“Các anh là lạ.” Ngôn Diễm Yên cau cau chân mày, càng nghĩ càng không đúng.
Ngôn Diễm Yên đột nhiên nghĩ đến Cố Thần hình như đã từng hôn cậu.
Ngôn Diễm Yên đột nhiên nghĩ đến Giang Bách Huy đã từng nói thích cậu.
Ngôn Diễm Yên đột nhiên nghĩ đến Giản Dực thích chơi xấu cậu.
Không đúng không đúng, nếu như cậu không hiểu sai, những thứ này hẳn là sự thân mật giữa bạn bè a.
Nhưng nếu hiểu sai…
“Các anh, không phải là… thích ta đi, kiểu “thích” người yêu o[╯□╰]o …..” Thời điểm nói ra những lời này, bản thân Ngôn Diễm Yên cũng cảm thấy rất buồn cười, nhưng nét mặt bây giờ của bọn họ chính là vẻ mặt “ Rốt cục cậu cũng biết” a!
“ Đừng có đùa.” Ngôn Diễm Yên khôi phục bình tĩnh. “Bên cạnh ta không có khả năng xuất hiện nhiều đồng tính luyến ái như vậy.”
Đời trước hoàn toàn không có nữ nhân nào thích, chẳng lẽ đến kiếp này cậu liền muốn cùng nam nhân một chỗ.
Cái gì vậy, đừng nói đùa a.
“Không phải là nói đùa.” Giang Bách Huy cau cau chân mày, hắn kỳ thật không quá muốn ngả bài lúc này.
“ Anh thích em, Yên.” Cố Thần cũng không muốn ngả bài bây giờ, hắn thích nước ấm hầm ếch xanh, hầm nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc?
“Ta nghĩ đến cậu biết rõ.” Giản Dực thì vẻ mặt ngạc nhiên, hắn tới nhà cũng thỉnh thoảng cùng giường chung gối với Ngôn Diễm Yên còn thích ăn chút đậu hũ như vậy, Ngôn Diễm Yên thậm chí vẫn không biết hắn thích cậu?
“…” Ngôn Diễm Yên đột nhiên nhớ ra hình như cửa hàng bán hoa hình như còn có chuyện chưa làm xong, bình tĩnh đi tới trước để gọi điện thoại. “Khang Tần a, ta nhớ lần trước anh đã nói là tìm được nơi để mở chi nhanh a, để xong lễ tốt nghiệp ta sẽ đến đó nhìn xem… ân, cứ như vậy…”
“Yên.”
“Diễm Yên.”
“A Yên.”
Ba người đằng sau đều kêu tên Ngôn Diễm Yên ở phía trước, mà Ngôn Diễm Yên lần đầu tiên cảm thấy ba âm thanh đầy từ tính đó không ngờ lại làm cậu rùng mình.
Đi đến ngõ nhỏ, Ngôn Diễm Yên xoay người, quả nhiên mấy người kia vẫn đi theo.
“…” Ngôn Diễm Yên chăm chú nhìn ba nam nhân đặc biệt tuấn mĩ, mấp máy môi, “Ta… không phải đồng tính luyến ái…”
“Ta không thích nam nhân.”
“Ta chỉ coi anh là bạn tốt của ta.”
“Ta không có cách nào để chấp nhận việc bạn tốt “Thích” ta…”
“Dù cho tương lai ta có thể sẽ gặp được một nửa kia của mình mà không để ý đến giới tính của người đó…. Thì đó cũng không phải là các anh…”
Mỗi một câu giống như đâm vào tim của ba người kia.
“ Coi nhau là bạn không tốt sao?”
Ngôn Diễm Yên nói rất chân thành.
Đúng là cậu không ghét đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa cậu muốn trở thành đồng tính.
Hơn nữa, cho dù cậu có trở thành đồng tính luyến ái, cậu đại khái cũng sẽ không thích ba người trước mặt a.
Giản Dực, hắn là người bạn duy nhất đời trước, ở trong lòng Ngôn Diễm Yên, Giản Dực là đặc biệt, nhưng chỉ là bạn bè đặc biệt mà thôi.
Cố Thần, là người đầu tiên đối với cậu hoàn toàn săn sóc sau khi cậu sống lại, kỳ thật trong lòng Ngôn Diễm Yên, Cố Thần giống như một người cha hiền lành, phụ thân mất đi lúc cậu 15 tuổi cũng giống Cố Thần vậy (Quân: Uy uy uy, Cố Thần muốn khóc, từ phụ a!!)
Giang Bách Huy, Ngôn Diễm Yên nghĩ nghĩ, địa vị của Giang Bách Huy trong lòng cậu đại khái cũng giống như địa vị của Lý Hưu Xuyên a.
Đã nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Như vậy từ nay về sau cũng sẽ không trở thành dạng khác.
Ngôn Diễm Yên cho tới bây giờ đều rất cố chấp, đối với tình cảm lưu luyến cậu thật sự rất cố chấp.
Đời trước tuy rằng vợ cậu phản bội cậu, nhưng cậu khi đó thật sự rất rung động với người vợ đó.
Nhưng là, dù cho ba người trước mặt vô cùng ưu tú, nhưng hoàn toàn không làm cậu có cảm giác rung động.
Cậu không muốn cùng một người cậu hoàn toàn không có chút rung động sống qua một đời…
“Ta đến trường học… Các anh cứ tự tiện…”
Nói xong Ngôn Diễm Yên xoay người chạy đi, ba người đằng sau cũng không đi lên.
Sau đó cửa hàng hoa của Ngôn Diễm Yên thật sự trải rộng khắp thế giới đi.
Sauk hi già đi, rất ít người nhớ tên cậu, chỉ gọi cậu là “Hoa gia”.
Cậu xây dựng quỹ, kiến thiết cô nhi viện.
Cũng không nghe qua cậu cưới ai.
Không có người yêu thì ra là chuyện như vậy.