Có thật Đông Hải Thần Quân đã về lại nơi ấy chăng? Đó là câu hỏi mà chàng nghiệm mãi lấy câu trả lời, không chắc chắn.
Nhưng dù sao, Ngũ Ngoạn Cô mà điều khiển đội Kɧօáϊ kiếm thủ và những nhân vật trong Thần Quân phủ đối với chàng là một điều trở ngại.
Theo chàng, chém giết là việc cực chẳng đã. Những người không đáng phải chết, mà chết phi lý thì đó là một sự phí phạm.
Tuyết Cừu tự hỏi :
- Tại sao Ngoạn Cô không cùng đi với ta cho gần? Nàng trở mặt hay nàng hờn dỗi?
Cái gì đến sẽ đến. Một mình Lã Tuyết Cừu đường hoàng đi vào phạm vi kiểm soát của Thần quân. Chàng chưa đến nơi đã thấy một cặp nam nữ bồng kiếm đứng sẵn.
Hai người kia đồng thanh nói :
- Thần Quân phủ cho mời công tử đến dự tiệc!
Tuyết Cừu chắp tay nói :
- Cảm ơn quý phủ đón tiếp chu đáo!
Chàng đến gần tới phạm vi đã thấy treo hoa kết tụ, đèn lồng sáng nhấp nhô trong gió.
Một đội nữ nhạc trổi giọng xập xình.
Một người mặc đồ đại lễ cung tay hô lớn :
- Cung thỉnh Lã công tử vào phủ.
Vào đến tiền đình, nhìn vào, chàng thấy giữa phòng kê một bàn tiệc tròn. Đông Hải Thần Quân ngồi giữa, hai bên có Thủy Hỏa nhị sứ. Đối diện với Thần quân, hơi chếch một chút là Ngũ Ngoạn Cô và một chiếc ghế trống, về phía sau có mười hai Kɧօáϊ kiếm thủ.
Vị trưởng lễ hô lớn :
- Mời công tử nhập thất!
Ngũ Ngoạn Cô cùng hai vị Thủy Hỏa sứ đứng lên ra rước Lã Tuyết Cừu.
Ngũ Ngoạn Cô mỉm cười :
- Sao công tử đến trễ thế? Mời nhập tiệc!
Đông Hải Thần Quân nhìn chàng mỉm cười.
Tuyết Cừu nhìn chăm chăm vào mặt Thần quân, thấy thần sắc ông vẫn phơi phới như ngày nào. Chàng xá một cái rồi nói :
- Thần quân quả là danh bất hư truyền. Ngài phá cửa nào mà ra được thế?
Ông cười kha khả nói :
- Trận đó bí hiểm thật! Nhưng bí hiểm với ta lâu ngày sao được?
Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu ngồi bên nhau. Buổi tiệc bắt đầu.
Thần quân nói :
- Nếu công tử không nghi có độc trong buổi tiệc này, xin tự nhiên cho.
Ngoạn Cô chuốc rượu, gắp thức nhấm bỏ vào chén chàng nói :
- Mời tất cả nâng cốc.
Mọi người đều đưa cốc rượu lên ngang mày, rồi ai nấy cùng uống.
Tuyết Cừu chép miệng :
- Chưa từng gặp rượu nào ngon như thế này. Tại hạ rất biết ơn Thần Quân phủ đón tiếp trọng thể.
Ngoạn Cô nói :
- Không phải rượu độc chứ?
Tuyết Cừu cười cười :
- Dĩ nhiên thể diện của Thần Quân phủ phải khác chứ. Chỉ tiếc một điều, tại hạ là kẻ đại thù của giang hồ mà Thần quân tiếp như thế này, không sợ giang hồ dị nghị sao?
Thần quân nói :
- Công tử gần như là một nhân vật thượng đỉnh của võ lâm, một mình đến đây, tư cách ấy chẳng đáng để ta tiếp sao? Nhưng ta cũng hơi thắc mắc, nơi đây là chốn long đàm hổ huyệt, mà công tử dám dấn thân vào?
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ dám đến đây cũng nhờ tấm lòng của Ngũ tham mưu.
Buổi tiệc thật sôi nổi, Tuyết Cừu ăn nói phải phép, cử chỉ hào phóng, khác với hình ảnh của một Tiểu Sát Tinh dạo nào.
Thập nhị Kɧօáϊ thủ đứng ngoài thấy thế ngứa mắt.
Ngũ Ngoạn Cô truyền một đội nữ ca vũ múa kiếm và dâng lễ tửu.
Tuyết Cừu cười cười :
- Ngồi bên cạnh tại hạ, dường như Ngũ tham mưu không được yên tâm cho lắm.
Ngạn Cô nói :
- Trái lại, ta cảm thấy an tâm hơn ngồi bất kỳ nơi nào.
Đoàn ca vũ gồm mười hai thiếu nữ xinh như mộng, cô nào cũng nõn nà, lưng thon ngực nở, điệu múa dịu dàng, đường kiếm nhanh nhẹn, lướt qua lướt lại trêи mấy đầu ngón chân, ly rượu đầy không sánh ra ngoài một giọt.
Bàn tiệc gồm năm người đội múa có mười hai cốc, mỗi đợt mời, riêng Tuyết Cừu được tám cốc.
Tuyết Cừu cười :
- Kiếm thì sắc, rượu thì nồng, lại được ngồi bên giai nhân, tại hạ cảm thấy mạng mình khó thọ.
Ngũ Ngoạn Cô cười hắc hắc, nói :
- Nếu công tử thấy e ngại, ta cho đình buổi tiệc này.
Lã Tuyết Cừu xua tay nói :
- Ấy chết! Tại hạ vui miệng mà nói vậy thôi, đâu dám vì mình mà làm mất nhã hứng của chư vị?
Chàng vẫn uống tiếp mấy chung nữa. Tính ra số rượu của chàng nhiều gấp hai lần bốn người kia.
Tuyết Cừu cười ung dung nói :
- Có lẽ Thần quân lấy lễ mà đãi tại hạ, chứ ngài là một tuyệt đại cao thủ, tửu lượng phải cao hơn tại hạ mấy lần.
Ngũ Ngoạn Cô nghiêm giọng :
- Thêm một điều nữa! Công tử đừng quên trong tiệc này, Thần quân vẫn... Khách của ta.
Lã Tuyết Cừu nhờ có luyện Cự Bí thần công, một công phu này ngoài việc làm tăng công lực, còn giúp cho người luyện nó tự giải quyết được nỗi bế tắc trong cơ thể.
Chàng còn luyện qua phương pháp điều dưỡng trong y học, và có thể biết được trong những thức ăn uống có độc hay không.
Bốn người kia dường như đã... Tàng tàng chén cúc dở say, họ cũng tự ước lượng Tuyết Cừu chừng đang say.
Ngũ Ngoạn Cô ướm ý :
- Dường như công tử đã thấm men rồi ấy.
Biết nàng lấy hư làm thực, nên chàng phải lấy thực làm hư :
- Cảm ơn Ngũ... Chủ nhân, tại hạ cảm thấy mình như chưa có giọt nào. Đản sứ chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xử thị cố hương (Chủ nhân ví biết làm say khách thì dẫu nơi nào cũng quê hương). Tại hạ vốn dạn dày trong gót phong trần, lại có tính lân hoa tích ngọc. Đêm nay gặp chủ nhân là bậc giai nhân khuynh quốc, thì có lý nào không lướt khướt một đêm?
Ngũ Ngoạn Cô nhìn chàng chăm chăm, như để tìm hiểu chiều sâu trước con người đó. Nàng chúm chím cười :
- Công tử có tửu lượng ghê gớm. Nhưng công tử nói vậy không sợ Thần quân phật ý sao?
Tuyết Cừu cười lớn :
- Tại hạ quyết chắc là không!
Ngoạn Cô hỏi :
- Lý do?
Tuyết Cừu đáp :
- Trước nhất là Thần quân và tại hạ đều là khách của Ngũ chủ nhân. Thứ nữa, Thần quân là bậc hơn đời, ông không có cung cách tầm thường như vậy. Sau là, vị thế ngồi thế này là bằng chứng để tại hạ có quyền khẳng định.
Thần quân chợt hỏi :
- Công tử quyết ở lại tệ phủ đêm nay sao?
Chàng đáp :
- Nếu quý phủ cho phép. Cho phép tới đâu, tại hạ làm tới đó.
Ông hỏi tiếp :
- Công tử có biết mình đã uống nhiều lắm không?
Tuyết Cừu cười nửa miệng :
- Tại hạ còn muốn uống nữa.
Bốn người kia đưa mắt nhìn nhau. Ngoạn Cô nói :
- Công tử chờ ta một chút! Ta sẽ đi lấy thứ rượu đặc biệt cho công tử.
Nàng đi liền. Tuyết Cừu ngồi lim dim.
Một lát, Ngoạn Cô tự tay đem bình rượu ra. Nàng đặt trêи bàn rồi nói :
- Đây là Lộ Trúc tửu! Muốn có loại rượu này phải tốn nhiều công phu.
Tuyết Cừu chận lại, nói :
- Cách làm nó thì tại hạ biết rồi. Còn chất rượu thế nào thì tại hạ chưa rõ.
Ngoạn Cô rót đều mỗi người mỗi cốc. Nàng nói :
- Mời công tử thưởng thức thử như thế nào?
Tuyết Cừu nhấm một chút rồi gục gặc đầu :
- Ngon hơn Lộ Trúc tửu một bậc.
Bốn người kia thất kinh. Thần quân làm nửa ngụm rồi hỏi :
- Công tử cho đây là Lộ Trúc tửu giả à?
Tuyết Cừu làm hết một cốc rồi nói :
- Đào hoa bất giữ đông hoa cộng. Sanh địa tranh đồng thục địa nan (Hoa đào không nở chung với các loài hoa mùa đông, vị sanh địa không thể sánh với thục địa).
Chàng chỉ nói chừng đó nhưng họ hiểu. Ngoạn Cô nói :
- Té ra công tử chưa say!
Tuyết Cừu nói với giọng đặc sệt vì rượu :
- Say thế nào được! Hai loại rượu ấy giao...phối nhau, thành... Mãn thiên xuân sắc.
Lã Tuyết Cừu lắc lư thân hình giả như say, nhưng chính là chàng đang áp dụng Cự Bí thần công để đấy độc tố kϊƈɦ thích ra ngoài.
Đội ca vũ và đội nhạc đã lui gót tự bao giờ. Nhưng Thập nhị Kɧօáϊ thủ vẫn còn bồng kiếm đứng hầu phít sau.
Gương mặt Ngũ Ngoạn Cô giờ đã đỏ hồng. Còn Tuyết Cừu mắt như mở không ra. Thật ra chàng đang lim dim để nhìn họ.
Thần quân ngoắc tay hai thị nữ :
- Đưa công tử về tĩnh phòng.
Hai thị nữ bước tới...
Tuyết Cừu đưa tay ngăn lại nói :
- Không! Tại hạ muốn đi cùng Ngũ chủ nhân.
Thần quân biến sắc hét :
- Tuyết Cừu! Công tử không nể nang gì ta cả sao?
Thập Nhị Kɧօáϊ thủ chuyển động kiếm...
Tuyết Cừu lè nhè :
- Ý của tại hạ cũng là ý của Ngũ tiểu thư đó.
Ngũ Ngoạn Cô đứng lên nói :
- Ta không ngờ có việc đêm nay! Cung thỉnh Thần quân về điệp phòng. Mời công tử theo ta! Mãn tiệc!
Tuyết Cừu đứng lên, chàng làm như lảo đảo thật sự.
Ngoạn Cô vờ như sợ chàng té chộp tay chàng, Tuyết Cừu vờ như cần phải quàng qua lưng nàng mới khỏi đảo. Nhưng tay của chàng đã đặt đúng vào hai huyệt Thiên khê và Thực đậu dưới nhũ căn.
Một trinh nữ bị người khác phái chạm vào hai huyệt này sẽ gây phản ứng rất mạnh.
Rõ là vỏ quít dày, móng tay nhọn. Nhưng người bên ngoài nhìn tưởng chừng như đó là một cặp tình nhân. Thật ra bên trong chỉ... Nửa cặp mà thôi.
Và cho đến bây giờ, Ngoạn Cô cũng chưa xác định được Tuyết Cừu tỉnh hay say.
Bọn Kɧօáϊ thủ đi theo phía sau.
Ngoạn Cô nói với Tuyết Cừu như hỏi chính mình :
- Công tử chệch ngón tay một chút được thông? Lại còn nhịp nhịp ngón tay nữa chứ?
Tuyết Cừu nói như dở tỉnh dở say :
- Tại chúng có duyên với nhau nên gặp gỡ như vậy. Buông ra thì vĩnh viễn tại hạ không đứng lên được. Tiểu thư quỷ lắm!
Bây giờ nàng mới biết rằng Tuyết Cừu không say, chỉ có nàng say thì có. Một phần vì chất rượu ngấm vào cơ thể, một phần vì sự va chạm của chàng trai tuấn tú, đầu óc của nàng đê mê, hoang mang.
Hai người vẫn trong tư thế ấy đi thêm một đoạn nữa, đến một phòng đã mở cửa sẵn, có hai thể nữ bồng kiếm đứng canh.
Tuyết Cừu nhớ đến tiểu Bồ tát Băng Kiên người của Thần Quân phủ, đã cho chàng biết một cách kỹ lưỡng về những bí mật nơi này.
Ngoạn Cô đã bỏ tay chàng ra nhưng chàng vẫn còn giữ lấy nàng. Ngoạn Cô hỏi :
- Mời công tử vào!
Tuyết Cừu cười cười :
- Tiểu thư cùng vào chứ?
Nàng cắn môi :
- Tất nhiên!
Chàng rút tay về và nói tiếp :
- Thật là đại hạnh! Tại hạ có một cái tật, khi cận kề với giai nhân rồi, thì không thích sự có mặt của kẻ khác bên cạnh mình.
Ngũ Ngoạn Cô quay lại khoát tay cho bọn thuộc hạ lui, rồi nói với chàng :
- Nơi đây chỉ là thụy phòng. Bây giờ công tử cần dùng gì thêm không?
Tuyết Cừu nói :
- Ngay tại phòng này có gì ta dùng nấy, còn không thì thôi.
Ngoạn Cô nói :
- Có một ít rượu nhẹ, không thức nhấm.
Tuyết Cừu cài cửa cẩn thận, rồi quan sát chung quanh. Phòng bài trí đơn giản. Một kệ sách chừng năm mười quyền. Một bàn hình thuẫn với hai ghế. Và một hương sàng có sẵn chiếc gối đôi. Bên vách có chỗ treo vũ khí.
Ngoạn Cô cũng nhìn qua một lượt rồi nhìn chàng, nàng khẽ rùng mình.
Tuyết Cừu cười thầm. Chàng nói :
- Thần quân có lẽ đã an giấc rồi. Ta thức khuya làm gì?
Chàng nói rồi đưa tay dìu nhẹ nàng đến hương sàng.
Ngoạn Cô nói như chống chế :
- Công tử không để ý gì đến thủ đoạn của Thần quân sao?
Chàng nhìn nàng hau háu, thúc giục và gật đầu.
Ngoạn Cô bỗng cúi đầu. Hồi lâu, nàng ngẩng lên nói :
- Công tử tưởng ta là một xử nữ sao?
Tuyết Cừu lè nhè ra giọng liều lĩnh :
- Ở chung với lão sói, không giai nhân nào là xử nữ cả!
Nàng chúm chím cười, hỏi lại :
- Vậy ta không phải là... Con gái.
Tuyết Cừu vẫn bướng bỉnh :
- Cứ thử rồi mới biết.
Ngoạn Cô mắng :
- Công tử đúng là một con sói đói! Người sành điệu, trước khi ăn, phải biết thức ăn có ngon dở, dơ sạch. Công tử hồ đồ bộp chộp, thưởng thức làm sao được?
Tuyết Cừu với tay hạ đèn mờ một chút, rồi kéo Ngoạn Cô nằm xuống...
Ngoạn Cô chống đối trong miễn cưỡng.
Tuyết Cừu nói :
- Ai không biết Ngũ tiểu thơ võ công cao hơn tại hạ? Khi con hổ đã lên mình con trâu rồi, thì dù có Thần ngưu chăng nữa cũng khó thoát. Tiểu thư đừng tương kế tựu kế!
Ngoạn Cô lừ đừ :
- Đến nước này công tử muốn gì đó thì muốn thôi.
Tuyết Cừu vẫn hung dữ :
- Tiểu thư là đệ tử của dị nhân, phần tang hiếu vừa mãn. Thần quân làm thế nào động chạm vào ngọc cốt băng cơ của nàng được. Tại hạ biết nhân vật khi nãy không phải là Thần quân. Có thể Thần quân vẫn còn bị nhốt ở trận, hoặc ai đó đã cứu Thần quân rồi đưa ông đi nơi khác? Tiểu thư điều khiển phủ này.
Chàng vừa nói vừa đỡ Ngoạn Cô ngồi dậy.
Ngoạn Cô áo quần nhầu nát, đầu tóc bù rối, hơi thở vẫn còn phảng phất chút men.
Nhìn cảnh tượng nửa vời, Ngoạn Cô thở ra, nói :
- Té ra công tử biết rất rõ. Đã biết vậy sao công tử còn nỡ đày đọa ta đến đỗi này? Ngàn năm ta ăn nói với ai đây, khi mình không ăn mà có chịu? Khi tay không nhúng chàm mà vẫn xanh?
Tuyết Cừu nói :
- Tại hạ là phường thô tục mà tiểu thư cho uống rượu pha, dừng lại tới đây là may lắm rồi.
Ngoạn Cô thụi đầu vào ngực chàng, rồi đẩy chàng nằm xuống... Nàng mân mê râu tóc của chàng, rồi mở chăn và đắp trùm cả hai người...
Và đến khi Tuyết Cừu biết mình trúng mê hồn hương thì muộn mất.
Ngũ Ngoạn Cô hất chăn ra ngồi dậy, y xiêm vẫn mượt mà, nhan sắc càng xinh tươi, nàng nhìn Tuyết Cừu đang nửa mê nửa tỉnh, dùng hết khí lực để vận công.
Ngoạn Cô nói :
- Giả sử ngươi đừng nửa vời, thì không có việc như vầy đâu. Ngươi dốt về khoa tâm lý phụ nữ. Khi cái “vọng” của phái nữ nổi lên, thì họ sẽ đạp tất cả những chướng ngại xuống hết. Công tử! Bây giờ chúng ta trở lại vấn đề!
Trở lại vấn đề là câu thật hàm nghĩa. Nghe nàng nói chàng vẫn lặng thinh. Hoàn cảnh nguy hiểm thế này, khiến tiềm năng của ý thức nổi lên, chàng dần dần tỉnh lại, nhưng chất độc kia làm tiêu tan hết công lực của chàng...
Tuyết Cừu buồn đến chết được. Công trình mấy mươi năm vì một chút sơ hở giờ xem ra như một cái xác.
Chàng nằm gác tay lên trán mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Những nhân vật trong quá khứ từ đâu kéo tới bao vây lấy chàng.
Hoa y nữ lang nhìn chàng mà thở dài ngao ngán. Phi Quỳnh thì nửa giận nửa buồn.
Băng Kiên chửi :
- Ngươi là một tên ngu.
Mộc Thúy Hương rút kiếm tự tử. Hoa Như Tuyết lặng lẽ bỏ đi.
Gã Lã Tuyết Cừu kia chỉ vào mặt nói :
- Ngươi cấm ta không được bén mảng tới đây, cuối cùng ngươi vẫn chết ở nơi này.
Lã Tuyết Cừu thở dài nhắm mắt.
Ngoạn Cô nói :
- Sao ngươi không chịu trả lời?
Tuyết Cừu vẫn nhắm mắt nói :
- Tại hạ không hiểu ý tiểu thư muốn nói gì?
Ngoạn Cô nói :
- Nghe nói công tử thông minh lắm, sao đứng trước người đẹp lại khờ được đến thế? Công tử có hiểu rằng. Tuy chúng ta chưa “xác thịt” với nhau, nhưng đã mang tiếng chăn gối rồi chăng?
Tuyết Cừu nhắm mắt, nói :
- Đó là hư, không thể thực! Những bộ hành cùng ngồi trêи cỗ xe ngựa chật hẹp, họ va đụng với nhau, rồi cứ vịn vào “thọ thọ bất thân” mà kết tội họ sao? Tại hạ bây giờ công lực đã tiêu tan hết rồi. Không thể đề khí vận công, không còn cảm giác hay cảm hứng nữa.
Ngoạn Cô nói :
- Ta muốn công tử khai thật những gì công tử gặp gỡ trong vòng nửa năm nay!
Tuyết Cừu nhướng mắt nói :
- Tại hạ không thích ai ép uổng!
Ngoạn Cô nói :
- Chúng ta trao đổi điều kiện?
Tuyết Cừu nói :
- Sự trao đổi giữa kẻ thắng với người bại luôn luôn là bất bình đẳng. Tại hạ không trao đổi.
Ngoạn Cô cười :
- Dù bất bình đẳng cũng còn có cơ để phục hồi, hơn là chết.
Tuyết Cừu trầm giọng :
- Cho biết điều kiện trao đổi?
Ngoạn Cô nói :
- Ta phục hồi công lực cho công tử và công tử phải làm cho ta những gì ta yêu cầu.
Tuyết Cừu nói :
- Lời tiểu thư nói, khiến tại hạ có cảm tưởng tiểu thư và tại hạ hóa thành một giống như một quái thai. Thôi, hãy để tại hạ chết thanh thản cho rồi.
Có tiếng gõ cửa...
Ngoạn Cô mở ra, bỗng tên La Tuyết Cừu bước vào làm lễ xong nói :
- Thuộc hạ đã thi hành công tác xong, trở về đây phục báo. Lại nghe nương nương thần phủ bắt được tên Lã Tuyết Cừu, xin thần phủ giao thuộc hạ khai thác hắn.
Thái độ hắn có vẻ hống hách ngang ngược lạ. Cứ thấy cử chỉ của hắn, đủ biết hắn là người tâm phúc nhất của Ngũ Ngoạn Cô.
Ngoạn Cô cười lạnh :
- La Tuyết Cừu? Cũng vẫn là Tuyết Cừu. Dường như trước đây ngươi có tên là Lã Tuyết Cừu. Ngươi là tên vô lại phản phúc. Ta vì Thần quân mà chứa ngươi. Ngươi biết nơi đây là chốn nào mà dám đột nhập vào? Lại còn dám xen vào việc của ta nữa?
Nàng quay ra ngoài gọi lớn :
- Cẩm vệ quân đâu!
Hai tên cẩm vệ y vệ sĩ ở bên ngoài chạy vào cúi đầu nói :
- Xin nương nương thần phủ dạy việc!
Nàng nói :
- Tên La Tuyết Cừu này nữa đêm đột nhập vào tư phòng của ta, mắc tội gì?
Hai tên cẩm y cúi đầu nói :
- Hành hình hắn.
Ngoạn Cô nói :
- Cho hắn vào hổ lao nửa tháng!
- Tuân lệnh! Cẩm vệ nói.
Gã La Tuyết Cừu sợ quá, quỳ xuống lạy như tế sao.
Hai tên cẩm vệ lôi hắn đi, bên ngoài có hai tên hổ bôn chực sẵn.
Ngoạn Cô đóng cửa lại, rồi trở lại giường. Tuyết Cừu vẫn nằm ngửa nhìn trần nhà, tư lự.
Ngoạn Cô nằm ghé bên. Nàng vói tay tắt đèn. Cả hai cùng nằm yên.
Ngoạn Cô nói gọn :
- Ngủ!
Tuyết Cừu đã từng nằm như thế này với các nàng Phi Quỳnh, Băng Kiên... Vì ăn phải dược hà mà thất lễ với Mộc Thúy Hương. Trải qua những tao ngộ đó, giờ đây chàng nằm bên Ngũ Ngoạn Cô mà vẫn bình thản. Hơn nữa, lòng chàng đang trăm mối, nên không cảm thấy có gì hứng khởi.
Ngoạn Cô tuy nói ngủ, nhưng không cách nào ngủ được. Nàng vốn biết Tuyết Cừu là một nhân vật quân tử, lòng dạ vốn thiện lương. Có đáng trách chăng là học đòi làm kẻ trí.
Trong bóng tối Ngoạn Cô thở dài nhè nhẹ.
Hồi lâu, tiếng gà eo óc gáy. Ngoạn Cô mệt mỏi ngồi dậy đốt đèn. Vẫn thấy Tuyết Cừu nằm mở mắt, ngó trừng trừng trần nhà, nàng tức quá, nói :
- Một đêm chăn gối của ta đó! Thật rất uổng cho kiếp hồng nhan. Nam tử như ngươi cũng nên đập đầu mà chết cho rồi. Bây giờ cũng chưa muộn, nếu ngươi không chứng minh tính nam nhi của ngươi, thì bắt buộc ta tịch thu vũ khí và tư trang, rồi bỏ ngươi xuống hầm sâu.
Nói về tư trang và vũ khí, Tuyết Cừu lại đâm ra bồi hồi. Đoạn đầu đao do Từ nhũ mẫu để lại. Bảo kiếm là do Như Tuyết tặng. Tử thần quang là do Hoa Y nữ lang trao đổi để kỷ niệm. Ngoài ra còn một món tối quan trọng là cái ấn minh chủ võ lâm, võ lâm chi bảo.
Nhưng tới nước liều, Tuyết Cừu vẫn nói :
- Chăn gối trong sự miễn cưỡng thì có gì là kɧօáϊ lạc? Đã đến bước đường cùng, thì sinh mệnh cũng không tới đâu, huống gì là vật ngoại nhân? Xin tiểu thư ra tay.
Ngũ Ngoạn Cô tát vào má chàng một cái khá mạnh, nói :
- Ta cưỡng ép ngươi bao giờ? Ngươi cưỡng bức ta trước mặt mọi người thì có. Vì bản năng tự vệ ta không thể không đề phòng. Nếu ta không được cùng công tử chung những nỗi buồn vui, thì không bao giờ ta để công tử lọt vào tay một ả nào trêи đời này.
Ngoạn Cô nói có phần đúng. Rõ ràng cho tới bây giờ, nàng cũng chưa có gì để gọi là lăng loàn mất nết hay độc ác. Nàng thể hiện tính nết của một thiếu nữ mới lớn một cách thuần túy.
Nàng đáng thương hơn đáng trách. Người ta nói, trong vòng tay Thần quân, không nữ nhân nào còn xử nữ cả. Mà Ngoạn Cô giữ được mình, có đáng là một kỳ nữ chăng?
Nàng không nhân đạo, cũng không độc ác.
Nàng không chánh phái bởi vì nàng là trợ thủ của Thần quân. Nàng không chủ trương những việc độc hại cho võ lâm. Nói tóm lại, Ngũ Ngoạn Cô là một nữ nhân có mức sống tiêu biểu nhất, nàng hơn hẳn các nữ nhân khác về tài năng và tư tưởng.
Ngoạn Cô đứng lên mở cửa. Tuyết Cừu ngồi dậy, tư trang và vũ khí vẫn mang vào người như lúc nào.
Ngoạn Cô ngoái lại nói :
- Theo ta!
Hai người thầm lặng ra đi... Rất nhiều toán canh phòng thấy nàng, họ cúi đầu chào rồi rút vào bóng tối. Chừng nửa giờ sau, nàng đưa chàng đến một vườn cây ăn trái.
Nàng mở cửa cho Tuyết Cừu và nói :
- Công tử vào đó mà tu hành đi!
Lã Tuyết Cừu không biết buồn hay vui, lẩn thẩn bước vào trong.
Ngũ Ngoạn Cô thở dài quay về lại lối cũ, lòng trĩu nặng một nỗi sầu vạn cổ...
* * * * *
Vào trong vườn cây ăn trái, Tuyết Cừu suy nghĩ lung lắm. Chàng tự hỏi :
- Không lý đây là Mộc trận? Vì nếu là trận đồ ắt phải có u khí, ác khí?
Chàng biết Ngũ Ngoạn Cô là người có sức học uyên thâm, vì trước kia có lần chàng nhận được thư của nàng gởi, nội dung cho biết, trận Bán cực đồ có ác khí xông lên nghi ngút, té ra nơi ấy có quái vật. Nếu đây không phải là một trận, thì sao nàng dám để ta ở chốn này?
Trời chưa sáng, Tuyết Cừu tìm một nơi thích hợp mà đánh giấc để lấy sức.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao vài sào.
Chàng đứng một chỗ mà quan sát mọi hướng. Bất kỳ nơi nào cũng có vài luống hoa, luống rau và cây ăn trái. Đào, hồng, lý, mơ, cam, quít... Nhiều nhất là đào.
Không biết vườn này rộng bao nhiêu. Không khí trong vườn vẫn quang đãng.
Nhìn bóng mặt trời mà có thể phân biệt được phương hướng.
Lã Tuyết Cừu thoáng mừng, vì phân biệt được phương hướng thì có thể thoát được dễ dàng, dù đó là Mộc trận.
Chàng xoay người, để mặt trời nằm về phía trái, mặt chàng hướng về Nam, tiếp tục cất bước. Đến khi mặt trời nằm về phía phải, chàng vẫn thấy rừng cây bạt ngàn, và xem lại chính là nơi chàng ngủ hồi gần sáng.
Tuyết Cừu ngạc nhiên. Nhưng không nghĩ ra được cách gì. Bụng đói, cứ hái vội vài trái đào tiên mà ăn. Đào thơm ngát ăn vài trái đã thấy người khỏe khoắn và minh mẫn.
Chợt nhớ tới công lực đã mất do một thứ độc khí mà chàng không hiểu được nguyên lý của nó.
Chàng tự hỏi :
- Sao độc khí có thể làm ta mất công lực? Hơi thở vẫn điều hòa châ tay không nhức mỏi, đầu óc vẫn tỉnh táo, sức lực cố hữu của con người vẫn bình thường là sao?
Lã Tuyết Cừu tập trung tư tưởng ngồi vận công...Chừng một giờ sau chàng vẫn không thấy hiệu quả gì.
Chàng nhớ tới một huyền thoại, ngọc có thể trục hết bệnh và độc trong người ra.
Chàng vội vàng để tay nải xuống, đem tất cả mấy viên ngọc ra, cởi áo, xong ngồi hô hấp rồi lấy từng viên ngọc lăn vào mình. Bảy tám viên ngọc cũng không làm cho chàng thuyên giảm.
Chàng nhìn viên Tử thạch quang, mỉm cười nói :
- Thấy cổ vật nhớ cố nhân! Chủ nhân của ngươi tinh khiết, ta nào nỡ đày đọa ngươi trong nhục thể này.
Bỗng chàng phát giác sắc từ viên ngọc phát ra khí lạnh. Nhưng chàng lại nói :
- Dạ minh châu phát ra khí sáng, Tỵ Thủy châu có sức đẩy nước mà còn chưa đẩy được chất độc ra, huống gì là ngươi.
Chàng gom tất cả lại cất vào bọc. Tuyết Cừu ngồi quán tưởng đến Tam Anh khí phổ. Các luồng hỏa xà hoạt động đều, nhưng chân lực chìm tăm như muối chìm trong biển.
Trời tối. Nếu ngồi dưới rừng cây e thiếu dưỡng khí để thở. Chàng muốn tìm một chỗ quang đãng, nhưng không có nơi nào thích hợp. Tuyết Cừu lo lắng.
Chàng tạm thời giải quyết. Khi nằm, lấy tất cả các viên ngọc đặt trêи người để sức ngọc đẩy hơi thở của cây ra. Chàng mỉm cười cho đó là ý ngộ nghĩnh nhưng vẫn hay hay.
Mãi đến khuya, chàng bắt đầu thực hiện ý đó và an giấc.
Khi thức dậy, chàng thấy người khỏe và công lực tập trung được đôi chút. Tuyết Cừu lấy làm kỳ, dù chàng rất mừng.
Chàng thầm hỏi :
- Ngọc chứ không phải thuốc tiên, chỉ cần lăn qua lăn lại là hết độc?
Ban ngày, chàng chịu khó lót ngọc xuống dưới lưng mà nằm, rồi quán tưởng Tam Anh khí phổ. Mãi xế chiều, chàng ngồi dậy và vận công thử, công lực lại tăng thêm một chút nữa.
Chàng nhẩm tính :
- Mỗi ngày tăng một chút lực thế này, thì cho đến mười năm cũng không phục hồi đủ chân lực đã có.
Chàng đi tìm trái cây ăn lót lòng, rồi lại lững thững đi dạo. Thấy các luống hoa chàng đứng trầm tư, bỗng chàng nhớ đến danh mục dược chất...
Với sức tinh thông y học, chàng chọn những cây thuốc có mang tính trị độc nhổ lên, nghiền tán làm thành thuốc mà uống.
Chưa uống, nhưng chàng đã xác định :
- Cứu ta chỉ có các cây thuốc này là công hiệu nhất.
Nước uống hằng ngày của chàng là nước mương. Nhờ những mương nước này vườn cây mới tươi mát quanh năm.
Hằng ngày Lã Tuyết Cừu đi dạo để tìm những cây thuốc phơi sẵn. Nếu khi nào đi xa, chàng mang những bó thuốc ấy theo.
Bốn ngày sau chàng tìm đủ các vị thuốc, kể cả sanh địa. Không có thục địa, tạm thời lấy sanh địa mà thay.
Lã Tuyết Cừu nghĩ tới kế lâu dài, là lấy những viên đá lớn bằng quả dừa khoét làm nồi nấu. Có thể đun nước, nấu thuốc, luộc khoai, rau...
Nhưng chàng vẫn thất vọng. Công lực chưa phục hồi, dù là dùng kiếm quý khoét một viên đá thành nồi, không phải là chuyện dễ.
Chàng đành moi mấy ụ gò mối, ngâm nước cho mềm, rồi nhào lại, nặn ra bình nồi, ấm chén rồi chất lửa nung.
Mười ngày trôi qua, gia dụng không thiếu. Dĩ nhiên trước khi nấu nướng, chàng cũng tang những vật dụng tân tạo này cho chín, rồi mới dám đem dùng.
Đêm nay, chàng làm một bình trà xanh có tẩm hoa ngâu, nhâm nhi dưới trăng khuya, chờ thuốc sắc đúng độ.
Chợt Ngũ Ngoạn Cô xuất hiện.
Lã Tuyết Cừu đứng lên. Hai người đứng giáp mặt nhau, nhưng chưa ai nói với ai một lời.
Ngũ Ngoạn Cô đảo mắt nhìn chung quanh một hồi, rồi chăm chú nhìn chàng. Nàng nói :
- Công tử mới là một Tuyệt đại tài tử chứ không phải là Phùng Kỵ! Hoàn cảnh này mà vẫn chế tạo được những vật dụng để giúp cuộc sống thêm phần ấm. Rất tiếc, ta không lọt được vào mắt xanh của công tử.
Tuyết Cừu mời nàng ngồi rồi nói :
- Những cây khô tại hạ đốn xuống làm bàn ghế, giường để ở tạm trong thời gian chữa bệnh. Mời tiểu thư dùng trà!
Dưới ánh trăng xanh và lửa hồng, chén trà xanh lên màu hổ phách và một mùi thơm dễ chịu.
Ngoạn Cô bưng chén trà ngắm nghía một hồi, tán :
- Chỉ có những nghệ công mới đúc được kiểu chén này. Thú vị nhỉ, chưa uống mà đã thấy ngon!
Nàng tợp một ngụm rồi đặt xuống, nói tiếp :
- Ta ao ước cùng ai đó sống một cảnh sống này, thì dù có mời ta về làm hoàng hậu ta cũng chối từ.
Tuyết Cừu làm hết chén trà của mình.
Ngoạn Cô châm trà cho chàng rồi châm cho mình. Đoạn nàng trầm ngâm, gương mặt trầm tư và xa vắng.
Tuyết Cừu bỗng thốt :
- Thực ra, tiểu thư đối với tại hạ là ân nhân chứ chẳng phải kẻ thù. Cung cách của tiểu thư là cung cách của nhân vật chánh phái, lại pha lẫn nét quý phái.
Ngoạn Cô cắt ngang :
- Công tử mai mỉa ta đó chăng? Nếu xét ta như vậy sao công tử vẫn tị hiềm với ta?
Tuyết Cừu nói :
- Nói đúng hơn, tại hạ và Thần quân không thể sống chung với nhau được. Song thân tại hạ đã bị Thần quân xúi giục giang hồ truy sát. Có lẽ tiểu thư không hay biết việc này?
Ngoạn Cô hỏi :
- Công tử có bằng chứng chứ?
Tuyết Cừu khẳng định :
- Bằng chứng hùng hồn nhất vẫn là Đông Hải Thần Quân.
Ngoạn Cô lắc đầu, nói :
- Sao công tử không nghiệm võ công của Huyết Thủ hồi đó còn cao hơn công tử cách đây chừng một năm. Thế mà một mình công tử truy sát đôi ba trăm cao thủ, họ chạy tứ tán, thì làm sao số cao thủ vô dụng kia có thể truy sát vợ chồng Huyết Thủ được? Như vậy phải hiểu rằng, trong hai trăm cao thủ kia ắt phải có mấy tay tuyệt đại cao thủ là cốt lõi, ít nhất cũng ngang cỡ với Thần quân, mới đủ khả năng chứ? Và nếu có những tuyệt đại cao thủ như vậy, thì ai chịu nghe theo Thần quân?
Lời của Ngoạn Cô quả nhiên có lý, khiến chàng phải bóp trán suy nghĩ. Tuyết Cừu nói :
- Dĩ nhiên là tiểu thư nói đúng. Tại hạ dám quả quyết tại hạ cũng không sai. Là vì, Thần quân mở chiến dịch xúi giục người này đồn với người khác, rồi bày mưu tính kế... Tiểu thư có đọc tập “Huyết lục” của ông ta viết không?
Ngoạn Cô nói :
- Có nghe nói chứ chưa thấy bao giờ! Công tử đã đọc bộ đó rồi sao?
Tuyết Cừu hơi lúng túng, nói :
- Tại hạ chưa đọc, nhưng người thân của tại hạ đã đọc rồi.
Ngoạn Cô hơi nghiêm, hỏi :
- Người thân đó là ai?
Tuyết Cừu nói :
- Xin tiểu thư đừng hỏi sâu về điểm này.
Ngoạn Cô cười nhẹ :
- Hỏi thì hỏi, nhưng ta biết kẻ đó là ai rồi. Nói tóm lại, ta không bênh vực gì Thần quân, vì ông ấy là nhân vật tà nhiều hơn chánh. Nhưng mỗi một việc làm tổn hại đến sinh mệnh của người khác, thì cũng phải cần có chút đắn đo và chính xác. À, công tử đang sắc thuốc chữa bệnh ấy à?
Tuyết Cừu nói :
- Hoàn cảnh này ai giúp cho mình? Vả lại, tiểu thư nhốt tại hạ ở nơi mà có nhiều phương tiện, thì tại hạ cũng phải hết sức mình chứ sao?
Ngoạn Cô nói :
- Đây chỉ là những thảo mộc tầm thường, làm sao công tử chế ra được diệu thang?
Tuyết Cừu nói :
- Tất nhiên là phải chế biến. Ví dụ nơi đây làm gì có Bạch bì, nhân sâm, thục địa? Nhưng nhờ biết tổng hợp nên tìm lấy một vị tương đương, tuy phải tốn công phu.
Ngoạn Cô nói :
- Bây giờ ta muốn chữa cho công tử mà không có điều kiện?
Tuyết Cừu lắc đầu :
- Cứ để tại hạ tự chữa, trước là để thấm thía cái ngu dốt của mình, sau để tiểu thư khỏi mang tiếng là kẻ hai lòng đối với Thần quân. Cố nhiên, lời đề nghị của tiểu thư, vẫn được tại hạ xem như tiểu thư đã thực hiện.
Chàng nói với giọng đầy truyền cảm, thiết tha, không chút chua cay oán thù. Bản chất sát tinh của chàng không còn, ít nhất cũng là lúc này, khiến Ngũ Ngoạn Cô lòng bồi hồi.
Nàng cúi đầu nói lí nhí :
- Ta có lỗi với công tử quá!
Tuyết Cừu nói :
- Kẻ có lỗi là tại hạ chứ không phải tiểu thư. Nguyên nhân tại hạ và tiểu thư không quen biết, nhưng tiểu thư đã tỏ ra quan tâm đến sự an nguy của tại hạ. Nếu không coi đó là người ân, mà cho là kẻ thù, thì đáng trách biết chừng nào?
Họ nói chuyện đến hết cả bình trà.
Ngoạn Cô đứng dậy đi lên thăm chừng thuốc. Thuốc vừa tới. Nàng rót thuốc ra, hơi thuốc xông lên ngạt ngào.
Nghe mùi thuốc, Ngoạn Cô nói :
- Công tử đáng liệt vào bậc thần y!
Tuyết Cừu nghiêm trang :
- Nghe mùi thuốc mà đánh giá được người xắt thuốc thì tiểu thư là.. Thánh y!
Ngoạn Cô nói :
- Hai chục thang sẽ phục hồi lại chân nguyên.
Tuyết Cừu nói :
- Tiểu thư là bậc thông thái, bảo sao Thần quân không kính phục?
Ngoạn Cô nói :
- Mười mấy ngày, công tử ăn toàn trái cây, trong người chắc nóng nảy lắm?
Tuyết Cừu cười cười :
- Kẻ tu hành phải vậy mới mau thành chánh quả. Trái đào, trái lý, bát trà là của các bậc tiên gia thanh tịnh. Tiểu thư chớ có bận tâm!
Nàng cáo từ lui gót. Tuyết Cừu dùng thuốc và vận công.
Từ đó, cứ vài ba đêm, nàng lại ghé đến thăm chàng có khi hai người nói chuyện suốt đêm như chuyện hồ mị của liêu trai. Nhưng tình cảm của Tuyết Cừu vẫn không hề thay đổi.
Đêm nay không trăng, chàng ngồi bên ánh lửa mà than :
- Tuyết Cừu ơi! Gần hai mươi thang rồi, châu ngọc và thuốc men chỉ giúp ta mới khôi phục được phân nửa công lực. Tốc độ khôi phục mỗi ngày một chậm. Bao giờ mới hoàn nguyên?
Nghe có tiếng động nhẹ, chàng ngước mặt lên... Một cảm giác rờn rợn chạy quanh người chàng. Nhân vật đối diện đó không ai khác hơn là Đông Hải Thần Quân.
Thần quân có một uy khí bức người, chứ không phải lão Thần quân giả mạo kia. Lão nhìn Tuyết Cừu như thôi miên...
Chàng nghĩ rằng, lão muốn dùng cặp mắt mà dò xét nội lực của chàng, nếu chàng tránh ánh mắt lão thì hỏng mất.
Chàng bất chấp lão có dùng Nhϊế͙p͙ hồn đại pháp hay không, chàng quắc mắt nhìn lại.
Thần quân trầm giọng :
- Tuyết Cừu! Thiên lý vẫn công bình đấy chứ? Ngươi nhốt ta vào trận không quá sáu mươi ngày. Còn ngươi ở đây đã bao nhiêu ngày rồi?
Tuyết Cừu cười nhẹ :
- Thần quân dư sức biết điều đó thì hỏi tại hạ làm gì?
Câu trả lời của chàng thật thông minh. Trong đó gồm hai ý nghĩa. Có thể là Thần quân thật nhưng vì lý do gì đó lão chưa muốn gặp thuộc hạ của lão nhất là Ngoạn Cô nên có thể chưa biết chàng đã bị mất công lực. Hai là, có thể đây là một Thần quân giả, lại càng không nên nói gì.
Bỗng lão cười lạnh, nói :
- Tuy rằng trước đây ngươi có lần thành thật với ta, nhưng lúc đó không phải là cơ hội để ta giết. Vì ta cần phải nghiệm ngươi là người thế nào. Hôm nay ngươi muốn một sống một chết với Thần Quân phủ nhân lúc không có ta ở nhà, thì rõ ràng ngươi hèn quá.
Qua câu nói của lão, chàng biết tất cả mọi việc. Lão là Đông Hải Thần Quân thật. Nhưng lão chỉ biết được một ít sự việc đơn giản có liên quan đến Thần Quân phủ, là vì lão săn tin ở ngoài, chứ không hỏi đích xác được người ở trong, thành ra lão không nắm vững có Thần quân giả mời Lã Tuyết Cừu đến.
Tuyết Cừu biết rằng lão chưa biết chàng bị mất công lực. Thực ra thực lực của chàng hiện giờ chỉ bằng một nửa của lão là cùng. Nếu mà giao đấu, chàng chỉ sở cậy vào đao pháp hoặc kiếm pháp mà thôi. Chàng đã luyện qua Tuyết Sơn kiếm pháp và Túy Hoa kiếm pháp, đó là hai loại kiếm pháp cao siêu.
Những lúc nhàn rỗi, chàng đã từng phối hợp Túy Hoa kiếm pháp với Vô ảnh ma chiêu, thành một loại kiếm pháp ảo diệu.
Mặc cho lão đứng gườm, Lã Tuyết Cừu để tay vào đốc kiếm chờ đợi.
Thần quân chưa chạm với chàng lần nào, nhưng chắc chắn lão từng nghe danh chàng.
Thấy thái độ của chàng kiên định như vậy, Thần quân cũng phải nể mấy phần.
Cả hai đứng yên và đấu nhau bằng mắt...
Bỗng Tuyết Cừu vỗ kiếm, thân ảnh mất hút, chàng đánh chiêu đầu tiên trong Thất tuyệt ma chiêu. Thứ ma chiêu này có pha một phần Dao Trì kiếm pháp (tức Tiên kiếm) lại pha chút Túy Hoa kiếm pháp (Nhân kiếm). Nhưng xem lại đường kiếm của chàng đã đánh vào khoảng không. Hai người đáp về vị trí của mình.
Thần quân buột miệng khen :
- Khá lắm!
Cần phải hiểu, khi một người mất công lực, thì mức khinh công cũng phải giảm đi, và sự
khinh tốc trong kiếm pháp cũng mất đi sự nhanh nhẹn.
Tại sao chiêu đầu, Thần quân đã rút kiếm rồi mà không đỡ.
Có lẽ lão đã được nghe nội lực của Tuyết Cừu với đao báu, kiếm quý thì vũ khí đối phương có là gì chăng nữa cũng phải gảy.
Lão tránh né và lão không hoàn thủ.
Lã Tuyết Cừu chớp kiếm đánh ra chiêu thứ hai, thứ ba, mục đích của chàng là uy hϊế͙p͙ tâm lý lão phải hưu chiến, chứ không mong hạ sát được lão.
Lần này, Thần quân vận cương kình vào kiếm, dùng thân pháp quái dị mới đỡ kịp kiếm của chàng.
Tiếng khua leng keng một hồi, hai người dạt ra, kiếm của Thần quân bị mẻ một miếng ở lưỡi.
Giả sử lão đừng vận cương kình phổ vào kiếm mà vận nhu kình, thì có lẽ kiếm của lão không hề gì. Nếu chàng còn công lực như cũ, chắc chắn kiếm của lão phải gảy, và tính mệnh của lão sẽ bị đe dọa ngay.
Lão chỉ nghĩ, bởi vì nội lực của lão cao thâm và nội lực của Tuyết Cừu cũng cao thâm nên kiếm lão chỉ mẻ một miếng mà thôi. Lão vẫn chưa ước định được nội lực của chàng tới mức độ nào.
Đông Hải Thần Quân biến chiêu, lão dùng phân thân thuật mà đánh.
Phân thân thuật cũng gần như Mai Hoa, gần giống như Ma ảnh.
Tuyết Cừu bỗng thấy chung quanh chàng có tới bốn Đông Hải Thần Quân chập chờn nhảy múa, nơi nào cũng có kiếm và gió nổi lên ào ào...
Giả sử Tuyết Cừu còn công lực như cũ, nghĩa là khinh công của chàng cao hơn, thì chàng sẽ phân biệt. Được thực hình và hư ảnh của lão.
Đằng này, coi như một mình chàng đánh với bốn lão Thần quân. Vô ảnh của chàng bỗng nhiên bị hạn chế. Chàng rơi vào nguy hiểm.
Đến nước này, chàng bất kể hiểm nguy, dốc hết cả toàn lực dùng Vô ảnh tối thượng thừa mà cầm cự.
Một vài nhuệ khí do kiếm lão phát ra, da thịt của chàng bị cắt nhiều nơi. Lã Tuyết Cừu chiến đấu trong tuyệt vọng.
Một tia kiếm của Thần quân bay vút về phía Tuyết Cừu, trong lúc chàng đang xoay lưng lại để đỡ lấy một ảo kiếm từ trước mặt. Một bóng trắng từ ngoài bay vọt vào để đỡ lấy chiêu đoạt mệnh của lão...
Ba bóng người dạt ra.
Bóng trắng là một nữ nhân bịt mặt.
Nữ nhân đứng về phía Tuyết Cừu.
Thần quân gườm mắt nhìn người này, như cố moi sau cái lớp khăn bịt ra một gương mặt nào đó có quen thuộc hay không.
Lão trầm giọng nói :
- Báo danh đi!
Người bịt mặt nói :
- Bí Tàng cung.
Thần quân thoáng giật mình. Trong lúc đó Tuyết Cừu biết mình vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại nghe nói đến Bí Tàng cung, chàng vừa ngạc nhiên vừa mừng, sinh khí và hào khí phục hồi lại như trước khi chưa giao đấu.
Trong thời gian Thần quân còn đang nghiệm xét, Lã Tuyết Cừu ngầm vận công, thấy trong người có phần hơn trước. Có lẽ vì trong khi động thân để đánh, chất mê hồn hương đã theo sự vận công mà thoát ra chăng?
Thần quân nói :
- Thần Quân phủ không dây tới Bí Tàng cung, sao các ngươi lại dám xâm phạm ngang ngược?
Nữ nhân nói :
- Không dây đến không có nghĩa là không muốn dây đến, mà có nghĩa là không dám đây đến tại vì thực lực chưa đủ.
Đông Hải Thần Quân ậm ừ.
Tuyết Cừu thấy nữ nhân bịt má :
- Không phải là người mà chàng đã gặp ở trận Bán Cực. Nữ nhân có dạng như trẻ, và cũng không phải Hoa y nữ lang. Tuyết Cừu lấy làm phân vân.
Bất thần, Thần quân chớp người lên, nữ nhân bịt mặt và Tuyết Cừu cùng mất bóng. Tiếng binh khí chạm nhau, và Thần quân vẫn dùng Phân thân kiếm thuật mà đấu với hai người.
Lã Tuyết Cừu rất sợ loại kiếm pháp này.
Xem lại nữ nhân áo trắng cũng dùng phân thân kiếm thuật mà đấu với lão.
Tuyết Cừu vừa ngạc nhiên vừa thán phục.
Chàng cũng tiếp tục dùng Vô ảnh ma chiêu để yểm trợ cho nữ lang.
Lần chiến đấu này, họ không ngừng nghỉ.
Càng lúc, Tuyết Cừu thân ảnh càng nhanh, khí lực càng mạnh. Chàng sử dụng gần hết sở học của Vô ảnh ma chiêu...
Bỗng hai tiếng hét xảy ra cùng một lúc. Tiếng hét của nữ nhân bị kiếm của Thần quân và tiếng hét của Thần quân bị kiếm của Tuyết Cừu.
Khi chàng dừng lại, thì Thần quân đã biệt dạng và nữ nhân ôm hông lảo đảo.
Lã Tuyết Cừu chạy lại đỡ lấy nữ nhân này đem lại giường.
Nữ nhân thều thào :
- Lã công tử! Mọi việc lỗi do ta cả!
Tuyết Cừu bi thiết. Nữ nhân không ai khác hơn là Ngũ Ngoạn Cô cải dạng. Thì ra, võ công của nàng cũng đáng liệt vào tuyệt đại cao thủ.
Máu nàng cháy nhiều. Một phần hông phải bị kiếm phạm rất sâu.
Chàng điểm huyệt cầm máu và lấy thuốc chữa thương ra lần đắp cho nàng.
Tuyết Cừu vẫn không giở khăn bịt mặt của nàng ra, vì sợ Thần quân đến bất ngờ mà phát hiện.
Không thấy Ngũ Ngoạn Cô nói gì, chàng khẽ nói :
- Tiểu thư... Tiểu thư thấy trong người thế nào?
Nàng đáp :
- Cũng đỡ...
Lửa bây giờ đã tắt ngủm. Chàng lại nhóm lửa lên để có ánh sáng mà xem vết thương của nàng.
Tuyết Cừu không nói năng gì, chỉ vén áo nàng lên...
Vết kiếm đã cắt đứt một đoạn ruột. Máu và chất bẩn của ruột lẫn lộn vào nhau.
Ngoạn Cô nói :
- Ta biết ruột bị đứt rồi... Khó sống!
Tuyết Cừu an ủi :
- Tiểu thư yên tâm. Tại hạ sẽ làm mọi cách để cứu cho bằng được tiểu thư.
Chàng mở bọc ra lấy kim chỉ, sau khi lau rửa vết thương một cách cẩn thận, chàng bôi thuốc một lần nữa, rồi khâu ruột lại và khâu luôn phía ngoài.
Chàng lại cho Ngoạn Cô uống thuốc phục hồi sức khỏe.
Ngoạn Cô nói :
- Thần quân đến đây mà ông không ghé phủ, tức là ông đã nghi hoặc có biến rồi. Tiểu muội dùng Phân thân thuật mà đấu với ông, chắc chắn ông có phần nghi, vì chỉ có tiểu muội mới biết môn này mà thôi. Thế nào đêm nay ông ta cũng trở lại phủ, nếu không có tiểu muội ở đó, thì ông biết ngay kẻ bịt mặt chính là tiểu muội. Ngũ Ngoạn Cô này hết sống. Trước khi chết, lão phải giày vò thân xác tiểu muội.
Tuyết Cừu nói :
- Công lực của tại hạ vừa mới phục hồi, tiểu thư đi theo tại hạ thì không sợ gì Thần quân nữa.
Nàng mừng rỡ và hỏi :
- Phục hồi đến mức nào?
Chàng đáp :
- Khâu xong mũi kim cuối cùng là công lực phục hồi nguyên vẹn.
Bỗng nàng hỏi :
- Đêm nay công tử nằm đâu?
Tuyết Cừu đáp gọn :
- Nằm đất.
Nàng thở dài :
- Vĩnh viễn vẫn còn ngăn cách. Tiểu muội làm phiền công tử nhiều quá!
Tuyết Cừu phân trần :
- Giường này không thể nằm hai người được. Hơn nữa để tiểu thư nằm cho thong thả.
Ngoạn Cô nói :
- Ta e Thần quân dẫn đội Kɧօáϊ kiếm thủ tới đây trong đêm nay.
Tuyết Cừu hào khí nổi lên, nói :
- Yên tâm! Đó chỉ là đám bị thịt!
Nàng khẽ lắc đầu :
- Họ dùng loạn tiễn.
Nếu họ dùng loạn tiễn, Tuyết Cừu mới khó xử. Chàng nói :
- Hay là tại hạ mang tiểu thư đi ngay bây giờ?
Nàng nói :
- Không nên! Công tử hãy đi ngay... À, à... công tử không biết lối ra trận này đâu, vì công tử chưa có dịp nghiên cứu. Đây đúng hơn không phải là trận, mà là cách cấu trúc của nó để đánh lừa người lạ. Ban đêm không quen khó mà thoát.
Tuyết Cừu thâu lượm đồ đạc bỏ vào bọc, rồi chàng tìm cách dìu nàng.
Ngoạn Cô chỉ vẽ cho chàng lối đi... Quanh qua lộn lại một hồi, bỗng Ngoạn Cô nói :
- Ta quên những vật quan trọng ở phòng ta. Nếu lão mà vớ được những thứ này thì thiên hạ... Đại loạn ngay!
Tuyết Cừu vừa trổ khinh công vừa nói :
- Thần quân bị tại hạ cho một kiếm, không biết nặng nhẹ thế nào, vì lúc đó tại hạ chưa phục hồi hoàn toàn công lực. Nếu mà nặng, e đêm nay lão không đi được đâu.
Ngoạn Cô nói :
- Lão không nặng lắm đâu. Lão là nhân vật lấy hư làm thực, lấy ngờ làm tin. Nếu là nặng thì lão không thể bỏ chạy nhanh và xa được.
Khi ra khỏi vườn cây rồi, Tuyết Cừu nói :
- Tiểu thư hãy chỉ cho tại hạ nơi cất những bảo vật đó, còn tại hạ đặt tiểu thư vào một nơi kín đáo, rồi tại hạ sẽ lấy bảo vật về giao lại cho tiểu thư.
Ngoạn Cô nói :
- Không được đâu! Đi đến đó mà không có tiểu muội, thì không cách nào vào phòng đó được.
Tuyết Cừu lặng thinh. Chàng vẫn vác Ngoạn Cô hướng về Thần Quân phủ mà chạy.
Chàng hỏi :
- Tiểu thư có quen biết với ai trong Bí Tàng cung?
Ngoạn Cô nói :
- Hồi sư phụ tiểu muội còn sinh tiền, ông là người rất thân với chủ nhân Bí Tàng cung. Lúc đó tiểu muội chưa biết gì về Bí Tàng cung. Một điều chắc chắn là Bí Tàng cung là một thế giới riêng biệt, gom tụ tất cả các tuyệt học về võ công trêи đất Trung Nguyên. Hơn nữa, họ còn tổng hợp và trước tác thêm những võ thư xuất sắc, tất cả đều có một tên chung là Tàng cung bí phổ, và đánh dấu theo thứ tự của nó là một, hai, ba bốn...
Tuyết Cừu nói :
- Sắp đến sào huyệt của Thần Quân phủ, bây giờ chúng ta phải đi theo lối nào?
Ngoạn Cô nói :
- Cứ đi sát tới nơi, tiểu muội có kế hoạch!
Xa xa, thấy Thần Quân phủ đèn đuốc sáng choang.
Ngoạn Cô nói :
- Cho tiểu muội xuống!
Tuyết Cừu nhẹ nhàng cho nàng rời vai. Nàng nói như đùa như thật :
- Công tử có thể vác tiểu muội đi suốt cuộc đời được không?
Tuyết Cừu dường như không hiểu ý sâu của câu hỏi đó. Chàng đáp :
- Nếu hoàn cảnh bắt buộc, thì tại hạ cũng phải vác, cho đến khi kiệt sức gục ngã, rồi tới đâu thì tới.
Ngoạn Cô mỉm cười :
- Làm sao tiểu muội dám làm phiền công tử đến mức đó? Nhắm dây dưa như vậy mình phải tự xử cho rồi.
Nàng vừa nói vừa vận công thử, thấy khí huyết trong người lưu thông tạm ổn, nơi vết thương vẫn còn đau.
Ngoạn Cô nói :
- Chúng ta cứ thong thả đến đó, riêng tiểu muội làm như người không bị thương. Bất kỳ tình huống nào nếu chưa có ý kiến của tiểu muội, thì không nên xuất thủ.
Tuyết Cừu lấy làm khó, hỏi lại :
- Chẳng lẽ họ quyết giết tại hạ cũng phải chờ ý kiến của tiểu thư sao?
Ngoạn Cô gật đầu :
- Vậy đó!
Tuyết Cừu đứng lại, nói :
- Như vậy tại hạ khó vâng lời. Thà tại hạ không khai chiến với ai, hoặc có thể nhân nhượng họ một đôi chiêu đầu, chứ bảo mình đứng không để họ đánh, nói nghe sao như thần thoại. Khó thật!
Ngoạn Cô nghiêm nét mặt :
- Vậy thì công tử hãy đi đi, để mặc tiểu muội giải quyết!
Tuyết Cừu tức mình nói :
- Nếu phải chết cho một đại sự, cho một chính nghĩa tại hạ sẵn sàng, còn...
Ngoạn Cô ngắt lời :
- Công tử đi đi!
Nàng nói rồi rảo bước đi nhanh. Những bước đầu tiên của nàng có vẻ mất thăng bằng, nhưng sau đó nàng đi rất uyển chuyển thướt tha như lúc nào.
Tuyết Cừu rất lấy làm khó xử và khó hiểu. Chàng nói thầm :
- Ngoạn Cô vì ta mà phản lại Thần quân đến đỗi bị trọng thương, ta không vì nàng được sao? Lẽ nào nàng thấy ta nguy khốn mà không bảo ta ra tay?
Tuyết Cừu vội vàng phóng người tới đi song song với nàng.
Ngoạn Cô hỏi :
- Tại sao công tử không đi?
Chàng đáp :
- Tại hạ chịu điều kiện của tiểu thư.
Người trong phủ thấy Ngoạn Cô và Tuyết Cừu ung dung đi tới, bọn họ chạy lại, trêи tay người nào cũng cầm vũ khí.
Chúng chào Ngoạn Cô rồi nói :
- Có lệnh của Thần quân phải bắt nương nương thần phủ và Lã Tuyết Cừu.
Ngoạn Cô nói :
- Lệnh đâu?
Gã cẩm y vệ xá một cái rồi nói :
- Đó là khẩu lệnh.
Nàng nói :
- Các ngươi đã gọi ta là nương nương thần phủ mà còn dám bắt ta, sao lại nghịch ngôn thế? Ta đem Lã Tuyết Cừu đến gặp Thần quân đây. Tránh đường!
Tên kia nói :
- Thần quân dẫn thuộc hạ đi tìm nương nương rồi. Xin nương nương đừng để bọn thuộc hạ khó xử!
Nàng choàng tay qua vai Tuyết Cừu rồi nói :
- Các ngươi chớ khá vọng động. Ta vào phủ ngồi đợi Thần quân về.
Bọn vệ phủ tránh đường ra, cho hai người đi tới
* * * * *
Vết thương của Đông Hải Thần Quân không nặng lắm. Sau khi bôi thuốc xong, ông gọi mấy tên tâm phúc đến hỏi mọi việc, và được biết nương nương thần phủ không có mặt tại phủ.
Ông hỏi :
- Thường nửa năm nay nương nương làm gì?
Bọn thuộc hạ trả lời :
- Nương nương đức độ, chăm chút công việc, sống quên mình. Nương nương làm việc bất kể ngày đêm giờ giấc...
Đại khái bọn chúng hết lời tán dương công đức Ngũ Ngoạn Cô. Rồi bọn chúng cũng lượt qua rất kỹ về giai đoạn Lã Tuyết Cừu đến đây, cho đến lúc Tuyết Cừu bị Ngoạn Cô nhốt vào trận không cho ăn uống...Mỗi lời của chúng là mỗi lời bênh vực nàng.
Nghe xong ông mỉm cười, dặn dò hết mọi việc rồi dẫn thuộc hạ ra đi.
Đoàn người trêи dưới ba chục và một đàn chó săn, tức tốc xông vào vườn cây. Ông biết, vết thương của người này nặng lắm. Người này? Nữ nhân bịt mặt ấy, chưa dám quyết có phải là Ngoạn Cô hay không. Nhưng bất kỳ là ai, ông phải bắt cho bằng được.
Họ đi một hồi và bầy chó đi lục lạo khắp nơi không được gì cả, Thần quân dừng lại suy nghĩ.
Cuối cùng ông vỗ trán nói :
- Nếu là Ngũ Ngoạn Cô, thì chắc cô ta quanh lại phủ rồi.
Ông hô lớn :
- Rút!
Tất cả thuộc hạ của ông, lúc kéo đi thì như nước, lúc kéo về thì như mây.
Khi về đến nơi gặp toán người đi tuần, ông hỏi :
- Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu đã quanh lại phủ rồi chứ?
Toán người kia đáp :
- Cả hai ngồi chờ Thần quân tại phủ lâu lắm.
Ông sửng sốt ngay. Ông cứ ngỡ là họ ghé lại đây chém giết thêm một số người và lấy vật gì quan trọng rồi đi ngay, có lẽ ông dẫn thuộc hạ và lạp khuyển (chó săn, còn gọi là thính khuyển) đuổi theo là chuyện bình thường. Đằng này kẻ địch đang ngồi chờ mình tại phủ, khiến ông phải chồn bước.
Tính Thần quân xưa nay vẫn thế. Cái gì ông hoài nghi thì nhất định ông không làm.
Nhưng gặp hoàn cảnh này, ông không để cho thuộc hạ đánh giá ông là nhát.
Ông suy nghĩ một hồi, rồi lập tức điều động mọi người theo một quy mô rộng lớn.
Những toán người nhận lệnh của ông chạy như bay, và phút chốc không còn một ai ở đó cả.
Thần quân bước vào tới sân, đám thuộc hạ khấu đầu. Ông hỏi :
- Ngũ Ngoạn Cô còn nơi đó không?
Chúng đáp :
- Còn!
Ông lại giật mình lần nữa. Hai lần giật mình của ông đã mất gần nửa khắc thời gian.
Ông điều động cẩm y vệ vây chặt lấy ngoài. Ông hăm hở bước vào nội phủ.
Vào trong, ông không thấy một ai. Linh tính khiến cho ông biết Ngũ Ngoạn Cô đã thoát đi rồi.
Sau khi lục soát một hồi không thấy, ông thét vang như sấm, gọi mấy tên canh cửa phủ tới hỏi :
- Phủ này không có lối ra vào nào khác ngoài chánh môn, sao Ngũ Ngoạn Cô và Lã Tuyết Cừu thoát đi mà các ngươi không thấy?
Bọn chúng đáp :
- Thuộc hạ vẫn canh phòng nghiêm ngặt, nhưng không thấy nương nương ra đây.
Lão hét một tiếng như sấm vung gươm chém chết mấy tên, rồi tức tốc truyền bọn cận vệ đuổi theo...
* * * * *
Ngũ Ngoạn Cô đưa Lã Tuyết Cừu vào Thần Quân phủ. Nàng đặt chàng ngồi đó, rồi đi lấy những vật cần thiết. Đâu đó xong, nàng nói với Lã Tuyết Cừu :
- Công tử theo tiểu muội!
Nàng lấy xâu chìa khóa mở các cửa rồi đi ngoằn ngoèo hết phòng nọ đến phòng kia. Rồi đến một phòng tối tăm, nàng nói :
- Đây là mật thất. Phòng này tiểu muội mới làm sau này, Thần quân không dính dấp về chuyện này. Trong này có một địa đạo không ai biết, kể cả Thần quân. Chúng ta không ra ngoài được nữa. Công tử yên trí theo ta.
Nàng khóa hết các cửa cẩn thận rồi mở nắp hầm đưa Tuyết Cừu xuống.
Tuyết Cừu suy nghĩ :
- “Chắc thời gian hơn nửa năm vắng mặt Thần quân ở nhà, nàng cho kiến thiết những bí lộ để tiện việc ứng xứ với hoàn cảnh”.
Hai người đi song song với nhau, Tuyết Cừu hỏi :
- Tiểu thư có cần tại hạ bồng không?
Nàng nói :
- Tiểu muội còn đi được!
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Tâm hồn nàng có lúc bình tĩnh, có lúc hoảng hốt, khi thì ta khi thì tiểu muội! Địa đạo này đi tới đâu? Sao đời ta cứ gặp toàn địa đạo không vậy?”
Hai người đi một đoạn nữa đến một phòng ngầm rộng rãi. Nàng mở cửa đưa Tuyết Cừu vào.
Ngũ Ngoạn Cô nói :
- Đây là đoạn cuối cùng! Phòng này phương tiện đầy đủ, chúng ta có thể sống ở đây lâu ngày.
Tuyết Cừu cả kinh hỏi :
- Nhịn đói mà sống sao? Không khí ở đâu thở, nước ở đâu nấu, và những phương tiện cần thiết cho cuộc sống ở đâu mà dùng? Ngoài ra, chắc gì Thần quân không biết nơi này?
Ngoạn Cô giũ mùng màn giường chiếu sạch sẽ kéo Tuyết Cừu lại giường nói :
- Tiểu muội mệt quá hãy nghỉ một chút! Phòng này rộng rãi, có nhiều ngăn. Có lẽ mỗi ngăn như vậy dự trữ nhiều thức ăn uống.
Ngoạn Cô nói tiếp :
- Phòng này có dòng suối chảy ngang, không khí theo dòng suối vào đây. Nước đó, không khí đó lo gì không sống? Những phòng trêи, tiểu muội đã đặt sẵn cơ quan. Nếu ở ngoài mở vào, cơ quan ấy sẽ hủy lối vào ngay. Dĩ nhiên họ sẽ không tìm ra lối vào!
Tuyết Cừu nghe nàng nói sao thì hay vậy. Chàng hỏi :
- Dòng suối ngầm này khởi nguyên từ đâu, rồi chảy đến đâu?
Ngoạn Cô nói :
- Ta đã cho người đi do thám suối ngầm này tháng trước. Có cả thảy bốn người đi, nhưng chưa thấy trở lại, ta cũng hơi lo. Dù sao, ta cũng ở đây được một năm để tĩnh dưỡng.
Tuyết Cừu đứng lặn, nói :
- Tiểu thư hãy nằm đó, tại hạ đi quan sát một chút mới yên tâm.
Chàng mở tất cả các tiểu phòng. Mọi thứ lương thực đều đầy đủ, rượu, thuốc không thiếu thứ gì. Có cả một kho dầu. Chỉ cần xe vài tim đèn là xong. Phòng cuối cùng là phòng tắm, nhà xí, đồng thời cũng có thể làm nơi nấu ăn. Dòng suối ngầm cách nền phòng một thước, có tấm bửng an toàn khi nước lớn.
Tuyết Cừu dò biết nước hiện tại chỉ sâu chừng vài gang tay, bề rộng chừng vài sải. Chàng chợt nhớ tới dòng suối ngầm khổng lồ ở Tiền Hiền điện đi đến núi Lý Hoa.
Tuyết Cừu nói thầm :
- Những người kia đi không về, hẳn đã gặp sào huyệt của nhóm người nào đó!
Chàng để nguyên áo quần và lội xuống nước để dò xem hư thực thế nào...
Ngay vị trí bước xuống nước hơi sâu vì nơi này để làm bồn tắm.
Tuyết Cừu lại nghĩ :
- “Trước sau gì Ngoạn Cô cũng muốn ta sống chung với nàng. Ví dụ trường hợp này là một điển hình. Nhưng ta không yêu nàng, và ta không thể lệ thuộc ở nàng. Nếu nàng quyết định ở đây, thì ta phải theo suối này mà đi ngay”.
Tuyết Cừu trở lại phòng lặng ngồi vận công. Công lực chàng phục hồi đây đủ. Ngọn đèn dầu nhỏ thắp đủ sáng cả phòng.
Lã Tuyết Cừu sờ trán thấy Ngoạn Cô nóng như lửa. Chàng đưa tay bắt mạch, thấy mạch chạy hơi gấp một chút, chứng tỏ nàng lên cơn sốt vì vết thương.
Tuyết Cừu nói thành lời :
- Ngoạn Cô nhiệt tình với ta, hy sinh vì ta. Nàng không phải giả vờ để chiếm đoạt, mặc dù nàng kiến lập nơi này là để chờ ta!
Tuyết Cừu quyết định, chờ cho nàng khỏe rồi mới đi. Chợt chàng nghe tiếng ú ớ của Ngoạn Cô :
- Công tử! Sao công tử nỡ bỏ ta mà đi? Tiểu muội yêu chàng lắm! Tiểu muội côi cút như công tử, không cha mẹ. Tiểu muội được Ngũ Hoa đại sư nuôi nấng từ tấm bé cho đến khi ngài qua đời. Tiểu muội vẫn trong ngọc trắng ngà... Lã Tuyết Cừu! Cừu lang...
Lâu lâu, nàng lại lảm nhảm.
Tuyết Cừu vận công truyền chân lực cho nàng để khỏe lại.
Hồi lâu, Ngoạn Cô mở mắt ra, mặt nàng tươi hồng trở lại.
Tuyết Cừu cho nàng uống thuốc. Chàng nói :
- Ngũ tiểu thư! Tại hạ ở đây với tiểu thư.
Ngoạn Cô ôm chầm lấy đầu chàng, nói :
- Tiểu muội không muốn ngăn chận gót giang hồ của công tử. Nhưng không hiểu sao tiểu muội đã đặt hết tâm hồn mình vào công tử rồi. Tiểu muội biết công tử ở đây chờ tiểu muội mạnh rồi sẽ ra đi!
Quả ý của Tuyết Cừu là vậy. Chàng miễn cưỡng nói :
- Tiểu thư đừng nghĩ gì xa vời, hãy tĩnh dưỡng cho qua khỏi cơn bệnh này!
Nơi đây, ban ngày cũng như ban đêm, không có ánh sáng của thiên nhiên tiếp trợ. Gió và không khí theo từ ngõ suối vào.
Tuyết Cừu cứ vẫn thầm lặng và nghiên cứu, tìm tòi ráp mối sở học của mình thành một chuỗi liên tục và có hệ thống.
Khi nàng hỏi thì chàng nói chuyện không thì thôi.
Ngoạn Cô cũng hiểu được lòng chàng nguội lạnh như vậy, nên bệnh kia vừa bắt đầu lành, bệnh nọ lại sinh. Bệnh tương tư.
Ngoạn Cô mỗi ngày một tiều tụy. Tuyết Cừu mỗi ngày một xa vắng.
Hôm nay chàng cắt thuốc bổ cho nàng.
Ngoạn Cô nắm tay chàng thều thào :
- Công tử! Dẫu có Hoa Đà, Biển Thước cũng không chữa được bệnh này. Vì đây là tâm bệnh chứ không phải thân bệnh. Tiểu muội không uống!
Tuyết Cừu nói :
- Trời cao và đất dày cũng hiểu thấu được lòng của tại hạ. Xin tiểu thư hãy hiểu cho rằng, tại hạ dừng chân lại một chỗ là trăm cay ngàn đắng. Chúng ta hãy vì nhau!
Ngoạn Cô nói :
- Dĩ nhiên là tiểu muội biết công tử có rất nhiều khách má hồng thầm thương trộm nhớ. Còn lòng dạ của công tử ra sao thì tiểu muội không rõ. Nhưng tiểu muội đối với công tử chỉ quyết một lòng đem cái chết để đền tạ!
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
- “Hoàn cảnh nàng ngày một ngặt nghèo, thà không có mình thì thôi, có mặt mà lạnh nhạt thì nàng không chịu nổi. Ánh sáng và không khí nơi đây thiếu, lại không có công việc làm cho phôi pha, làm sao nàng chóng lành. Hay là ta cứ chiều ý nàng, để nàng mạnh lại rồi sẽ tính”.
Tuyết Cừu ngồi lại bên nàng và thúc chân lực vào công lực nàng dần dần phục hồi lại.
Nàng hơi khỏe, chàng lựa lời nói :
- Tiểu thư! Dù... Có muốn gì, chúng ta hãy hợp tác với nhau, tiểu thư vui vẻ uống thuốc, còn tại hạ cố gắng sắc thuốc. Mình phải tự cứu mình trước, tiểu thư ạ!
Chàng đỡ Ngoạn Cô ngồi dậy uống thuốc. Chàng làm ra vẻ thân thiết, vuốt ve âu yếm.
Bắt đầu từ ngày hôm đó nàng khôi phục dần. Nàng càng khôi phục, chàng càng âu yếm.
Cho tới một hôm nàng đã khỏi hẳn, xem lại Tuyết Cừu như một bộ xương khô!
Bởi vì chàng bị câu thúc lâu ngày không có ánh sáng, thức ăn uống cũng thiếu và thiếu nhất là những chủ trương của chàng không được hoàn cảnh đáp ứng.
Ngoạn Cô trông sắc diện của chàng tiều tụy như vậy, ôm chàng khóc ngất. Nàng nói :
- Công tử vì tiểu muội thân xác đến thế này!
Tuyết Cừu cười trấn an :
- Ở trong hang không có ánh sáng thì con người làm sao có sức khỏe được? Nếu một mình tại hạ ở đây cũng vậy thôi. Xin chớ ưu phiền!
Nàng nói :
- Không biết hiện giờ Thần quân như thế nào? Và bây giờ ban ngày hay ban đêm? Chúng ta ở đây, bao lâu rồi nhỉ?
Tuyết Cừu lắc đầu :
- Nơi đây là tiên động, không có ngày đêm. Thần quân ra sao tại hạ cũng không hiểu được.
Bây giờ tiểu thư đã khỏe rồi, ta nên rời khỏi nơi đây.
Ngoạn Cô buồn rượi. Nàng nói :
- Hỡi ơi! Tiểu muội nào muốn cột chân công tử? Ra ngoài, tiểu muội làm sao đi theo công tử? Nhưng công tử ra ngoài rồi định đi đâu?
Tuyết Cừu nói :
- Trước nhất, tại hạ đi tìm Thần quân!
Ngoạn Cô nói :
- Chính vì vậy tiểu muội mới không thể đi với công tử! Biết rằng Thần quân là người đầy âm mưu và thủ đoạn nhưng hồi lão sư phụ còn sinh tiền có đem tiểu muội gởi gắm cho Thần quân, hôm nay làm sao tiếp tay với công tử mà hại ông ta?
Rõ ràng nàng và Băng Kiên cùng một tâm sự. Nhưng hoàn cảnh mỗi người một lối riêng. Băng Kiên cũng chịu đựng nhưng hoạt bát, trong sáng, đôi khi pha chút nghịch ngợm đáng yêu. Còn nàng thì trường tịch, chịu đựng và khắc nghiệt. Khắc nghiệt đến nỗi đồng nghĩa với kẻ ác. Chàng vẫn đăm chiêu để nghe nàng nói.
Ngoạn Cô nói tiếp :
- Với Thần quân, tiểu muội biết rất rõ về sở trường lẫn sở đoản của ông, kể cả sự liên hệ với các cao nhân bên ngoài...
Tuyết Cừu nói chận :
- Đủ rồi! Tiểu thư đừng nói gì về ông ta nữa!
Ngoạn Cô hơi sượng, hỏi :
- Tại sao công tử không để tiểu muội trình bày?
Chàng nói :
- Tiểu thư cần giữ phẩm cách của một nhân vật chân chính! Tiểu thư hãy quyết định nhanh, tại hạ đi ngay bây giờ!
Nàng nói :
- Công tử hãy đi đi!
Nàng nói xong, nằm úp mặt vào trong.
Tuyết Cừu lặng lẽ thu dọn hành lý mang vào người. Sau khi kiểm soát đầy đủ, chàng nói :
- Tại hạ đi đây!
Ngoạn Cô vẫn không cựa động gì.
Chàng mở cửa phòng sau, bước chân xuống dòng nước. Nước mát lạnh, khiến chàng tỉnh táo hơn một chút.
Chàng sực nghĩ :
- “Không ai ở trong bóng tối như loài gián được. Ít ra phải đưa nàng ra khỏi chỗ này, và để nàng trú tại chỗ Phi Quỳnh ngày trước, hoặc chỗ ta và Băng Kiên ở, làm sao cho nàng tránh được Thần quân rồi sẽ tính sau”.
Bỗng chàng nghĩ việc gì đó liền quay lại tìm Ngoạn Cô. Thấy Ngoạn Cô đầu bù tóc rối, đang loay hoay việc gì đó. Nghe tiếng động, nhưng nàng vẫn không nhìn lên.
Tuyết Cừu bước lại gần, nâng Ngoạn Cô lên, thì thấy nàng đang cầm một chén thuốc đầy. Tuyết Cừu nếm thử, chàng thất kinh, đập luôn cả chén thuốc, ôm chặt lấy nàng.
Ngoạn Cô lạnh ngắt, và lặng im như kẻ mất hồn.
Tuyết Cừu dìu nàng ngồi lại giường nói :
- Chỉ cần góc tư chén này cũng đủ chết! Tội tình gì tiểu thư phải làm vậy?
Ngoạn Cô bây giờ mới ấm lại dần. Nàng khóc tấm tức nói :
- Không đi được với công tử, không sống được ở nơi nào, thì sống làm chi chứ? Sao công tử không đi?
Chàng nói :
- Tại hạ đã quyết định rồi! Tại hạ cần có tiểu thư bên cạnh để giúp cho tại hạ nhiều việc.
Dĩ nhiên Ngoạn Cô hiểu rằng đó là lòng thương hại của chàng. Nàng khe khẽ thở dài, không nói.
Tuyết Cừu nói tiếp :
- Xong việc giang hồ rồi, ta trở về đây, làm lỗ thông hơi, và nơi này sẽ là trú phòng. Tiểu thư phải kiến lập mười hai phòng thế này nữa mới đủ...
Lúc nàng thật buồn như thế này, câu đùa vô duyên nhất cũng trở thành là có duyên.
Ngoạn Cô nhấn ngón tay vào má chàng, nói :
- Đắc khách lắm...
Nàng chợt dừng lại. Dường như trêи má chàng đã hết... Thịt, chỉ còn xương xẩu.
Một nỗi xót xa nghén nghẹn cuộn lên từ đáy lòng nàng.
Nàng kéo tay chàng đứng lên nói :
- Tiểu muội sẽ hầu hạ công tử cho đến khi nào công tử nhắm không còn đi chung được nữa! Ta đi thôi!