Cho dù tôi biết rất rõ không thể ở bên em, nhưng khi nhìn thấy hot search nhầm người kia, vẫn không nhịn được hỏi em. Tôi không biết mình muốn nghe câu trả lời thế nào, nhưng không ai biết rõ hơn tôi, người trong ảnh đó là ai.
Nhưng Thích Tuệ không giải thích.
Sau này tôi đã nghĩ về điều đó vô số lần, nếu không phải cư dân mạng nhầm lẫn bức ảnh đó là Hạ Thừa Niên thì có phải họ sẽ không đến với nhau không. Có lẽ là không thể, cho dù là có tôi hay không thì Hạ Thừa Niên vẫn chủ động đến với Thích Tuệ, hay nói cách khác, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh Thích Tuệ.
Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi.
Có lẽ trong mắt mọi người, cuộc sống của tôi là thế này:
Gia thế hiển hách, niên thiếu thành danh, tương lai rực rỡ.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, rất nhiều lúc tôi nhìn mình trong sáng sạch sẽ trong gương mà không biết bên trong xương cốt đã mục nát đến thế nào.
Không ai biết tôi bị cha mẹ bán vào làng giải trí để trả món nợ cờ bạc ngàn tỉ của họ.
Kể từ năm 17 tuổi bước vào làng giải trí, tôi đã đi lại với vô số quan chức cấp cao, những người tai to mặt lớn phía sau hậu trường. Từ ban đầu giãy giụa vùng vẫy đến khi tê liệt, tôi hoàn toàn ghê tởm, chán ghét bản thân mình.
Vậy thì sao tôi xứng ở bên em?
Trên thực tế, tôi biết đến tài khoản phụ của em còn sớm hơn cư dân mạng, cách viết mập mờ mơ hồ ngu ngơ đó ít nhất trước mặt đương sự thì không hề có tác dụng che giấu.
Nếu biết sau này tôi sẽ tò mò dẫn đến không thể kiềm chế mà động lòng với em, tôi sẽ không vì hứng thú nhất thời mà lập tài khoản weibo “Nhật ký bảy năm”. Dù sao thì một con rối không có vướng bận sẽ không đau khổ, mà một khi đã có, ắt sẽ vạn kiếp bất phục.
Lần đầu tiên gặp em trên phim trường, ngoài việc nhớ em là cô nữ sinh đã khóc nhè vì điểm thi toán thì tôi không có cảm giác gì, tuy rằng em rất xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí tràn ngập người đẹp thì đây cũng không phải ưu thế gì lớn, điều khác biệt duy nhất có lẽ là vì đôi mắt trong trẻo của em.
Chắc vì mới vào làng giải trí chưa lâu, chưa bị nhiễm bầu không khí suy đồi hủ bại này cho nên trên người em có một sức sống tươi trẻ, khiến tôi rất thích tiếp xúc với em.
Thật sự động lòng với em là khi phát hiện nhật ký của em trong một bữa tiệc. Khi đó tôi mới xuất viện vì bị đau dạ dày, trong thời gian dưỡng bệnh lại uống rượu nên tôi vô cùng mệt, phải đi lên sân thượng vắng người để nghỉ ngơi.
Rất nhanh sau đó, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn, em mặc váy ngắn màu hồng nhạt, mái tóc uốn xoăn gợn sóng, em đi đến trước mặt tôi, gương mặt cố giấu đi vẻ lo lắng, nhét vào lòng tôi một món gì đó mềm mềm ấm ấm.
Em nhìn tôi nghiêm túc: “Tôi thấy có vẻ dạ dày anh không được dễ chịu, dùng cái này ấm sẽ đỡ hơn.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng là dạ dày ấm lên, sao trái tim cũng trở nên ấm áp.
Sau này, tôi lặp đi lặp lại nếm trải cảm giác này, chờ đến lúc nhận ra dấu hiệu động lòng thì đã quá muộn. Vì vậy tôi cố ý để trở thành nam chính trong bộ phim đầu tiên em đóng nữ chính, trong lòng xuất hiện một câu:
Tống Hách Nam, mày tiêu rồi.
Tống Hách Nam, mày tiêu rồi.
Thật ra khi nhớ lại, có lẽ tôi đã tiêu từ sớm hơn, có lẽ là từ năm đó tôi cầm bài thi ngồi xuống bên em, cũng có thể là ở khoảnh khắc tôi nhảy xuống nước vớt em lên.
Nhưng tôi vẫn hợp tác với bạn từ bé để từ chối em, lúc ấy tôi đã tự do, nhưng không còn cách nào để quay lại làm Tống Hách Nam ban đầu.
Khi Thích Tuệ trầm lặng rời đi, người bạn từ nhỏ ngẩng lên nhìn tôi hỏi: “Anh sẽ hối hận sao?”
Tôi không nói ngay giây phút em quay người đi tôi đã hối hận rồi, nỗi đau âm ỉ lan từ nơi sâu thẳm trái tim, tôi nghĩ, có lẽ trong tương lai nỗi đau này sẽ lặp lại vô số lần nữa.
Nhưng tôi không dám đánh cược, Thích Tuệ thích Tống Hách Nam trong sạch như vậy, thế thì tôi chỉ cần ở trong ký ức của em, làm một Tống Hách Nam sạch sẽ, mà em, cũng vĩnh viễn là nữ chính tốt nhất trong lòng tôi.
Có lẽ, em sẽ không bao giờ biết được người em từng thích lại kinh khủng đến thế nào.
Năm đó sao băng lướt qua, tôi cũng từng ước nguyện:
Duy nguyện Thích Tuệ, tương lai rực rỡ!