Phóng ngựa nào ngờ túc mệnh thành.
Ngày xuân tháng ba, du khách như mắc cửi, cũng là thời điểm quán rượu náo nhiệt nhất.
“Tiểu nhị, cho một bình rượu, cắt tảng thịt bò lớn!”
“Đến đây!” Tiểu nhị vừa nhiệt tình chào mời, vừa để mắt nhìn qua vị khách vừa tới, thấy ngày đẹp trời tháng ba mà người này lại đeo khăn che mặt, lờ mờ để lộ vết sẹo trên má trái, mặc áo ngắn vải thô, đi đôi giày đã mòn, không giống như người có tiền, mà thắt lưng lại nhét một thanh trường đao đen kịt, đã biết không phải hạng người dễ chọc.
Tạ Lưu Thủy tìm một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ, hắn đã ở thành Lâm Thủy mấy ngày, xử lý chuyện giang hồ của bản thân, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ kế sách đoạt lại võ công, nghĩ một hồi, ra được hai kế:
Kế sách thứ nhất: Dò la địa chỉ nhà Sở Hành Vân, đến nhà bái phỏng, đi thẳng vào vấn đề: “Sở hiệp khách, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Ta chính là vị mười năm trước, còn nhớ ta không? Gì ấy nhỉ, đời người nhiều gian khổ như vậy, ngài có tiện chết đi không, trước khi chết nhân thể cho ta làm một lần, trả võ công về cho ta được không?”
Không có được hay không, kế này không thể.
Cả đời người, lần đầu tiên để lại hình tượng vĩ đại chói loà trong lòng người khác, đùng cái dập tắt đi như vậy thì cũng quá khổ.
Kế sách thứ hai: Dò la địa chỉ nhà Sở Hành Vân, mây mù gió dữ, cứ thế làm.
Kế này đơn giản trôi chảy, nắm chắc bảy tám phần thành công, nhưng mà…
Tạ Lưu Thủy đang do dự, tiểu nhị đi tới đưa món lên, hắn liền trôi chảy hỏi một câu: “Sắp tới Đấu Hoa hội năm nay rồi đúng không?”
“Ngay đầu tháng sau! Ngài tuyệt đối đừng bỏ qua!”
“Ồ? Đặc sắc như vậy sao?” Tạ Lưu Thủy cũng chủ tâm khách sáo một phen, không thể làm gì khác hơn là hết sức đau lòng móc ra chút ít bạc vụn còn sót lại, ra vẻ hào phóng: “Cắt thêm ít thịt, tính tiền chung luôn!”
Tiểu nhị nhìn thấy bạc, không nhịn được mừng tít mắt, miệng cũng dẻo hơn không ít: “Khách quan, là ngài chưa từng xem thôi, năm ngoái đấu hoa sen, trên mặt hồ rộng lớn chỉ có đúng ba đóa sen trắng to bằng lòng bàn tay, Tống đại thiếu chỉ cần đạp sen ba bước là đã vượt qua được! Nhưng đây vẫn chưa phải kì diệu nhất —— “
“Tuyệt nhất vẫn là trận chung kết, cả mặt hồ không có lấy một đóa hoa sen nào, không ít cao thủ ở đây đều không dám lên, chỉ có mình Sở hiệp khách mặt không biến sắc, cả người bạch y đứng bên hồ. Chỉ nghe thấy tiếng gió vút qua, tay áo phấp phới, một phát Đạp Tuyết Vô Ngân đã vượt qua được hồ rồi! Mặt hồ như tấm gương lại chẳng hề gợn sóng, từng cặp mắt ở đó đều trố ra nhìn! Đã vậy Sở hiệp khách còn có dung mạo tuấn tú, trêu cho cô nương nhà người ta rung động tâm can, ôi chao, chỉ e đệ nhất mỹ nữ Triệu Lâm Đình cuối cùng cũng sẽ thành danh hoa có chủ mất thôi!”
Lúc này, góc đối diện phát ra giọng nói bất mãn: “Hừ! Sở Hành Vân xuất thân thế nào mà dám bám vào Triệu Lâm Đình? Cũng phải biết xấu hổ đi chứ!”
“Ơ, vị khách quan này nói thế nào vậy? Anh hùng không hỏi xuất thân, nếu như ngươi không phục, vậy ngươi đi thắng Đấu Hoa hội cho mọi người mở mang tầm mắt đi!”
“Kể cả chuyện hắn xuất thân từ Bất Dạ Thành là giả đi nữa, vậy thì chuyện giữa hắn và Tống đại thiếu, Tề nhị thiếu cũng là giả sao? Hiện nay giang hồ danh nhân hiệp sĩ nhiều như vậy, sao cố tình chỉ mỗi hắn là lắm tin đồn? Chứng tỏ không có lửa làm sao có khói!”
Chỉ chốc lát sau, lại có người xúc động đứng lên: “Các ngươi nói xấu mỗi Sở hiệp khách thôi, kéo Tống gia xuống nước làm gì? Chuyện năm đó trong sạch thuần khiết, Đại thiếu gia nhà ta bàn chuyện hôn nhân, chỉ thiếu chút nữa sẽ cùng Hạ tiểu thư hỉ kết lương duyên, tên chó má Tề gia kia thấy người khác sống tốt là không chịu nổi, thấy Sở hiệp khách bị bới ra xuất thân, lại đang ở Tống phủ, liền mượn cớ nói sang chuyện của mình, một đám người còn mới nghe gió đã tưởng là mưa! Ngu xuẩn!”
Tạ Lưu Thủy ngồi ở đó, lẳng lặng nghe bọn họ ầm ĩ, mười năm qua ánh đao bóng kiếm, hắn vốn không chú ý tới những lời đồn đại phố phường ấy, thế nhưng Sở Hành Vân thật sự nổi tiếng tới độ đi đến đâu cũng có người lải nhải về y, bởi vậy khi nhàn hạ, hắn cũng tiện tay điều tra thử xem.
Thằng nhóc kia từ khi ra được Bất Dạ Thành, cơ duyên xảo ngộ, cứu được đại thiếu Tống gia, nhờ thiên tư nổi trội được Tống gia nhận nuôi, cùng ăn cùng ở với Tống Trường Phong. Mà Hạ gia là cành cao, Tống gia muốn bám, Tề gia cũng muốn bám, Hạ đại tiểu thư lại rất có cá tính, đánh tiếng rằng: Đời này chỉ gả cho người con trai toàn tâm toàn ý, chỉ lấy một mình nàng. Vì vậy Tề nhị thiếu ngu đần liền nghĩ ra cho Tề đại thiếu một tối kiến: Đi quạt gió thổi lửa, loan tin Tống Trường Phong và Sở Hành Vân không rõ ràng, Hạ tiểu thư nghe thấy chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không đáp ứng hôn sự.
Vì vậy, miệng nhiều người xối chảy vàng, Tống gia đại thiếu Tống Trường Phong lập tức trở nên chẳng ra gì.
Sở Hành Vân phản ứng rất nhanh, không chờ cho Tống mẫu Tống phụ đến nói với y, y đã chuyển ra khỏi Tống phủ, tự lập môn hộ, vạch rõ giới hạn với Tống Trường Phong. Tống Trường Phong hết sức đau lòng, tìm mọi cách giữ lại, nhưng Sở Hành Vân đã quyết chí rời đi, chọn một mảnh đất trên núi xây một toà Thanh Lâm Cư.
Về phần Tề gia nhị thiếu, Sở Hành Vân chớp mắt một cái, đã nảy ra một sáng ý: Nếu như ngươi loan tin ta không sạch sẽ, được, vậy ta sẽ làm ngươi không trong sạch.
Đêm đó, Tề nhị thiếu đang ôm kỹ nữ làm chuyện cẩu thả, Sở Hành Vân đã khinh công nhảy một cái, đẩy cửa sổ đi vào.
Cả căn phòng tình chàng ý thiếp bỗng chốc đã biến thành oan gia ngõ hẹp. Kỹ nữ kia nhanh chóng trốn đi, để lại mình Sở hiệp khách và Tề nhị thiếu trong cùng một phòng, dễ bề tính toán với nhau.
Bên trong phòng Tề nhị thiếu kêu cha gọi mẹ, chết đi sống lại. Bên ngoài phòng kỹ nữ kia mồm miệng lưu loát kể lể, Sở Hành Vân đã quen biết Tề nhị thiếu từ trước thế nào, khí thế hung hăng xông tới ra sao, cánh tay nào xách hắn lên, rồi ném hắn đi, bịa chuyện mạch lạc rõ ràng.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chính là bắt kẻ thông dâm mà! Tức khắc tin tức sôi trào.
Tống mẫu nóng lòng bảo vệ con, cũng âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, ăn miếng trả miếng. Còn Sở Hành Vân thì dù sao vốn đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đẩy thêm mấy cái nữa cũng không sao.
Chẳng bao lâu, Tề gia đại thiếu cũng đã thành chẳng ra sao, lúc trước nói Phong Vân người ta nhập nhằng vớ vẩn, được, thì ra là không rõ ràng với đệ đệ nhà ngươi, giở trò trả đũa, tiểu nhân hèn hạ. Hạ tiểu thư nếu nghe được thì cũng coi như hỏng việc. Tề nhị thiếu càng là oan tày trời, đêm đó hắn cầu khẩn dập đầu lạy khóc đến tận lúc trời sáng, làm sao vừa quay đầu đi đã lại thành chuyện phong lưu! Thế nên tự cho là thông minh, bắt đầu giải thích không ngừng, càng tô càng đen, Tề gia có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thế nhưng sau đó cả hai nhà Tống, Tề chẳng ai chiếm được hời, Hạ đại tiểu thư lọt mắt xanh hoàng đế, vào cung.
Tống mẫu Tống phụ bóp cổ tay không ngừng, Tống Trường Phong lại âm thầm vui vẻ, có thể kết hôn muộn một năm thì muộn một năm, Sở Hành Vân thì lại thở dài, Hạ đại tiểu thư khí khái như vậy, chung quy lại phải gả cho một kẻ nhất định sẽ phải lấy rất nhiều người, đáng tiếc quá.
Những lời đồn đại tương tự, Tạ Lưu Thủy cũng đã nghe rất nhiều, nửa thật nửa giả, hắn cũng không có thời gian đi thăm dò từng chuyện một. Dù sao bàn tới phong lưu, Tống đại thiếu, Tề nhị thiếu cũng đều là nhân vật tuấn dật, hành tẩu giang hồ, có lẽ cũng không thiếu mỹ nhân, tiểu quỷ Bất Dạ Thành năm đó giờ cũng đã lớn rồi, đào hồng liễu xanh, ăn ngon mặc đẹp, sung sướng khoái chí.
Thực ra, nếu như Tạ Lưu Thủy thật sự đi tìm hiểu, hắn sẽ biết, thuở thiếu thời không thể gặp được người quá kinh diễm, Sở Hành Vân chính là một ví dụ sống cho chuyện này, lòng có trăng sáng, không hỏi hoa đào.
Trong quán rượu, tiểu nhị vừa cãi nhau, vừa mang đủ đồ nhắm rượu cho Tạ Lưu Thủy, quay người đi được vài bước đã bị một người kéo lại.
Người này là hầu bàn của Hoa Bích Lâu đối diện, tên là Tiểu Trần, hắn hạ nhỏ giọng nói: “Trưa ngày mai, Tống gia đại thiếu hẹn Sở hiệp khách ăn cơm ở Hoa Bích Lâu, ngươi sùng bái hắn như vậy, có muốn tự mình liếc mắt nhìn một lần không? Ta mở cửa sau cho ngươi?”
Tiểu nhị lắc đầu nói rằng không đi được. Tạ Lưu Thủy nghe rõ ràng từng chữ một, hắn từ từ bỏ cả rượu và thịt bò vào túi, vừa khéo che đi mấy tấm mặt nạ da người ở bên trong.
Người như hắn, sống không nhìn thấy ánh sáng, đều khoác vài bộ da để sống.
Trước khi đi, Tạ Lưu Thủy liếc nhìn hầu bàn Tiểu Trần của Hoa Bích Lâu, trong lòng đã có kế thứ ba.
Kế này có rất nhiều sơ suất, ngu xuẩn mà cũng phiền phức, có điều nếu đã như vậy mà hắn vẫn có thể thành công, vậy thì đó chính là số mệnh.
Thành do thiên ý, bại cũng thiên ý, sống chết có số, hắn sẽ thử một phen.
Lúc này, mấy người nói xấu Sở Hành Vân bên trong quán rượu cũng đã đi ra, hai kẻ đi phía trước, một kẻ đi phía sau, Tạ Lưu Thủy tiện tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, lấy sức, ném qua.
“Bịch, bịch.”
“Đệt! Ai mẹ nó đánh ông đây vậy? Thằng oắt con mày chán sống rồi sao?”
“Điên à, ta còn không làm gì! Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Mẹ kiếp, ngươi không làm chẳng lẽ hòn đá kia biết tự mình bay đến? Muốn ăn đòn!”
Tạ Lưu Thủy liếc nhìn ba kẻ đã lao vào đánh nhau, nở nụ cười, bỏ chạy.
Ngày hôm sau, Tống phủ.
“A? Đại thiếu gia! Trời còn chưa sáng, ngài đã chạy tới chỗ nào vậy?”
“Trưa nay hẹn Hành Vân đến Hoa Bích Lâu ngắm hoa.” Tống Trường Phong vừa nói vừa dắt ngựa yêu ra, “Nhã gian nằm ở góc trái, phong cảnh đẹp nhất, chủ quán không cho đặt trước, chỉ được đúng ngày tự mình cầm bạc đến đặt, nếu như giờ ta không đi chiếm thì chỉ có thể chắp tay dâng người!”
“Đại thiếu gia! Việc cỏn con như chiếm chỗ này cứ giao cho hạ nhân chúng ta là được, ngài hà tất phải tự mình…”
Còn chưa dứt câu, Tống Trường Phong đã nhảy tót lên ngựa từ lâu, đi xa khuất bóng. Hắn chạy như bay cả đường đến phía trước Hoa Bích Lâu, người mặc trường bào tơ vàng cổ hoa, eo đeo bạch ngọc dương chi thượng hạng, gã sai vặt đang quét tước trước cửa Hoa Bích Lâu thấy người tới dung mạo bất phàm, liền vội vàng tiến tới đón tiếp.
“Tống gia đại thiếu!” Tống Trường Phong còn chưa bước vào cửa nửa bước, chưởng quỹ đã mặt mày niềm nở chào đón, “Tiểu Trần! Còn đứng sững ra đó làm gì nữa! Còn không mau đi dâng trà cho Tống thiếu!”
“Không quấy rầy.” Tống Trường Phong nở nụ cười hòa nhã, “Tống mỗ tới đây, chỉ là muốn đặt gian phòng riêng ở góc trái, không biết…”
“Đương nhiên đương nhiên! Căn phòng trang nhã kia rất thích hợp với nhân vật phong nhã như Tống thiếu!” Nói xong liền hạ thấp giọng xuống nói, “Tống thiếu nếu như thích gian phòng kia, sau này cứ tùy tiện cho người tới nói một tiếng, Hoa Bích Lâu chúng ta tất sẽ giữ lại cho ngài bất cứ lúc nào!”
Tống Trường Phong xua xua tay, hắn không muốn dài dòng cùng chưởng quỹ, đặt chỗ xong nói dăm ba câu đã cáo từ, mới vừa bước ra cửa, chỉ thấy Tiểu Trần đã ân cần dắt ngựa tới cho, Tống Trường Phong thấy hắn lạ mặt, liền trôi chảy hỏi một câu:
“Mới tới?”
“Vâng vâng vâng, ông chủ không giúp được, gọi ta tới phụ giúp một tay.”
Tiểu Trần kia nịnh nọt xoay người, rồi nói một câu: “Tống thiếu! Ngài đi thong thả!”
Tống Trường Phong gật đầu, phóng ngựa rời đi. Hắn xoay người lại nhìn qua Hoa Bích Lâu, không khỏi cảm khái, quán rượu nhỏ mười năm trước giờ lại thành chốn phồn hoa nhất thành Lâm Thủy, chỉ là chưởng quỹ nói chuyện giang hồ cùng tiểu nhị mau miệng lại không còn nữa, người thú vị thì đều đã đi, để lại tòa lầu vàng ngọc, nồng mùi tiền này.
Dù sao cũng đã mười năm, chung quy cảnh còn người mất.
Nghĩ tới đây, chuyện cũ lại dâng lên trong lòng, nhớ tới năm mười lăm tuổi trông thấy Sở Hành Vân múa kiếm trong rừng đào, lòng Tống Trường Phong lại ngẩn ngơ.
Có thể là một chốc ngẩn ngơ này, cũng có thể là gió ấm tháng ba làm say lòng người, Tống Trường Phong không hề nhận ra ngựa yêu của mình chạy chậm đi.
Tạ Lưu Thủy đứng trước Hoa Bích Lâu, mang khuôn mặt của hầu bàn Tiểu Trần, nhìn Tống đại thiếu nhanh chóng rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trưa nay, sẽ rõ kết quả.