Trịnh Ý Miên nhìn cô, không hiểu cô ấy muốn nói cái gì: "Thì làm sao?"
Lý Mẫn tìm câu chữ trong chốc lát, nói: "Tiếu Phong hình như.... ở tổng bộ đó."
Trịnh Ý Miên nhíu mày: "..... Tiếu Phong? Ai?"
"......."
Lý Mẫn cạn lời mà nhìn cô, nhưng vẫn nhắc nhở nói: "Cậu chỉ có bảy giây kí ức thôi à? Tiếu Phong đó, ở tiệc tối đón tân sinh viên ở sau ký túc xá của chúng ta tỏ tình với cậu đó, còn ôm một con gấu to, thắp nến sáng trưng một vùng bị a di cầm bình chữa cháy dập tắt đó, đã nhớ ra chưa hả?"
Trịnh Ý Miên hồi ức một chút, lúc này mới nhớ lại: "À, tớ nhớ rồi."
"Có sợ xấu hổ không?" Lý Mẫn hỏi cô như vậy.
"Không sợ, có gì đâu mà sợ," Trịnh Ý Miên còn có chút kỳ quái, dựa vào bên cửa sổ nói, "Tớ có thể làm bộ như không quen biết cậu ta mà, tớ hiện tại còn chẳng nhớ rõ cậu ta trông thế nào. Hơn nữa, bị cự tuyệt cũng là chuyện thường thấy thôi, sợ là người ta khả năng cũng chẳng nhớ rõ tớ."
Tiếu Phong, cậu ta cùng một đám người qua đường có mặt y chang, nhìn qua liền quên.
Lý Mẫn bỗng nhiên cười, tiến tới bên tai cô, suồng sã hỏi: ".... Mặt Lương Ngụ thì sao, thuộc về dạng nhìn một cái là có thể nhớ kĩ hả?"
Nói xong chính mình lại quay đi, phỉ nhổ bản thân một cái: "Tớ hỏi câu này không phải vô nghĩa à, Lương Ngụ cùng Tiếu Phong không phải người cùng một cấp bậc đâu."
Xe khởi hành, cảnh vật ngoài cửa sổ lùi lại thành một loạt ảnh động.
Tính chứ sao, tại sao lại không tính, Trịnh Ý Miên hậu tri hậu giác mà nghĩ, thời điểm học cao trung thấy mặt của anh, cho tới về sau đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
Lại nghĩ đến đây, lúc này cô cũng mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, mình cùng Lương Ngụ, từ khai giảng cho tới bây giờ, cũng mới nhận thức nhau mới một tháng ngắn ngủi.
Mà trước ngày khai giảng ấy, bọn họ cũng mới có hai lần đối mặt nhau mà thôi.
Rõ ràng là chỉ nhận thức một tháng, nhưng cái cảm giác quen thuộc phát ra từ tâm can không thể lừa được người, tựa như.....
Như là chưa bao giờ gặp qua người này, người này lại ở trong sinh hoạt của bạn, xuất hiện ở ngàn ngàn vạn vạn chỗ.
Gương mặt bị hư hóa, thanh âm bị cọ rửa, cô nỗ lực hồi tưởng, lại vẫn không thể từ trong trí nhớ, tìm ra tàn gạch phiến ngói vụn vặt.
...... Trước khi khai giảng, bọn họ thật sự, chỉ mới thấy nhau hai lần thôi sao?
.......
Xe chạy thong thả êm ái lại kín đáo luôn đặc biệt làm người ta có dục vọng muốn ngủ say, khi Trịnh Ý Miên mở mắt ra, xe đã vừa vặn tới tổng bộ vẽ vật thực.
Lý Mẫn duỗi eo, quay đầu cùng cô nói: "12 giờ rưỡi, cậu ngủ ba tiếng. Đi thôi, hiện tại đi xuống, chúng ta có thể thuận tiện ăn cơm trưa."
Giống y như ngày đầu tiên đến phân bộ, mọi người không lấy hành lý trước, mà là đi nhà ăn ăn cơm.
Lý Mẫn ở phía sau níu tay áo Trịnh Ý Miên: "Tiếu Phong bọn họ cũng ăn cơm trong đó."
"Biết rồi, không có việc gì đâu."
Khi tới trên bàn cơm, Trịnh Ý Miên liếc mắt một cái liền thấy được một mâm không lớn đồ ăn như nhau.
Cô nghiêng đầu thảo luận cùng Lý Mẫn: "Cái mâm kia là cái gì? Táo sao?"
Khi còn ở thị, còn chưa bao giờ trải qua việc trên bàn ăn lại đem táo bưng lên như đồ ăn.
Lý Mẫn híp mắt xác định: "Hình như là vậy...."
Lương Ngụ bên cạnh cô đã duỗi tay, đem mâm bưng lên, đưa tới trước mặt cô, ý bảo cô lấy một cái: "Là quả táo."
Cô cùng Lý Mẫn mỗi người cầm một cái, Lương Ngụ liền đem mâm đặt lại chỗ cũ.
Táo thật giòn, lại mọng nước, còn rất ngọt.
Lớp trưởng gõ chén: "Này này Lương Ngụ, tớ còn chưa lấy nữa mà?"
"Ai quản cậu lấy hay chưa," có người chụp vai lớp trưởng, "Không ai đau hài tử của mình cả đâu."
"Đúng đó đúng đó, lớp trưởng tại sao lại không rõ như thế, cậu ăn hay không cùng người ta có quan hệ gì chứ!"
Mọi người hi hi ha ha mà ăn cơm.
Lớp trưởng chưa từ bỏ ý định, hỏi Trịnh Ý Miên: "Ngọt không?"
Có người đem đầu lớp trưởng kéo trở về: "Câu hỏi thật vô nghĩa, có thể không ngọt sao?"
Lớp trưởng lắc đầu: "Lớp trưởng trong lòng thật khổ mà."
"Miên Miên trong lòng ngọt thì tốt rồi."
.........
Cô ở đây một câu cũng chưa nói, mọi người lại suy đoán hoạt động tâm lý của cô thật phong phú.
Một bàn rất nhiều người, nhưng trên bàn chỉ có một thùng cơm.
Mọi người từng người bới, tới lượt Trịnh Ý Miên, cơm vừa vặn không còn.
Trịnh Ý Miên mới vừa vươn tay, đụng tới mép thùng gỗ, Lương Ngụ đã vươn tay ra, đem cái thùng ra ngoài múc cơm.
Bất quá trong chốc lát, anh lại từ ngoài cửa tiến vào, đem cơm đặt trước mặt cô.
Trên bàn cơm an tĩnh trong chốc lát, mọi người làm bộ ăn cơm, trên thực tế ánh mắt toàn bộ là nhìn Trịnh Ý Miên bên này.
Trịnh Ý Miên chú ý tới ánh mắt của mọi người, một muỗng một muỗng mà thêm cơm cho mình, lại duỗi tay trước mặt Lý Mẫn: "Tớ giúp cậu."
Cầm lấy chén cơm của Lý Mẫn, Trịnh Ý Miên vẫn cứ bình bình một muỗng một muỗng thêm vào, lưng như kim chích, thân mình lại xoay sang Lương Ngụ, duỗi tay.
Chỉ là một hành động cực kỳ bình thường, trước kia khi ở bên ngoài ăn cơm, quy củ trên bàn cơm của các cô đều là, người ở gần cơm nhất sẽ phụ trách thêm cơm.
Chỉ là không biết vì sao, ở bên này, bị không khí bát quái của mọi người tô đậm, có vẻ đặc biệt.... khó có thể miêu tả.
Lương Ngụ không cầm chén đưa qua, ngược lại duỗi tay, từ trong tay cô tiếp nhận muỗng cơm, nói: "Để tớ."
Trịnh Ý Miên buông lỏng tay, cảm giác như có như không không khí ở nhà ăn này không lưu thông lắm, bằng không như thế nào lại có loại... cảm giác rầu rĩ.
Giống như không thể hô hấp được.
Cô mở ra chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm, dư quang thoáng nhìn Lương Ngụ bới cơm cho mình xong, bàn tay hướng qua Triệu Viễn, ý bảo Triệu Viễn đưa chén của mình cho anh.
Triệu Viễn đặc biệt làm ra vẻ, học bộ dáng phía trước của Lương Ngụ, thẹn thùng nói: "Để em."
Lương Ngụ: "....."
Lý Mẫn cùng lớp trưởng không nhịn được, mặt chôn ở trong chén cười đến run rẩy.
........
Cơm nước xong lúc lên xe lấy hành lý, Trịnh Ý Miên cõng hai cái túi của mình xuống xe, liền nhìn thấy Lương Ngụ từ cốp xe cầm va ly của cô lôi ra.
Một người cũng chỉ có hai tay, Lương Ngụ một tay lôi kéo đống hành lý lớn của mình, một tay lôi kéo cái va ly ít hơn rất nhiều kia của Trịnh Ý Miên, rất tự nhiên mà xách theo lên lầu.
Trịnh Ý Miên nhắm mắt theo đuôi đi theo anh, sợ anh không tìm thấy phòng của mình.
Hai người dẫn đầu cùng nhau đi vào hành lang tòa nhà, thân ảnh biến mất sau chỗ ngoặt.
Lớp trưởng sờ sờ cằm: "Tớ cảm thấy mình còn có thể bát quái bọn họ 500 năm."
"500 năm không đủ, một ngàn năm đi."
Mọi người vây quanh lại một vòng, khi thì phát ra tiếng cười "hắc hắc hắc" "khặc khặc khặc", tựa như tiến hành một việc cực kì long trọng, long trọng..... thảo luận bát quái.
........
Đặt chân đứng ở phòng ngủ, Trịnh Ý Miên nhìn xung quanh bốn phía, rốt cuộc không thể không thừa nhận... phòng ngủ này một cái tủ cũng chẳng có, điều hòa cũng bị hư, chỉ có một *lão bản đi lên dọn quạt điện.
*lão bản: người chủ quán.
"Chúng ta muốn tắm rửa phải tắm ở đâu đây?" Lý Mẫn một bên xếp quần áo một bên hỏi.
"Tầng phía dưới hình như có phòng tắm, một lát nữa chúng ta xuống xem sao."
Lý Mẫn gật đầu: "Được, chúng ta trước tiên đi siêu thị mua các *nhu yếu phẩm, sau đó trở về lại nhìn điều kiện của phòng tắm sau."
*nhu yếu phẩm: vật cần dùng cho đời sống hàng ngày, gạo, vải, muối, thuốc men,.... là nhu yếu phẩm thường thấy.
"Ừ."
Đem drap giường vừa được mang đến lót thật tốt, hai người xuống lầu trước, chuẩn bị đi siêu thị mua sắm một ít đồ vật.
Thời điểm này không ai mang theo thau giặt quần áo, nơi này cũng không có máy giặt, càng không có cửa hàng giặt quần áo. Nhưng muốn ở lại chỗ này hơn một tuần, giặt quần áo khẳng định chính là phân đoạn tất yếu, vì thế Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn chuẩn bị đi mua mấy cái thau.
Ngoài mấy cái thau ở ngoài, còn có một ít đồ ăn vặt cùng những vật dụng hàng ngày khác đều nằm trong yêu cầu mua sắm.
Siêu thị và căn cứ vẽ vật thực không hề gần tí nào, các cô đi theo cột mốc đường gần nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Vừa đến cửa siêu thị, Lý Mẫn liền bắt đầu xoa bụng: "Chúng ta đến nơi này mua đồ ăn vặt thật là một lựa chọn chính xác, Miên, tớ đói bụng."
Trịnh Ý Miên nhìn cô: "Không phải mới ăn cơm xong à?"
Lý Mẫn: "Đồ ăn nơi này có khác gì nước sôi không, vừa mới nãy lại xếp đồ lên lầu lâu như vậy, còn xách cái va ly lên lầu nữa.... Làm nhiều chuyện như thế, thể lực đều bị tiêu hao hết rồi, hiện tại không đói bụng mới là lạ."
Lý Mẫn nói cũng đúng, căn cứ vẽ vật thực cung cấp cơm so với cơ cấu du lịch cũng không sai biệt lắm, không khác gì nước sôi, thật sự rất dễ dàng đói.
Cô vỗ vỗ bả vai Lý Mẫn: "Cậu nhẫn nhịn một chút, chúng ta rất nhanh sẽ lên trên rồi."
Hai người đi thang máy lên lầu, mới vừa đi lên, liền nhìn thấy ông chủ của căn cứ vẽ vật thực đang đẩy ra một cái túi lớn tràn đầy khoai tây, từ cửa tính tiền đi ra.
Lý Mẫn trố mắt: "......"
Cùng lúc đó, quảng cáo siêu thị tình ý chân thành mà loa loa đưa tin: "Khoai tây hôm nay giá đặc biệt, chỉ bán với tám mao 1 cân, hoan nghênh mọi người tới lựa. Loa loa loa, khoai tây hôm nay giá đặc biệt, chỉ bán với tám mao 1 cân...."
Ông chủ cùng các cô nháy mắt đối diện nhau, biểu tình trên mặt đình trệ một chút, chợt tích cóp ra một cái.... mỉm cười xấu hổ nhưng không mất đi lễ phép.
Nhìn ông chủ đi xuống cầu thang, Lý Mẫn kéo cánh tay Trịnh Ý Miên, cũng tình ý chân thành mà cảm thán nói: "Gian thương...."
Trịnh Ý Miên nhấp môi: "Xem ra mười ngày kế tiếp của chúng ta, có thể ăn đủ loại khoai tây rồi."
Lý Mẫn biểu tình thật phức tạp: "Mỗi ngày đều ăn, tớ sẽ ói ra mất."
Hai người đi qua khu rau dưa, mua rất nhiều đồ ăn vặt cùng đồ uống, đảm bảo chính mình ở tuần kế tiếp sẽ không bị đói chết.
Mua một túi lớn nhu yếu phẩm sinh hoạt xong, hai người lại mua thau cùng dép lào.
Từ siêu thị đi ra, đối mặt với đường phố trống trải, Lý Mẫn hít hít cái mũi: "Ông trời ơi, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, làm thế nào để trở về đây....."
"Từ từ đi về là được thôi," Trịnh Ý Miên đưa mắt nhìn về nơi xa, "Nơi này cũng không có xe thuê hay là giao thông công cộng, chúng ta chỉ có thể đi bộ mà thôi."
Vừa dứt lời, Lý Mẫn không biết nhìn thấy cái gì, hưng phấn chỉ ra đằng sau Trịnh Ý Miên: "Có xe đạp!"
Trịnh Ý Miên quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa giống như có hai chiếc xe hai người.
Cô nói với Lý Mẫn: "Đây có lẽ là loại xe đi ngắm cảnh, cậu xem, rõ ràng là..."
"Mặc kệ nó," Lý Mẫn mặc kệ, "Quản nó ngắm cảnh hay không ngắm cảnh làm gì, miễn là có thể chở đồ, chúng ta có thể trở về rồi."
"Được rồi, vậy chúng ta đi thử."
Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn đang muốn đi qua, lại phát hiện hai chiếc xe đối diện, đã bị mượn mất rồi.
Lý Mẫn quả thực cảm thấy nhân sinh chính mình đều trở nên u ám: "Trời ơi, con muốn chết."
Trịnh Ý Miên: "Nếu không thì chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi lại đi...."
Nói còn chưa dứt lời, người vừa mới mượn xe kia, cưỡi xe vững vàng dừng trước mặt các cô.
Lương Ngụ lấy chân chống xuống, hỏi Trịnh Ý Miên: "Phải đi về sao?"
Khi nãy cách khá xa, cô không hề phát hiện người mượn xe chính là Lương Ngụ cùng Triệu Viễn.
Trịnh Ý Miên ôm cái bao đựng đồ, gật gật đầu.
"Vậy các cậu lấy xe trở về trước đi," Lương Ngụ đem xe ngừng ở một bên, "Triệu Viễn có chút mệt, muốn nghỉ ngơi mười phút."
"Được," Trịnh Ý Miên chỉ chỉ khu nghỉ ngơi ở tầng một siêu thị, "Các cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."
Ở khu nghỉ ngơi ngồi trong chốc lát, Lý Mẫn chọc chọc Trịnh Ý Miên: "Miên Miên, cậu có đem thuốc nhỏ mắt không, mắt tớ có hơi khô."
"Từ từ, để tớ tìm xem sao," Trịnh Ý Miên tìm trong túi, lấy ra một cái hộp nhỏ, "Có đem theo."
Thuốc nhỏ mắt là vật cá nhân của cô, một hộp có mười *nhánh, rất vệ sinh, thời điểm đưa cho Lý Mẫn, chỉ cần bẻ đi một nhánh là được.
*nhánh: bản gốc là chi, chả biết phải dùng từ gì, giống như vỉ thuốc uống một viên là bóc một viên, ở đây mỗi người nhỏ thuốc là bẻ một nhánh ý.
Lý Mẫn sẽ không nhỏ thuốc nhỏ mắt, ngồi ở vị trí ngửa đầu lên: "Tớ không nhỏ đâu, cậu giúp tớ một chút."
"Ừ," Trịnh Ý Miên đứng lên, đi tới phía trước Lý Mẫn, tay đặt trên mí mắt cô, "Nhìn lên trên, trợn mắt.... nhắm mắt, tốt."
Trịnh Ý Miên trở lại vị trí, đưa Lý Mẫn một tờ giấy, sát khóe mắt cô ấy tràn ra thuốc nhỏ mắt.
Sau khi đưa khăn giấy qua, Lương Ngụ ngồi một bên cư nhiên cũng duỗi tay hướng cô muốn một nhánh thuốc.
Trịnh Ý Miên bẻ một nhánh cho anh, thời điểm đưa qua, thế nhưng lại như bị ma quỷ ám hỏi một câu: "Cậu có tự nhỏ được không?"
Lương Ngụ liếc nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu, chân thành nói: "Không."
Cô đứng trước mặt anh, ý bảo anh ngửa đầu: "Để tớ giúp cậu."
Cô cũng đã giúp Lý Mẫn, nếu không giúp anh, quả thật là không thể nào nói được.
Lương Ngụ theo ý cô ngẩng đầu lên.
Trịnh Ý Miên duỗi tay, lòng bàn tay đáp trên mí mắt của anh.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, còn mang theo độ ấm cùng mùi hương đồ ăn thoang thoảng. (HV: ta cứ thấy bẩn bẩn thế nào ấy nhờ =))))
Mí mắt Lương Ngụ khó có thể tự chủ mà run rẩy một chút, sau đó mở mắt ra, nhìn cô.
Ánh mắt thâm trầm.
Tác giả có lời muốn nói: Mềm mại, thật tri kỉ mà xD
__________
HV: vote đi nào mọi người ơi, yêu yêu moah moah