Nguyên Kì mỉm cười thầm, không ngờ tiểu tử ấy lại có nổi sợ kì lạ như vậy.
Kì này hắn sẽ tìm mọi cách chọc y tức điên, nghĩ đến cái mặt giận đến đỏ của y, hắn bật cười.
Lâm Đại Tướng châu mày nhìn Nguyên Tướng Quân, vẻ mặt trông rất đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy.
- Này! Ta thấy nhắc đến tên nghịch tử tối ấy, ngươi lại cứ cười...ngươi đang suy nghĩ gì trong đầu thế? Ta nghe những gia nô trong Hoàng Cung này nói! Ngươi là một người rất đáng sợ...võ công cao cường, tinh thông mọi chuyện - Đại Tướng gật đầu đính chứng điều này đúng - nhưng họ nói ngươi lại là một người không biết cười...mà từ khi nãy đến giờ vãn bối ta thấy ngươi cười không ngớt miệng! Điều này...có gì ẩn sâu bên trong sao?
- Những lời đồn đại buôn chuyện ấy...lại khiến cao nhân như người tin vào sao? Tuy tại hạ đó giờ không cười không có nghĩa là không biết cười, chỉ là Lâm Thiếu Gia có tính hài hước lại là một người...trời không sợ đấy cũng không màn - Nói đến đây Nguyên Kì lại cười - Là một con người thú vị, thứ lỗi với tiền bối nhưng Lâm ThiếuGia thực sự làm tại hạ hứng thú - Nguyên Kì nói và chấp tay tạ tội.
- Haha...đây chẳng phải là chuyện ta nghe lần đầu...nên không sao...không sao...hồi ấy ta còn thấy một cảnh tượng vô cùng là...điên rồ - Lâm Đại Tướng vội vã rót một ly trà rồi húp sạch nói tiếp - hàng chục đám công tử, thiếu gia dù là tiểu quan hay người có địa vị quan trọng đều từ khắp nơi đến hỏi...Thiên Nguyệt nhà ta.
Lúc đầu, ta cứ ngỡ họ xếp hàng dài đến thế là để hỏi gả Thiên Hoa.
Nhưng sự thật lại khiến ta...không thể tin nổi.
- Lâm Đại Tướng thở hắc, đặt tách uống bàn ngọc
Bàn ngọc cùng chiếc tách quý giá ấy liền đổ sập trong phút chốc, Nguyên Kì nhìn cảnh tưởng ấy mà ân hận thầm trong lòng, Đại Tướng tròn mắt nhìn thứ đồ mới giây trước quý giá, nay đã trở thành hoang tàn.
Liền xoa đầu cười trừ với Nguyên Kì:
- Cái này...ngươi cứ nhắn Hoàng Thượng tính vào bổng lộc của ta vậy...Bây giờ ta có chuyện xin cáo lui trước, khi nào rãnh chúng ta nhất định sẽ cùng nhau uống rượu - Đại Tướng chấp tay rồi quay lưng đi
Nguyên Kì thở dài, nhìn cái đống kia mà xoa đầu.
Rồi lại quay lưng vào trong, mặc cho đám nô tì giải quyết cái đống ấy.
Một vị cô nương đi đến, y phục xanh lục mang hài chỉ kim, khuôn mặt sáng sủa tựa như sớm mai, nét đẹp dịu dàng của nàng khiến cho bọn binh lính không thể dời mắt.
Mái tóc đen được tạo kiểu đơn giản, trên đầu ghim vài cây trâm ngọc lung linh.
Từng bước chân của nàng điều rập khuông theo công dung ngôn hạnh, tướng đi tỏ ra tao nhã nhẹ nhàng.
Nàng nở một nụ cười mỉm bước đến gần Nguyên Kì.
Hắn đang chú tâm lau chùi thanh kiếm của mình, không ngó ngàng gì tới nàng.
Gương mặt xinh đẹp tỏ ra bất mãn, liếc nhìn cung nữ đang dọn dẹp dưới sân.
Cung nữ nhìn nàng hiểu ý liền cất giọng:
- Diêm Diêm Tiểu Thư người đến thăm Nguyên Tướng Quân ạ? - Rồi cung nữ nhanh chóng thu gom và đi vào trong
Nguyên Kì bị lời đó của cung nữ kéo trở về thực tại, liếc nhìn vị cô nương xin đẹp bên cạnh, ánh mắt tím không một chút xúc cảm.
Lại chuyên tâm lau chùi thanh kiếm, cuối cùng cũng buông được một câu không mấy khả ái:
- Có chuyện gì?
Cô nương nghe thấy Nguyên Kì hỏi thế liền vui mừng khôn xiết, liền chạy đến chiếc ghế đối diện cười híp mắt:
- Thần thiếp đến thăm người...hihi...hôm nay là ngày sinh thành của Hoàng Hậu.
Thiếp nhân cơ hội này tiến Cung sớm một chút cốt yếu là để thăm người
Nguyên Kì không trả lời chỉ chăm chú lau thanh gươm, khuôn mặt biểu hiện như chẳng có ai ở đây cả.
Diêm Diêm thấy thế hậm hực, không chịu để yên cứ tìm hết cách này đến cách khác quấy rầy Nguyên Kì.
Nhưng vốn dĩ Nguyên Kì đã không quan tâm nên cho dù nàng có làm gì cũng chẳng thể lọt được vào mắt của hắn.
Diêm Diêm bực tức liền nhõn nhẽo với Nguyên Kì:
- Người coi ấy! Thiếp ngàn dặm xa xôi đến thăm người.
Vậy mà người chẳng màn gì đến thiếp!
- Ta không bắt cô nương đến! Với lại...ta căn bản là không biết cô nương.
- Người! Người sao có thể nói vậy chứ? Người không biết ta là ai sao? - Cô nương vùng vẫy điệu bộ vô cùng trẻ con.
- Ta đương nhiên là biết! Cô nương là con của Minh Quan Đại Thần...vậy thì đã sao chứ? - Ánh mắt tím nhìn xoáy vò trong tâm can nàng.
- Người...người thật quá đáng! Rõ ràng là người đã có hôn ước với thiếp vậy mà cứ lại tỏ ra lạnh lùng như thế! - Diêm Diêm cau mày
Lập tức một vật gì đó sắt nhọn, lạnh ngắt chạm vào cái cổ trắng ngần của nàng, khiến nàng sợ chết khiếp.
Thân hình nhỏ nhắn run bần bật, nàng sợ hãi hình người nam tử kia, ánh mắt tím ấy không có chút gì gọi là chần chừ, không có chút gì gọi là thương tiếc.
Ngược lại ánh mắt của nam nhân ấy hiện rõ sự đáng sợ, đe dọa, không gì là không thể hạ sát...kể cả nàng.
Diêm Diêm biết thân biết phận mà ngậm miệng, cẩn trọng nhìn thanh gương sắt bén kia.
Cổ nàng đau rát, có lẽ đã phạm vào chỗ nào rồi, Nguyên Kì dùng chất giọng khàn nói với Diêm Diêm:
- Đó chỉ là ý kiến riêng của Mình Quan Đại Thần, ta không chấp nhận
Thanh gươm ngày càng kề sát vào cổ của nàng, Diêm Diêm thở dốc lo sợ không biết nên làm thế nào, máu từ cổ nàng đã rỉ ra một ít, một lúc một sâu hơn một lúc một nhanh hơn.
Điều đó cho thấy thanh gươm kia đang ngày càng sâu vào da thịt nàng.
Không khí đang căn như dây đàn thì bên ngoài tiếng binh lính bỗng dưng ồn ào, đã cứu thoát nàng.
Nguyên Kì nheo mày nhìn sang cửa Cung, bất giác thu gươm lại và buông một câu:
- Hôm nay nơi này của ta thật nhiều người ghé thăm.
Một nam tử ung dung bước vào theo sau là đám binh lính đang cố gắng ngăn y lại.
Dáng người nhỏ nhắn hệt nữ nhi, y phục màu vàng nhạt đơn giản điểm vài nết duyên dáng.
Mái tóc màu lạ ấy bay nhẹ ra sau, đôi mắt đen thuần khiết tô vẽ cho khuôn mặt kia đẹp lại càng đẹp hơn.
Dáng đi cứ như nhanh đến mà cũng cứ như chậm lại, cứ mơ mơ hồ hồ như giai nhân từ trong bức họa bước ra.
Nguyên Kì nhìn nam tử ấy, cơ mặt liền giãn ra ánh mắt tím chăm chú nhìn nam tử ấy không bỏ sót dù chỉ là một khắc.
Diễm Diễm không ngoại lệ, nàng cứ như bị trúng bùa nhìn mãi không dừng, không thể dời được ánh mắt.
Binh lính theo sau liền vây thành vòng tròn chĩa mũi giáo vào y, ánh mắt đen tức giận nhìn xung quanh rồi nhìn Nguyên Tướng Quân hậm hực mà hét:
- Nè! cái tên biến thái bỉ ổi vô liêm sỉ kia! Ngươi mau mau bảo bọn tôm tép này biến khuất mắt ta! - Giọng nói dõng dạc không chút e dè, lời của nam tử khiến cho binh lính xung quanh cùng Diễm Diễm trợn mắt kinh ngạc.
Nguyên Kì nheo mày, ra hiệu cho binh lính rút lui.
Binh lính ngay lập tức xếp thành một hàng ngang, nam tử đắc ý nhìn đám binh lính mà nghênh mặt.
Diễm Diễm nhăn mặt, khó hiểu nói:
- Nữ nhi kiểu gì thế này? Không công dung ngôn hạnh, không có tôn ti gì cả, cư xử như những tên thất học.
Nhìn từ trên xuống dưới kiểu gì cũng chỉ thấy bản tính côn đồ, trẻ con, ngạo mạn thôi! Chẳng tỏ ra chút gì trang nhã, quý tộc! Thật không ra gì! Chỉ có khuôn mặt là trời phú còn lại thì não rỗng tuếch.
- Diễm Diễm nhìn giai nhân kia từ đầu xuống chân mà phán xét.
- Đáng ra khi nãy ta nên giết ngươi để ngươi khỏi phải đứng đây mà hàm hồ.
Người đó...!ngươi...!mãi mãi không thể sánh bằng.
Đừng ở đó mà phán xét! - Nguyên Kì liếc nhìn Diễm Diễm rồi bước xuống.
Nàng không cam nhưng cũng im lặng mà xuống cùng.
- Ngươi đến đây làm gì? Nhớ ta? - Nguyên Kì mặt lạnh nói sau đó lại nhướng mày trêu chọc người trước mặt.
- Chà! Chỉ mới có hôm qua thôi mà hôm nay ngươi ảo tưởng gớm nhỉ? Nhớ? Nhớ cái đầu ngươi ấy! Đồ hắc dịch! - Nam tử trợn mắt hăm dọa.
- Tiểu cô nương đây...nên biết mình biết ta một chút! Đây là Nguyên Tướng Quân của Triều Đình, không phải một tên quan hèn hạ nên cô tốt hơn ăn nói cho cẩn thận, nếu không xinh đẹp trẻ trung như vậy...chết đi sẽ tiếc lắm.
- Diễm Diễm khó chịu nhìn người kia.
- Sao? Tiểu cô nương? Ngươi dám gọi ta là tiểu cô nương sao? - Nam Tử trợn mắt chỉ vào mình rồi chỉ vào nàng - Ta thấy mắt ngươi nên quăng cho cẩu xực thì tốt hơn, đem cho ngươi xài thật hoang phí.
Với lại, ta đây ăn nói ra sao là chuyện của ta, ngươi quản được sao? - Nam tử hậm hực khi nghe nàng gọi mình như vậy.
- Ta là có ý tốt muốn nhắc nhở cô tránh khỏi họa sau này! Cô còn mắng ta? Đừng có ở đó mà tự cao, tự tại! Nữ nhi như cô giống hệt mấy lên lưu manh đầu đường xó chợ.
Cho chó nó cũng chẳng thèm lấy! Không biết đám hầu tùng của Hoàng Hậu nghĩ sao mà lại mời một người như vào Hoàng Cung này dự đại tiệc này chứ?! Đúng là không ra thể thống gì! - Diễm Diễm hất mặt.
- Ta làm gì là chuyện của ta! Ngươi lắm mồm như thế để làm cái gì? Ta ngươi không quen không biết, đừng có tùy tiện xen vào chuyện của ta.
Tốt nhất là tránh xa ta ra, ta ghét nhất là mấy loại nữ nhi như ngươi, chả giỏi được cái gì ngoài võ mồm.
Ngươi nói ta? Ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi mới là người chả ra thể thống gì đấy! - Nam tử nhìn Diễm Diễm mà nhếch môi, sau đó quay sang Nguyên Kì - Này cái tên thối tha kia, Bình Nhi nói y phục dự đại tiệc của ta là ngươi giữ.
Sao lại là ngươi giữ nhỉ? Còn không biết mang đến cho ta.
Mau mau đưa đây, ta không muốn dây dưa hay đụng vào mấy cái thứ nữ nhi như vầy.
- Ngươi...! - Diễm Diễm tức đến hét lên nhưng rồi cẩn trọng ảnh hưởng thân phận mình mà nhẹ giọng lại - Cô...Cô ăn nói cho cẩn thận, xưng hô cho đàng hoàng.
Cô có biết ta là ai không? Ta là con gái của Minh Quan Đại Thần, cô cẩn trọng mồm mép không ta bảo cha ta xử phạt ngươi.
- Nàng chỉ thẳng vào mặt của nam tử.
- Cô...? Cô cô cô cái con khỉ! Đúng thật là ngươi không có mắt! Làm như mình hay lắm không bằng, bên ngoài thì tao nhã, dịu dàng nhưng thực chất là một con hổ cái, ỷ lớn hiếp yếu, chẳng ra cái ôn gì! Minh Quan Đại Thần...tưởng gì, làm như lớn lao lắm! Ta cho ngươi hay ta không cần biết ngươi là ai, miệng ngươi vừa mở đã nghe nồng mùi thối! Tốt nhất...ngậm lại giùm.
- Nam tử nhướng mày, mỉm cười tay làm diệu bộ ngậm miệng nhìn Diễm Diễm.
Nguyên Kì nhìn y rồi nhìn xuống đất mà thầm cười, trong lòng không hiểu sao thích thú vô cùng.
Cứ đứng nhìn y tranh cãi mà hắn vui hẳn lên, cứ cười mà như không cười, vô cùng nhàn nhạ.
Diễm Diễm tức giận hùng hổ tiến gần đến giáng cho y một bạt tay, nam tử do bất ngờ mà ngã xuống nền một cái rõ đau, tức giận mà hét:
- Cái tát này là cho ngươi biết thân biết phận! Lần sau nhớ mà ăn nói cho đàng hoàng! Đừng có ở đó mà ngạo mạn với ta! Nhớ kĩ mặt ta, lần sau gặp lại ta sẽ không tha cho ngươi dễ dàng vậy đâu!
Nguyên Kì nhanh nhóng hất mạnh nàng ra sau, vội vã đỡ nam tử kia lên:
- Thiên Nguyệt ngươi không sao chứ?! - Giọng điệu vô cùng lo lắng
- Không sao! Chưa chết mà.
Ta làm nam tử ngươi thôi đối xử với ta như nữ nhi được không.
- Y nheo mày nhìn bộ dạng của Nguyên, toàn thân ê buốt không gượng dậy nỗi.
Diễm Diễm nghe đến câu Thiên Nguyệt nói, khuôn mặt lập tức ngây ngô.
Ngẫm nghĩ không lẽ người này là nam tử? Tuy vậy cơn giận vẫn chưa nguôi, nàng ngang ngạnh liếc nhìn y cao ngạo.
Nguyên Kì toan rút gươm ra giết chết nữ nhi trước mặt nhưng từ xa đã có một tiếng hét lớn.
Một cung nữ từ xa vội vã chạy vào, mặt nàng biến sắc trầm trọng, sự sợ hãi giờ rõ rệt trên gương mặt nàng.
Cung nữ nhìn chủ nhân của mình, mặt đã nhợt nhạt nay tái đi, nhìn vào Diễm Diễm mà tức giận:
- Diễm Diễm Tiểu Thư! Cô nương có biết mình đang làm cái gì không hả? Tự ý đã thương chủ nhân của ta...chẳng lẽ cô không thiết sống nữa hay sao?!
- Này! Ngươi chỉ là cung nữ ăn nói cho cẩn thận! Ta là ai có địa vị như thế nào! Ngươi không biết sao? Ngươi chỉ là một con hầu cho ả nữ nhi không biết điều kia...mà dám ăn nói ngôn cuồng với ta sao?
- Nữ nhi? Tiểu Thư quả thật khỏi xác, trợn mắt đứng ngây ra nhìn người mới vừa bị mình dạy dỗ.
có thể ăn bừa nhưng không thể nói bừa đâu!
Diễm Diễm còn toan đôi co thì từ xa một đám cung nữ chạy vào, khá đông.
Cung nữ nào cũng ăn mặt xinh đẹp, chắc chắn là cung nữ của một tầng phi nào đó.
Đám cung nữ thấy thế nhanh chóng đỡ Thiên Nguyệt đứng dậy, khuôn mặt ai nấy đều biến sắc nghiêm trọng.
Bình Nhi liếc nhìn nàng rồi quay sang y:
- Lâm Quý Phi người không sao chứ? Có bị thương nơi nào không?
Diễm Diễm nghe đến đây thì thần hồn xuất ra, khuôn mặt cao ngạo khi nảy của nàng bỗng dưng mất sắc.
Nàng thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, Những giọt mồ hôi đã tuôn trên khuôn mặt nàng.
Bàn tay nàng run rẩy từng đợt.
Lần này thì nàng tiêu thật rồi.
Danh Sách Chương: