• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Lam Dữ hỏi lại Kiều Vân Tranh: “Còn anh?”

Hắn cũng kéo mặt dây chuyền từ trong áo ra, nhẹ tay bấm một cái.

Có luồng ánh sáng màu lam nhạt chói mắt lóe lên.

“Bạch kim cấp ba.”

“Cần mấy năm?”

“Cũng giống cô, bảy năm.”

Cao thủ khi đụng độ không thể không thưởng thức tài năng lẫn nhau, cho nên thần sắc Phó Lam Dữ hiện ra vài phần thưởng thức, cô biết phán đoán lúc đầu của mình không sai.

“Anh mới thật sự ghê gớm.”

“Nhưng tôi đã 26 tuổi, nhìn bộ dáng của cô chắc cũng chỉ mới 20, lần đầu tiên vượt ải chắc còn chưa thành niên.”

Kiều Vân Tranh giống như một người anh cả, cảm khái vỗ vỗ bả vai cô, “Một tiểu cô nương như cô vốn dĩ phải được bảo vệ, thế nhưng lại đi bảo vệ người khác.”

“Ở trong thế giới của hệ thống, không có ai nương tay chỉ vì anh nhỏ tuổi yếu đuối.”

Phó Lam Dữ nói: “Mọi người đều là vì sinh tồn, làm gì có chuyện ai bảo vệ ai như anh nói.”

Cô xoay người lên lầu, lúc đi qua Kiều Vân Tranh còn thuận tiện đem đầu ngón tay dính máu cọ cọ vào ống tay áo của hắn.

Kiều Vân Tranh cũng không thèm để ý, hắn vén tay áo lên, ngước mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, một lúc lâu vô thanh vô thức mà nở nụ cười.

….

….

Chỉ còn lại năm người sống sót, một buổi sáng gió êm sóng lặng lại trôi qua.

Buổi tối, Hiểu Tuệ ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn Phó Lam Dữ đứng phát ngốc bên cạnh cửa sổ, hoàn toàn không thèm để ý đến việc nơi đó đã từng xuất hiện một cái đầu người đầy máu.

“Phó tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ, chờ sau khi trở lại thể giới thật, tôi phải thay đổi thực đơn chính, nhất định sẽ không bao giờ ăn bánh bao nữa.”

“……” Hiểu Tuệ cạn lời: “Không nghĩ về chính sự sao?”

“Vậy cô nói đi, cái gì mới gọi là chính sự?”

Hiểu Tuệ do dự một chút: “Hiện tại chúng ta còn lại năm người, nhưng quy định của trò chơi, cuối cùng chỉ có ba người sống sót mới có thể mở cửa để qua ải, kia…… Kỳ Kỳ tiểu thư và người đàn ông kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Phó Lam Dữ quay đầu lại, thần sắc vô cùng kinh ngạc.

“Cô thật sự đang suy nghĩ chính sự sao”

“……”

“Hơn nữa, hình như cô tự động phân loại người đàn ông họ Kiều kia vào trận doanh của chúng ta?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Hiểu Tuệ buồn bực: “Tôi thấy hai người thường xuyên mắt đi mày lại, chắc chắn đã sớm cùng một giuộc với nhau rồi.”

“Mong cô không cần dùng từ ngữ một cách bừa bãi như vậy, đó gọi là cường cường liên hợp (kẻ mạnh liên thủ với nhau).”

Hiểu Tuệ thực ủy khuất mà “À” một tiếng: “Cho nên đến khi vạn bất đắc đĩ, chúng ta thật sự phải giết người sao?”

“Có một số việc, chưa chắc cần chúng ta tự tay động thủ.”

Lời nói của Phó Lam Dữ còn chưa dứt, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó là âm thanh nhu nhược khiếp đảm của Kỳ Kỳ.

“Phó tiểu thư, tôi có thể vào không?”

Hiểu Tuệ kinh ngạc: “Cô ta tới làm gì?”

Phó Lam Dữ nhấc cằm, bình tĩnh nói: “Tới thì cũng tới rồi, mở cửa cho cô ta đi.”

Vì thế Hiểu Tuệ chạy tới mở cửa, dẫn Kỳ Kỳ vào. Kỳ Kỳ vừa vào cửa liền kéo tay Phó Lam Dữ lại, có thể thấy được đầu óc cô ta phi thường tỉnh táo, biết được ai mới là người có tiếng nói trong hai người.

“Phó tiểu thư, đêm nay tôi có thể ngủ trong phòng cô không? Nhiều người chết như vậy, tôi thật sự rất sợ hãi……”

Phó Lam Dữ rút về tay, liếc cô ta một cái: “Có thể thì có thể, nhưng cô chỉ có thể ngủ dưới đất.”

“Không thành vấn đề!”

Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, cao hứng gật đầu, “Ngủ ở đâu cũng được, chỉ cần có thể làm bạn với hai người!”

“Ngủ đi.”

Hai chữ này chính là câu nói cuối cùng trong đêm của Phó Lam Dữ, sau đó cô lại đứng bên cửa sổ suy tư, không phản ứng với bất kỳ ai.

Kỳ Kỳ nhỏ giọng thì thầm với Hiểu Tuệ: “Quan hệ của cô và Phó tiểu thư rất tốt sao? Hai người cùng nhau vượt ải sao?”

“Đúng vậy.”

“Còn có chuyện hai người cùng vào một ải à?”

“Bởi vì tôi là khách hàng của cô ấy, ký kết khế ước, trả tiền cho cô ấy mang tôi vượt ải.”

Kỳ Kỳ hiếu kỳ nói: “Nói như vậy, Phó tiểu thư rất lợi hại sao? Về sau tôi cũng có thể ủy thác cô ấy mang theo tôi được không?”

Hiểu Tuệ nghĩ thầm, có thể cô sẽ không có cơ hội kia đâu, bởi vì trò chơi chỉ cho phép ba người có thể sống sót, hiện tại đã có hai đại lão và tôi, danh ngạch đều đã đủ, cô còn có cái gọi là “về sau” ư?

Dù nghĩ như thế nhưng cô vẫn thảo mai trả lời Kỳ Kỳ.

“Đương nhiên, Phó tiểu thư rất lợi hại, cô nhớ mang đủ tiền, cô ấy không thích người cò kè mặc cả với cô ấy.”

“À……”

….

….

Đêm đã khuya, đèn dầu trong phòng lần nữa tắt phụt.

Tối nay cửa sổ không xuất hiện đầu người, nhưng cấm khúc vẫn vang lên đúng giờ, tới tới lui lui vài câu hát kia, giống như nữ quỷ đang đúng giờ bật máy ghi âm vậy.

Ở đây đã mấy ngày, Hiểu Tuệ cũng dần dần bị ảnh hưởng khí chất bình tĩnh của Phó Lam Dữ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt lên không ít, lúc này cô theo thói quen ôm cánh tay Phó Lam Dữ, hô hấp vững vàng, đã ngủ rồi.

Phó Lam Dữ nửa ngày không có động tĩnh, nhìn qua giống như đã thật sự ngủ say.

Đệm dùng để ngủ trên sàn rất mỏng, khí lạnh từng trận từng trận chui vào ổ chăn. Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn vào khoảng không hư vô trước mắt, thật lâu sau, cô xoay người sang chỗ khác, hướng về phía giường. Cô nhẹ nhàng bò trên mặt đất, từ phía dưới đầu gối của mình chậm rãi lấy ra một thanh chủy thủ —— chính là thanh chủy thủ đã giết chết Vương Hâm.

Trước khi gõ cửa phòng này, cô đã giấu cây đao này dưới giày.

Kỳ Kỳ đứng ở mép giường, lặng lẽ, sờ soạng xác nhận vị trí. Hiểu Tuệ ngủ ở bên trong, Phó Lam Dữ ngủ ở bên ngoài. Cô không tiếng động nở nụ cười, giơ chủy thủ lên cao cao, muốn đâm về phía Hiểu Tuệ.

Nhưng mà……

Giây tiếp theo, khi chủy thủ đang đâm xuống, cổ tay của cô ta bị người khác gắt gao nắm chặt, không thể đâm xuống nửa tấc.

Phó Lam Dữ mở mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK