Lăng Tĩnh vì để cho con trai có thể tĩnh dưỡng, không tiếc tiền mời mười mấy người vệ sĩ, canh giữ ở bệnh viện, không để bất kỳ một tên ký giả nào có thể chui lọt.
Điều này dẫn đến, dù cho bên ngoài ầm ĩ sôi sục đến mức nào, trong phòng bệnh vẫn có thể bình yên.
Lăng Hàn đứng trước cửa sổ, nhìn xuống khung cảnh dưới tầng, độ cao hai mươi mấy tầng làm cho anh chỉ có thể mơ hồ thấy được đầu người di chuyển, có chậm chạp cũng có vội vàng.
Ánh mặt trời rơi trên người anh, đem lại cảm giác ấm áp.
Anh đưa tay ra khẽ hoạt động năm ngón tay, không nhịn được cười một tiếng, trước kia vẫn không nhận ra thì ra tay mình đẹp như vậy, cũng... thuận tiện như vậy.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, giọng của một người phụ nữ truyền đến: “Hàn Hàn, con đứng dậy làm gì? Mau quay lại nằm!”
Lăng Hàn xoay người, thấy người đến, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không sao, dù sao cũng phải đứng lên hoạt động một chút mà!”
Bởi vì có một khoảng thời gian dài không nói chuyện cũng không uống nước, giọng nói của anh còn hơi khàn khàn, không trong trẻo như ban đầu, nhưng lại thêm vài phần hấp dẫn.
Lục Chi Dung làm như không nghe được lời của Lăng Hàn, bà đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, đỡ Lăng Hàn trở lại bên giường, vừa cầm gối lên cho con trai đệm lưng, vừa trách cứ: “Thằng nhóc này, làm sao cứ không để cho người khác bớt lo vậy hả, hôm qua mới tỉnh lại mà, phải nằm nhiều vào!”
Lăng Hàn không chống lại được, không thể làm gì khác hơn là nghe lời nửa nằm trên giường, liếc thấy hộp giữ ấm, anh tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ làm cái gì ngon cho con vậy?”
Nói xong anh cầm lấy hộp giữ ấm, lòng tràn đầy mong đợi mở ra, nhìn thấy bên trong là cháo trắng đang bốc hơi nghi ngút, động tác dừng lại.
Lục Chi Dung cười một tiếng: “Mấy ngày nay ăn uống thanh đạm một chút, mẹ hầm cháo cho con, thịt bên trong là thịt bò mà con thích ăn nhất đó, mau ăn lúc còn nóng.”
Lăng Hàn: ...
Nhớ đến cuộc sống ở nhà Kiều Hạ trước kia, không phải là ăn thức ăn cho chó thì chính là uống cháo thịt bò, Lăng Hàn nhếch mép một cách khó khăn, định nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, cha đâu mẹ?”
Được Lăng Hàn nhắc như vậy, Lục Chi Dung cũng nhớ ra, bà nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày nói: “Không phải đã nói họp xong sẽ dẫn Thần Thần cùng đến đây sao, tại sao còn chưa đến nữa, con chờ chút, mẹ gọi cho cha con!”
Bà cầm lấy điện thoại, đang định gọi điện thoại thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, nâng mặt nghiêm nghị, sau lưng là một cô gái trẻ cũng mặc âu phục màu đen, trang điểm tinh xảo, đôi môi mỏng diễm lệ.
Không phải cha Lăng cùng với chị gái Lăng thì là ai nữa!
Lục Chi Dung đứng dậy than phiền: “Sao giờ mới đến?”
“Công ty có chuyện gấp, đến chậm chút!” Lăng Tĩnh đáp qua loa, đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống Lăng Hàn: “Bơi một vòng quanh quỷ môn quan, chơi chán rồi quay lại hả?”
Vừa nói xong đã bị Lục Chi Dung ném túi xách sang: “Hàn Hàn vừa mới tỉnh, ông nói bậy gì đó? Có người cha nào như ông không?”
Lăng Thần đứng bên cạnh Lục Chi Dung vội vàng ngăn mẹ mình lại: “Mẹ, cha đang đùa với Tiểu Hàn thôi!”
Lục Chi Dung tức giận: “Có ai đùa giỡn với con trai mình như ông ấy sao? Mẹ nhìn bộ dạng đó chính là thèm đòn!”
Nhìn người nhà nhốn nháo, cảnh tượng hỗn loạn lại quen thuộc, Lăng Hàn cụp mắt, khóe miệng không kiềm được mỉm cười.
Anh đã về nhà!
“Cha, mẹ, chị.”
Lăng Hàn đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng gọi ba người đang ồn ào ở đó, cha Lăng, mẹ Lăng, chị gái Lăng ngừng cãi nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn bọn họ, chân thành nói: “Thật sự xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng.”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng bỗng rơi vào vài giây im lặng.
Vẫn là Lăng Thần kịp thời phản ứng lại, cô tiến tới véo mặt Lăng Hàn một cái, rồi quay đầu nói với Lục Chi Dung: "Mẹ, đúng là thật, không phải mơ."
Lăng Hàn: ...
Lăng Hàn không nhịn được suýt chút nữa hộc máu, nhìn thẳng về phía cha mình, mím môi một cái, nghiêm trang nói: "Cha, con nghe lời cha, sẽ tiếp quản công ty."
Nói xong anh hất cái tay Lăng Thần đang định vươn đến lần nữa ra, trợn mắt nhìn chị gái: "Là thật không giả đâu, em sẽ nghiêm túc đi theo chị học, điều kiện tiên quyết là không cho phép chị ở công ty gọi em là Tiểu Hàn!"
Tiểu Hàn Tiểu Hàn, làm cho người khác nghe giống như đang gọi con nít. Lăng Hàn cũng không phải là lần đầu tiên chống lại yêu cầu này, nhưng lần nào đối phương cũng trực tiếp khinh thường, đúng lúc lần này có thể ra điều kiện như vậy, dù sao tâm ý của anh cũng là tiếp quản công ty.
Nghe vậy, Lăng Thần nhướng mày, khí thế ngự tỷ lộ ra: "Chuẩn tấu!"
Lục Chi Dung kinh ngạc nhìn con trai mình: "Hàn Hàn, không phải con vẫn luôn không thích chuyện công ty sao? Sao bỗng dưng lại thông suốt rồi?"
Lăng Thần nhìn anh một cách sâu xa: "Chẳng lẽ đổi hồn?"
Lăng Hàn: "... Gần đây chị lại đọc cái loại tiểu thuyết gì đấy?"
Không thèm để ý đến bà chị nhà mình đang còn tiếp tục tưởng tượng ra những điều ngu xuẩn, Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía Lăng Tĩnh, nghiêm túc nói: "Con cũng đã nghĩ rồi, con sẽ đi theo chị, đi từ chỗ thấp nhất đi lên."
"Từ chỗ thấp nhất?" Lục Chi Dung đau lòng nói: "Hàn Hàn, như vậy rất cực khổ!"
Lăng Hàn cười một tiếng: "Lúc trước không phải cha mẹ cũng phải như vậy sao?"
Tập đoàn Tĩnh Lăng là công sức của Lăng Tĩnh và Lục Chi Dung một tay dựng lên, hai người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, ban đầu chỉ là một công ty nhỏ chỉ có mấy người, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay. Tập đoàn Tĩnh Lăng hiện nay có thể coi là công ty tổng hợp lớn nhất thành phố A, xét trên cả nước cũng có thể đứng ở vài vị trí đầu, đây cũng là lí do tại sao Lăng Hàn xảy ra tai nạn xe cộ lại được khắp nơi chú ý như vậy.
Lăng Tĩnh nhìn con trai của mình, hai người đối mặt mấy giây, ông nói: "Nếu quyết định, vậy thì lo mà học, cha sẽ không vì con là con trai cha mà cho con đi cửa sau đâu."
Lăng Hàn cười khẽ: "Con biết rồi, Lăng tổng."
Để Lăng Hàn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, Lục Chi Dung lôi cha Lăng và chị gái Lăng rời đi.
Ba người nhà họ Lăng vừa bước chân đi, Kỳ Thượng Dương đã tranh thủ thời gian nghỉ trưa mò đến phòng bệnh của Lăng Hàn, đứng khoanh tay, thích thú nhìn Lăng Hàn: "Nghe nói cậu muốn tiếp quản công ty?"
Mí mắt Lăng Hàn giật một cái: "Tin tức rất nhanh, lại là Lăng Thần nói cho cậu?"
Kỳ Thượng Dương từ chối cho ý kiến. Chị em nhà họ Lăng và anh ta đã chơi đùa với nhau từ bé đến lớn, Lăng Thần lớn hơn hai người bọn họ bốn, năm tuổi, hơn nữa tâm lý con gái trưởng thành rất sớm, Lăng Thần lại được di truyền tính cách quả quyết ngang ngược của cha Lăng, trời sinh chính là ngự tỷ.
Mới đầu Kỳ Thượng Dương và Lăng Hàn không chịu được sự bắt nạt của Lăng Thần, hai người liên hợp lại tạo thành "Liên minh chống Lăng Thần", anh dũng như nhân dân đứng lên khởi nghĩa, nhưng mà liên minh nhanh chóng rạn nứt khi Lăng Thần nói với Kỳ Thượng Dương một câu: "Em có muốn biết bí mật của Tiểu Hàn là gì không?"
Vì vậy, Kỳ Thượng Dương không một chút đắn đo lựa chọn trở thành người tiên phong đàn áp quân khởi nghĩa, đối với chuyện này Lăng Hàn chỉ cười ha ha vài tiếng.
Trở lại vấn đề chính, Kỳ Thượng Dương không chịu bỏ qua, lại hỏi một lần: "Không phải cậu luôn luôn không thích bị trói buộc hay sao? Làm sao tự dưng lại đồng ý tiếp quản công ty, lại còn tự nguyện đi theo Lăng Thần học?"
Khoan nói đến tính cách Lăng Hàn và Lăng Thần như nước lửa không thể ở chung, mọi người đều biết, tập đoàn Tĩnh Lăng trừ Lăng Tĩnh ra, người nghiêm nghị nhất, liều lĩnh nhất chính là Lăng Thần. Thậm chí có người còn nói, so với Lăng Tĩnh, tính cách này của Lăng Thần chính là trò giỏi hơn thầy, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Lăng Thần đã 29 tuổi rồi còn chưa kết hôn.
Lăng Hàn không để ý lắm ừ một tiếng: "Tự do tự tại 25 năm, cũng đã đến lúc chuẩn bị cho cuộc sống sau này!"
Nghe vậy, Kỳ Thượng Dương không hiểu sao bắt đầu có dự cảm chẳng lành, thăm dò hỏi lại: "Chuẩn bị cái gì?"
Lăng Hàn nhìn anh ta một cái, nở nụ cười vô cùng rực rỡ, đẹp mắt đến nỗi nam thẳng như Kỳ Thượng Dương cũng không tránh khỏi rung động, mà câu tiếp theo của Lăng Hàn càng làm cho hoa cúc của anh ta thắt lại.
Lăng Hàn nói: "Tôi sắp kết hôn rồi."