• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tìm tuyết mặc xóa hiềm khích xưa,

Nhớ tranh vanh ngàn dặm truy yến.

(*) Hỏa khê phùng: Tương phùng giữa khe suối nổi lửa

“Hành Vân… Sở Hành Vân?” Tống Trường Phong hạ thấp giọng gọi y.

Sở Hành Vân bỗng hoàn hồn, qua loa đáp lại. Chuyện xảy ra trong vài ba ngày nay thực sự quá loạn, y đã hơi không chịu nổi. Muốn nhìn kỹ miếng ngọc bích màu mực này, sau khi ngạc nhiên qua đi, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác thống khổ.

Cảm giác này chẳng hiểu sao lại mạnh điên cuồng, giống như phong đao mưa máu, bạo ngược rót vào lồng ngực, khiến cho Sở Hành Vân sặc không thở nổi.

Dường như là tâm trạng của Tạ Lưu Thủy.

Linh hồn đồng thể, phát động cộng tình, Sở Hành Vân không chịu nổi, liền hỏi thầm trong lòng:

“Ngươi… có thể bình tĩnh một chút đi được không?”

Qua chớp nhoáng, mọi cảm xúc đã tụt xuống như thuỷ triều rút.

Tạ Lưu Thủy lập tức thu sạch sành sanh buồn vui trong lòng, khôi phục trở về giọng điệu tùy tiện muốn ăn đòn mọi khi:

“Sở mỹ nhân như vậy là có thể thần giao cách cảm với ta sao?“

Sở Hành Vân không để ý tới hắn nữa, cúi đầu, tránh đi ánh mắt ân cần của Tống Trường Phong, rũ mắt xuống xem ngọc.

“… Có nhìn ra được gì không?” Tống Trường Phong dần dần lại gần, thấp giọng hỏi.

Sở Hành Vân mặt mày trầm tư, lặng lẽ lắc đầu. Nếu như giờ y nói thật thà với Tống Trường Phong, trong cuộc gì đó, bốn miếng ngọc gì đó, đến cả chuyện Tạ Lưu Thủy hiện đang cùng y linh hồn đồng thể cũng sẽ phải trình bày có sao nói vậy, huống hồ, y luôn không muốn nhắc tới tất cả những gì liên quan tới người mười năm trước, cho nên vẫn chưa từng kể cho ai biết chuyện nửa miếng ngọc vỡ kia cả.

Suy nghĩ một hồi, Sở Hành Vân nói hơi bất đắc dĩ: “Ta thực sự không nhìn ra được điều gì, chỉ là hình khắc lên miếng ngọc này trông rất lạ, lại bị người dụng tâm giấu đi như vậy, chắc chắn có huyền cơ, chi bằng tìm nhà chuyên ngọc nào đó xem…”

“Không cần tìm.” Tạ Lưu Thủy đột nhiên lên tiếng, “Ngọc này chính là lễ ra mắt tặng cho các ngươi.”

“Ngươi có ý gì?”

Tạ Lưu Thủy cười không đáp, hỏi ngược lại: “Bộ xác này đêm khuya bò tới tặng cho món quà đáng yêu như vậy, các ngươi không chiêu đãi gì nó sao?”

Sở Hành Vân lập tức nhíu mày lại, trước đó y cảm thấy ngọc Cùng Kỳ là mấu chốt trong cuộc, nhất định phải bị rất nhiều người tranh đoạt, cần giấu đi càng kín càng tốt mới phải, cho nên mới không thể lý giải được chuyện thi thể bò này. Một vụ án nghiêm trọng như diệt môn, với chức vị của mình, Vương đại nhân và Tống Trường Phong nhất định sẽ phải đến lo liệu, dưới con mắt soi xét chặt chẽ của thủ vệ, thi thể bò tất sẽ gây nên rắc rối, đến khi đó cẩn thận điều tra, cũng sẽ không giấu nổi miếng ngọc Cùng Kỳ trong bụng.

Nhưng nếu như cả một bộ trang bị rạch bụng thả sâu này vốn là dùng để tặng ngọc…

“Nghe lời trước đó ngươi nói, ngọc Cùng Kỳ này quan trọng như vậy, cứ đem tới tặng người như vậy sao?”

“Sở hiệp khách, có vài thứ càng huyền diệu, càng bí ẩn, thì càng muốn cho nó trở lại trong chốn giang hồ, bằng không giấu trong hang hốc mật thất tối tăm, làm bạn với đá xanh đất lạnh, sao có thể khuấy nên sóng gió? Ngươi nhìn xem, Sở các hạ vốn không bị ràng buộc, chẳng phải vừa bước một chân vào vũng nước đục sao?”

“… Ý của ngươi là, có người đang dùng thế lực của Tống gia và Vương gia làm đòn bẩy, muốn lan truyền tin tức về ngọc Cùng Kỳ ra?”

“Chỉ là một suy đoán. Nếu như lời trên phong mật thư ta chặn được là thật, ngọc Cùng Kỳ đang bị giấu ở Lý gia, vậy thì sau khi diệt môn, nếu như đến tra án không tìm thấy ngọc, sẽ có thể coi như ngọc đã bị mất. Cho dù có bị tìm thấy đi chăng nữa, mà nếu như là người không nằm trong cuộc biết chuyện, rất có thể sẽ chỉ cho rằng đây là một miếng ngọc quý báu, cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng nếu như giấu bên trong thi thể này, vậy thì thi thể bò giữa đêm coi như là vở kịch hay rồi, cả một đêm đặc sắc.”

Lòng Sở Hành Vân tức khắc lạnh đi, cảm giác bất an như chướng khí lượn lờ dâng lên trong lòng. Hai vụ án diệt môn: Hầu môn bảy năm trước cho tới Lý gia hiện giờ, rốt cuộc có bao nhiêu thế lực xen lẫn trong đó. Nhìn từ phản ứng của Tống Trường Phong, hắn hẳn chưa bao giờ nhìn thấy ngọc Cùng Kỳ gì đó, mà cũng không rõ có phải cả Tống gia từ trên xuống dưới đều chưa từng nhìn thấy hay không.

“… Hành Vân, Hành Vân! Ngươi không sao chứ? Cả ngày nay quá mệt mỏi rồi sao?” Tống Trường Phong thấy y liên tục thất thần, trong lòng cũng lo lắng.

“Ta không sao…” Sở Hành Vân đưa tay lên day thái dương, Tống Trường Phong bỗng nhiên ngẩn ra, một phát tóm lấy tay y ───

Trên đầu ngón tay vậy mà đã biến thành màu đen.

“Sao lại thành như vậy? Ngươi… đã chạm phải con sâu kia?”

“À… Ta…”

Sở Hành Vân nhìn vẻ mặt lo âu của Tống Trường Phong không nói nên lời. Hai ngón tay kẹp lấy con sâu vì người bị thương trước cổng Lý phủ có lẽ đã dính  phải độc, chỉ là sau đó cơn đau dừng lại, y cũng không để ý tới nữa, không ngờ chỉ mới một chốc mà đã trở thành như vậy.

“Đau không?” Tống Trường Phong nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay y.

Sở Hành Vân lắc đầu: “Không đau mấy, sau đó nhờ thần y Quyết Minh Tử xem thử là được,“ Nói rồi mặt mày vô cảm rút tay về, nhưng lại bị nắm chặt lấy một lần nữa.

Tống Trường Phong không chịu nổi thái độ không coi vết thương là chuyện to tát của Sở Hành Vân, bèn móc từ trong lồng ngực ra một chiếc khăn thêu vân mây sạch sẽ, xé thành từng sợi ──

“Để ta tự làm cũng được…”

Sở Hành Vân duỗi tay ra đỡ, lại bị Tống Trường Phong chặn lại. Hắn lấy ra hai viên thuốc từ trong túi áo đặt lên vải, nghiền nát bét, tay trái kéo lấy tay Sở Hành Vân, nắm chặt từng chút một, rồi nhè nhẹ vuốt tay y lên, sau đó quấn vải lên đầu ngón tay, bắt đầu cẩn thận băng bó.

Tạ Lưu Thủy ở trong người Sở Hành Vân quả thực không muốn nhìn cảnh này, miệng nguýt dài, quay đầu đi xem đám quan binh đang luống cuống tay chân trong sân.

Từ sau khi có người bị cắn, tất cả mọi người đều đã cẩn thận hơn rất nhiều, mà dường như quá hoảng sợ nên lại thành ra hơi buồn cười. Lúc huyết trùng bò tới, sẽ như khỉ trên chảo nóng, giậm chân nhảy lên rất cao, sợ bị chạm phải, đợi đến khi huyết trùng bỏ đi, mới gập cong lưng xuống, vươn dài cánh tay nắm lấy cây đuốc, run rẩy châm lửa, động tác cực kỳ buồn cười.

Mà chỉ có đúng một người lại thoạt nhìn không chật vật như vậy, đứng trong một góc sân, đầu tiên chỉ đứng thẳng bất động, đợi cho đám huyết trùng lại gần hắn, thì sẽ đột nhiên giơ đuốc đốt một vòng quanh mình, thiêu chết cả mảng huyết trùng, rồi chính xác châm, nghiền, xoay, vẩy, như gió mạnh quét lá rụng, dọn sạch đám sâu còn lại, động tác thành thạo gọn ghẽ, hành động thành thạo điêu luyện.

Tạ Lưu Thủy đang muốn nhìn kỹ khuôn mặt người kia, lại nghe thấy tiếng hô to vọng vào từ ngoài cửa: “Tống đại nhân ── “

Chỉ thấy một vị quan binh nhỏ gầy chạy vào trong, thấy huyết trùng đầy sân thì sợ hoảng hồn, nhảy tót ra ngoài như con ếch bị giật mình, cứ qua lại trước bậc cửa trước phủ không dám vào, dáo dác ngó xung quanh vài lần, không biết phải làm sao.

Sở Hành Vân nhân cơ hội này rút tay về, rồi ra hiệu cho Tống Trường Phong đi làm chuyện quan trọng. Tống Trường Phong bất đắc dĩ hỏi:

“Chuyện gì?”

Quan binh kia cung kính đáp: “Tống đại nhân! Triển đại ca bảo ta trở về báo bình an! Hiện tại sâu trong khe suối Thiên Âm đã được dọn gần sạch, cũng không còn xuất hiện tử thương nữa, xin đại nhân yên tâm!”

Tống Trường Phong gật đầu: “Lửa trên núi bao lâu nữa mới tắt? Bên đó có đủ nhân thủ không?”

“Bẩm đại nhân, đủ nhân thủ. Những người trước đó bị huyết trùng cắn, vết thương đã được băng bó bằng thảo dược của người trên núi, cũng đã ổn rồi. Còn lửa thì, Triển đại ca nói chờ khi thiêu trụi ổ sâu, lửa sẽ tắt.”

Trong ánh mắt Tống Trường Phong hiện lên vẻ tán thưởng: “Giao tình giữa ta và Triển đại ca của các ngươi không cạn, từ trước đến giờ hắn làm việc luôn rất đáng tin. Có điều trước đó ngươi nói, những người bị cắn đều đã không sao? Các ngươi dùng thảo dược gì?”

“Chuyện này… ta cũng không rõ, chính là một loại thảo dược người trên núi cho. Nói thật, công hiệu thật sự rất kỳ diệu, vết thương vốn đã biến đen còn sưng vù, chỉ mới đắp thuốc lên một chốc đã biến mất sạch!”

Tống Trường Phong nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, tay Sở Hành Vân mặc dù đã được rịt thuốc, mà dù sao cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, cho dù đợi được tới lúc Quyết Minh Tử đến, thần y cũng nhất định sẽ phải dốc sức cứu trị người bị trọng thương trước, thay vì để y chờ vô ích ở đây, chẳng bằng lên núi đi đắp thứ thảo dược kia của Triển Liên.

Sở Hành Vân không có dị nghị gì, lúc gần đi y liếc mắt nhìn người bị thương đang nằm, liền nói thêm: “Ta đi rồi một lúc nữa sẽ trở về, nhân thể xem xem bên đó còn đủ thảo dược hay không, có thể mang về cho người này.”

Tống Trường Phong nở nụ cười ôn hòa, cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên.

Sở Hành Vân đi theo tên quan binh báo tin, khe suối Thiên Âm nằm trên núi sau lưng Lý Phủ, trước đây y còn từng cùng Triển Liên đi săn ở đó, thế núi không dốc, đường cũng dễ đi, chỉ là hiện giờ đã là giữa đêm, gió núi thổi vù vù, bóng cây lay động, không nhìn ra được cảnh đẹp thắm lệ lúc ban ngày.

Thiếu niên bên cạnh khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, là một người nói lắm, dọc đường đi một câu Triển đại ca hai câu Triển đại ca, lải nhải lầu bầu không ngừng, Sở Hành Vân cũng không lắng nghe ra làm sao, y đang bận nghiên cứu chuyện Tạ Lưu Thủy.

Rất rõ ràng, người này không đơn giản chỉ là một tên trộm hái hoa, trong bụng không biết đang giấu bao nhiêu bí mật. Mà đáng giận nhất chính là, mình không có cách nào bảo đảm những lời tên này phun ra đều là thật. Không sợ nói dối hết, chỉ sợ ba phần thật, bảy phần vô nghĩa như vậy, dễ dàng dao động làm người ta không tìm ra được phương hướng.

Sở Hành Vân tự đánh giá, tên dâm tặc này hiện giờ đã ở trong cơ thể mình, vậy thì nên để y đến điều khiển, không biết có thể đánh đập, ép hắn biết gì nói nấy không giấu giếm nửa lời hay không.

Tạ Lưu Thủy bỗng cảm thấy ngột ngạt, như có con chim ưng đang bay qua đỉnh đầu, hắn không hề mở miệng, chỉ lơ đãng nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ sự chú ý của Sở Tiểu Ưng dành cho mình.

Sở Hành Vân còn chưa kịp nghĩ ra kế sách để điều khiển Tạ Lưu Thủy trong lòng bàn tay, đã nghe thấy thiếu niên bên cạnh hô to:

“Đến rồi! Đến rồi! Chính là nơi này! Quẹo trái vào là có thể thấy Triển đại ca rồi!”

Nói rồi thiếu niên này quay đầu lại nở nụ cười với Sở Hành Vân: “Vốn là đêm hôm khuya khoắt như vậy, ta còn đang sợ sẽ bị lạc đường, may là có người đi cùng, Sở hiệp khách, mời sang bên này!”

Nói xong, hắn liền quẹo vào từ sơn đạo, Sở Hành Vân đang chuẩn bị đi theo, lại đột nhiên dừng chân.

Y nhìn qua xung quanh, đêm đen và bóng cây đan xen, hòa thành mực đặc không tan, mặc dù không thấy rõ địa hình quanh mình, nhưng y vẫn nhớ như in ──

Con đường đến khe suối Thiên Âm Khê không có chỗ rẽ…

“Ngươi chờ đã!” Sở Hành Vân lớn tiếng hô.

Thiếu niên kia chẳng hề để ý, vẫn cứ thản nhiên đi về phía trước, Sở Hành Vân bước nhanh về phía trước, kéo hắn lại:

“Ngươi là ai?”

Thiếu niên bị kéo bất thình lình trở tay bóp lấy Sở Hành Vân, tiếp đó hắn chậm rãi xoay đầu lại…

Sở Hành Vân tức khắc lạnh rùng mình, phảng phất như có một bàn tay siết chặt lấy tim.

Thiếu niên trước mắt không phải bất cứ ai, nói một cách chính xác thì – hắn không có khuôn mặt.

Một khuôn mặt không có mắt mũi miệng, chỉ có thịt, cũng không biết âm thanh được phát ra từ đâu, lại vẫn còn đang cười nói:

“Sở hiệp khách, mời sang bên này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK