7.
Có lẽ là nếm được ngon ngọt, cũng có thể là chột dạ, nỗi lòng của Lý Chiêu bình phục, đồng ý cho ta đi tới Hoạt Châu.
Chỉ là hắn muốn đi cùng.
Khi ta đến, đúng là lúc Tạ Linh đạn tận lương tuyệt.
Lúc trước nàng vừa lão luyện thành thục, phân phối tiền bạc ổn thoả mọi nơi.
Cấp dưới vừa đi, hốc mắt của nàng bỗng nhiên đỏ bừng, “Huynh trưởng, Tào Hành Tri sắp chết rồi, huynh cứu hắn đi!”
Ta chẩn trị cho Tào Hành Tri, nàng đứng từ xa nhìn.
Ánh mắt dừng lại, giữa mày nhíu lại không thể tan.
Cũng may dịch bệnh bình thường, có rất nhiều đại phu từ dân gian cũng tới trợ giúp.
Có một vị nữ y tên là Khương Vấn kinh, dùng thuốc không theo khuôn mẫu gì, lại vô cùng chuẩn xác.
Y quan triều đình rất bất mãn với nàng, trách nàng tổn hại nhân mạng, sắc mặt của nàng lại lạnh nhạt: “Ngày thường các vị thường trị cho vương công quý tộc, chỉ sợ là đã quên, đây là dịch bệnh.”
“Kéo dài một ngày, sẽ chết cả trăm người.”
“Các ngươi đã nói an toàn là trên hết, nhưng sao chẳng thấy trị được cho ai?”
Nàng giống như đã siêu thoát khỏi sự tình phàm tục của thế gian, cho dù bệnh chết vẫn còn tỏ rõ vẻ hờ hững.
Nhưng ánh nến trong phòng nàng luôn luôn không tắt, từng vị thuốc trên đơn thuốc liên tục được thay đổi sửa chữa.
Đêm khuya ta gõ cửa, đối mặt với con ngươi đầy tơ máu của nàng, mở miệng.
“Khương đại phu, ta đã liệt kê hơn mười phương thuốc, không biết có được hay không, cùng bàn bạc với ngươi một chút được không?”
Khương Vấn Kinh không nói hai lời mà đứng lên: “Phu nhân mau vào đây.”
Ta cùng với Khương Vấn Kinh liên tục thử nghiệm, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Lúc đó, Tào Hành Tri xung phong thử thuốc, phun ra máu vài lần.
Tạ Linh đứng từ xa nhìn lại, vẫn là quay đầu từ quỷ môn quan.
Từ lúc đến Hoạt Châu, Lý Chiêu thường rất không vui, nhưng hỗ trợ cứu trị, trấn an dân tâm, mọi chuyện đều không lơ là.
Chỉ là vào mỗi buổi tối đều đòi ta phải bồi thường, “Nhìn thấy ngươi lo lắng cho Tào Hành Tri như thế, trong lòng ta không vui.”
“Khương Vấn Kinh kia, từ trước tới nay đều lạnh mặt, sao lại chỉ cười với mỗi mình ngươi?”
“Tạ đại nhân cứ muốn ngươi đi thăm Tào Hành Tri, rốt cuộc là có dụng ý gì?”
……
Ta không rảnh rỗi ứng phó, qua loa đặt một nụ hôn lên môi của hắn, hắn sẽ có thể ngừng nghỉ mấy ngày.
Tình hình thiên tai ở Hoạt Châu hữu kinh vô hiểm.
Sáu khi hồi kinh, Lý Chiêu lại càng làm bừa bãi.
Ôm trong tay là bình thường, càng ngày càng thân mật, càng ăn càng nghiện.
Ta rõ ràng phát hiện thấy hắn càng ngày càng vượt qua ranh giới của ta, lại không ngừng đẩy ra.
Trong lúc nguy cấp nhất, Lý Chiêu Nâng cổ của ta ôm hôn, một cái tay khác lại dần dần trôi xuống cẩn cổ của ta.
Có yết hầu, ánh mắt của hắn khẽ chuyển động, nhẹ cười, “Khi phu nhân ngửa đầu, chỗ này rất giống với đàn ông.”
Trong khoảnh khắc, ta tỉnh táo từ trong hôn mê, đột nhiên đẩy hắn ra, vội vàng cúi đầu che lấp.
Ta thật sự điên rồi, đã quen thân mật, ngược lại cảm thấy đương nhiên, không ngờ không hề nhận ra, mặc kệ hắn làm càn đến mức này.
Giống như nhận thấy được ta có mâu thuẫn, Lý Chiêu không chịu thu tay.
“Phu nhân có việc gì giấu ta phải không?”
Ta sợ hãi vô cùng, quét mắt nhìn Lý Chiêu một cái.
Thấy ánh mắt của hắn long lanh, buông xuống trên môi ta, đầu lưỡi đặt trên răng, giống như đang nhớ lại.
Lồng ngực ta chấn động.
Ta chưa bao giờ nghĩ được, khi đàn ông động tình cũng có thể đẹp tuyệt vời như thé.
Ta giống như sinh ra lòng tham không nên có, cảm thấy nguy hiểm.
Giọng ta khàn khàn, “Thiếp thân nghe nói, hôn ước giữa hai ta là do điện hạ tự mình cầu tới. Ta giống như chưa từng hỏi điện hạ, là thích ta từ lúc nào?”
Lý chiêu nhấp môi cười nhẹ, cầm lấy tay ta đặt trên lòng bàn tay vu.ốt ve.
“Ngày của Hoa năm kia, ta đã từng gặp ngươi, lúc đó ngươi đứng giữa trời đầy tuyết, ở bên dưới tán cây đầy lụa đỏ, duỗi tay bẻ cành mai. Tay áo rộng chảy xuống một nửa, lội ra cổ tay gầy gò ốm yếu có đeo chuỗi vòng bồ đề, ta ở phía sau ngươi.”
Ta đột nhiên run lên, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.
Ta cho rằng Lý Chiêu cầu thú, ít nhất là hâm mộ ta khi mặc nữ trang.
Nhưng ngày của hoa năm kia, ta cùng với Tạ Linh ra ngoài chơi, rõ ràng là mặc nam trang…
Nhưng mà, nghĩ lại thân phận ngày ấy, chuỗi vòng bồ đề kia vốn là trên tay ta.
Đúng lúc lại để Bội Chỉ nhìn thấy, quấn lấy đòi xem.
“Ta thấy bạn học của ta đeo cái này trước kia, đúng là có thêm vài phần phong nhã.”
Nàng nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy vòng tay, nói vài câu hài hước, “Muội muội ngoan, ca ca mượn chuỗi vòng này mấy ngày, nhất định phải chà xát nhuệ khí của tên kia!”
Lý Chiêu vẫn còn đang nghĩ lại.
“Sau này hỏi thăm khắp nơi, mới biết ngươi là người Tạ gia.”
“Không ngờ có thể gặp ngươi ở Xuân Nhật Yến, sau đó đủ loại, đó là ta cố tình…”
Sai rồi… Sai rồi.
Ta nhắm mắt, chỉ cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Công thành danh toại, cử án tề mi, với ta mà nói, không có chỗ nào là thật.