"Virgo, ngươi đối xử với ân nhân như vậy sao?"Một giọng nói có vài phần trêu đùa được truyền vào tai của Virgo.
"Leo..."
"Ừ, là ta. Không ngờ một người đẹp trai như ta, ngươi lại quên mau như vậy."Tay vẫn nắm chặt cùi trỏ của Virgo.
"Leo, buông ra."Virgo mặt không biểu hiện.
Leo đông đá. Nàng ta không quan tâm tới ta sao?
Leo thở dài rồi buông Virgo ra:"Cái ảo giác lúc nãy là do một loại mê dược."
"Mê dược?"Virgo chỉnh sửa lại mình.
"Ừ, chắc là do một thứ gì đó bốc ra."Leo nhìn xung quanh.
Thứ gì đó...chẳng lẽ...
Virgo một tay nhặt chiếc phi tiêu lúc nãy lên, một tay lấy tay áo che mũi lại.
"Chắc là do thứ này."
Leo nhìn chiếc phi tiêu đó. Mặt lúc đầu còn bình thản, bỗng nhiên hoảng hốt:"Khoan đã, ai là kẻ đã phóng phi tiêu? Nếu kẻ phóng phi tiêu đang ở đây vậy..."
Leo và Virgo lập tức chạy tới phòng của Lucy. Đúng như Leo nghĩ, có một cái bóng đen mảnh khảnh, hình như là nữ. Mái tóc trắng chỉ ngang tới cổ, khuôn mặt đã bị che bằng mặt nạ đang cầm dao định đâm xuống Lucy.
Virgo lập tức phóng lại Lucy, cái cô gái đó cũng nhanh chóng đâm xuống, nhưng bị Virgo chụp lại. Tay của nàng rỉ máu, Virgo lập tức đưa tay áo kia chặn lại, không cho máu chạm tới Lucy.
Leo phóng lại đá cô gái đó, khiến nàng ngã rạp xuống đất. Sau đó hắn bay lại bóp cổ nó:"Nói, ngươi là ai?"
Nàng ta khẽ rên một tiếng, sau đó cố gắng dùng tay kia chội thứ phấn nào đó vào mặt Leo, khiến hắn phải thả tay ra và ho vài tiếng.
Nàng cũng nhân lúc này mà chuồn lẹ. Leo đang định bắt nhưng chỉ có thể giơ tay về phía cái bóng rồi ngã vào một thứ gì đó rất êm.