Dọc theo bờ đê đi tới, bỗng nhiên có ông chủ đứng ở phía sau hào hứng lớn tiếng tiếp đón: "Có muốn lên du ngoạn trên thuyền của ta không, rất rất thoải mái đó."
Trịnh Ý Miên nghiêng đầu nhìn, nghe được Triệu Viễn ở đằng kia một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà mặc cả: "Bà chủ nhà ông đẹp như vậy, cho chúng cháu tiện nghi một chút được không?"
Bà chủ nhìn bọn họ: "Các cậu bao nhiêu người?"
"Ách, để cháu ngẫm lại, ở nơi này của bà có hay không, chính là, cái loại mà vài người ngồi được ấy, là để mỗi một người tham khảo...."
Triệu Viễn một câu mà nói tới lung tung rối loạn cả lên, bà chủ nghe mà không hiểu.
"Cái gì mà mỗi một người tham khảo? Thuyền đơn sao?"
"Không đúng không đúng," Triệu Viễn đi đến trước mặt bà chủ, hạ giọng hỏi, "Năm người thì ngồi thế nào vậy ạ?"
Bà chủ chỉ ra một nơi xa: "Tựa như bọn họ vậy, cùng nhau ngồi cái lớn như thế."
"Thế này, bà có thể châm chước một chút hay không ạ?"
Bà chủ kỳ quái: "Châm chước cái gì? Các cậu muốn xuống bơi ở dưới à?"
"Không phải, chờ bằng hữu của cháu tới, bà liền nói, năm người không thể ngồi cùng nhau, không an toàn," Triệu Viễn nhỏ giọng tính toán đến vang leng keng, "Bà nói, ba người ngồi thuyền vừa, hai người ngồi thuyền nhỏ."
"Tôi thì không sao cả, chỉ là tách ra thì khẳng định là tiền sẽ nhiều hơn đấy." Bà chủ nhắc nhở.
"Không có việc gì," Triệu Viễn đi lên phía trước một chút, "Anh ấy có tiền, anh ấy sẽ trả."
Bà chủ lại hỏi: "Các cậu lăn lộn thành như vậy, tội gì mà lại thế?"
Triệu Viễn: "Đôi tình nhân nhỏ thẹn thùng, yêu cầu trợ công, bà hiểu mà."
Trịnh Ý Miên cùng Lương Ngụ cùng đi lên phía trước.
Triệu Viễn bèn cho cả đám một ánh mắt.
Lý Mẫn rủ Trịnh Ý Miên: "Miên Miên, chúng ta chơi chèo thuyền trên hồ đi được không, chơi nhé chơi nhé?"
Trịnh Ý Miên cười: "Được nha."
Triệu Viễn đứng ở đó, cùng bà chủ vẫy tay: "Bà chủ ơi, chúng cháu năm người phải ngồi thế nào ạ?"
Bà chủ hiểu rõ: "Năm người thì phải chia hai chiếc thuyền, ba người một cái, còn lại hai người một cái."
Triệu Viễn bừng tỉnh đại ngộ vỗ đùi: "Tốt! Cứ như vậy mà định nhé!"
Trịnh Ý Miên mờ mịt mà nhìn qua, không biết Triệu Viễn bị cái gì mà kích động giống như vừa tiêm máu gà.
Cô lên kế hoạch nói: "Vậy thì tớ cùng Mẫn Mẫn..."
"Không được!" Âm lượng của Triệu Viễn lớn như cái chuông.
Trịnh Ý Miên: ".... Sao thế?"
Triệu Viễn giương miệng, không biết tiếp lời cô như thế nào: ".... Ách..."
Lương Ngụ cúi đầu, kiên nhẫn mà giải thích: "Bởi vì một thuyền yêu cầu phải có một nam."
"Đúng thế! Chính là như vậy! Tớ vừa mới hỏi mà lại quên mất!" Triệu Viễn tiếp lời, "Bởi vì cái này, yêu cầu người dẫm bàn đạp phải có sức lớn, mà các cậu thì lại không nổi...."
Nói xong, Triệu Viễn chiếm trước tiên cơ, dẫn đầu nhảy lên thuyền, lớn tiếng hô: "Tới đây! Thật là sung sướng mà!"
Hai người bên cạnh vội vàng đồng thời nhảy theo cậu ta.
Bà chủ nhanh chóng cho đi, chỉ mới vài phút, con thuyền kia đã cách bọn họ tới mấy mét.
Động tác nhanh chóng, tựa như đang xem bộ phim điện ảnh tua nhanh.
......?
Trịnh Ý Miên không hiểu ra sao, không biết mọi người sao lại gấp gáp như thế làm gì, rất có kỷ luật như vậy.
Lương Ngụ thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi lên."
"Ừ." Cô đáp lời, nhắm mắt theo đuôi đi theo anh.
Lương Ngụ đằng trước đỡ lan can nhảy lên thuyền, thân thuyền ở trong nước lắc lư qua lại, gây ra một vòng gợn sóng tinh mịn.
Bà chủ kéo dây thừng chuẩn bị cho đi, cười tủm tỉm nhìn Lương Ngụ: "Nhớ đỡ bạn gái cậu một chút đó."
Trịnh Ý Miên quay đầu lại đang muốn giải thích, Lương Ngụ bên này lại không muốn giải thích cái gì, chỉ là duỗi tay đỡ cô: "Đi lên thôi."
Cô nghĩ nghĩ, cũng không mở miệng nữa, để Lương Ngụ lôi kéo mình lên thuyền.
Con thuyền trên mặt nước bởi vì sức nặng mà chìm sâu thêm, theo sóng nước mà lung lay hai cái, kiều diễm vô cớ.
Trịnh Ý Miên ngồi vào vị trí bên cạnh Lương Ngụ, chuẩn bị cùng đạp bàn đạp với anh.
Cái thuyền này yêu cầu phải đạp, chỉ như vậy mới có thể khởi động thuyền đi tới.
Lương Ngụ ở khoang lái, khống chế phương hướng, nghiêng đầu nói với cô: "Cậu không cần đạp đâu, tớ đạp cho cả hai người chúng ta, đã đủ rồi. Cậu chỉ cần ngồi đằng sau tớ thôi."
Trịnh Ý Miên sửng sốt: "Tớ cùng cậu đạp đi, chia sẻ với cậu một chút."
"Không cần," Lương Ngụ nhẹ nhàng trấn an cô, "Thể lực cùng sức chịu đựng của tớ đều rất tốt."
Anh đã nói tới mức này rồi, nếu cô còn tiếp tục khăng khăng muốn đạp, chính là không hề tin tưởng thể lực cùng sức chịu đựng của Lương Ngụ.
Việc đã đến nước này, Trịnh Ý Miên cũng liền dời trận địa, ngồi ở phía sau Lương Ngụ.
Không khí ấm áp, lúc này, Trịnh Ý Miên thế nhưng lại sinh ra một chút buồn ngủ.
Thật là kỳ quái, Lương Ngụ ở trước mặt cô, thế nhưng lại làm cho cô có loại cảm giác an toàn như "lúc này mà ngủ thiếp đi cũng không có việc gì".
Đã suy nghĩ như vậy, bất quá trong chốc lát, mí mắt Trịnh Ý Miên liền nặng.
Cô một chút một chút thuận theo ý trời mà nhắm mắt lại, đầu bắt đầu lắc lư, thân thể cũng ngày càng nặng dần.
Lương Ngụ cảm giác được có thứ gì đó đụng phải sau lưng của mình.
Lúc bắt đầu, giống như thức ăn bồ câu một chút một chút, chạm nhẹ vào thân con cá. Mái tóc cô lay động phía sau lưng anh, tựa hồ cách áo sơ mi đều có thể mang đến cho anh một loại xúc cảm kì diệu.
Anh xê dịch thân mình, nhích thân lùi dần ra sau.
Đầu cô vừa lúc liền lót ở phía sau lưng anh.
Lúc này cô rất ngoan, bất động, hô hấp đều đều, nhẹ nhàng nhợt nhạt, là ngủ mất rồi.
Lương Ngụ ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh, thật vất vả tìm được một nơi râm mát, đem thuyền chậm rãi đạp về phía bên đó.
Ở giữa đứt quãng mà đi qua mấy cái thuyền, vốn đang có tiếng người lớn tiếng nói chuyện, nhìn tới bọn họ bên này, tất cả đều giảm âm lượng xuống.
Lương Ngụ duy trì cái tư thế kia, thật lâu cũng không dám động.
Anh nhớ tới thời điểm học cao trung, cô đi thư viện mượn sách, anh liền ngồi ở phía sau ngắm cô.
Cô xem sách được hai tiếng, như là mệt mỏi, nằm ở trên bàn cứ như vậy mà ngủ mất, phía sau lưng theo hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp phập phồng. Đầu ngón tay để ở trên mặt bàn, lộ ra một chút từ khuỷu tay.
Bên cạnh cô lại có thêm một ly nước chanh đá lớn, khối đá trong đó dần dần tan ra, bên ngoài ly cũng có bọt nước đọng lại. Rất nhanh, nước xung quanh đế ly liền tụ lại thành một bãi nhỏ, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục lan tràn.
Tay cô dựa vào cái ly rất gần.
Anh lo cô bị nước đá làm lạnh tỉnh, đi như đi trên băng mỏng mà ngồi bên cạnh cô, lấy khăn giấy đem nước đọng kia lau khô, sau đó lại lau sạch bọt nước ở bên ngoài ly.
Vẫn thấy không yên tâm, anh lại cầm cái ly đem đặt trên cửa sổ phía trên cửa sổ bên phải cô.
Động tác của anh rất nhẹ, cô cũng không tỉnh lại, anh liền cúi đầu nhìn cô một cái.
Không biết là do hình dáng môi cô như thế, hay là nguyên nhân tính cách của cô hay sao, mà khi cô ngủ, khóe môi cũng sẽ cong lên, như đang có một giấc mơ thật đẹp.
Sinh hoạt của cô cứ như biến thành một quá trình thú vị, cô thường thường sẽ cảm thấy thỏa mãn và thoải mái.
Cô gối lên quyển sách kia, anh sau đó đã từng mượn qua.
Cô xem tờ giấy đó, anh cũng từng cẩn thận mà lật xem.
Cô khen quán ăn nào ngon anh cũng sẽ anh, đường cô đi anh cũng sẽ đi theo, cô đã học qua anh cũng sẽ học.
Nhiều năm như vậy... Cũng được bốn năm.
Anh cư nhiên, có thể, yêu đơn phương cô bốn năm liền.
Trước khi gặp được cô, khi đó Lương Ngụ anh là cái dạng gì?
Khi đó, sâu trong mắt anh chỉ có rách nát, thống khổ cùng vô vọng.
Nhưng gặp được cô rồi, anh lại ở trong mắt cô thấy được trăng sáng, núi cao sông rộng cùng ánh sáng rạng rỡ.
Đại khái đây là, nguyên nhân mà anh thích cô lâu như thế.
Cho dù anh khi đó, chưa từng ở trong giai đoạn thượng lưu kia của cô mà lưu dù chỉ là một dấu chân nhỏ bé, cho dù cô bị động mà tham dự vào nhân sinh của anh, trở thành chuyện xưa của mình như thế.
Nhưng anh vẫn như cũ, ở thời điểm nhìn thấy cô, sẽ cảm thấy, thì ra thế giới này lại không có khiến người ta chán ghét tới vậy.
Ít nhất cô còn rất tốt đẹp, rất bồng bột, giống như trăng non với ngọn hải đăng ở phương xa kia, dù cho cách anh xa xôi như thế, nhưng ánh sáng vẫn như cũ có thể *phúc trạch anh, dẫn dắt anh.
*phúc trạch: ơn trời đất ban cho nhiều điều may mắn tốt lành.
Cũng chính bởi vì quá trân quý, như là khách lữ hành trong đêm bỗng nhiên tìm thấy được một viên dạ minh châu, từ đó đêm cũng không còn dài nữa, anh coi như trân bảo, ôm chặt lại sợ nứt, buông tay lại sợ nát.
Nếu thời cơ chưa tới, đập nồi dìm thuyền mà nói rõ ý đồ với cô, tình yêu mãnh liệt như vậy có lẽ sẽ đem cô hù dọa đến không biết phải làm như thế nào, ngược lại càng làm cho cô né tránh mình.
Nếu như không xác định là cô thật sự thích mình, anh lại không có biện pháp mà tư tưởng tới cô, anh nhỏ bé tới mức sợ hãi rằng ngàn vạn phần lại có một phần, một xíu nhỏ xác suất sẽ mất đi cô.
May mắn, hiện tại đoạn cảm tình này đã lộ ra manh mối, anh có thể cảm giác được, bản thân mình đối với cô mà nói, là không giống với người khác.
Kế tiếp, là thiếu cơ hội.....
Người phía sau giật giật, đi lên.
Lương Ngụ quay đầu lại, nhìn cô duỗi tay xoa xoa đôi mắt, mờ mịt một phút đồng hồ, mới thanh tỉnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, dường như không thể tin tưởng được: "...... Tớ vừa mới ngủ à?"
Lương Ngụ cười, lắc đầu: "Không ngủ bao lâu."
"Hả, thật là ngại quá," cô xoa xoa ấn đường ngại ngùng mà cười, "Hiện tại, hiện tại đi thôi, bọn họ có khả năng là đang đợi chúng ta đấy."
"Được." Anh trầm giọng đáp.
Thuyền rẽ hướng đi ra bên ngoài, chuẩn bị quay đầu, Trịnh Ý Miên cúi đầu phát ngốc, thân thuyền bỗng nhiên va chạm phía trước, như là đụng vào thứ gì đó, chóp mũi cô đột nhiên không kịp phòng ngừa cũng đụng phải sau lưng Lương Ngụ.
Đau quá.
Trịnh Ý Miên đỡ lấy chóp mũi chính mình, cảm giác đau đớn truyền ra từ chóp mũi.
Lương Ngụ quay đầu nhìn cô: "Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, tớ ngồi một chút thì tốt thôi," Trịnh Ý Miên xoa xoa cái mũi, "Cậu cứ đạp đi, một chút nữa tớ sẽ ổn thôi."
Lương Ngụ kéo tay cô ra, nói: "Tớ nhìn xem."
Trịnh Ý Miên buông tay ra, nhìn thân mình anh cúi xuống, gương mặt kia phóng đại trước mặt mình gấp bội.
Thật sự là không công bằng, một nam tử như anh làn da cư nhiên lại có thể tốt như vậy.
Anh vươn ngón tay ra, ở chóp mũi cô nhẹ nhàng chạm một chút, trộn lẫn điểm cười nói: "Đỏ rồi."
Trịnh Ý Miễn hít hít cái mũi, duỗi tay chạm chạm, không cam lòng hỏi: "Thật sự rất đỏ sao?"
"Đỏ," Lương Ngụ gật đầu, mày hơi nhướn, thanh âm chế nhạo, "Không sao, rất đáng yêu."
Ánh sáng chiếu trên thân hai người kéo ra từng vệt dài trên mặt nước, phía sau núi non trùng điệp cây rừng xanh mướt, toàn bộ lại trở thành cảnh nền mờ nhạt. (HV: thiên nhiên cũng phải đi làm nền cho bọn nó yêu nhau =))))
Giống như có cái gì đó đang lên men, ở trong mắt anh có, lại giống như không được đầy đủ bản thân mình.
Sau một lúc lâu, Trịnh Ý Miên dậm chân một cái, đỡ lấy sau cổ nói: "Ừm, lái xe đi...."
"Không phải, lái thuyền đi..."
Lương Ngụ cười ra tiếng, xoay người sang chỗ khác, điều chỉnh đầu thuyền.
Trịnh Ý Miên nhìn trên lưng anh thấy được một sợi tóc, cô không chút suy nghĩ, duỗi tay lấy xuống dưới, đưa tới trước mặt cho anh nhìn thử: "Trên quần áo của cậu... Là tóc của ai thế?"
Con thuyền vững vàng đi lên phía trước, Lương Ngụ cười như không cười, hỏi cô: "Cậu nói xem?"
Trịnh Ý Miên đem tóc đã lấy được tới trước mặt mình, xác nhận một chút.
Đây là tóc của cô, rơi trên quần áo của Lương Ngụ.
Cho nên, không phải là cô mơ thấy mình dựa trên lưng Lương Ngụ ngủ như chết, mà là sự thật....
Lưng anh so với trong tưởng tượng càng săn chắc hơn một chút, cho dù là ở trong mộng, cảm giác ấm áp vẫn lưu lại chút trên đỉnh đầu cô.
Đỉnh đầu hơi hơi nóng lên, không biết có phải là bị ánh mặt trời hun nóng không.
Con thuyền lướt trên mặt nước êm êm ả ả, lung lay, người ở trong này như là say, đều sở hữu biến chứng của bệnh say rượu, nhất nhất trúng chiêu.
Mặt đỏ tai hồng, tâm tình lay động.
Say tới không biết trời đất là gì, mơ mơ mộng mộng như lạc vào dải ngân hà.
.........
"Kìa kìa kìa, đi rồi, hai người họ đi rồi....." Bạn cùng phòng híp mắt xác nhận tình huống bát quái ở nơi xa, "Lúc này mới bao lâu chứ, đi nhanh như thế...."
Trên thuyền, Lý Mẫn hỏi Triệu Viễn: "Cậu ta đứng trên kia làm cái vẹo gì vậy? Nếu không thì kéo cậu ta xuống dưới đi, rất nguy hiểm."
Vì xem bát quái, người này cũng rất hăng hái, dạo chơi một vòng, thấy thuyền của Lương Ngụ dựa vào chân núi dừng lại, làm Triệu Viễn ở phía sau bọn họ phải kiếm chỗ để trốn tránh tầm mắt, thuyền vừa mới dừng lại, người này liền theo đầu thuyền chạy đến trên sườn núi.
Vì xem bát quái, thật sự mười tám ban võ nghệ đều có thể lấy ra dùng.
"Cậu quản cậu ta nguy hiểm hay không làm gì," nói tới đây, Triệu Viễn bỗng nhiên linh cơ vừa động, nhỏ giọng nói, "Mau mau mau, chúng ta lái đi, quay đầu quay đầu."
Bạn cùng phòng còn ở trên sườn núi, Triệu Viễn đã sớm đem thuyền quay đầu lái đi rồi.
Cậu ta một mình đứng ở trên sườn núi, chống nạnh hô to: "Triệu Viễn, cậu cái tên nghiệt súc này cút trở về đây ngay!"
........
Trịnh Ý Miên ở bên này thuận lợi cập bến, hai người từ trên thuyền đi xuống, Lương Ngụ thanh toán tiền, bà chủ đi lại quầy thối tiền lẻ.
Một lát sau, Lý Mẫn cùng Triệu Viễn bọn họ ba người mới đến.
Lý Mẫn gần nhất, liền lôi kéo Trịnh Ý Miên thì thầm: "Các cậu kịch liệt quá nha, mũi cũng đều đỏ?"
Trịnh Ý Miên gật đầu: "Đúng vậy, tưởng tượng đến cậu không ở bên cạnh tớ, tớ khóc lớn một hồi, khóc tới mũi cũng đỏ mất rồi."
Lý Mẫn: "Cậu gạt tớ, cái này rõ ràng là đụng vào người Lương Ngụ mà!"
Trịnh Ý Miên chọc cô: "Tớ biết các cậu ở lại rình coi mà...."
Lý Mẫn nhỏ giọng hỏi: "Hương vị của Lương Ngụ có mê người hay không thế?"
Trịnh Ý Miên: "......"
Bà chủ từ phía sau đi tới, nhìn Lương Ngụ nói: "Ngại quá, tôi ở bên này không có mười đồng tiền lẻ, đưa cậu một cái áo mưa thay thế nhé!"
Triệu Viễn ở một bên hỏi: "Lấy áo mưa làm gì vậy ạ?"
Bà chủ cười cười, ám chỉ nói: "Các cậu sẽ dùng đến."
"Hắc hắc hắc!" Triệu Viễn thay Lương Ngụ đáp ứng đến mức hào sảng, "Vậy áo mưa đi! Nhớ là hàng tốt một chút đấy! Thứ này không thể nào hàm hồ được đâu!"
Bà chủ duỗi tay tìm trong bao, nháy mắt tay móc ra tới, Triệu Viễn luống cuống: "Đừng có trắng trợn táo bạo như thế chứ, bà chủ à bà bình tĩnh một chút...."
"Loảng xoảng" một tiếng, một cái áo mưa màu lam nhạt bị lôi ra.
Triệu Viễn: "......"
"Ha, thì ra là áo mưa này à...." Triệu Viễn cười đến thật miễn cưỡng, liếc mắt qua một bên.
Lương Ngụ lấy đồ vật trong tay bà chủ đi, hỏi Triệu Viễn: "Bằng không thì sao? Cậu mới suy nghĩ cái gì trong đầu?"
Triệu Viễn: "......"
(HV: tội tiểu Viễn quá mà =))))
.........
Năm người cùng nhau đi dạo lên phía trước, đi ngang qua biển quảng cáo lớn ở nơi nào đó, Lý Mẫn hưng phấn: "Miên Miên, nhìn chồng yêu của tớ kìa!"
Lý Mẫn lại mê muội đối với Nhiếp Giang Lan: "Chồng sao lại đẹp tới vậy cơ chứ."
Nam nhân trên biển quảng cáo mặt mày tuấn tú, khí chất thanh quý, nhàn nhã mà câu ra một nụ cười.
"Anh ấy trước kia chụp quảng cáo chưa bao giờ cười," Lý Mẫn bĩu môi, "Khẳng định nhiếp ảnh gia lần này là tên nhiếp ảnh gia riêng kia của anh ấy, chỉ có nhìn người đó thì anh ấy mới cười, tức giận quá mà."
"Nhiếp ảnh gia? Nam nữ?"
"Nữ... Kỳ thật bộ phận lớn fans đều biết, anh ấy vẫn luôn theo đuổi người quay chụp ảnh kia của mình, lộ ra ngoài đã bị chụp rất nhiều lần.... Có một lần hai người còn ở trên núi sâu lăn ở phía sau bụi cỏ, cái này cũng quá cmn kích thích đi...."
Lý Mẫn nói được một nửa, dừng lại, cô chụp tách tách vài kiểu ảnh, kêu bọn họ đi trước: "Các cậu đi trước đi, tớ chụp vài bức ảnh sẽ đi ngay."
Trịnh Ý Miên cười cô ấy: "Cậu còn không bằng tớ, ít nhất tớ thích..."
Trên sườn núi đã đi được một nửa, không biết lòng bàn chân đạp phải cái gì, cô trượt về phía sau một chút.
Còn chưa kịp phản ứng lại, mặt sau có một đôi tay đem cô vững vàng ôm lấy, đỡ lấy vai phải cô.
.......
Trịnh Ý Miên bỗng dưng cứng lại.
Không.... Cảnh tượng này.... Tại sao lại giống như đã từng quen biết?
Thân thể cô càng mẫn cảm hơn, theo cái cảnh tượng tương tự này, ngược dòng bay nhanh, tìm được một đoạn ngắn mơ hồ trong trí nhớ.
Cao trung, sân trường học kết băng, sau này thân thể lảo đảo, khoảnh khắc được người kia đỡ lấy.
Cô nín thở, thậm chí quên cả chớp mắt.
Lương Ngụ ở phía sau cô, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không nói cho xong?"
"Cậu thích...." Thanh âm thiếu niên trầm thấp, mãnh liệt như rượu cam, hướng dẫn từng bước, lại khàn khàn êm tai, "....... Bộ dáng gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngụ của tôi: thể lực của tớ cùng sức chịu đựng đều rất tốt đó. Không tiếp thu chút nghi ngờ nào đâu ~~
______
HV: ôi cuối cùng cũng xong:((( hơn 7000 từ cho chương 18, mệt muốn xĩu T_T vote cho ta đi các tình yêu ới ~~