sau đó lên xe của người đi rời đi.
Cưỡi nên xe máy địa hình mà hắn chính tay cải tạo, hắn một mực đi theo tới nhà Ngôn Diễm Yên.
Hắn quan sát từ dưới lầu, thấy sân thượng Ngôn Diễm Yên rất nhiều hoa, có thể thấy người này rất thích thực vật.
Cứ như vậy hắn đợi ở dưới lầu thật lâu, kỳ thật cũng không phải rất lâu, chỉ một giờ, nhưng không biết vì sao hắn lại đặc biệt thấy nóng ruột.
Một giờ sau, người nam nhân kia ôm một bó hoa đi xuống, theo sau hắn là Ngôn Diễm Yên vẻ mặt tươi cười.
Không phải từ trước đến nay Ngôn Diễm Yên không hợp với người khác sao? Ngôn Diễm Yên không phải là giống hắn hầu như không có bạn bè sao?
Hắn cau mày, ác ý bóp méo mối quan hệ của người nam nhân này cùng Ngôn Diễm Yên, sau khi người nam nhân rời đi, hắn tiến lên nói với Ngôn Diễm Yên “Ông nội đã nhìn nhầm ngươi.”
Đúng, ông nội đã nhìn nhầm Ngôn Diễm Yên, người này thích hợp làm bạn hắn ở chỗ nào chứ? Rõ ràng là một kẻ bị tiền bạc hấp dẫn bán đi thân thể của mình mà thôi a!!!
Ở nước ngoài, chuyện như vậy thật sự xảy ra rất nhiều, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như vậy.
Hơn nữa, bản thân hắn cũng không thích nữ sinh, chỉ thích nam sinh.
Cho nên hắn vĩnh viễn không thể giống như người khác được, hắn cũng không muốn cùng những phàm phu tục tử kia giống nhau.
Có chút thất thố, hắn chưa lấy chiếc xe còn ở dưới nhà của Ngôn Diễm Yên đã rời đi, trên đường trở về A trung hắn chậm rãi tỉnh táo trở lại. Sau đó hắn hối hận.
Cái gì vậy? Sao hắn phải tức giận như vậy a?
Nhưng mà muốn hắn xin lỗi, thật sự quá khó a… Hắn thật sự nói không nên lời…
Vì vậy ngày hôm sau, khi thấy Ngôn Diễm Yên bị người khác đè ngã, hắn muốn tiến lên trợ giúp, nhưng thân thể lại không làm theo suy nghĩ của hắn, mà chỉ trừng mắt cho kẻ nằm trên Ngôn Diễm Yên phải đứng dậy mà thôi, nhưng mà hình như Ngôn Diễm Yên đã bị thương. Hắn suy nghĩ, nếu hắn tiến lên dìu cậu, có thể cứ như vậy mà trở thành bạn tốt hay không?
Nhưng trong chớp mắt thời gian mà hắn đang tự hỏi, bạn bè duy nhất ở trong trường của Ngôn Diễm Yên là Lý Hưu Xuyên liền tiến đến.
Mà hắn đang ngẩn ngơ cũng đồng thời thở dài một hơi, hắn biết mình không đủ dũng khí tiến lên. Hắn chính là quỷ nhát gan.
Vào học, hắn nhìn thấy được động tác nhỏ của Ngôn Diễm Yên, xem ra đã bị thương không nhẹ a.
Nhớ ra trong ký túc xá của mình có một lọ rượu đánh ngã dự phòng, hắn quyết định khi tan học sẽ đi ký túc xá lấy.
Hắn chạy ra ngoài trước lại chạy trở, hắn không buồn để ý đến ánh mắt kì quái của người khác. Hắn nghĩ, cứ như vậy đưa cho Ngôn Diễm Yên, có thể cùng cậu làm bạn đi?
Nhưng mà Ngôn Diễm Yên lại không ở đó.
Cho nên hắn đành phải đem thuốc trên tay để ở mặt bàn của Ngôn Diễm Yên.
“ Giang Bách Huy, cậu có biết ai đặt thứ này ở trên bàn ta không?” thời điểm Ngôn Diễm Yên quay lại nhìn hắn hỏi, hắn có chút cao hứng, nhưng mà nói đây là thuốc hắn để thì thật kỳ lạ, cho nên hắn lại lựa chọn im lặng.
Khi Ngôn Diễm Yên xem bản hướng dẫ sử dụng, tim hắn lại đập cực nhanh, không giống ngày thường.
Hắn quyết định trốn học.
Trên sân thượng, ông nội gọi điện cho hắn.
Nhìn đi, ông nội thật sự rất hiểu hắn, lại biết rõ hắn trốn học, nếu không sao lại gọi điện thoại cho hắn làm gì?
“ Con ở chung với Ngôn Diễm Yên có tốt hay không a?”
Hắn trả lời có.
Ông nội biết hắn không có, cho nên ông bảo hắn mỉm cười.
Mỉm cười? Hắn không thể, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đứng trước gương luyện tập?
Ai… Muốn làm quen bạn bè thật sự là rất khó a…