• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Hành Tri nhanh chóng chấp bút điểm mực: “Ta sẽ viết sổ con trình lên bệ hạ.”

Ta nắm lấy cán bút của hắn, ngừng động tác của hắn.

Bút chưa rơi xuống, mà giọt mực lại nhỏ xuống giấy viết thư.

Ta lắc đầu, vươn hai ngón tay dịch giấy viết thư tới trước mặt, lấy bút.

“Muốn lấy ngân lượng trong túi mấy lão già đó, sợ là quá khó.”

“Việc này nên ra tay từ hậu trạch.”

Tấu chương sửa thành thư nhà, nơi đến từ đại nội Hoàng Cung sửa thành phủ Tam Hoàng tử.

Ta đặt bút - Bội Chỉ, Gửi thư hỏi thăm.

……

Sau khi viết thư nhà xong, giao cho Tào Hành Tri xem.

Hắn nhìn qua một lần, ánh mắt dừng ở cổ tay ta chấp bút, yết hầu đột ngột lăn.

13.

Giấy viết thư gửi đi như đá chìm đáy biển.

Bạc cứu tế mà triều đình đem tới dần dần đã thấy đáy, cùng lúc đó, mưa to lại tới.

Đắp bờ trị thuỷ vốn là lấy đất cát để đắp vào, nếu gặp mưa to trôi hết, chỉ sợ hai tháng vất vả lại thất bại trong gang tấc.

Ta vội vàng tìm Vân Nương để bàn bạc đối sách, lại kinh hãi khi nghe nói nàng mang theo người dầm mưa đi gia cố đê điều.

Khi ta vọt tới bờ sông, thấy Vân Nương đang đứng ở đê để kè đập.

Tiếng mưa to ngăn tiếng kêu của ta lại, ta cố sức chạy lên bờ đê, vừa lúc gặp Vân Nương bị trượt chân, trên tay đột nhiên nặng nề, cả người rơi xuống sông.

Ta vội vàng chạy tới túm chặt lấy ống tay áo của nàng, đôi tay hạ xuống, cầm cổ tay nàng

“Người đâu tới đây! Người đâu!”

Tiếng kêu trong tiếng mưa to và tiếng nước chảy xiết có vẻ như mong manh bất lực.

Vân Nương thở phì phò, nhìn thấy rõ là ta thì vội vàng nói chuyện hậu sự.

“Đại nhân, việc đắp đê phải khống chế diện tích đường sông, đê bán nguyệt và cách giảm mực nước cho đê đập cùng với quy định cần thiết để bảo trì đường sông, đều đã được viết trong cuốn “Tóm tắt cách phòng lũ.” để dưới gối của ta.

“Dựa theo phương pháp này, có thể giải quyết được tám chín phần mười tai hoa do Hoàng Hà gây nên.”

“Đa tạ đại nhân! Có thể táng thân ở nơi này, cũng coi như tâm nguyện của ta đã được đền bù, trên đê trơn trượt, đại nhân buông tay đi!”

Thân thể dần dần trượt xuống, thấy nàng quyết tâm muốn chết, ta ngược lại nắm chặt lấy nàng.

Trong giây lát này, lại hiện lên giọng nói, dáng điệu và nụ cười của vô số người.

Lấy lại tinh thần, Vân Nương trấn tĩnh lại vỡ đê bởi sự bướng bỉnh của ta, nàng giống như nghẹn ngào.

“Tạ đại nhân, buông tay đi, Vân Nương không quan trọng, cho dù còn sống thì trăm năm sau cũng không có ai biết ta là ai.”

“Ngài có một tương lai tươi sáng, không đáng đâu, mau buông tay đi!”

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì mà những người có thiên tư lừng lẫy này lại nhất định phải dứt khoát hy sinh để dùng thân mình để dập lửa?

Dựa vào cái gì người khác có thể muôn đời xanh tươi, mà bọn họ chỉ có thể phù dung sớm nở tối tàn?

Nước mưa làm dây buộc tóc của ta lộn xộn, chảy xuống gương mặt của ta, không phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt.

Ta nâng chân lên, bấm chặt mũi chân vào trong bùn, ra sức hướng về phía trước.

“Sống sót! Vân Nương! Phải sống sót!”

“Tạ mỗ ở đây để đảm bảo! Chỉ cần ngươi sống sót, ta nhất định sẽ lưu danh ngươi trong sử sách.”

“Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, lưu danh muôn đời!”

Vân Nương không thể tin được mà nhìn ta, sững sờ một lát, sau đó đột nhiên tích góp toàn bộ sức lực, năm ngón tay tóm chặt lấy khuỷu tay của ta, leo về phía trước.

Thân thể dần dần trượt xuống, ta lại dùng một cái chân khác cắm sâu vào đất.

Khi đôi tay của Vân Nương nắm chặt được cánh tay của ta, nghẹn lại một hơi, lại đột nhiên nhấc lên, ta mang theo nàng lăn xuống bên cạnh bờ.

Một cánh tay bị trật khớp rồi, vô lực nằm ở trên cát bùn.

Nhưng chúng ta đón mưa to, nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau cười lên tiếng.

Sống sót rồi!

Thật tốt!

14.

Khi cùng Vân Nương trở lại phủ nha, y quan thay ta bẻ lại cánh tay, lại nghe nói Tào Hành Tri bị bệnh.

Ta sốt ruột đi xem, lại bị y quan đầy mặt kinh hoảng ngăn lại.

“Là ôn dịch! Bệnh này rất nguy hiểm, Tào đại nhân lành ít dữ nhiều!”

Trong lòng ta chấn động.

Sau thiên tai sẽ là dịch bệnh hoành hành, ta đã sớm đoán trước, cho nên mới để ý quand di theo.

Chôn thi thể, dùng vôi tiêu độc, khống chế nguồn nước, đốt cháy lá ngải cứu, cây thương truật, xương bồ, đuổi côn trùng tránh uế, cẩn thận khắp nơi.

Sao có thể…

Có lẽ sớm có dự triệu, kể từ khi hắn đến Hoạt Châu, chưa từng ngừng ho.

Trong đáy lòng ta bỗng dưng nổi lên cảm giác xót xa.

Nói thật, ta đã từng giận Tào Hành Tri, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn sẽ chết.

Trong khi suy nghĩ, ta bước hai ba bước, vượt qua ngăn trở mà vọt tới cửa phòng của Tào Hành Tri.

Duỗi tay đẩy cửa, lại đột nhiên dừng lại khi sắp chạm tới.

Việc trị thuỷ chưa thành, ngân lượng trong kho cũng không còn nữa, dịch bệnh thế tới mạnh mẽ.

Cần phải có người chủ trì đại cục, ta không thể cũng ngã xuống được.

Năm ngón tay thu lại, cắn răng đứng lặng một lát, ta đột nhiên xoay người

Nhận lấy khăn che mặt mà y quan dâng lên, ta nhanh chóng đưa ra quyết định ứng đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK