Hiểu Tuệ ngửi mùi thịt nồng đậm kia, lại nhìn bánh bao vô vị trong tay, nhịn không được đi về phía trước hai bước. Nhưng cô còn chưa đi đến cửa phòng bếp thì lại bị Phó Lam Dữ kéo trở về.
“Phó tiểu thư, không phải cô cảm thấy thức ăn không ngon sao? Có thịt sao cô không ăn.”
“Tôi chê thức ăn không ngon, nhưng không phải cái gì tôi cũng dám ăn.”
Phó Lam Dữ cũng ngửi thấy mùi hương kia, nhưng trực giác lại nói cho cô biết, đừng ăn thì hơn. Cô bất giác quay đầu lại, liếc mắt nhìn Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh vẫn ngồi bên cạnh cầu thang, căn bản không di chuyển sang chỗ khác, hắn thấy cô nhìn mình, môi mỏng khẽ cong, nhẹ nhàng lắc đầu.
Phó Lam Dữ lập tức nói với Hiểu Tuệ: “Ăn xong bánh bao của cô rồi lên lầu với tôi.”
Hiểu Tuệ rất ủy khuất, nhưng cô không dám cãi lời Phó Lam Dữ, chỉ có thể để Phó Lam Dữ kéo trở về phòng, nhưng cô vẫn luôn lưu luyến ngoái đầu nhìn lại.
Đêm nay sóng êm gió lặng, không có người nhìn thấy nữ quỷ trên hành lang, hoặc căn bản không có ai dám đi ra hành lang, mọi người đều ngoan ngoãn ở trong phòng.
Hiểu Tuệ nằm ở trên giường, nhìn trần nhà thất thần thật lâu, cuối cùng nghiêng đầu qua, nhìn về phía Phó Lam Dữ bên cạnh.
Cô ta tò mò hỏi: “Phó tiểu thư, cô trải qua mấy năm mới lên đến cấp bậc hiện tại?”
“Bảy năm.”
“Bảy năm?”
Hiểu Tuệ tính toán, khiếp sợ khó tin: “Chả lẽ từ lúc mười lăm tuổi là cô đã bắt đầu xuyên qua?”
“Đúng vậy.”
“…… Vì sao!”
“Bởi vì năm mười lăm tuổi tôi thiếu chút nữa đã chết.”
Phó Lam Dữ bình thản nói: “Sau đó may mắn được cứu sống, cả bác sĩ cũng khen mạng tôi cứng.”
“……”
“Sau này, một ngày nọ, tôi ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã bị trói buộc với hệ thống.”
Cái hệ thống này tên gọi đầy đủ là 【 Hệ thống sinh tồn dành cho người sống sót】.
Những người bị trói buộc với hệ thống đều là những người từng đi qua quỷ môn quan mà vẫn may mắn sống sót. Bọn họ có thể mạnh mẽ sinh tồn dù tỉ lệ sống sót cực kỳ thấp. Kể từ đó, họ buộc phải chấp nhận hết thử thách này đến thử thách khác, vật lộn với ranh giới của sự sống và cái chết để chứng minh rằng bản thân vẫn có thể may mắn sống sót vô số lần như vậy.
Hiểu Tuệ suy tư thật lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh.
“…… Nửa năm trước tôi bị tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng, trong đó có một chiếc xe đã phát nổ, lúc ấy tôi chỉ cách chiếc xe đó có mấy chục mét, may sao có một con chó đi lạc đỡ dùm.”
Phó Lam Dữ gật đầu: “Dựa theo sự phán định của hệ thống, hẳn là cô đã chết trong vụ nổ đó, nhưng bởi vì cô may mắn, cho nên vẫn sống sót.”
“…… Dựa vào cái gì?”
Sau khi hiểu quy luật này, hốc mắt Hiểu Tuệ đỏ lên, tức giận đến muốn khóc thành tiếng: “Bởi vì tôi may mắn, cho nên hệ thống muốn chỉnh chết tôi sao?”
“Khi chúng ta gặp những chuyện như vậy, đều bị hệ thống tính là “những người đáng chết”.”
“Không có biện pháp để thoát khỏi hệ thống này sao? Tôi là một người không có bản lĩnh, làm sao tôi có thể chịu đựng được 7 năm như cô?”
Phó Lam Dữ thở dài: “Nếu có biện pháp, vì sao tôi vẫn xuyên qua đến hôm nay?”
“……”
Lời còn chưa dứt, ánh đèn dầu trong phòng chợt lay động rồi tắt phụt.
"Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y
Nên đừng khiến em sớm phải, sớm phải rời đi
Mẹ rằng hết lòng coi trọng, coi trọng thân giá y
A ~~ a ~~ a ~~
Trời đêm, làn tóc anh nhẹ bay
Trời đêm, làn mi cong khép lại
Là một bí mật giữa những câu thề
Áo của em, áo của anh
Giá y là hồng bào
Độc dược phủ trắng bào ... "
Tiếng ca xen lẫn tiếng khóc nức nở thảm thiết của nữ quỷ lại một lần bên trong toà nhà gạch, Hiểu Tuệ cảm thấy kinh hoàng, lập tức ôm chặt Phó Lam Dữ theo bản năng.
“Mấy lúc tối lửa tắt đèn lại phải nghe cấm khúc kiểu này, tôi thật sự chết trong lòng nhiều chút đó.”
Phó Lam Dữ không nói chuyện, cô nín thở ngưng thần, mơ hồ nghe được bên ngoài hành lang truyền đến tiếng gió cực nhỏ.
Cô mím môi, quay đầu đi.
Đèn dầu trong phòng vẫn chưa tắt toàn bộ, còn lại một chân đèn, chính là chân đèn ở cạnh cửa sổ.
Ánh sáng mỏng manh kia không xua đi được màn đêm dày đặc hắc ám, nhưng lại có thể chiếu sáng một tấc vuông bên ô cửa sổ.
Một cái đầu người đầy máu đang treo ở đó.
Ánh sáng yếu ớt, lờ mờ của ngọn đèn dầu phản chiếu những cái đầu loang lổ vết máu trên bậu cửa sổ. Lớp da bên trên đã bị lột xuống, lộ ra từng mảng thịt và lớp mô liên kết đỏ tươi.
Hình như cái đầu này đã bị một vật vô cùng sắc bén cắt qua, vết máu bên trên cô đặc lại trong các vết cắt lung tung ngang dọc khắp mặt, hoàn toàn không thể nhận ra đây là người nào.
Đôi mắt của đầu người cũng bị khoét ra, để lại hai cái động sâu huyết nhục mơ hồ; môi cũng bị cắt bỏ, để lộ hai hàng răng trắng ghê rợn ra bên ngoài như đang cười.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là người đàn ông cao to đã chết hôm qua, thi thể không biết đang ở đâu, nhưng hiện tại cái đầu lại xuất hiện.
Cùng lúc đó, Hiểu Tuệ đưa mắt nhìn qua, lập tức thấy được cảnh tượng kinh khủng này. Tay chân cô lạnh lẽo, lá gan như muốn nứt ra, dường như ở giây tiếp theo sẽ kêu ra một tiếng thảm thiết.
Thời khắc mấu chốt, Phó Lam Dữ đưa tay qua, gắt gao bịt kín miệng cô.
“Muốn chết sao?”
Phó Lam Dữ thấp giọng cảnh cáo: “Cô cho rằng cái đầu người treo ở đây làm gì? Chính là muốn cô làm trái với quy tắc, lớn tiếng ồn ào.”
“……”
Cả người Hiểu Tuệ run rẩy, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống: “Phó tiểu thư, tôi sợ……”
“Sợ là chuyện bình thường, năm đó tôi cũng rất sợ.”
Phó Lam Dữ nói: “Từ từ rồi sẽ quen, không còn sợ nữa.”
Cô ôm Hiểu Tuệ, vỗ nhẹ bả vai an ủi cô ấy. Tiếng ca u oán tiếp tục vang lên.
"Giá y là hồng bào
Độc dược phủ trắng bào
Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô
Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em
Mong rằng nhân tình bên người anh đang thối rữa, héo khô
Sai lầm đêm xuân không phải không phải lỗi tại em ... "
Hiểu Tuệ co rúc trong ngực Phó Lam không dám ngẩng đầu, mà Phó Lam Dữ vẫn luôn trừng mắt, chú ý cái đầu đang treo ở cửa sổ.
Nói cũng kỳ lạ, có lẽ là do hai người bọn họ quá mức yên tĩnh, không có phản ứng gì đặc biệt, cái đèn dầu cuối cùng bên cửa sổ bỗng nhiên dập tắt.
Trực giác nói với cô, khi ánh sáng biến mất, đầu người cũng không còn.
“Đầu người không còn ở đó.”
“…… Cái gì?”