Khi người quản lý nghe nói tôi được Hạ Thừa Niên mời đi đóng phim mới của anh ấy, phản ứng đầu tiên là hỏi lại tôi: “Em chắc là câu ‘thật trùng hợp’ kia không liên quan gì đến em không?”
Tôi lại lần nữa lắc đầu khẳng định, không có.
Thực tế không phải tôi được mời, mà vì để tỏ thành ý xin lỗi thì giúp anh một việc. Một diễn viên đột nhiên đổ bệnh phải ra nước ngoài, cách cảnh quay chỉ có năm phút.
Tôi vào vai một người bạn gái cũ kiêm kẻ thù nam chính - bên ngoài thùy mị bên trong điên cuồng - từng bước đẩy nam chính xuống vực sâu, người trước thì dịu dàng không hại người, không dính khói lửa nhân gian, người sau nguy hiểm quyến rũ, hút thuốc uống rượu.
Vì báo thù, cô ấy đến gần nam chính đơn thuần, cứu nam chính khỏi vũng lầy, lại đẩy anh vào bóng tối sâu hơn, cô cũng chìm trong yêu hận đan xen, vừa trầm luân vừa không ngừng cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với nhân vật phức tạp đa chiều như vậy, trước giờ hoặc là hoàn toàn hư hỏng hoặc hoàn toàn lẳng lơ, hoặc không có gì nổi bật đến nỗi không thể nhớ tên.
Vì vậy khi nhận kịch bản, tôi hơi lo lắng bất an, sợ diễn xuất mình thất bại. Suy nghĩ kỹ càng thì quyết định đi tìm Hạ Thừa Niên, thẳng thắn nói với anh tôi diễn không tốt.
Nhưng anh nghe tôi nói xong cũng không có phản ứng ngay, mày nhíu lại, ngón tay thon dài gõ gõ đều đặn trên mặt bàn gỗ, sau đó quay qua hỏi tôi:
“Bản chất con người vốn phức tạp, thiết kế nhân vật quá mỏng manh, không có điểm sáng, không thực tế, Thích Tuệ, cô muốn mãi mãi dậm chân tại chỗ sao?”
Dừng một lúc, anh tiện tay cầm kịch bản lật đến phân cảnh của tôi, giơ lên trước mặt tôi hỏi: “Không muốn khiêu chiến chút sao?”
Phải thừa nhận tôi bị anh thuyết phục.
Nhưng quả nhiên người phải tự lượng sức mình. Trong quá trình quay phim, bất kể là cảm xúc, ngôn ngữ, hay là tâm lý, hành động, tôi tìm không đạt được trạng thái tốt, chỉ có thể liên tục xin lỗi bạn diễn, xin lỗi nhân viên trong ekip làm phim.
Còn Hạ Thừa Niên chăm chú nhìn màn hình camera, lặp đi lặp lại: “Cắt, làm lại.”
Tình trạng này kéo dài khoảng một tuần, phần kịch bản ngắn ngủi phân cảnh của tôi đã bị tôi xem đi xem lại đến mòn, nhưng mỗi lần diễn, tôi luôn thấy thiếu chút cảm giác cần thiết, người quản lý quay lại từng cảnh thất bại của tôi.
Tôi xem loạt video đó rất lâu nhưng vẫn không hiểu thiếu cái gì, áp lực tâm lý quá lớn khiến ý nghĩ “muốn bỏ cuộc” xuất hiện trong đầu tôi không dưới một lần.
Cho đến khi Hạ Thừa Niên nói với tôi: “Thích Tuệ, cô phải là ‘cô ấy’ chứ không phải thông qua kinh nghiệm và khả năng diễn xuất để đóng vai cô ấy.”
May mắn là cuối cùng tôi đã đạt được yêu cầu tối thiểu mà Hạ Thừa Niên có thể chấp nhận được, cũng không hạ thấp tiêu chuẩn phim của anh ấy.
Không có gì phải nghi ngờ, sau khi bộ phim công chiếu thì nó vẫn duy trì đỉnh cao trước đó. Mà bất ngờ là mục “Kỹ năng diễn xuất của Thích Tuệ” đã vươn lên đứng đầu trên hot search, trong vòng nửa giờ đã bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tôi lên hot search nhờ khả năng diễn xuất. Từ khi rơi khỏi vị trí “ánh trăng sáng quốc dân”, mỗi lần tôi lên hot search đều là “Giả dối”, “Tự phụ”, “trà xanh”, vô số lời lẽ xúc phạm khiến tôi từ sự suy sụp ban đầu dần dẫn đến chết lặng.
Bây giờ nhìn thấy mục “Kỹ năng diễn xuất của Thích Tuệ”, rốt cuộc tôi cảm giác như mình được công nhận, không kìm được mà đỏ hoe mắt. Giống như sau khi trải qua vô số tổn thương, những ánh mắt lạnh lùng, bỗng có người đi đến nhẹ nhàng an ủi mình.
Tôi đem mục này đi cảm ơn Hạ Thừa Niên, dưới ánh đèn dìu dịu, anh chậm rãi khuấy tách café trong tay, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Về nhân vật đó.”
Những ngón tay đang cầm chiếc thìa kim loại khựng lại, bỗng đổi chủ đề, nói: “Lần sau đừng gọi tôi là đạo diễn.”
Tôi chần chừ vài giây, hơi khó hiểu, sau đó ngập ngừng nói: “Vậy… ngài Hạ?”
“Hạ Thừa Niên.”