• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trường Phong muốn uống rượu, Trình Nặc vốn không muốn đi cùng, nhưng nghĩ đến việc anh đang chìm đắm trong nỗi buồn phiền về bí mật thân thế của mình, lúc này mà bỏ mặc anh thì thật là tàn nhẫn. Nhỡ đâu anh nổi hứng, nuốt cả chai rượu, rồi bị nghẹn chết thì sao?

Không phải cô suy diễn quá mức, mà là hành động của anh quá kỳ quặc.

Trình Nặc lấy áo khoác, đi theo anh ra ngoài. Lúc xuống cầu thang, bọn họ gặp Trần Dịch An vừa đi ra từ phòng đàn.

Trần Dịch An chỉ hỏi một câu "Đi đâu vậy?", sau đó đã bị lôi kéo vào cuộc vui của người lớn - cậu sẽ làm tài xế cho bọn họ.

Sợ làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi, ba người lén lút ra khỏi nhà, lái chiếc xe thường dùng để đi chợ. Lên đường rồi, bọn họ mới bắt đầu thảo luận xem nên đi đâu uống rượu.

Trình Nặc đề nghị đi quán club, cô còn nói tên của một quán mà La Khả Ni từng giới thiệu, nói là rất sạch sẽ, tiếp viên cũng rất xinh đẹp. Trình Nặc đang tò mò muốn đến đó xem thử.

Kết quả, cô còn chưa nói hết câu, Trần Trường Phong - người vừa rồi còn chìm đắm trong nỗi buồn thân thế, đã nổi đóa, như thể cô là người phụ nữ đam mê tửu sắc, chơi bời trác táng vậy, anh kiên quyết phản đối việc đến những nơi như vậy.

Trần Dịch An - người đang lái xe nhìn anh trai tâm trạng bất ổn qua kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn chị gái đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, hờn dỗi, chỉ muốn đưa hai người họ đến quán bánh bao, cùng nhau gói bánh bao.

Không đến club được, quán bar thì quá ồn ào, cuối cùng, ba người lái xe đến một quán ăn vỉa hè ở khu phố ẩm thực. Họ gọi đồ nướng, uống rượu nhẹ, là một loại rượu trắng độ cồn thấp mà trước đây họ chưa từng uống.

Trần Dịch An không uống, bởi vì phải lái xe đưa hai người họ về nhà.

Ban đầu, Trần Trường Phong không muốn nói chuyện xét nghiệm ADN ra, cảm thấy mất mặt với em trai.

Nhưng sau khi tu một chai rượu, đầu óc anh quay cuồng, lơ lửng, định gọi điện thoại cho Lý Du Du để tìm bố ruột, còn muốn kết nghĩa huynh đệ với Trần Dịch An.

Để thể hiện thành ý, em trai bất đắc dĩ cũng phải uống hai ly.

May mà Trần Trường Phong chỉ hơi say, chứ không phải say bí tỉ. Ít nhất thì anh tự nhận thức được như vậy, nên vẫn còn nhớ Trần Dịch An sức khỏe không tốt, không thể uống nhiều, liền tha cho cậu.

Còn Trình Nặc lại bị lừa bởi vị ngọt của rượu hoa quả, cô uống rượu mười mấy độ như uống nước ngọt. Trần Trường Phong vừa kể tội Trần Thế Vũ đến tội ác thời cấp 2, thì Trình Nặc đã ầm một tiếng, gục xuống bàn.

Trần Dịch An là người tỉnh táo nhất, vội vàng đỡ Trình Nặc dậy, nhưng Trình Nặc say rất đột ngột và triệt để, cổ như không còn xương sống, đầu lắc lư, quay cuồng, không thể ngẩng dậy được, cuối cùng ngả vào vai trái của Trần Dịch An.

Trần Trường Phong lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại.

Hệ thống đang khởi động...

Hệ thống khởi động thất bại!

Trần Trường Phong loạng choạng, ngã vào vai phải của Trần Dịch An.

Đột nhiên gánh nặng đè lên hai vai.

Cậu không thể nhấc nổi bên nào, như thể bị hai người này bám riết vậy.

Cậu cũng không thể tự mình lái xe được nữa, liền thanh toán, sau đó gọi tài xế lái thuê, đưa xe đến khách sạn cao cấp gần nhất.

Trên xe, Trần Dịch An quay đầu lại, đưa cho Trần Trường Phong một chai nước, Trần Trường Phong lắc đầu, không uống, muốn đưa cho Trình Nặc.

Trình Nặc say rượu không khóc, không quậy phá, chỉ ngủ, đúng là người say có phẩm chất. Lúc này, cô đang say sưa ngủ ở hàng ghế sau. Trần Trường Phong nhất định phải cho cô uống nước, nhưng cô ngậm chặt miệng, không hợp tác. Anh liền nâng cằm cô lên, cố gắng rót nước cho cô, kết quả, nước đổ hết vào cổ áo, ngực của cô.

Trần Dịch An nhìn mà hít hà, không dám tưởng tượng nếu Trình Nặc tỉnh táo, lúc này cô sẽ xử lý anh trai mình như thế nào.

Cứ như vậy, cậu dắt hai kẻ say xỉn đến khách sạn.

Việc đặt phòng cũng khiến Trần Dịch An đau đầu.

Cậu sợ lỡ như hai người này nửa đêm nôn mửa, không có ai chăm sóc, bị ngạt thở chết thì sao?

Cẩn tắc vô áy náy, Trần Dịch An đặt một phòng suite tổng thống, trong phòng có hai giường, còn có một chiếc ghế sofa gấp dài. Như vậy, ba người họ ngủ chung một phòng, sẽ không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trần Dịch An cố gắng giữ tỉnh táo, thật ra, cậu cũng hơi choáng váng, lúc này, cậu rất muốn nghỉ ngơi.

Một trong hai chiếc giường chắc chắn là của Trình Nặc, Trần Dịch An đã giúp cô cởi áo khoác và tất ra, may mà áo thun và quần dài không bị ướt, nếu không, cậu cũng không biết phải cởi đồ cho cô như thế nào.

Còn một chiếc giường nữa, Trần Dịch An do dự ba giây, sau đó quyết định leo lên đó ngủ. Không còn cách nào khác, cậu kén giường, ở bên ngoài vốn đã ngủ không ngon, nếu như nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ kia, chắc chắn cậu sẽ thức trắng đêm.

Nhưng Trần Trường Phong đang say xỉn, chắc là không sao. Trần Dịch An dìu anh trai đến chiếc ghế sofa đã được mở ra, dặn anh cẩn thận, đừng để lăn xuống đất, sau đó giúp anh cởi quần áo ra, bảo anh đi ngủ.

Trần Trường Phong gật đầu, rất hài lòng với người phục vụ trước mặt, gối đầu lên tay, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, cuối cùng Trần Dịch An cũng có thể đi ngủ. Dù những lời nói của anh trai khiến cậu suy nghĩ miên man, nhưng cậu vẫn cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Trần Trường Phong ngủ đến nửa đêm, tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc này anh mới nhận ra có gì đó sai sai. Anh đứng trong phòng, nhìn xung quanh, nhớ ra mình vừa bò dậy khỏi ghế sofa, nhưng lại không nhớ tại sao mình lại ngủ trên ghế sofa?

Rõ ràng là có giường mà.

Nghĩ vậy, anh mò mẫm đi đến chiếc giường gần mình nhất, leo lên giường, lăn ra ngủ tiếp.

Cho dù trải qua một đêm vật vờ, cả về tinh thần lẫn thể xác đều không thoải mái, nhưng sáu giờ sáng, Trần Trường Phong vẫn đúng giờ mở mắt, chuẩn bị chạy bộ, tắm rửa, ăn sáng, đi làm…

Khoan đã!

Đây là giường của ai?

Eo của ai đây?

Anh ngồi bật dậy, cứng đờ người, sau đó cẩn thận thò đầu ra, nhìn cô gái tóc dài đang nằm quay lưng về phía mình…

Phù, may quá, may quá, là Sóng Nhỏ.

Hửm? Không đúng…

Vừa rồi anh ôm eo Sóng Nhỏ ngủ sao?

Trần Trường Phong ngây người, đưa tay lên trước mặt, soi kỹ càng, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, thơm quá!

Anh vô thức mỉm cười, cẩn thận nằm xuống, nhìn bóng lưng Trình Nặc, nhưng không dám ôm cô nữa, sợ đánh thức cô, lương tâm anh cũng cắn rứt.

Nhưng anh không nhịn được nhích người về phía cô, ngửi mùi hương của cô. Khác với mùi hương trên tay anh vừa rồi, dường như mùi dầu gội của cô nồng hơn một chút.

Trình Nặc cựa quậy, xoay người, nằm ngửa ra.

Trần Trường Phong căng thẳng, nín thở, đứng hình.

Thấy cô ngủ say trở lại, anh mới thả lỏng cơ thể, không dám nằm cạnh cô nữa, rón rén bò dậy.

Vừa đặt chân xuống thảm, anh nhìn thấy Trần Dịch An đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, không biết cậu tỉnh dậy từ lúc nào, và đã quan sát bọn họ bao lâu rồi.

Trần Trường Phong cũng không thấy ngại ngùng trước mặt em trai, anh giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng, sau đó chạy về ghế sofa. Ban đầu, anh định giả vờ ngủ nhưng rồi lại ngủ thiếp đi.

Trần Dịch An nhìn một lúc, xác nhận anh trai sẽ không bò lên giường nữa, mới kéo chăn trùm kín cổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần này, Trình Nặc là người đầu tiên thức dậy.

Cô nhảy xuống giường, vươn vai, cũng không cảm thấy có gì không ổn khi ngủ chung phòng với hai người đàn ông, cô gọi bọn họ dậy: “Trần Trường Phong! Đi làm thôi! Trần Dịch An! Đi học thôi!”

Trần Trường Phong đã tỉnh dậy khi cô ôm đầu, kêu đau, anh cố tình đợi cô hét xong, mới giả vờ tức giận mắng Trần Dịch An: "Em đối xử với anh trai như vậy sao? Để anh ngủ sofa?"

“Em thấy anh ngủ rất ngon mà.” Trần Dịch An hiếm khi mỉa mai.

Trần Trường Phong chột dạ, không muốn tiếp tục chủ đề này, liền giục giã mọi người đi ăn sáng, sau khi ăn xong, anh còn phải đến công ty.

Trình Nặc tối qua say quên trời đất, không tắm rửa, cũng không thay quần áo, lúc này, cô cảm thấy bản thân bốc mùi đến mức không thể nào chịu đựng nổi. Cô muốn tắm trước, sau đó bảo Trần Trường Phong đến nhà hàng tự chọn lấy đồ ăn sáng mang về phòng cho cô: "Em dù sao cũng là diễn viên nổi tiếng, lỡ như bị người ta nhận ra, chụp ảnh thì không hay."

Trần Trường Phong: "Diễn viên nổi tiếng gì chứ, "diễn viên phá hoại" thì có.

Trình Nặc vội vàng đi tắm rửa, không rảnh để ý đến anh.

Trần Trường Phong khoác vai em trai, nhanh chóng rời khỏi phòng, sợ cô tắm rửa bất tiện.

Từ lúc bước vào thang máy, cho đến khi chọn đồ ăn ở nhà hàng, Trần Dịch An nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Trần Trường Phong mặt dày, không biết ngại, mãi đến khi đóng gói xong hai hộp cơm, anh mới nói với em trai: "Em ăn xong thì lái xe về trường học đi, anh lên phòng ăn cùng Sóng Nhỏ."

Trần Dịch An nhớ vừa nãy anh còn nói muốn ăn xong sớm để đến công ty, sao lại muốn về phòng ăn: "Anh không ăn ở đây sao?"

Trần Trường Phong gật đầu: "Ừ, dù sao anh cũng là tổng tài nổi tiếng, nếu bị người khác nhận ra thì không hay."

Trần Dịch An cạn lời: "... Ồ."

Lúc Trần Trường Phong bưng hai hộp cơm về phòng, Trình Nặc vừa tắm xong, đang sấy tóc.

Trần Trường Phong thấy vậy, liền bảo cô quấn tóc lên trước, ăn cơm xong rồi sấy tiếp.

Trình Nặc thật sự rất đói, nghe lời anh, cô quấn tóc lại, ngồi xuống bàn trà ăn sáng. Thấy Trần Trường Phong cũng lấy một phần cơm, cô liền hỏi Trần Dịch An đâu.

Trần Trường Phong: "Em ấy sợ ăn trong phòng ám mùi, nên ăn ở nhà hàng rồi, lát nữa ăn xong sẽ đi học, chắc là không lên đây nữa."

Trình Nặc nheo mắt: “Trần Trường Phong, anh làm gì có lỗi với em sao?”

Trần Trường Phong bị cơm rang sặc, ho sặc sụa: "Ban ngày ban mặt, em đừng có vu oan giá họa cho anh được không?"

Trình Nặc xé nhỏ quẩy, cho vào sữa đậu nành, khẳng định:  "Sáng nay anh nịnh nọt như vậy, còn đuổi Dịch An đi, chắc chắn là đang giấu diếm chuyện gì đó, sợ Dịch An lỡ miệng nói ra chuyện xấu anh đã làm."

“Em gái xinh đẹp, thơm tho này, có thể đừng nói mấy câu thiếu văn hóa như vậy được không?”

Nghe vậy, Trình Nặc nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh.

Trần Trường Phong tưởng mình lỡ lời, vội vàng giải thích: "Nhỡ đâu em quen miệng, nói mấy câu như vậy trước ống kính, thì hình tượng của diễn viên nổi tiếng sẽ bị hủy hoại đấy."

Trình Nặc cúi đầu, múc quẩy đã ngấm sữa đậu nành lên ăn, vốn dĩ cô muốn nói với anh ba tiếng "sịt sịt sịt", nhưng nghe câu sau của anh, lại thấy cũng có lý, nên cô nhịn xuống.

Cô đâu phải muốn cãi nhau với anh, nếu như anh biết điều, làm người tử tế, thì cô cũng không trẻ con đến mức phải đấu võ mồm với anh.

Nhưng cô không nói gì, lại khiến Trần Trường Phong chột dạ, cảm thấy khó hiểu.

Anh dò xét sắc mặt cô, cẩn thận nói: "Thôi được rồi, tối qua anh thật sự đã lợi dụng lúc em say rượu."

Trình Nặc nhìn anh, ra hiệu cho anh nói tiếp.

“Em say rượu, cứ bám riết lấy anh, gọi anh là bố, anh không nhịn được, liền đồng ý.”

Trình Nặc cũng không nhịn được nữa, ném chiếc khăn đang quấn trên đầu cùng ba chữ vào mặt anh: “Đồ khỉ gió”

Trần Trường Phong cảm thấy mình hết thuốc chữa, lúc chiếc khăn tắm mang theo mùi dầu gội bay đến, anh chỉ cảm thấy ngay cả tiếng chửi của cô cũng thật thơm tho.

Editor: Mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK