Beta: An Hiên
240,
Trước kia tôi thường hẹn Linh kun đi chơi, độ tuổi khi đó không lớn không nhỏ, thích chạy theo anh họ đi chơi, bắt chước bọn họ vào bar uống bia. Tôi uống không nhiều lắm, chủ yếu chỉ muốn cho vui thôi, bình thường uống hai ngụm là dừng rồi.
Lúc đó có lẽ Linh kun đã thích thầm tôi rồi, căn bản gọi đến thì đến, nói đi là đi, không lạnh lùng như trước kia, rủ một lần phải từ chối ba lần, cực kỳ khó gần.
Tôi xoay chai rượu, chai rượu chĩa thẳng vào anh, anh chọn nói thật lòng.
Có người hỏi: “Linh kun, có phải cậu thích Thảo Đăng không?”
Tôi lúng túng, từ sâu trong lòng cũng hơi chờ mong… Lỡ như anh bảo đúng thì sao? Giữa chốn đông người thế này, tôi nên làm gì đây?
Linh kun liếc nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, anh mở miệng phủ nhận: “Không thích.”
Tôi hóa đá, nghĩ lại cũng đúng, tôi với anh là quan hệ bạn bè thân thiết, còn chưa tới mức yêu nhau.
Nhưng nói tôi không thấy mất mát chắc chắn là giả, cảm xúc kỳ lạ này không thể nói rõ được, từ lúc anh dứt lời thì câu nói đó cứ quanh quẩn trong lòng, không xua tan được.
Tan cuộc, tôi thẫn thờ đi về nhà. Linh kun gọi điện thoại, do dự một lát, anh nói: “Lúc nãy là nói dối, anh rất thích em.”
“Thích em?”
“Ừ, kiểu tình cảm bạn bè.” Không biết băn khoăn gì mà anh dừng một lúc, bổ sung thêm câu này.
Cho dù tình bạn hay tình yêu, chỉ cần Linh kun không ghét tôi đã đủ khiến tôi mãn nguyện rồi.
241,
Linh kun có một động tác nhỏ mỗi khi tôi nằm ngủ bên cạnh anh.
Nếu như tôi thức giấc giữa chừng, anh sẽ nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, xoa đầu tôi theo bản năng rồi dỗ tôi đi ngủ tiếp.
Tôi rất ngại, hỏi anh: "Sao anh lại làm vậy?"
"Ừm.. Cứ cảm thấy nếu xoa đầu em thì sẽ tránh gặp ác mộng, em có thể ngủ ngon hơn một chút."
Thì ra là như vậy? Tôi cứ cảm thấy anh dịu dàng lắm luôn!
242,
Nhớ lại trước kia, tôi ham chơi, ngày thi gần kề vẫn không chịu học, cứ muốn đến nhà Linh kun chơi.
Linh kun rầu rĩ vô cùng, hung dữ nói: "Mau đi học đi!"
Tôi cãi lại, lăn qua lăn lại: "Em muốn chơi, không muốn học!"
"Không được phản kháng!"
Tôi đáng thương hỏi anh: "Vậy anh không muốn gặp em à?"
"Không muốn." Linh kun không cho tôi đường sống, tôi đành phải đi đường vòng: "Anh muốn ăn táo không?"
Nếu anh muốn, em sẽ mang cho anh, tiện đường tới nhà anh chơi luôn.
"Không muốn."
"Bánh quy thì sao?"
"Cũng không!"
"Vậy anh muốn gì?"
Linh kun cười mỉa: "Anh chỉ muốn em học!"
"Ồ." Gừng càng già càng cay mà.
243,
Lúc tôi và Linh kun vừa xác định quan hệ, tôi luôn mang tâm lý trẻ con ăn vụng kẹo. Vì vậy lúc nào tôi cũng hung dữ uy hiếp Linh kun, ép anh phải giấu kĩ chuyện yêu đương của chúng tôi.
Có lần cùng nhau đi chơi, có rất nhiều người, anh họ cũng ở đó, tôi bịt tai trộm chuông (1), tách Linh kun ra rồi đến chỗ những người khác.
(1) Bịt tai trộm chuông: Khi bạn làm một việc gì sai thì nên thừa nhận, vì trước sau gì mọi người cũng đều biết việc của bạn làm. “Bịt tai trộm chuông” chẳng khác gì tự mình dối mình.
Linh kun đứng một bên lẳng lặng nhìn, cũng không nói gì. Dù anh cách rất xa tôi vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của anh.
Tôi còn nhớ đêm tất niên năm nào đó, Linh kun không ăn tết với người nhà mà chọn nửa đêm đi chơi với bọn tôi.
Chúng tôi đi trượt băng trước, Linh kun không hề có kinh nghiệm chơi trò này, cứ vài bước lại ngã một lần, trên đầu gối còn bị rách da. Lúc đó, tôi sợ có người chú ý tới tôi và Linh kun nên chỉ đành đứng nhìn từ xa, không hề giúp anh một tay.
Anh không lên tiếng, nhanh chóng tự mình đứng lên, tiếp tục lẻ loi học trượt băng một mình.
Có lẽ là anh còn chờ mong tôi, cho rằng sau đó tôi sẽ nhớ anh đang ở đây, nhớ anh là bạn trai của mình, tôi sẽ nói chuyện với anh, an ủi cảm xúc của anh.
Nhưng lần đó tôi làm người xấu đến cùng.
Nửa đường gặp họ hàng, tôi sợ anh họ nhắc tới mối quan hệ thân mật giữa tôi và Linh kun khiến người ta phát hiện ra. Vì thế tôi lãnh đạm nói với Linh kun: "Anh về nhà trước đi."
"Một mình?" Linh kun nhíu mày, tựa như khó tin nên hỏi lại lần nữa.
Tôi cầu xin anh: "Đúng, ở đây em có chút chuyện, không muốn để bọn họ biết mối quan hệ của chúng ta, cho nên không thể để họ phát hiện manh mối, anh hiểu không?"
Tôi biết Linh kun đáng thương biết bao nhiêu… Rõ ràng là giao thừa, giữa chừng anh còn chạy theo tôi. Kết quả tôi không cảm nhận được tấm lòng của anh, ngược lại để anh về nhà một mình trong gió lạnh. Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được kiểu gọi tới là tới, nói đi là đi như vậy.
Nhưng anh nhẫn nhịn, hẳn là trước khi yêu tôi anh đã làm công tác tư tưởng mười phần rồi. Ở bên kiểu người non nớt như tôi kiểu gì anh cũng chịu chút đau khổ.
Bóng lưng anh hòa vào màn đêm xa xăm, dần dần biến mất trong phạm vi tầm nhìn.
Cho dù tủi thân, tức giận nhưng anh vẫn làm theo mong muốn của tôi, về nhà một mình.
Bây giờ nhớ lại, chuyện khi đó vẫn rõ ràng như hiện ra trước mắt. Tôi rất áy náy, cũng cảm kích Linh kun đã bao dung cho sự thiếu sót của tôi. Nếu như không phải trước kia anh đủ kiên trì thì mối tình đầu này cũng sẽ như đại đa số người khác, không bệnh mà chết.
Tôi hỏi Linh kun: "Trước kia anh và em đi chơi, em đều cố tình tách ra, anh có khó chịu không?"
"Khi đó anh cũng hơi tự ti, cứ suy nghĩ rằng rốt cuộc mình không có cảm giác tồn tại đến mức nào mà phải chịu sự ghét bỏ của em như thế? Nhưng mà cũng chỉ là lời nói khi giận dỗi, anh biết em lo lắng chuyện gì. Nói anh không khó chịu là giả, rõ ràng em là của anh, vậy mà lại đi nói chuyện với kẻ khác, khó tránh khỏi ghen tuông."
Tôi cười ra tiếng: "Sao anh đáng yêu vậy chứ? Nếu bây giờ ra ngoài em còn giả vờ xa cách anh thì sao?"
"Em có thể thử xem." Linh kun cười khẩy, "Ở ngoài xa cách thế nào thì về nhà anh trừng phạt em như thế."
"..." Quả nhiên đại ma vương Linh kun thay đổi rồi, trở nên bá đạo vô nhân tính.