Sau khi Phúc An mài mực cho hắn xong thì cũng theo Phúc Cát đến sân trước.
Dư Thanh Yểu ngồi dưới hành lang ở sân trước, dẫn theo hai bà tử đang buộc cái giá.
Nàng dùng cành tầm xuân già làm dây, buộc theo hình chữ thập, vừa đơn giản lại vừa chắc chắn, rất nhanh thì đống gậy gỗ đã được buộc thành cái giàn leo cao tầm ngang hông, được đóng chặt vào trong đất tơi xốp.
Xuân Đào thật sự quá nhàm chán, lúc này cũng đang tùy ý đi dạo ở tiền viện, thi thoảng cũng lấy xẻng nhỏ xới đất lên, nhưng rất nhanh đã bị giun đất bên trong chui ra dọa chạy.
Tôn bà tử chê cười nàng ta, Xuân Đào còn chẳng thèm để ý nói: “Trước đây ta vẫn luôn sống trong viện của lão phu nhân, lão phu nhân thương ta, chưa bao giờ để ta phải chạm vào những công việc bẩn thỉu thế này, vả lại có cô nương nhà nào mà không sợ giun chứ.”
Nói xong ánh mắt nàng ta nhìn lướt qua người Dư Thanh Yểu, ai nhìn vào cũng biết Xuân Đào đang nói Tần Vương phi.
May mà Tần Vương phi tốt tính, chưa từng nổi giận với nàng ta.
Dư Thanh Yểu ngẩng đầu, cười nói: “Đôi khi ở Dao thành gặp phải hạn hán, hoa màu mất mùa, giun đất là lựa chọn của rất nhiều bá tánh.”
Xuân Đào nhíu chặt mày lại, cho thấy câu nói này của Dư Thanh Yểu khiến nàng ta không thoải mái.
“Sao có thể ăn giun đất chứ, ta thà chết đói cũng sẽ không ăn!”
Tôn bà tử và Thường bà tử cũng gật đầu, bọn họ là lão nhân vẫn luôn sống trong cung, dù làm nô làm tì thì cũng chưa từng phải lo nghĩ đến vấn đề no ấm, chỉ ăn gạo trắng hoặc các loại hoa màu khác.
Trước khi tới Kim Lăng, Dư Thanh Yểu cũng không biết, thức ăn ở thành Kim Lăng ăn không hết thì có thể đổ đi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không hiểu được vì sao lại có người ăn giun đất.
Tôn bà tử đổi đề tài khác, nói: “Tiệc mừng thọ của Thái hậu sắp đến rồi, tiệc mừng thọ những năm trước đám nô tỳ chúng ta luôn được thưởng vài món ngon, chỉ là không biết năm nay Lang viên còn có cái lộc ăn này hay không thôi.”
Phúc Cát cười nhạo một tiếng, đánh nát mộng đẹp của Tôn bà tử: “Còn đòi lộc ăn, chỉ cần Thái hậu nương nương không so đo chuyện Lang viên là chúng ta đã hạnh phúc rồi.”
“Lang viên là bệ hạ ban cho, có trách cũng không thể trách lên đầu chúng ta chứ?”
“Chuyện này khó mà nói, trước kia Thái hậu nương nương vốn đã không thích điện hạ của chúng ta rồi, bây giờ lại càng có lý do. Lần trước là cây hoa sơn trà, lần sau có lẽ Thanh Lương điện cũng phải chuyển ra ngoài...”
Phúc An dùng gậy gỗ trong tay gõ đầu Phúc Cát kêu “bộp” một tiếng, nghiêm khắc nói: “Câm miệng, bây giờ ngươi dám nghị luận cả chuyện của chủ tử rồi hả?”
Phúc Cát đau đớn kêu “Ai ui”, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu ấm ức nói: “Không phải đang ở trong Lang viên sao? Ai nghe thấy được chứ!”
Dư Thanh Yểu nhìn khuôn mặt Phúc Cát đã nhăn tít lại, chắc hẳn Phúc An đánh rất mạnh, nàng tính an ủi hắn nhưng mà đúng lúc này một giọng nói đắc ý truyền từ trên đỉnh đầu đến.
“Bổn Hoàng tử nghe thấy đó.”
Mọi người đều giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một vị tiểu công tử mặc áo gấm không biết đã nằm bò trên tường vây từ bao giờ, trên đầu cậu đeo một cái kim quan nho nhỏ, hai tay bám vào mái ngói lưu ly, khi nói chuyện cơ thể trượt xuống một chút, cậu lại vặn vẹo thân mình hự hự bò lên, cố gắng để mọi người nhìn rõ khuôn mặt đắc ý của mình.
“Thập Hoàng tử! Sao ngài lại ở chỗ này?”
“Bổn Hoàng tử thích ở đâu thì ở đó đấy!”
Thập Hoàng tử mới tám chín tuổi, khuôn mặt nhăn nhó đỏ bừng lên treo trên tường, giống như cậu vừa sử dụng hết sức bú sữa mẹ để bò lên đầu tường vậy.
Tuy rằng hùng hổ, nhưng rõ ràng cậu đã sắp hết sức mà rơi xuống đất rồi, bây giờ chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Dư Thanh Yểu biết cậu.
Đây chính là đệ đệ ruột của Thất Công chúa mấy ngày trước vừa tới nơi này náo loạn một trận, đều do Thục phi sinh ra.
Nghe nói tính tình vị Thục phi kia điềm tĩnh, không tranh quyền tranh thế, Hoàng đế đặc biệt ban cho phong hào “Thục”, không biết vì sao lại sinh ra hai đứa con đều nghịch ngợm, suốt ngày nhảy nhót lung tung.
“Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau mau giúp bổn Hoàng tử xuống dưới!” Thập Hoàng tử còn nhỏ nhưng tính tình thì nhỏ, rất biết dọa nạt người khác: “Nếu các ngươi không giúp ta, khi về ta sẽ nói cho Hoàng tổ mẫu biết là các ngươi nói xấu sau lưng bà ấy, để bà ấy hung hăng trừng trị các ngươi!”
Giờ phút này Phúc Cát đã hối hận vì vừa rồi mình nhanh nhảu, lại còn để tiểu tổ tông này nghe thấy, ánh mắt lo lắng nhìn Phúc An.
Phúc An thở dài rồi bước qua đó, ngẩng đầu hỏi: “Thời gian này điện hạ nên đi học ở Nam thư phòng rồi mới đúng, sao ngài lại tới Lang viên?”
Lang viên thanh tĩnh, hoặc nói khó nghe thì chính là hẻo lánh, cách cửa cung chỉ một nén nhang, nhưng lại ngược hướng với Nam thư phòng, dù có lạc đường cũng sẽ không lạc đến nơi này.
Đương nhiên Thập Hoàng tử Lý Thành sẽ không nói là mình trốn học, cậu vẫn mạnh miệng: “Đó là việc riêng của bổn hoàng tử, còn chưa tới phiên ngươi hỏi.”
Một vài tiếng vang truyền đến cửa chính của Lang viên, có thể láng mang nghe ra là có người đang sốt ruột, lý luận với cấm quân ở bên ngoài.
Phúc Cát chép miệng: “Là người đến tìm điện hạ nhỉ?”
Để lạc mất Hoàng tử là chuyện lớn, tiểu thái giám bên dưới đều như mất hồn, tìm kiếm khắp nơi.
Thập Hoàng tử không chịu bỏ qua, vẫn tiếp tục uy hiếp đến cùng: “Thì làm sao, nếu bổn Hoàng tử không dễ chịu thì các ngươi cũng đừng mong được yên ổn.”
Phúc An nghĩ đến tính tình của Thập Hoàng tử, đúng là sẽ vò đã mẻ thì không sợ sứt mà kéo người ta xuống nước, hiện tại bọn họ không thể trêu vào những chuyện này. Thế nên y bèn liếc mắt một cái ra hiệu cho Phúc Cát, hai người cùng nhau dẫm lên mấy cái rương gỗ rồi kéo tiểu Hoàng tử đang bò trên đầu tường xuống giống như hái quả táo.
Lý Trình không thèm để ý hình tượng khi xuống của mình chướng tai gai mắt cỡ nào, cậu vừa đứng trên địa bàn Lang viên thì cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, vươn tay phủi tro bụi và nếp uốn trên y phục, còn cố làm ra vẻ hừ mạnh một tiếng: “Nên ngoan ngoãn nghe lời từ trước mới đúng chứ, còn để bổn Hoàng tử phải vất vả lâu như vậy.”
Phúc An cung kính khom người với cậu: “Thập điện hạ vất vả rồi! Nô tài lập tức đi chuẩn bị nước trà cho điện hạ.”
“Chậm đã! Có phải ngươi định đi mách lẻo với Tứ ca không hả? Ta không yên tâm để ngươi đi!” Lý Trình gọi Phúc An lại, chỉ vào Dư Thanh Yểu nói: “Để nàng đi, vừa nhìn đã biết nàng thành thật!”
Bị tiểu Hoàng tử chỉ vào mặt nói mình thành thật, Dư Thanh Yểu cũng ngây người.
Tiểu Hoàng tử lại dặn dò nàng: “Không được để lộ chuyện bổn Hoàng tử ở chỗ này ra với Tứ ca một chữ, nếu không……”
Cậu giơ nắm tay nhỏ, lắc tay uy hiếp.
Phúc An đang định mở miệng giới thiệu thì Dư Thanh Yểu đã đứng lên: “Không sao, để ta đi.”
Dư Thanh Yểu mang “vẻ ngoài thành thật” quay trở lại chính viện, đi thẳng tới chỗ Lý Sách.
“Điện hạ, Thập Hoàng tử trèo tường vào rồi!”
Nghe thấy tiếng động, Lý Sách lập tức ngước mắt lên, chỉ thấy Dư Thanh Yểu đang xách váy, vội vội vàng vàng nhào về phía mình, hắn không khỏi buồn cười: “Có phải nó lại trốn học rồi không?”
Dư Thanh Yểu lắc đầu: “Thần thiếp không biết, nhưng đột nhiên cậu ấy chạy tới Lang viên như vậy, có thể mang tới phiền toái cho điện hạ không?”
Còn lâu Dư Thanh Yểu mới để ý Thập Hoàng tử uy hiếp thế nào, nàng chỉ lo sẽ ảnh hưởng đến Lý Sách.
Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn Lý Sách, hai mắt chứa đầy lo lắng.
Nhưng Lý Sách lại nhướng mi, hình như có chút bất ngờ trước biểu hiện lo lắng ra mặt của nàng.
“Chuyện này, có lẽ vậy.”
“Hay là chúng ta giao cậu ấy cho cấm quân luôn đi. Thập Hoàng tử tự mình trèo tường vào, Phúc Cát và Phúc An công công chỉ sợ cậu ấy ngã bị thương nên mới ra tay giúp đỡ, không coi là chúng ta giấu Hoàng tử, hơn nữa điện hạ cũng càng không biết gì…”
Dư Thanh Yểu càng nói càng cảm thấy hợp lý, đang nói hăng say, ánh mắt vừa di chuyển thì lại phát hiện Lý Sách chỉ lẳng lặng chống cằm nhìn nàng.
Đôi con ngươi đen nhánh như giếng cổ sâu không thấy đáy kia, tràn ra từng cơn gợn sóng giống như thiên la địa võng, chặn kín lối ra, như có thể nhốt người ta vào trong đó.
Để phòng ngừa tiếng bày mưu bí mật của mình và Lý Sách truyền tới tiền viện, vừa rồi Dư Thanh Yểu còn cố ý cúi người, từ góc độ này, khoảng cách này, vừa ngước mắt lên là tầm mắt đã đối diện thẳng với bẫy rập dịu dàng kia của Lý Sách, khó có thể tự kiềm chế.
“Lo lắng cho ta như vậy sao?”
Giọng nói của hắn mang theo ý cười, Dư Thanh Yểu cảm thấy như tiếng cười kia tràn ra từ khóe môi hắn, giống như ai đó cầm cây búa nhỏ gõ thẳng vào trái tim nàng, khiến nó đập thình thịch không ngừng.