Đột nhiên, một đạo cấp phong khác nổi lên, chỉ nghe kình phong lúc nổi lúc dừng, tiếp đó là một đạo hồng quang loé lên rồi vụt tắt.
Hồng quang loé lên, loé lên, đột nhiên tất cả trở lại yên tịnh như trước.
Trong động lại trở về một vùng hắc ám.
Hồi lâu sau, mới nghe Lãnh Huyết trầm giọng nói:
– Đốt lửa!
Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng vội vàng đốt đuốc lên, Đinh Thường Y kêu lên một tiếng thất thanh, dùng tay bịt chặt miệng.
Đùi trái của Lãnh Huyết toàn là máu.
– Ngài thọ thương rồi!
Đường Khẩn nói.
Đinh Thường Y đã lao người đến, cầm máu cho Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết nói:
– Là Nhiếp Thiên Sầu.
Cao Phong Lượng hỏi lại:
– Là lão?
Lãnh Huyết nói:
– Lão cũng là bất đắc dĩ mà thôi, muốn giết các người, buộc phải giết ta trước mới được.
Đinh Thường Y bảo Lãnh Huyết ngồi xuống một tảng đá, không chút ngần ngại nhấc đùi trái của chàng đặt lên đầu gối phải của bản thân, rạch quần ra bôi thuốc cho chàng.
Nàng cúi đầu xuống rịt thuốc, mấy sợi tóc mai lòa xòa xuống mặt tựa những sợi dây ngọc vậy, dưới ánh lửa có một vẻ đẹp khiến người ta phải nín thở. Chợt "xoẹt" một tiếng, Đinh Thường Y đã xé một góc y phục của mình ra, sau đó dùng răng giựt đứt những sợi chỉ thừa, rồi buộc vết thương lại cho Lãnh Huyết.
Gương mặt Lãnh Huyết như một bức tượng đồng không hề biến đổi, nhưng trong mắt đã có chút cảm động.
Đường Khẩn cầm đuốc chiếu đến:
– Lão ... ở đâu?
Lãnh Huyết tiếp lời:
– Lão ở dưới đất.
Đường Khẩn giật mình, vội dùng đuốc chiếu xuống mặt đất.
Lãnh Huyết lại nói tiếp:
– Lão đã dùng đến một chiếc hồ lô nữa.
Cao Phong Lượng nở một nụ cười:
– Nhưng đã bị Lãnh huynh phá mất.
Lãnh Huyết nói:
– Ta cũng đã thọ thương.
Đường Khẩn ngập ngừng nói:
– Lão ... lão có quay lại không?
Lãnh Huyết hỏi ngược lại gã:
– Động này còn xa không?
Đường Khẩn quan sát bốn bề một lượt:
– Sắp ra đến ngoài rồi. Bên ngoài chính là lưng chừng núi của Thúy Bình Sơn.
Lãnh Huyết đột nhiên nói:
– Phong cảnh ngoài đó hẳn là rất đẹp.
Cảnh núi đích thực là rất đẹp.
Dõi mắt nhìn ra, cây lá trùng trùng, núi xanh nước biếc, động núi khe suối lung linh huyền ảo, thác nước ào ào, yên ba thiên lý. Nhìn gần, cây cỏ xanh tốt, nước suối hiền hòa, mặt trời rực rỡ chiếu trên đầu, nhưng không khí lại không chút nóng bức, mà lại mát dịu, sảng khoái, cảnh vật chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên.
Trước cửa huyệt động có một người đang ngồi xếp bằng.
Người này tóc trắng như tuyết, tư thế ngồi vô cùng đặc biệt, nhìn thủ thế của lão, tựa hồ như đang giăng lưới vậy.
Bên cạnh lão đặt một chiếc hồ lô.
Màu đỏ đen. Chiếc hồ lô thứ ba.
Nhưng trên tay lão tuyệt không có lưới, hơn nữa xem ra thì trên tay lão không hề có thứ gì.
Phía xa sau lưng bạch phát nhân có hai người, dáng vẻ bình thường vô vị, có vẻ như đang rất khẩn trương.
Hai người này tựa hồ như rất sợ hãi sự vật trên tay bạch phát nhân, vì vậy nên đứng cách lão rất xa.
Thế nhưng trên tay bạch phát nhân không có bất kỳ thứ gì.
Tịch dương đã ngả về Tây.
Dương quanh chiếu vào huỵêt khẩu ẩm ướt, âm u.
Lãnh Huyết, Cao Phong Lượng, Đinh Thường Y, Đường Khẩn lần lượt xuất hiện.
Ánh mắt của Lãnh Huyết và Nhiếp Thiên Sầu đang ngồi trước cửa giao tiếp với nhau.
Lãnh Huyết không hề dừng lại, tiến về phía huyệt khẩu.
Huyệt khẩu địa thế hơi dốc, tư thế của Nhiếp Thiên Sầu là từ cao nhìn xuống.
Chỉ là Lãnh Huyết đi lên phía trên, khí thế thẳng tiến không lùi của chàng tựa như nuốt hết ưu thế của đối phương.
Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng, Đường Khẩn toàn thần giới bị, đi sát phía sau.
Nhiếp Thiên Sầu vẫn ngồi yên, tuyệt không có dị động.
Lãnh Huyết mục trung vô nhân tiến lên phía trước.
Ngôn thị huynh đệ tuy đứng ở nơi xa, hai người họ cũng từng thân kinh bách chiến, nhưng vẫn khẩn trương đến sắc mặt biến đổi.
Lãnh Huyết đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Chàng từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, đã học được bản lĩnh của loài sói hoang, biết được nơi nào có mai phục, nơi nào có cạm bẫy, nơi nào có nguy cơ!
Thế nhưng bây giờ chàng chỉ cảm thấy nguy cơ đến gần, mà không biết nguy cơ sẽ xuất hiện ở đâu?
Nguy cơ không nhìn thấy mới là nguy cơ chân chính!
Cánh tay trầm ổn vững chắc tựa bàn thạch của chàng đã đặt lên đốc kiếm.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Nhiếp Thiên Sầu phát ra một tiếng hú sắc lạnh.
Tiếng hú này thập phần mãnh liệt, khiến cát bụi bay mù mịt, y phục phất phơ, cây cỏ ngả nghiêng, mái tóc bạc trắng như cước của lão dựng ngược lên tua tủa như chông.
Ngôn thị huynh đệ, Đinh Thường Y, Đường Khẩn nhất tề đưa tay bịt tai lại, cả Cao Phong Lượng cũng phải khẽ chau mày.
Chỉ có Lãnh Huyết, sắc mặt vẫn hoàn toàn không thay đổi.
Chính vào lúc này, Lãnh Huyết đột nhiên cảm thấy mình như đang rơi vào trong một tấm lưới, sau đó chàng lập tức phát giác cảm giác đó không chỉ là cảm giác mà thôi, đó là sự thật, sự thật là chàng đã rơi vào trong một tấm lưới.
Chàng ngay lập tức cảm nhận được chân tay bị vướng víu, bị ràng buộc, vô phương tranh động phản ứng.
Cùng lúc, Đinh Thường Y và Đường Khẩn cũng kêu lên kinh hãi, bọn họ cũng cảm nhận được giống như Lãnh Huyết.
Điều khác nhau là Lãnh Huyết đã bạt kiếm.
Kiếm phía trước, người phía sau, nhân kiếm hợp nhất, bắn về phía trước như một mũi tên.
Lãnh Huyết cảm thấy toàn thân bị bó chặt, tựa như một con cá đang giãy dụa trong lưới vậy, nhưng kiếm của chàng vẫn tạo ra những đóa hoa chói lọi, phát ra những tiếng rít như xé lụa.
Vậy mà xung quanh chàng không có thứ gì.
Lãnh Huyết thấy thân thể mình bị bó chặt tựa một đòn bánh tét, nhưng chàng vẫn toàn tâm toàn ý tập trung vào kiếm quang, "roạt" một tiếng, bỗng nhiên toàn thân nhẹ hẫng, chàng lập tức chếch người phóng ra, hạ thân xuống cách đó hơn trượng.
Giống như chàng vừa xông phá một tấm lưới vô hình khổng lồ vậy.
Cao Phong Lượng cũng nhanh chóng phóng người theo Lãnh Huyết, nhưng đường ra của ông đã gặp phải trở ngại.
Phía trước ông cũng không có vật gì.
Tựa hồ có một thứ gì đó có sức tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng, vừa bị đột phá một khuyết khẩu, lập tức tự động tràn lên vá lại, nhốt người ở bên trong đến chết mới thôi.
Nếu như là lưới, lưới đã thu hẹp lại.
Cao Phong Lượng, Đinh Thường Y, Đường Khẩn toàn thân bị bó chặt, không thể cựa quậy, những sợi dây lưới vô hình thít chặt những yếu huyệt của họ, khiến ba người không thể làm gì được.
Lãnh Huyết dựng kiếm, quay người lại, song mục phát ra hàn quang.
Hai tay Nhiếp Thiên Sầu đang làm động tác thu lưới.
Mục quang Lãnh Huyết tập trung vào chiếc hồ lô đặt bên cạnh lão.
Nhiếp Thiên Sầu ngưng hú, quay mặt sang nhìn Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết vẫn chăm chăm nhìn chiếc hồ lô:
– Mộng Ảo Thiên La, Lục Mậu Tiềm Hình Ti?
Nhiếp Thiên Sầu vỗ nhẹ lên chiếc hồ lô, Đường Khẩn, Đinh Thường Y, Cao Phong Lượng đang bị bó tay bó chân vào với nhau cũng chấn động, mặt lộ vẻ vừa kinh vừa nộ.
Lãnh Huyết nói:
– Trong sơn động ta đã không phá được chiếc hồ lô thứ ba.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Ngươi chỉ phá được chiếc hồ lô thứ hai của ta. Chiếc hồ lô thứ hai này không chỉ có thể phát ra Thái Ất Ngũ La Yên, mà còn có thể phóng ra Xích Ảnh Thần Quang nữa.
Kiếm khí của ngươi đã hủy nó rồi. Chiếc thứ ba này ta còn chưa xuất thủ.
Trên mặt lão không giấu nổi vẻ đắc ý:
– Tấm Lục Mậu Tiềm Hình Ti, Mộng Ảo Thiên La này chưa từng thất thủ lần nào.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói:
– Nhưng ta đã phá lưới mà ra.
Nhiếp Thiên Sầu thoáng biến sắc mặt, song lập tức nói:
– Nhưng ta đã chế trụ được những kẻ ta cần chế trụ.
Lãnh Huyết lần này chỉ nói có bốn chữ:
– Ngươi đừng bức ta.
Sau đó chú mục nhìn vào thân kiếm.
Nhiếp Thiên Sầu không quay đầu lại, chỉ phân phó với Ngôn thị huynh đệ:
– Mang chiếc hồ lô với ba phạm nhân này về! Nói với Lý Ngạc Lệ, những điều y bảo ta làm ta đã làm rồi, bây giờ Nhiếp Thiên Sầu không còn nợ nần gì y nữa!
Ngôn Hữu Nghĩa gật đầu đáp:
– Vâng!
Ngôn Hữu Tín nói:
– Nhiếp lão đại, chi bằng chúng ta hiệp lực diệt trừ tên này đi ...
Nhiếp Thiên Sầu đã là một đại địch, nếu thêm vào Ngôn thị huynh đệ trợ lực nữa, e rằng Lãnh Huyết không dễ đối phó.
Nhiếp Thiên Sầu chỉ nói một chữ như chém đinh chặt sắt:
– Đi!
Tròng mắt Ngôn Hữu Nghĩa chuyển động không ngừng, nói:
– Ta biết huynh sợ chúng ta không phải là đối thủ của người này.
Nói đoạn đột nhiên nhảy đến bên cạnh bọn Cao Phong Lượng ba người, trên tay cầm ba chiếc thanh linh tiêu, cao giọng nói:
– Nếu hắn không chịu thúc thủ chịu trói, ta sẽ phóng tiêu giết chết ba người này, xem hắn có còn dám kháng cự nữa hay không.
Nhiếp Thiên Sầu lần này càng không khách khí, chỉ dùng một chữ:
– Cút!
Ngôn Hữu Tín kéo kéo vạt áo Ngôn Hữu Nghĩa, đoạn một người cẩn thận nâng chiếc hồ lô lên, một người thì cầm phi tiêu giám thị ba người đang bị bó chặt trong tấm lưới vô hình.
Điều kỳ lạ là hồ lô vừa động, ba người cũng bị kéo đi, hoàn toàn không có năng lực kháng cự.
Lãnh Huyết thân hình nhích động, Nhiếp Thiên Sầu đã tháo chiếc hồ lô bên hông ra.
Đây là chiếc hồ lô duy nhất còn lại của lão.
Thân hình Lãnh Huyết lập tức ngưng lại.
Không ai dám phân thần chú ý đến sự việc khác khi đang phải đối đầu với Tam Bảo Hồ Lô của Nhiếp Thiên Sầu, kể cả Gia Cát tiên sinh cũng không thể.
Chàng biết mình phải sống thì mới cứu được bọn Cao Phong Lượng.
Ngôn thị huynh đệ bỏ đi rất nhanh, chốc lát đã không còn thấy bóng người đâu nữa.
Lãnh Huyết biết, nếu mình muốn cứu người, buộc phải giết người trước, giết đi cường địch đáng sợ trước mắt!
Miệng Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên phát ra tiếng rít quái dị.
Vừa rít lên, lão vừa lùi về phía sau.
Lãnh Huyết dựng kiếm lao lên. Hướng lùi của Nhiếp Thiên Sầu cùng hướng với bọn Ngôn Hữu Tín, Ngôn Hữu Nghĩa.
Tiếng rít càng sắc lạnh, Nhiếp Thiên Sầu càng lùi càng nhanh.
Lãnh Huyết thủy chung vẫn cách lão mười một thước, kiếm đặt chếch như có thể xuất thủ bất cứ lúc nào, nhưng thủy chung chàng vẫn không tìm được cơ hội xuất thủ.
Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên đình bộ.
Khí hậu trên núi vốn rất mát mẻ, nhưng nơi này lại vô cùng nóng bức, dưới chân không phải là đất cứng mà là một thứ bùn nhão đen đúa, nhầy nhụa. còn có mùi lưu huỳnh rất nồng.
Xung quanh còn có tiếng bộp bộp không ngừng vang lên.
Lãnh Huyết không ngờ rằng ở phùng núi non thanh nhã này lại có một nơi kỳ lạ đến vậy.
Nhiếp Thiên Sầu đột ngột dừng lại, Lãnh Huyết cùng lúc cũng dừng lại.
Đầu kiếm vẫn cách Nhiếp Thiên Sầu không nhiều không ít, vừa đủ mười một thước.
Nhiếp Thiên Sầu đột nhiên hỏi:
– Ngươi biết vì sao ta dẫn dụ ngươi đến đây không?
Lãnh Huyết không đáp. Hai mắt chàng tuy không chuyển động, nhưng đã lưu tâm đến địa hình nơi này. Chỉ thấy trước, sau, trái, phải đều có vài chỗ đất lầy, thỉnh thoảng trên mặt lại nổi lên những bong bóng nước, cái lớn thì như đầu người, cái nhỏ thì bằng cái mắt, thỉnh thoảng còn có vài tạp vật nổi lên.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Nơi này gọi là "Đại Cổn Thủy", bởi vì đất nóng, dẫn phát không khí nóng lạnh dưới địa tầng, lâu ngày dần dần hình thành đầm bùn ... ai không cẩn thận bước chân vào thì vĩnh viễn không thể nào bước ra, vĩnh viễn thành quỷ dưới địa ngục, không thể thăng thiên.
Sau đó lão hỏi Lãnh Huyết:
– Có biết nguyên nhân ta dẫn dụ ngươi đến đây không?
Lãnh Huyết nhìn lão chằm chằm, vẫn không nói gì.
Nhiếp Thiên Sầu chợt ngửa mặt cười lớn:
– Vừa nãy ngươi một mực không xuất thủ, đã phạm một lỗi lầm lớn!
Lãnh Huyết nhạt nhẽo nói:
– Ta không xuất thủ bởi vì không tìm được cơ hội xuất thủ.
Nhiếp Thiên Sầu cười khan một tiếng:
– Đáng tiếc hiện nay ngươi càng không thể tìm được. Ta dẫn dụ ngươi đến đây, bởi chân ngươi đã bị thương.
Nơi này đất mềm bùn nhão, đặt chân xuống đất không dễ nhấc lên, hơn nữa nếu không cẩn thận, tiến thoái không chú ý, sẽ đạp chân vào trong đầm bùn, khó mà thoát thân. Một chân Lãnh Huyết đã thọ thương không nhẹ, chỉ cần sơ thất một chút, e rằng khó mà có cơ hội cứu vãn.
Nhiếp Thiên Sầu nhìn như đóng đinh vào chân trái Lãnh Huyết:
– Chỉ cần một đối một, chúng ta có thể coi như là quyết chiến công bằng. Huống hồ, ta đã nói tình hình nơi này nói hết cho ngươi, vậy nên ngươi chết cũng không cần phải hối hận.
Lãnh Huyết gật đầu:
– Lấy nhiều thắng ít, không coi là anh hùng, nhưng binh bất yếm trá, dù ngươi có làm vậy ta cũng không oán trách.
Nhiếp Thiên Sầu nói:
– Ngươi đã chuẩn bị kỹ chưa?
Đột nhiên đầm bùn không ngừng nổi lên những bọt bong bóng lớn, tiếng bụp bụp phát ra liên hồi, tựa hồ dưới lòng đất đang có con vật khổng lồ gì đó cựa quậy ...
Nhiếp Thiên Sầu vội nói:
– Chú ý, suối nước nóng bên dưới chuẩn bị bắn vọt lên, chúng ta sẽ quyết sinh tử trong sát na đó!
Lãnh Huyết mơ hồ đã hiểu được ý của Nhiếp Thiên Sầu.
Suối nước nóng dưới đầm bùn thường xuyên phun lên, cả vùng phương viên trăm bước gần đây cỏ cây không mọc được. có thể thấy thứ địa lưu tuyền độc nhiệt này bá đạo tới mức nào.
Phàm là cao thủ, ai cũng có sở thích riêng của mình. Người mê kiếm cũng vì đó mà thiện dụng kiếm, người có hứng thú với võ nghệ các gia các phái thì võ công cũng theo đó mà phức tạp, đa dạng. Đối với một sát thủ cũng vậy, nếu như phải đối diện với kình địch, ai cũng hi vọng có thể được giết hoặc bị giết trong một hoàn cảnh thật đặc thù.
Đối với bọn họ mà nói, có lẽ như vậy mới có thể thỏa mãn được niềm tự hào của một sát thủ.
Lãnh Huyết không phải sát thủ.
Chàng là bộ đầu.
Chàng đã từng bắt người ở mọi hoàn cảnh khác nhau, nơi nóng nhất, nơi lạnh nhất, nơi khó hạ thủ nhất, nơi không thể đoán định nhất, thậm chí là trong hoàn cảnh không thể tưởng tượng nhất.
Nhưng chàng chưa từng thất thủ.
Chàng hiểu được tâm tình của Nhiếp Thiên Sầu.
Nhiếp Thiên Sầu lúc này đột nhiên phát ra tiếng hú quái dị.
Tiếng hú sắc lạnh cất lên, thế công cũng bắt đầu.