Beta: An Hiên
122,
Linh kun thích ngủ, không có việc gì thì anh chỉ thích lăn ra ngủ. Nhưng mà chuyện này có liên quan đến sức khỏe của anh, bác sĩ cũng nói rằng anh nhất định phải nghỉ ngơi nhiều mới có thể bồi bổ cơ thể.
Bình thường lúc tôi đến nhà Linh kun, sơ sẩy một chút là bị anh kéo lên giường ngủ trưa với anh ngay.
Cũng không biết do sở thích đặc biệt gì mà anh ngủ một mình dễ bị thức giấc nhưng ngủ với tôi lại vô cùng yên ổn, ngủ rất sâu, dù thế nào cũng không tỉnh lại, xem ra tôi có tác dụng an thần.
Ngày đó là giao thừa, sáng sớm tôi chạy ngay đến nhà Linh kun, lồm cồm bò vào chăn của anh. Kết quả kẻ này rất cảnh giác, chạm một cái liền thức dậy, đè tôi xuống giường, anh từ từ nhắm mắt lẩm bẩm: "Ngủ thôi, đừng nghịch di động nữa."
"Vâng." Ngủ được một giấc, tôi mơ màng nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, âm thanh xào nấu trong nhà bếp vang lên, chắc là mẹ Linh kun đang nấu ăn.
Tôi ngủ đủ rồi nên một mình mò vào phòng bếp. Mẹ Linh kun bắt chuyện với tôi: "Còn một ít Tteokbokki đấy, con lấy ăn đi."
Mùi vị của Tteokbokki vô cùng hấp dẫn, nguyên liệu chỉ dùng xương sườn để ninh thành nước, mùi thịt thơm phức. Đợi tôi ăn đến nỗi no căng bụng rồi mới phản ứng lại, trong nồi chỉ đủ cho một người ăn, vậy của Linh kun đâu?
Nghĩ lại một chút: Không đúng, lúc đấy mẹ của Linh kun còn đẩy cửa phòng ra đếm đầu người mà, không thể thiếu mất phần Linh kun được!
Tôi đặt bát xuống, hai ba bước nhảy đến giường Linh kun, lay anh dậy: "Mau dậy rửa bát cho em, không thì mẹ anh về sẽ nói em lười biếng. Anh có muốn mẹ anh nghĩ em là con dâu lười biếng không? Không muốn đúng không? Mau dậy rửa bát!"
Linh kun bị tôi lay sắp điên lên rồi, chỉ có thể bò dậy khỏi giường.
Tôi chỉ sợ anh chưa đủ đau lòng, vội vã bồi thêm một câu: "Đúng rồi, em và mẹ ăn rồi, mẹ không nấu phần của anh."
Linh kun sửng sốt, anh mở miệng càu nhàu: "Anh là con ruột sao?"
Tôi vẫn thấy chưa đủ, nói tiếp: "Em cho rằng có thể mẹ không thích anh, anh là đứa trẻ không ai thương. Mẹ anh đã tận mắt xem trong phòng có bao nhiêu người, cho nên rõ ràng mẹ cố ý không nấu cho anh ăn đấy!"
"..."
Linh kun liếc tôi một cái, lại thở dài.
123,
Vì không muốn rửa bát nên mẹ của Linh kun đặc biệt nấu cơm tối cho Linh kun.
Đợi bà ăn xong mới gọi Linh kun ra ăn, thuận tiện rửa bát luôn.
124,
Trong lúc rảnh rỗi, lòng tôi tràn ngập chờ mong hỏi Linh kun: "Điều gì khiến anh ghét nhất ở em?"
"Xấc láo."
Ồ.
125,
Linh kun chưa bao giờ dùng icon.
Một ngày nọ, đột nhiên anh gửi cho tôi một cái icon "Vợ thật là đáng yêu".
Tôi hết hồn, vội hỏi anh: "Icon này từ đâu ra?"
Linh kun nhíu mày: "Độc giả trong nhóm của em cho anh."
"...???" Đám người này thật là, cái gì tốt đẹp thì không dạy, chỉ chuyên dạy hư người ta.
126,
Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy tên ma vương đại nhân hàng ngày ức hiếp tôi: Linh kun.
Tôi còn nhớ ngay lúc ấy anh ngồi bên cạnh ăn uống, có rượu có thịt, ăn rất ngon.
Một tay tôi gạt nước mắt, tay còn lại làm bài tập tiếng Anh. Đại khái làm được bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng xong. Đột nhiên nội tâm của tôi bình lặng êm ả, một khoảng yên lành...
Trong bầu không khí kiểu này, tôi chấm một dấu câu cuối cùng.
Cho đến khi Linh kun liếc mắt nhìn tôi, khẽ cười một tiếng, anh nói: "Cái đấy anh sẽ dạy em vào tuần khác."
Dứt lời, tôi đờ ra rồi giật mình tỉnh lại.
127,
Ngày giao thừa hôm ấy, mẹ Linh kun ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn tôi và Linh kun, anh bận tới bận lui, chỉ lo tôi ở nhà anh ăn không ngon. Cơm nấu được một nửa, lòng anh lại như lửa đốt ôm một đống đồ ăn vặt ra cho tôi, nói: "Mấy đứa trẻ con nhà người ta đều có đồ ăn vặt, em cũng phải có."
128,
Người Ý phóng khoáng thật, nhưng điều kiện tiên quyết là phải quen thân với bạn. Nếu như không thể hòa nhập thì sẽ vô cùng khách sáo lạnh nhạt, cũng sẽ không nói đến những đề tài cấm kỵ.
Còn nhớ một lần, Linh kun vào lớp học, chợt nhíu mày hỏi: "Sao lại có mùi bao cao su thế này?"
Các học sinh nhốn nháo lườm nguýt, còn chưa kịp trách anh thì đã thấy thầy hiệu phó từ cửa bước vào, quát lên: "Sao lại có mùi bao cao su thế này?"
Ông vừa dứt lời, các học sinh đang nhốn nháo đều im bặt.
129,
Bởi vì thường xuyên quên uống thuốc và ăn đồ bổ các thể loại nên tôi cố ý mua hai lọ thuốc bổ, tôi để một hộp ở nhà Linh kun, khi nào nhớ ra thì uống.
Tình cờ bị mẹ Linh kun bắt gặp, bà hỏi anh: "Đây là cái gì? Thuốc bổ thận (1) cho con à?"
(1) Ý mẹ Linh kun là thuốc tráng dương.
"..." Mặt Linh kun đỏ phừng phừng, mẹ mình nghĩ nhiều quá rồi!
130,
Linh kun nói khi ngủ tôi hay đá chăn ra nên anh sẽ gác chân lên đầu gối của tôi, làm công tác phòng hờ.
Suốt từ tối đến sáng, tôi cảm thấy đau bụng khó chịu, lập tức nói với Linh kun: "Chắc do đá chăn ra nên bị cảm lạnh rồi."
Linh kun hừ lạnh, đáp lại: "Ai bảo tối hôm qua em không ngủ ở nhà anh?"
Tôi... Sao tôi có thể ngủ ở nhà anh được?
131,
Rất lâu trước đây, bởi vì tôi quá sơ ý nên làm rơi điện thoại xuống đất khiến màn hình bị vỡ.
Tôi vô cùng thương tiếc, thỉnh thoảng lại lấy ngón tay chạm vào vết nứt kia.
Linh kun thấy vậy thì giật tay tôi ra, hôm sau anh mua một cái màn hình mới về.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại vội vàng đi mua cho em thế?"
Linh kun thong thả trả lời: "Anh không muốn thấy cô bé nhà mình không vui, mỗi ngày thấy em cứ lần mò chỗ nứt kia, anh rất đau lòng."
Quả đúng như lời người xưa nói, bố mẹ đều muốn những điều tốt nhất cho con cái. Cho dù không có thì sẽ cố hết sức khiến con mình vui.
132,
Thật ra tôi ngốc thật, học cái gì cũng rất chậm, muốn nhớ phải ghi chép lại, phản ứng cũng siêu chậm, chuyện gì xảy ra đều phải mất vài giây mới có thể ngấm hết được thông tin.
Nhưng Linh kun thì cứ nhất định cho rằng tôi giả ngốc để thu hút sự chú ý của anh.
Có một hôm, tôi lo âu tiều tụy mở miệng: "Thầy giáo nói, đa phần trẻ con đều di truyền IQ từ mẹ..."
Anh vừa định lên tiếng lại bị tôi cắt ngang: "Vậy làm sao bây giờ? Nhan sắc thượng thừa này của em..."
133,
Mỗi lần đến học kì mới, Linh kun sẽ nở nụ cười dịu dàng rồi nói với tôi: "Lại gần giấc mơ thêm một bước, em vui không?"
Tôi mơ mơ màng màng trả lời: "Em có mơ gì đâu..."
"Không phải em mơ kết hôn với anh sao?"
Nói hay thật... Rất có lý.
134,
Linh kun thật sự rất đơn thuần với chuyện tình cảm, chỉ một niềm vui nho nhỏ cũng khiến anh thỏa mãn đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Còn nhớ ngày trước tôi rủ anh đi hẹn hò, anh đăng xuất rồi đi ngủ nhưng tôi vẫn còn hí hửng ngồi chơi game một hồi.
Cứ năm phút anh lại hiện lên, ngạc nhiên hỏi tôi: "Em cũng vui đến nỗi không ngủ được à?"
Tôi phì cười, nghĩ thầm: Ai ngốc như anh, hẹn hò thôi mà, cũng không phải lần đầu, anh còn hưng phấn không ngủ được như trẻ con thế này.
135,
Tương truyền rằng khi đang chơi LOL (2), con trai tuyệt đối sẽ không rời bàn phím và con chuột.
(2) Liên Minh Huyền Thoại (viết tắt: LMHT, tiếng Anh: League of Legends, viết tắt tiếng Anh: LOL) là một trò chơi video đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi (MOBA - Multiplayer Online Battlefield Arena) được Riot Games phát triển và phát hành cho hệ điều hành Microsoft Windows và Mac OS X, lấy cảm hứng từ mod Defense of the Ancients cho trò chơi video Warcraft III: Frozen Throne.
Để kiểm chứng truyền thuyết đô thị này, tôi đặc biệt chọc ghẹo Linh kun trong lúc anh đang chơi LOL, tôi giẫm chân lên cái gối của người đàn ông mê sạch sẽ này rồi còn nằm nghiêng trên giường, cất giọng khiêu khích: "Cá luôn anh không dám bỏ game để đến đây đánh em đâu, em không những giẫm lên gối anh mà còn vứt đi nữa này!"
Linh kun quay đầu lại cười khẩy: "Không dám? Chơi LOL đâu thể quan trọng bằng việc đánh em được?"
Tôi bối rối: "Gì cơ?"
Làm gì có kiểu phát triển câu chuyện thế này, đạo diễn đều chỉ giỏi lừa người ta.