• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều An Na gửi tin nhắn cho Trình Nặc, nói rằng vai nữ chính trong bộ phim cô ấy thử vai mấy hôm trước coi như nắm chắc mười phần, còn kèm theo một tin tốt nữa, đó là bộ phim mới của Lương Vân Thăng, nhà đầu tư có ý muốn mời cô ấy tham gia, tuy rằng đất diễn không nhiều, "nhưng chẳng phải em muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn sao?"

Trình Nặc nhìn màn hình điện thoại, cười ngây ngô: "Được ạ."

Cô vừa nhận được tin nhắn của quản lý, thì Lương Vân Thăng đã liên lạc với cô, nói rằng anh ấy vừa xem một kịch bản, có một vai rất hợp với cô.

Trình Nặc hiếm khi có dịp trò chuyện với người bận rộn như anh, cô chớp lấy thời cơ, quyết đoán hẹn anh đi ăn tối để bàn bạc kỹ hơn.

"Được, để anh rủ đạo diễn cùng đi."

Trình Nặc nghĩ, anh ấy cũng biết ý tứ đấy chứ. Nhưng mà cũng chẳng sao, cô tin rằng đạo diễn rồi cũng sẽ có lúc rời đi thôi.

Thật ra, Trình Nặc cũng cảm nắng Lương Vân Thăng được một thời gian rồi, từ hồi quay phim chung với nhau năm ngoái.

Lúc đó cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã nhiều năm không đóng phim, trong phim vào vai một nàng kỹ nữ xinh đẹp, quyến rũ thời dân quốc, có chuyện tình cảm với nam chính do Lương Vân Thăng thủ vai. Cô không phải nữ chính, cũng không có nhiều cảnh thân mật, nhưng Lương Vân Thăng rất kiên nhẫn hướng dẫn cô diễn xuất, giúp cô tìm cảm xúc, làm mẫu cho cô, cứ thế, Trình Nặc dần nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ với anh.

"Có lẽ Lương Vân Thăng cũng cố ý "thả thính" mình?" Cô thầm nghĩ. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể cưỡng lại sự dịu dàng của Ảnh đế!

Trong suốt 20 ngày cô tham gia đoàn phim, lịch trình quay phim rất dày đặc, phải làm việc ngày đêm, mặc dù có rất nhiều điều mới mẻ muốn chia sẻ với người khác, nhưng cô lại không có thời gian.

Sau khi phim đóng máy, cô đã ngủ li bì mấy ngày liền, cũng không còn tâm trạng để nhắc lại chuyện lúc đó nữa, vì vậy, Trần Trường Phong hoàn toàn không biết gì về mối tình đơn phương này của cô.

Trình Nặc đối với Lương Vân Thăng cũng giống như fan hâm mộ đối với thần tượng vậy. Cô sẽ xem tin tức về anh, xem video của anh, thỉnh thoảng anh nhắn tin cho cô, cô ấy sẽ rất vui, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Cho đến mùa xuân năm nay, bộ phim được công chiếu, cô theo đoàn phim đi quảng bá ở một số nơi, trong buổi ra mắt đầu tiên, trời đã đổ mưa lớn. Để phù hợp với tạo hình nhân vật, cô đã mặc một chiếc váy dài gợi cảm, mỏng như tờ giấy, chỉ cần dính một chút nước cũng sẽ dính chặt vào người.

Và rồi, trong cơn gió xuân se lạnh ấy, Lương Vân Thăng đã cởi áo khoác của mình choàng lên người cô.

Từ ngưỡng mộ chuyển thành yêu mến, trái tim Trình Nặc cũng theo đó mà rung động.

Để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với Lương Vân Thăng, Trình Nặc đã dành hơn một tiếng đồng hồ để ăn diện trước khi ra khỏi nhà.

Nhà hàng mà họ hẹn gặp nhau nằm trong một căn biệt thự cổ, đi qua khu vườn, bước lên những bậc thang, rồi đi vào cánh cửa xoay cổ kính, cảm giác như lạc vào khung cảnh thời dân quốc trong phim vậy.

Trình Nặc nắm chặt túi xách, mỉm cười rạng rỡ bước về phía phòng riêng.

Tuy nhiên, khi đi đến hành lang trải thảm nhung, cô đã “đụng độ” Trần Trường Phong đang mặc áo phông trắng, quần jean.

Trần Trường Phong cũng nhìn thấy cô.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô vẫn chưa kịp biến mất.

Anh như nhìn thấy ma, theo bản năng sờ lên cổ mình, nhìn xung quanh xem có camera hay không, sau đó tiến lại gần, hỏi: "Em đang quay phim à?"

Nụ cười của Trình Nặc đã nhạt đi, có chút lúng túng kéo cổ áo sơ mi của mình lên, khoanh tay trước ngực, đáp: "Không phải, em đến gặp một người bạn."

Trần Trường Phong lập tức đoán ra người bạn mà cô nói là ai, anh chậc một tiếng: "Lương Vân Thăng?"

Trình Nặc không phủ nhận, ngược lại còn hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"

Trần Trường Phong: "Gặp khách hàng."

Nhìn bộ dạng thoải mái quá mức của anh, Trình Nặc nhướn mày hỏi: "Khách hàng nào vậy?"

Trần Trường Phong: "Nữ."

Trình Nặc: "Ai hỏi anh chuyện đó? Này, anh cố tình nhấn mạnh giới tính là có ý gì? Anh định "hi sinh vì nghệ thuật" đấy à?"

Trần Trường Phong cười toe toét: "Bác gái của anh."

Trình Nặc: "..."

"Được rồi, chúc anh công việc thuận lợi, em đi đây."

Cô tiếp tục đi về phía trước. Vì anh chắn đường, cô bèn huých vai anh một cái.

Kết quả, anh loạng choạng xoay người, lẽo đẽo theo sau cô như hình với bóng.

Trình Nặc cau mày, quay đầu lại hỏi: "Anh đi theo em làm gì? Không phải anh đi hướng này sao?"

Trần Trường Phong: "Xem em ở phòng nào, nhỡ đâu có chuyện gì còn tiện bề anh hùng cứu mỹ nhân."

Trình Nặc: "Anh bớt xem tiểu thuyết trinh thám đi! Em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Trần Trường Phong: "Ồ, anh không nói em, ý anh là nhỡ Lương Vân Thăng xảy ra chuyện gì, anh còn kịp ra tay nghĩa hiệp cứu anh ấy."

Trình Nặc giơ khuỷu tay lên, đánh vào bụng anh một cái: "Sao anh không đi làm ở Cục đường sắt nhỉ? Với cái miệng ba hoa chích chòe này của anh, chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền xăng xe cho đất nước!"

Trần Trường Phong ôm bụng, khom người kêu đau: "Đấy, anh đã nói là Lương Vân Thăng đi với em sẽ gặp nguy hiểm mà."

Trình Nặc giả vờ giơ tay lên, Trần Trường Phong lập tức dính chặt vào tường, né tránh.

Trình Nặc hừ lạnh một tiếng, giơ tay gõ cửa phòng, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đi.

Trần Trường Phong cũng thật sự chỉ liếc nhìn số phòng, sau đó xoay người rời đi.

Vừa bước vào phòng, Trình Nặc đã nhìn thấy Lương Vân Thăng đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại. Thấy cô, anh ta lập tức đứng dậy, kéo ghế bên bàn ăn ra, mời cô ngồi xuống: "Đạo diễn có hẹn, chúng ta ăn trước đi, chắc lát nữa anh ấy sẽ đến."

Trong lòng Trình Nặc thầm reo hò: "Yeahhh!"

Bữa tối chỉ có hai người, chẳng khác nào một buổi hẹn hò lãng mạn!

Lương Vân Thăng là người từng trải, rất biết cách dẫn dắt câu chuyện, từ món ăn cho đến rượu vang, anh đều có những lý giải rất thú vị. Ăn được một lúc, anh mới bắt đầu nói về nội dung kịch bản. Vai diễn của cô cũng không quá quan trọng, nên chỉ nói qua loa vài câu là xong.

Vì bối cảnh của bộ phim là dân tộc thiểu số, hai người lại tiếp tục nói về phong tục tập quán ở vùng biên giới, khiến Trình Nặc rất muốn đến đó du lịch.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đạo diễn vẫn chưa đến, cuối cùng gọi điện thoại đến xin lỗi, hẹn gặp lại vào lần sau.

Lương Vân Thăng áy náy xin lỗi Trình Nặc.

Trình Nặc liên tục xua tay: "Là do em hẹn anh gấp quá, kịch bản em cũng đã hiểu sơ sơ rồi. Em sẽ về nói chuyện với quản lý, em rất hứng thú với vai diễn này!"

"Vậy thì tốt." Lương Vân Thăng lại hỏi cô đi bằng gì đến đây: "Để anh đưa em về."

"Đưa" mà anh nói đương nhiên không phải tự mình lái xe, Trình Nặc đã nghe thấy anh gọi trợ lý lái xe đến cửa rồi.

Vì có người ngoài, Trình Nặc rất biết điều nói mình lái xe đến, tránh bị paparazzi chụp ảnh, gây thêm phiền phức cho anh.

Trình Nặc để Lương Vân Thăng đi trước, còn mình ngồi ngẩn người trong phòng một lúc, chống cằm nhìn những chiếc đĩa trống không trên bàn, mỉm cười, đúng là hình ảnh của một thiếu nữ đang yêu.

Điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của Trần Trường Phong: "Về chưa? Đi nhờ xe anh nè."

"Okay." Trình Nặc trả lời.

Cô chỉ liếc nhìn thoáng qua, theo quán tính liền nghĩ là anh muốn cô đi nhờ xe, không ngờ anh lại tưởng cô lái xe đến.

Hai người đều không có xe, ngơ ngác nhìn nhau ở cổng nhà hàng.

Trần Trường Phong: “Có xe mà không lái, lại đi gọi xe?”

Trình Nặc: "Lái xe phải giơ tay lên, váy sẽ bị nhăn mất."

Trần Trường Phong cúi xuống nhìn xem váy của cô có bị nhăn không, nhưng chẳng thấy nếp nhăn nào, chỉ nhìn thấy vùng da trắng nõn nà trước ngực cô dưới ánh đèn đường.

Trình Nặc mặc như vậy đi trên đường không hề cảm thấy ngại ngùng, nhưng bị anh nhìn như vậy, cô bỗng cảm thấy hồi hộp, căng thẳng như thể đang đứng trước mặt bố mình với bộ dạng “không được đứng đắn” vậy. Cô vội vàng kéo quai váy lên, che đi phần da thịt hở hang.

Thấy cô như vậy, anh cũng rất biết ý mà quay đầu đi chỗ khác.

"Đi thôi, ra đầu đường bắt xe, anh đưa em về trước."

"Phiền phức vậy làm gì? Cũng không cùng đường, anh bắt xe của anh, em bắt xe của em."

"Ý của em là trên thế giới này chỉ có mình anh là giống  yêu râu xanh thôi hả? Khuya rồi, anh có thể để yên cho em ăn mặc xinh đẹp như vậy mà tự bắt xe về nhà sao? Bây giờ em gọi điện thoại đi, gọi hỏi chú Trình xem anh có thể làm vậy không?"

Trình Nặc rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao cô lại có cảm giác như đang đối diện với bố mình rồi. Bởi vì Trần Trường Phong chính là tai mắt của bố cô, chuyện gì cũng lôi bố cô ra để dọa cô, thật là đáng ghét!

Trình Nặc trừng mắt nhìn anh, khoanh tay đi trước.

Trần Trường Phong chân dài, nhìn thì có vẻ đi thong thả, nhưng chỉ vài bước đã đến bên cạnh cô.

Anh đút tay vào túi quần, nói xấu Lương Vân Thăng: "Anh ấy lớn tuổi như vậy rồi, em có chắc là anh ấy còn độc thân không?"

Trước đó, Trình Nặc đã tìm hiểu, cũng bóng gió hỏi Lương Vân Thăng rồi, cô chắc chắn nói: "Anh ấy chưa kết hôn."

Trần Trường Phong: "Dù cho anh ấy chưa lấy vợ, thì con cũng lớn bằng này rồi."

Trình Nặc: "Anh ấy mới 36 tuổi thôi mà!"

Trần Trường Phong: "Mới? Anh nghe nhầm à Sóng Nhỏ? Em dám dùng từ mới sao? Mấy năm nữa, anh ta sắp có "mùi người già" tới nơi rồi đấy!"

Anh nói không chút nể nang, Trình Nặc có chút tức giận, không thèm nói nữa.

Hai người đã đi đến ngã tư, Trình Nặc lấy điện thoại ra gọi xe.

Trần Trường Phong vẫn không buông tha: "Em thích anh ta cái gì? Hay là em thiếu thốn tình cảm của người cha, muốn tìm một người "cha nuôi"?"

Trình Nặc nhớ lần cuối cùng nghe thấy những lời nói tương tự là vào hồi cấp 3, anh và Trần Dịch An chơi game thắng lợi trở về, anh ta đắc ý vênh váo nói: "Muốn thắng bố mày? Nằm mơ đi!"

Vừa vặn bị bố ruột của anh đi ngang qua nghe thấy, thế là bị ông liền cầm gậy đánh golf rượt cho một trận.

Trình Nặc không có gậy đánh golf, cô chỉ có một chiếc túi xách, dùng để đánh người là vừa đẹp.

Tài xế xe ôm công nghệ đến đón cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang hung dữ đánh cho một chàng trai phải ôm đầu chạy trối chết, định từ chối không chở.

Nhưng Trình Nặc hành động quá nhanh, lên xe, đóng cửa một mạch, còn chưa kịp ngồi vững đã giục tài xế lái xe đi ngay.

Cô không nói gì thêm, tài xế cũng không dám chọc giận cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn chiếc taxi đang bám theo phía sau, không nhịn được hỏi: "Người đẹp, cãi nhau với bạn trai à?"

"Anh ta không phải bạn trai tôi."

"Ồ, hiểu rồi."

Trình Nặc: "?"

Cô cảm thấy tài xế không hiểu gì cả.

Nhưng cô cũng lười giải thích với một người xa lạ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đã giải thích với rất nhiều người, rất nhiều lần về mối quan hệ giữa cô và Trần Trường Phong, sau này, cô dứt khoát im lặng, những người quen biết cũng biết ý không nhắc đến nữa.

Xe dừng ở cổng khu chung cư, chưa đầy một phút sau khi Trình Nặc xuống xe, thì chiếc taxi kia cũng dừng lại.

Trình Nặc biết Trần Trường Phong đang đi theo sau cô, trước đây, sau khi cãi nhau, anh cũng sẽ như vậy, âm thầm đi theo cô, nhìn cô an toàn về đến nhà. Nhưng mà, hình như nói như vậy cũng không đúng lắm, bởi vì đó cũng là nhà của anh, anh ấy nhất định phải đi theo cô.

Trình Nặc không quay đầu lại, cũng không để ý đến anh, cô không muốn nghe anh nói xấu Lương Vân Thăng nữa, Lương Vân Thăng mà cô biết không phải người như vậy.

Trần Trường Phong cũng không gọi cô, im lặng đi theo sau bóng lưng giận dỗi của cô. Anh đứng dưới lầu, đợi cô lên nhà, bật đèn sáng, sau đó mới bắt xe về nhà.

Lúc anh về đến nhà, hiếm khi thấy bố mẹ đều đang ngồi chờ anh ở phòng khách.

"Giải thích với mẹ con xem, tối nay bố ăn cơm với con hay là với em gái con?", Trần Thế Vũ gọi anh lại.

Lý Du Du cười nhạo một tiếng: "Ông hỏi như vậy chẳng khác nào đang ép cung nó, nó có thể nói không phải sao?"

Trần Trường Phong ngơ ngác nhìn bố mẹ đang giận dỗi, gật đầu: "À, vâng ạ."

Lý Du Du: "Ông xem, nó miễn cưỡng kìa."

Trần Thế Vũ: "Vậy bà gọi điện thoại cho Quân Hợp, hỏi xem tối nay cô ta ăn cơm với ai!"

Lý Du Du: "Thôi đi, tôi không mất mặt như vậy đâu. Ông dựng chuyện lộ liễu như vậy còn muốn người ta giúp ông che đậy, nếu ông thật sự ăn cơm với Trường Phong, sao không đưa nó về cùng, lại bỏ nó ở đó?"

Trần Thế Vũ: "Ai biết thằng nhóc này nổi hứng gì, nhất định đòi ra bờ hồ xem thiên nga, tôi mới về nhà tìm bà trước."

Trần Trường Phong rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã của bố mẹ. Hóa ra, mẹ anh ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người bố anh và còn phát hiện một sợi tóc dài trên áo khoác của ông.

Lớn tuổi như vậy rồi mà còn ghen tuông vì chuyện cỏn con thế này, xem ra tình cảm của hai người rất tốt.

Trần Trường Phong quyết định làm “thần tình yêu”, trước khi lẻn về phòng, anh nói với mẹ: "Tối nay con ăn cơm với Sóng Nhỏ ạ."

Khiến bố anh như bị ai đâm một nhát vào tim.

Editor: Mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK