Beta: Mạc Y Phi
Lăng Thần mang theo thuốc đứng ngoài cửa, nghe giọng điệu của em trai nhà mình thì không khỏi nhíu mày, bất mãn nói: “Sao nào? Chị có lòng tốt đến đưa thuốc cho em, em còn ghét bỏ à?”
“Không, không phải ý đó.” Lăng Hàn ngượng ngùng quay đầu, ho một tiếng, “Hôm nay không tiện.”
Lăng Thần mặc kệ, cô nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của Lăng Hàn thì ném thuốc vào người anh, lách người đi thẳng vào nhà, còn khinh thường nói: “Chị là chị của em, có cái gì mà tiện với không ...”
Cô còn chưa dứt lời thì thấy một người phụ nữ đang nằm ngủ trên ghế sofa, lập tức im bặt, quay đầu trợn tròn mắt nhìn Lăng Hàn, nhỏ giọng nói, “Em... em chưa mua vé đã lên xe rồi á?” (1)
(1) Có nghĩa giống với câu Ăn cơm trước kẻng của Việt Nam.
Lăng Hàn: ...
Ở mặt nào đó, Lăng Thần là một người cứng đầu, đã xác định việc gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Ví dụ như hiện tại, dù Lăng Hàn giải thích như thế nào cô cũng không nghe lọt tai. Cuối cùng cô mất hết kiên nhẫn, dứt khoát nói thẳng, “Em tin cô nam quả nữ ở cùng nhau chỉ có xem tivi thôi sao? Lại còn đang đắp chăn.”
Lăng Hàn câm nín, xin lỗi đi chứ anh không phải là người trong sáng đâu, nhưng lần này là ngoại lệ đó!!!
Lăng Thần khoanh tay, ngồi bên cạnh ghế sofa Kiều Hạ đang ngủ, bắt chéo chân xua tay với Lăng Hàn, nhỏ giọng nói: “Tránh ra chỗ khác đi, đừng quấy rầy người khác ngủ.”
Lăng Hàn: ...
Lăng Thần đuổi em mình đi, còn bản thân ở bên cạnh trông coi Kiều Hạ, không đánh thức cô mà để kể cho cô ngủ. Lăng Thần ngồi lâu mỏi người nên thay đổi nhiều tư thế, nhưng đều chống cằm nhìn chằm chằm Kiều Hạ, cũng không che giấu ý tứ đánh giá. Cô nghĩ thầm, lần trước nhìn không rõ, lần này phải ngắm cho kĩ mới được, cô bé này lớn lên cũng khá xinh đẹp đấy.
Kiều Hạ bị người khác nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong tiềm thức cảm thấy không thoải mái. Cô nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ lạ mặt ở trước mặt mình, Kiều Hạ hoảng hốt ngồi dậy, nhìn thấy mình đang ngủ ở một nơi xa lạ thì càng hoảng hốt hơn.
Lăng Thần cong môi, chậm rãi lên tiếng, “Dậy rồi à?”
“Xin hỏi... cô là?”
Nhìn nụ cười đầy hàm ý của người phụ nữ trước mặt, trong đầu Kiều Hạ xuất hiện rất nhiều suy đoán. Cô ấy có quan hệ gì với Lăng Hàn, tại sao lại đến nhà anh? Không lẽ là bạn gái của anh? Hay là bạn thân gì gì đấy? Sao cô ấy lại cười gian với mình vậy nhỉ?
Thấy khuôn mặt căng thẳng của Kiều Hạ, Lăng Thần tự nhận nụ cười của mình rất thân thiện, bình tĩnh giới thiệu, “Xin chào, tôi là chị gái của Lăng Hàn, Lăng Thần.”
Chị?
Kiều Hạ bỗng thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là bạn gái anh, cũng vội vàng giới thiệu bản thân, “Chào chị, em là Kiều Hạ, bạn của Lăng Hàn.”
Lăng Thần nhướng mày nhìn về phía Lăng Hàn, biểu cảm rất thú vị. Ánh mắt kia rõ ràng có ý mỉa mai: "Người ta nói là bạn đó, không phải bạn gái đâu."
Lăng Hàn giả vờ không hiểu ý của chị mình, bước đến gần Kiều Hạ chắn trước mặt cô, dùng ánh mắt để cảnh cáo Lăng Thần, lại quay sang nhẹ giọng nói với Kiều Hạ, “Em đi về trước đi.”
Kiều Hạ vội vàng gật đầu cầm lấy túi xách chạy đi, nửa đường còn bị Lăng Thần gọi lại.
Lăng Thần cười tủm tỉm, “Về nhà nhớ uống thuốc cảm đấy.”
Kiều Hạ thắc mắc "Vâng" một tiếng, khó hiểu nhìn Lăng Hàn. Lăng Hàn đỏ mặt tiễn cô ra về, nhỏ giọng nói câu thật xin lỗi rồi đóng cửa lại, để cô ở ngoài cửa với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Lăng Hàn đen mặt nhìn bà chị gái chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn của mình, “Bọn em chưa làm chuyện gì hết, uống thuốc cảm cái gì, suy nghĩ của chị có thể trong sáng hơn một chút không?”
Lăng Thần giả vờ ngạc nhiên, ra vẻ vô tội nói: “Chị có nói gì đâu? Chị chỉ nhắc Kiều Hạ phòng bệnh thôi mà. Hôm nay cô ấy ở cùng em cả ngày có khả năng bị lây bệnh rất lớn. Em nghĩ đi đâu vậy?”
Lăng Hàn: ...
Gần đây bà chị Lăng Thần này đọc không ít tiểu thuyết nữ chính là Bạch Liên Hoa (2) rồi đấy nhỉ?
(2) Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Mà bên này, khi Kiều Hạ về tới trường học lại có thắc mắc. Không đúng... tại sao mình lại có cảm giác bị bắt gian thế này? Mình với Lăng Hàn cũng đâu có làm chuyện gì xấu đến mức không dám gặp người khác, tại sao phải chột dạ?
Nhưng Kiều Hạ vừa nhớ tới ánh mắt đầy hàm ý và nụ cười gian xảo của Lăng Thần thì khẽ rùng mình một cái, thầm tự an ủi bản thân. Có thể là bởi vì khí chất của chị Lăng quá manh mẽ, ừ, nhất định là như vậy.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn của QQ đã cắt ngang suy nghĩ của Kiều Hạ. Cô ấn mở tin nhắn, là Tống Tử Câm gửi tới, nói cho cô biết địa điểm hẹn và thời gian của ngày mai. Kiều Hạ trở về nhà, tiện tay lên weibo xem nam thần Hàn Lâm có đăng gì mới không.
Từ sau sự việc "tỏ ra dễ thương" khá nghiêm trọng mấy hôm trước, weibo của Hàn Lâm không có tin gì mới nữa. Bỗng nhiên Kiều Hạ thấy một vài tin tức về Lục Lễ, cô tiện tay ấn vào trang cá nhân của Lục Lễ, bấm "Theo dõi", sau đó lướt lướt dạo một vòng tường nhà anh ta, ấn like mấy cái rồi mới thoát weibo.
Cùng lúc đó, Lăng Hàn đang cố gắng giải thích cho Lăng Thần rất nhiều lần, cực khổ một lúc lâu mới đuổi được chị mình về. Vừa mở điện thoại lên, không suy nghĩ gì đã lên weibo, weibo được anh cài đặt hiển thị những tin tức mới nhất của tài khoản weibo mà anh quan tâm.
Lăng Hàn nhìn thấy weibo của Kiều Hạ vừa theo dõi Lục Lễ, lại còn like rất nhiều trạng thái của anh ta, mặt Lăng Hàn đen lại. Bây giờ đã mấy giờ rồi, không những "theo dõi" người ta mà còn bão like nữa, sợ người khác không biết cô hâm mộ Lục Lễ sao? Còn chưa thấy cô bình luận vào trạng thái của anh lần nào đâu!!
**
Cuối tuần, Kiều Hạ không có tiết, đúng giờ đi đến chỗ hẹn với Tống Tử Câm, là một cửa hàng bánh ngọt.
Kiều Hạ cho rằng mình đến sớm, không ngờ Tống Tử Câm đã ngồi trong tiệm, vừa cười vừa vẫy tay với cô.
Vì là cuối tuần nên tiệm bánh cũng khá đông khách, cô đi đến cái ghế đối diện Tống Tử Câm rồi ngồi xuống, đối phương đã hiểu rõ sở thích của cô nên tự mình gọi món, miếng bánh chocolate được đưa đến trước mặt cô.
Kiều Hạ nói cảm ơn, cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ rồi nói: “Chỉ mới 8 rưỡi thôi, sao cậu đến sớm thế?”
Sớm hơn thời gian hẹn của bọn họ nửa tiếng.
Tống Tử Câm khẽ cười, “Chẳng phải chị cũng đến sớm sao?”
Cậu biết rõ Kiều Hạ có thói quen đến nơi hẹn sớm nên bản thân cố ý đi sớm hơn, cậu không muốn để Kiều Hạ chờ.
Kiều Hạ chỉ cười không trả lời, cầm lấy dĩa nhẹ nhàng cắt một miếng bánh cho vào miệng, hương vị đậm đà tuyệt hảo, ngọt nhưng không ngấy khiến cô phải nhắm mắt lại, cảm thán một câu, “Đồ ngọt của tiệm này ngon quá đi.”
Rồi cô nhìn Tống Tử Câm, “Cậu không ăn gì à?”
Tống Tử Câm lắc đầu, “Em mới mọc răng khôn, bị đau răng.”
Kiều Hạ nghe vậy không nhịn được bật cười, “Vậy mà cậu còn hẹn chị đến tiệm bánh ngọt, bây giờ chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, như thế chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?”
Tống Tử Câm gật gật đầu, nhìn thẳng vào Kiều Hạ, “Ừ, rất khó chịu. không chỉ là vì chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn mà còn vì chỉ có thể nhìn, cười, lại không thể nói ra tấm lòng của bản thân, cảm giác này rất khó chịu.”
Giọng nói của cậu bỗng dưng trở nên nghiêm túc làm cho Kiều Hạ sững sờ, cô buông dĩa trong tay xuống, ngồi im không động đậy nhìn cậu.
“Kiều Hạ, em thích chị…”
Tống Tử Câm chậm rãi mở miệng, người cậu tỏ tình là Kiều Hạ đang ngồi trước mặt cậu, không phải là Hạ Hạ trên mạng.
“Đồng ý ở bên chị viết truyện, viết đến già. Câu nói đó em rất nghiêm túc, không phải là vì em thích viết truyện, mà là vì thích chị.”
Có lẽ mấy tháng trước, người cậu thích là Hạ Hạ trên mạng kia, thích Hạ Hạ nhắn tin cho cậu kêu ca kể khổ, thích Hạ Hạ thẳng thắn tâm sự với cậu. Nhưng bây giờ, người cậu thích là một người bằng xương bằng thịt, Kiều Hạ.
“Em thích sự dịu dàng của chị, thích tính cẩn thận dè dặt của chị, thích nhìn chị cười với em.”
Tống Tử Câm nói xong, Kiều Hạ im lặng rất lâu.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Tống Tử Câm, Kiều Hạ mấp máy môi. Cô chưa bao giờ nhận ra Tống Tử Câm có loại tình cảm này với cô. Nhớ lại cách Tống Tử Câm nhìn mình, thái độ đối với mình... do cô không nhạy bén. Nhưng Tống Tử Câm là bạn bè kiêm học đệ của cô, sao cô có thể xuống tay được?
“Tống Tử Câm, chị...”
“Em biết.”
Kiều Hạ vừa định nói xin lỗi rồi từ chối nhưng chưa nói hết câu thì Tống Tử Câm đã lên tiếng cắt ngang lời cô.
“Trong truyện chị viết, khi nữ chính từ chối tình cảm của người khác đều gọi đầy đủ cả họ lẫn tên. Chị đã nói mặc dù không thích nhưng cũng nên tôn trọng tình cảm của người kia, nên cho người ta một bậc thang để đi xuống.”
Tinh thần của cậu đã tụt dốc mất một nửa nhưng vẫn cố gượng cười, “Nhưng mà em cũng đã từng nói, đôi khi, ba chữ "rất xin lỗi" đó mới gây tổn thương nhất.”
Kiều Hạ áy náy nhìn cậu, “Rất xin lỗi...”
Cô biết bây giờ Tống Tử Câm rất đau lòng, nhưng cô phải cho cậu một câu trả lời rõ ràng, đó là sự tôn trọng cô dành cho cậu.
“Cậu rất tốt, vấn đề là ở chị. Bây giờ chị còn chưa biết dùng thái độ gì để bắt đầu một tình yêu. Hơn nữa, cậu rất ưu tú, cậu còn tuổi trẻ... chị không thể nào phá hỏng được.”
Nghe vậy, Tống Tử Câm khẽ cười chua xót, cậu lắc đầu, “Không phải do chưa chuẩn bị tốt, mà là vì chị chưa gặp đúng người.”
Còn chưa gặp được tình địch, cậu đã thua rồi. Cuối cùng cậu cũng hiểu câu nói: ‘Tình yêu không có thứ tự trước sau, thích và được thích không giống nhau. Có lẽ lời nói của anh, em đều nhớ rõ, nhưng tâm ý của anh, em lại không nhận ra.’
Tiệm bánh ngọt vẫn như thế, người đến người đi. Vài nữ sinh ngồi ở mấy chiếc bàn đằng xa đang nhỏ tiếng trò chuyện về ông chủ đẹp trai lạnh lùng, cố gắng che giấu vẻ hâm mộ trên mặt. Giống như cậu lúc trước.
Tống Tử Câm đưa cho Kiều Hạ cái hộp nhỏ được gói kĩ càng, khẽ cười, “Mặc dù bị từ chối nhưng quà tỏ tình thì không thể mang về được.”
Kiều Hạ xấu hổ nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Tống Tử Câm cúi người qua, sờ sờ đầu Kiều Hạ, “Hạ Hạ, lần này em sẽ đi trước. Từ nay về sau, chúng ta vẫn là bạn tốt nhé.”
Kiều Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, nặng nề gật đầu, “Đương nhiên rồi, Tử Câm.”
Sau khi Tống Tử Câm rời đi, Kiều Hạ mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một tấm thiệp viết hai hàng chữ: ‘Quand tu souris le moier s'arrête et se fige un instant’
‘Lúc em mỉm cười, cả thế giới đều dừng lại vì em.’
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Có khá nhiều người thích bạn học Tử Câm đấy, ừ... nam chính là của nữ chính rồi, vậy thì nam phụ... nam phụ sẽ là của tác giả há há há há há [chống nạnh] [cười to]