• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Lý Duệ khiến Dư Thanh Yểu thấp thỏm bốn ngày.

Cuối cùng vào một buổi chiều trời không trong xanh lắm, chuyện nàng lo lắng đã có kết quả.

Thái giám tới tuyên chỉ bưng thánh chỉ vàng óng chói lọi, tuyên đọc dưới sự nghênh đón của toàn bộ Dư phủ, Hoàng đế vì Hoàng Tứ tử - Tần Vương xin cưới nữ nhi Dư Thanh Yểu của Minh Uy Tướng quân.

Thời gian cử hành hôn lễ rất gấp gáp, đã định ở cuối tháng sau.

Đại khái vì Hoàng đế cảm thấy quan hệ giữa Dư Thanh Yểu với Sở Vương khiến cho người ta không yên lòng, rất sợ việc hôn nhân này sẽ xảy ra sai lầm, ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, thế cho nên ra hạn cho Lễ bộ chuẩn bị rất gấp rút, thật sự không cách nào chiếu cố chu toàn được.

Nhưng người có lòng riêng lại hiểu chuyện này theo một nghĩa khác.

Chính là phế Thái tử đã thật sự thất thế, không được Hoàng đế coi trọng nữa.

Nếu là đại hôn của Thái tử thì tất nhiên phải phí công phí sức chuẩn bị cho long trọng, trang nghiêm. Chưa nói đến Lễ bộ, riêng Công bộ và Hộ bộ đều phải bận rộn một khoảng thời gian, ngay cả Thái tử phi cũng phải trải qua vài tháng dạy dỗ nghi lễ cung đình rồi mới được vào cung thành hôn.

Nhưng đối với một vị phế Thái tử bị giam cầm thì tất nhiên những chuyện này có thể miễn thì miễn, có thể bỏ bớt thì bỏ bớt, không cần phải để ý như vậy.

Nhưng mà Dư Thanh Yểu nhận được thánh chỉ vẫn vô cùng vừa lòng.

Thậm chí nàng còn cảm thấy thời gian một tháng là quá dài.

Dư Vi Bạch nhìn theo phụ thân dẫn thái giám trong cung qua bên cạnh uống trà, nàng ta đưa tay muốn hai tên nha hoàn đỡ dậy, sau khi đứng dậy lại chỉ vào đầu gối mình, một nha hoàn thông minh vội vàng quỳ xuống dùng khăn tay lau đi lớp bụi bặm không rõ ràng kia.

“Hừ, vì hôn sự của ngươi, dựa vào đâu mà bắt ta cũng phải quỳ xuống?” Dư Vi Bạch liếc mắt nhìn Dư Thanh Yểu vẫn đang nhìn chằm chằm vào thánh chỉ như đang nhìn bánh trái thơm ngon kia, nàng ta không khỏi cười nhạo một tiếng: “Dư Thanh Yểu, ngươi thú vị thật đấy, nam nhân ta không cần, ngươi lại vội vàng muốn gả. Sao thế? Không phải là ngươi quên mất hắn đã bị phế truất, không còn là Thái tử nữa rồi đấy chứ?”

Nhìn sắc mặt chế nhạo của đường tỷ, Dư Thanh Yểu lắc đầu.

“Ta biết, hiện tại hắn là Tần Vương, nhưng hắn cũng là Thân Vương tôn quý...”

Lời dừng tại đây, phần còn lại là ám chỉ…

Thái giám trong cung vẫn chưa đi xa, nếu lời ngông cuồng này của Dư Vi Bạch bị người mang ý xấu truyền ra ngoài thì thanh danh của nàng ta cũng không dễ nghe.

Bị Dư Thanh Yểu dùng lời uy hiếp, Dư Vi Bạch không cam lòng hừ một tiếng.

“Nơi này đều là người của ta và ngươi, ai khua môi múa mép lung tung, không phải vừa nhìn là biết sao?”

Dư Thanh Yểu không muốn cãi nhau với nàng ta, ngoan ngoãn đáp: “Tất nhiên ta với Tri Lam sẽ không nói.”

Dư Vi Bạch đắc ý chắp tay trước ngực, cười nói: “Đấy là rõ, có cho ngươi cũng không dám.”

Dư Thanh Yểu cúi đầu không nói chuyện nữa.

Ở Dư phủ, nàng không phải tiểu thư chân chính, nàng đã sớm hiểu được đạo lý nói ít sai ít từ lâu, càng cố gắng không tạo ra xung đột với Dư Vi Bạch.

Nhìn dáng vẻ hèn yếu của Dư Thanh Yểu, Dư Vi Bạch cũng không có tâm trạng mà bắt nạt, rất nhanh nàng ta đã mất hứng, dẫn người của mình rời đi.

Đám người đi rồi Tri Lam mới dám vui mừng, bước đến chúc mừng: “Tốt quá rồi tiểu thư, hôn sự đã có tin tức, sau này không cần nhìn sắc mặt Dư phủ nữa rồi.”

Tuy rằng Tri Lam không biết Dư Thanh Yểu và Sở Vương đã xảy ra hiềm khích gì mà dẫn tới hôn sự đã bàn bạc xong xuôi trước đó không thành, nhưng mà nàng ấy là người lạc quan, rất nhanh đã nhìn ra được rất nhiều điểm tốt của mối hôn sự không ai xem trọng này.

Ví dụ như không bị Dư gia quản giáo nữa, lại ví dụ như phế Thái tử cũng là nam tử anh tuấn, tài giỏi nổi danh ở Kim Lăng, cả diện mạo, năng lực lẫn học vấn đều xuất sắc.

Nhắc đến Thái tử, trong lòng Dư Thanh Yểu lại có phiền não khác.

Lời Lý Duệ nói cũng có cái lý của nó, nàng không hề hiểu biết gì về phế Thái tử cả.

Chỉ từ tiếp xúc ít ỏi của mình với phế Thái tử kia, thật ra không chiếm được tin tức gì có giá trị.

Có điều, người mang thân phận cao quý như hắn lại có thể vươn tay giúp đỡ một con mèo hoang bẩn thỉu thì chắc chắn không phải người quá xấu.

Chỉ cần hắn có một phần lương thiện, chịu cho nàng một chỗ nương thân là Dư Thanh Yểu đã thấy đủ rồi.



Hôn sự đã định ra, quy trình phải thực hiện không thể lược bỏ cũng được thực hiện khi ngày xuân dần ấm lên.

Người chú ý đến đại hôn này đều đang hóng hớt chuyện vui, người không chú ý thì chỉ đơn giản coi nó là trò cười, coi như là đề tài chuyện phiếm, tùy tiện nói vài câu lúc rảnh rỗi.

Phế Thái tử bị giam cầm ở Lang viên, dù đại hôn cũng không được đặc xá, cho nên người đón dâu thay hắn chính là Ngô Vương năm nay mới mười sáu tuổi.

Nhiệm vụ của Ngô Vương là đón Dư Thanh Yểu từ Dư phủ ra ngoài, rồi đưa vào trong cung.

Vì là ngày đại hôn của nàng nên trên dưới Dư phủ không tránh được phải trang trí lại một lượt, lụa đỏ hoa màu treo khắp nơi, tràn ngập không khí vui mừng.

Dư lão phu nhân cũng làm đủ thể diện mặt ngoài, kéo tay Dư Thanh Yểu không ngừng rơi nước mắt, như thể cực kỳ không nỡ xa nàng, con cháu bên cạnh liên tục khuyên nhủ bà ấy, trấn an cảm xúc người già, khiến Dư Thanh Yểu suýt nữa cho rằng bà ấy chính là tổ mẫu ruột thịt.

Nhưng mà dù nói thế nào thì cũng coi như là Dư gia đã nuôi dưỡng nàng một khoảng thời gian, khi cáo biệt Dư Thanh Yểu vẫn trịnh trọng hành lễ với các trưởng bối, nói vài câu chất phác cảm động lòng người.

Dù ai nghe xong cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này, Dư gia không hề bạc đãi nàng một chút nào.

Tính tình Dư Thanh Yểu yếu đuối, không muốn trở thành kẻ địch với bọn họ.

Dù biết bọn họ tham chút bạc phụ thân gửi về, nhưng sau hôm nay nàng đã gả cho phế Thái tử rồi, có thể giúp cha không phải lãng phí tiền nữa, dù sao nàng cũng không cần nó.

Mưa xuân nói rơi là rơi, tuyệt đối không hề quan tâm hôm nay là ngày lành của ai.

Tư Thiên Giám không tính ra được ngày lành, Thái Sử Cục cũng bỏ rơi nhiệm vụ.

Trận mưa ấy dường như hưởng ứng đa số những người không xem trọng lần đại hôn này.

Người xem náo nhiệt nhốn nháo chạy đi trong tiếng sấm mùa xuân, chỉ có kiệu phu mặc hỉ phục đội những hạt mưa đang dần nặng hạt, đi vào Lang viên.

Đại hôn của phế Thái tử, Lễ bộ vô cùng khó xử phải lược bỏ nghi thức bái đường.

Hiện giờ chính là lúc Hoàng đế gai mắt phế Thái tử nhất, còn nguyên Hoàng hậu vì bị phế truất ngôi vị nên sau đó đã đi theo Tề Vương đến đất phong, được phong làm Tề Vương Thái hậu, từ lâu đã không còn ở thành Kim Lăng nữa.

Cha ruột ghét bỏ, mẹ ruột vắng mặt.

Nếu tổ chức nghi thức bái đường thì sẽ chẳng ra sao, sầu nhất chính là đám lão thần.

May mắn cuối cùng phế Thái tử tự mình dâng tấu, xin miễn nghi lễ này.

Cho nên mãi đến khi Dư Thanh Yểu ngồi trước giường cưới, nàng vẫn chưa nhìn thấy phu quân phế Thái tử Lý Sách của mình đâu.

Mưa xuân tí tách, sấm xuân vang rền.

Dư Thanh Yểu buông quạt hỉ vẫn luôn cầm trong tay xuống, nàng ngước mắt nhìn về phía ô cửa sổ đang mở rộng.

Bên ngoài hoàng hôn mênh mông, u ám vô tận, khiến người ta không nhìn rõ.

Giống như con đường phía trước mờ mịt không rõ của nàng.

Vội vàng gả cho người ta như thế, ai biết có phải là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng hay không.

Nàng đang nhìn đến thất thần, đúng lúc ấy có tiếng bước chân rơi trên mặt đất, nếu không phải trùng hợp tiếng sấm vừa ngừng thì chỉ sợ rằng nàng vẫn còn không nghe thấy.

Dư Thanh Yểu lập tức quay đầu, đập vào mắt là một nụ cười như tia sáng phá tan bóng tối.

Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười dịu dàng ấm áp với nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ta dọa đến nàng rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK