• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cà ri

Lâm Trinh che cái mũi nhìn mấy người bị phân tạt đang nôn đến trời đất u ám, trong lòng thở dài một hơi, cô đây là bị buộc, cô cũng đâu có muốn làm ra chuyện ghê tởm như vậy a, ai bảo Đàm Tác Quân mạnh miệng đúng không? Nghĩ đến đêm qua cô vì làm cái chuyện thiếu đạo đức này, mà dùng tiền mời mười mấy người chuyển phân đến chỗ này mai phục, thật không dễ dàng a! Không chỉ phải nhịn mùi thối phát ra, còn phải nhịn xuống đau ngứa bị muỗi đốt, cô cũng không dễ dàng có biết không?

Lâm Trinh nhìn đám người trên sườn núi đang dùng thủ thế với cô sau đó liền rời đi, đêm qua khi tới chỗ này cô đã đưa tiền cho bọn họ, cũng nói với bọn họ sau khi xong chuyện bọn họ có thể tự động rời đi, bởi vì chuyện tiếp theo đã không cần đến bọn họ nữa.

Sau đó Lâm Trinh tránh đi những chỗ bị phân tạt trên mặt đất, chẫm rãi đi về phía Đàm tác Quân, ở nơi cách xa hắn năm mét sau đó dừng lại, đắc ý đối với hắn nói: "Ha ha~~ lễ vật ta tặng cho ngươi có thích không?"

Đàm Tác Quân đỡ lấy cái cây bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Lâm Trinh.

Lâm Trinh thấy Đàm Tác Quan chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm không nói lời nào, vì thế tiếp tục kiêu ngạo hỏi: "Thế nào? Hận ta không?"

"Ta..." Khi Đàm Tác Quân nghiến răng nghiến lợi muốn nói ta hận ngươi, thì dị biến nổi lên.

Chỉ thấy từ trên sườn núi bay vọt lên một đám hắc y nhân tấn công về phía Đàm Tác Quân, sắc mặt Đàm Tác Quân thay đổi lách người tránh đi công kích của hắc y nhân.

Trong phút chốc đám hắc ý nhân liền cùng đám người Đàm Tác Quân triền đấu.

Mà chỉ còn lại Lâm Trinh ngây ngốc nhìn một đám hắc ý nhân đang cùng Đàm Tác Quân với thủ hạ của hắn đánh nhau.

Một lát sau, Lâm Trinh chỉ có thể ngửa mặt lên trời nội tâm điên cuồng thét dài: "Con mẹ nó!! Sớm không đến muộn không đến lại cố tình đến vào lúc này, tụi bây muốn chơi bà đây đúng không?"

Nước mắt Lâm Trinh rơi đầy mặt nhìn đám hắc y nhân kia, rốt cuộc là ai phái đám hắc y nhân này đến giết Đàm Tác Quân a! Giết chết rồi, còn để người ta hoàn thành nhiệm vụ không a, chó chết.

Không lâu sau.

Sắc mặt Lâm Trinh trắng bệch nhìn Đàm Tác Quân với đám thủ hạ của hắn đem đám hắc ý nhân giết một nửa, trái tim đập kịch liệt, trên trán cũng chậm rãi chảy mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy cảnh giết người ở cổ đại, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cái tên Đàm Tác Quân này thật sự quá hung tàn. Xem ra phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó bỏ chạy lấy người.

Vốn dĩ đám hắc ý nhân bị đám người Đàm Tác Quân bức cho toàn quân sắp diệt, thì đột nhiên Đàm Tác Quân với mấy tên thủ hạ của hắn phun ra một ngụm máu đen, thân thể lung lay, mấy tên hắc y nhân thấy tình thế của bọn Đàm Tác Quân yếu đi thì nhanh chóng vung kiếm đâm vào chỗ yếu.

Mấy tên thuộc hạ của Đàm Tác Quan bị một kiếm xuyên tim, sau khi trường kiếm rút ra thì lập tức biến thành một khối thi thể, còn Đàm Tác Quân phản ứng nhanh nhạy tránh đi chỗ yếu hại, tuy rằng tránh đi được chỗ yếu nhưng vẫn bị một kiếm đâm thủng ngực.

Đàm Tác Quân dùng một chưởng đánh bay hắc y nhân đâm hắn bị thương nhanh chóng bỏ chạy, một nửa hắc y nhân còn lại thấy vậy đuổi sát theo, thề muốn Đàm Tác Quân phải chết.

Lâm Trinh bị tình cảnh đột nhiên nghịch chuyển làm cho sững sờ, một lúc sau lấy lại tinh thần cũng lập tức đuổi theo, Đàm Tác Quân không thể chết được, nhiệm vụ của cô còn chưa có hoàn thành đâu! Hắn chết rồi, nhiệm vụ phải làm sao bây giờ?

Thật là tức chết, cô phải quỳ cái thế giới này, sao lại nhiều ám sát như vậy, có thể để cho người ta nghỉ ngơi một chút được không! Trứng thối.

Hắc y nhân nhìn Đàm Tác Quân cách bọn họ ngày càng xa, một hắc y nhân dẫn đầu trong đó nói: "Hắn trúng độc, không duy trì được bao lâu, chúng ta gia tăng tốc độ đuổi theo hắn."

"Rõ." Vì thế thế đám hắc y nhân gia tăng kinh công đuổi sát theo.

Còn vì sao Đàm Tác Quân lại trúng độc, thì phải bắt đầu từ tối qua, đám hắc y nhân này cũng biết Đàm Tác Quân phải về kinh, vì vậy họ cũng ở đường nhỏ này mai phục giống Lâm Trinh, chẳng qua bọn họ võ công không tệ có thể ngưng thở để người ta không phát hiện ra sự tồn tại của họ.

Bắt đầu ngay từ lúc đám người Lâm Trinh mang theo mấy thùng đồ vật tính toán mai phục Đàm Tác Quân, thì bịn hộ đã để một người theo dõi rồi mua chuộc một người đem độc dược bỏ vào trong những cái thùng đó, như vậy có thể để cho bọn họ nắm chắc hơn một phần, dễ dàng hành động hơn. Loại độc dược đó cũng không hẳn là độc dược trí mạng, chỉ cần bị dính một chút lên da là có thể trúng độc ngay.

Chẳng qua loại độc này có chỗ hỏng chính nếu không có người ép hắn sử dụng nội lực, thì độc dược sẽ phát tán vô cùng chậm, tới lúc đó người bị trúng độc phát hiện ra giải độc thì sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa chỗ này là nơi ám sát Đàm Tác Quân tốt nhất, nếu để hắn thoát ra được rừng cây này thì giết hắn có chút khó khăn, cho nên bọn họ phải nhân lúc Đàm Tác Quân không chú ý, lập tức hiện thân ám sát hắn, đương nhiên có thể ám sát hắn là tốt nhất, nếu không được thì cũng phải ép độc của hắn phát tác.

Bởi vậy đám người Đàm tác Quân bất hạnh dính vào một chút, trong lúc đánh nhau thì độc dược phát tác.

Đàm Tác Quân quay đầu nhìn đám hắc y nhân ngày càng tới gần, cắn răng vận công tăng nhanh tốc độ, nhưng bởi vì sử dụng nội lực quá độ mà phun ra một ngụm máu đen, cũng làm độc ngấm càng sâu hơn, sau đó thân thể hắn mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.

Đàm Tác Quân chỉ cảm thấy cả người đau nhức, trước mắt mơ hồ, hắn muốn vận công nhưng không động đậy được.

Rất nhanh thì đám hắc y nhân kia đã đuổi tới chỗ Đàm Tác Quân, ở chỗ xa cách hắn một mét thì dừng lại, đám hắc ý nhân nhìn Đàm Tác Quân không còn sức mà chạy trốn, trong lòng mừng thầm, hắn lần này chạy trời không khỏi nắng, hừ.

Hắc y nhân dẫn đầu đi về phía Đàm Tác Quân, dùng một kiếm đấm về phía đầu của hắn, nhưng kiếm còn chưa đụng tới Đàm Tác Quân thì một tiếng quát dài đinh tai nhức óc vang lên:

"Dừng tay!!!"

Hắc y nhân bị tiếng quát giật lảy mình, còn chưa thấy rõ người tới, chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cúi đàu thì đã không thấy bóng dáng Đàm Tác Quân đâu.

Đám người hắc y nhân đều bị sự tình bất thình lình làm sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại, người đã sớm biết mất không thấy đâu. Tức giận bắt đầu phân ra tìm kiếm tung tích Đàm Tác Quân, tìm nửa ngày không có kết quả mới phẫn nộ rời đi.

Mà Đàm Tác Quân giờ này đang ở đâu?

Chỉ thấy hắn nằm trêm cỏ, mà Lâm Trinh thì từ trên cao nhìn hắn, may mắn cô đến kịp thời, bằng không Đàm Tác Quân phải chết không thể nghi ngờ.

Đàm Tác Quân sắc mặt trắng bệch ánh mắt mơ hồ nhìn Lâm Trinh cứu hắn suy yếu hỏi: "Đám người sát thủ kia là cùng một bọn với ngươi?"

"Phi! Ai cùng một bọn với bọn họ, nếu cùng một bọn với bọ họ thì ta cứu ngươi làm gì? Ngươi bị đánh đến đầu óc choáng váng rồi à!" Lâm Trinh trào phúng nói.

Đàm Tác Quân sau khi nghe xong, đột nhiên cười nói: "Ha hả ~~ Ngươi quả nhiên thích ta."

"......" Vì sao sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng thế này, khóe môi Lâm Trinh run rẩy: "Không! Ngươi hiểu lầm, ta không thích người, ta chỉ bất đắc dĩ mới cứu ngươi."

Đàm Tác Quân cười mà không nói.

Này! Này! biểu tình kia của người là thế nào! Không nên làm người ta hiểu lầm có được không? Cô thật sự phục hắn rồi.

Lâm Trinh bất đắc dĩ nhìn Đàm Tác Quân sắp chết, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Này! ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có hận ta hay không?"

Nhưng Đàm Tác Quân cũng không có trả lời Lâm Trinh, chỉ mở to mắt suy yếu nói: "Vì sao ngươi cứ chấp nhất hỏi ta vấn đề này như vậy?"

Hiện tại Đàm Tác Quân mới phát hiện, mỗi lần cô giáp mặt đắc tội với hắn đều sẽ hỏi hắn có hận cô hay không, người bình thường cũng không hỏi loại vấn đề này đi? Cái này làm cho hắn có chút tò mò a!

Lâm Trinh giật mình trong lòng, xem ra Đàm Tác Quân vẫn rất mẫn cảm! Thế mà bị hắn phát hiện, cô chính là vì tránh cho sau khi Đàm Tác Quân phát hiện ra, sau đó không trả lời cô, cho nên trước đó cô mới làm ra nhiều chuyện như vậy, đắc tội hắn xong cũng không có lập tức hỏi hắn luôn, mà trước đó hỏi mấy vấn đề khác, chính là không muốn hắn phát hiện ra chuyện này, để cho cô có thể nhẹ nhành hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mà xem ra việc này đã không cần quanh co lòng vòng hỏi nữa, bây giờ vẫn nên trực tiếp hỏi luôn đi! Vì thế Lâm Trinh nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy, người hiện tại chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được, nếu ngươi trả lời vấn đề của ta, ta sẽ cứu sống ngươi, nếu người không nói, vậy thì thật ngượng ngùng, ngươi tự sinh tự diệt đi! Sao nào?"

"Ha ha~~ xem ra ngươi làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn ta hận ngươi." Đàm Tác Quân giống như đã hiểu ra, sau đó cười nói.

Thật tốt! Xem ra nhiệm vụ đã bị hắn biết, vậy càng không cần phải nói nhiều, vì thế Lâm Trinh hung ác nói: "Ít nói nhảm đi, ngươi nói đi ngươi có hận ta hay không, nếu ngươi không nói, thì chờ chết đi!"

"Ha ha~ Thật sự đúng a! Chỉ là thử một chút mà thôi, ngươi liền trúng chiêu, thật không thú vị." Đàm Tác Quân lộ ra nụ cười thiếu đánh với Lâm Trinh nói.

"....." Tốt thôi! Là cô nhất thời ngu ngốc: "Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi có nói hay không? Ngươi đã sắp chết, chỉ cần nói một câu ta hận ngươi, ngươi lại có thể tung tăng nhảy nhót, cuộc giao dịch này không phải rất tốt sao?"

"Ha ha~~ ta không nói." Đàm Tác Quân làm ra biểu tình ngươi có thể làm gì được ta nói với Lâm Trinh.

Lâm Trinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết?"

Lần này Đàm Tác Quân nhắm mắt lại suy yếu nói: "Ta biết, độc đã tới ngũ tạng lục phủ thâm nhập cốt tủy, lại bị trọng thương, đã vô pháp cứu trị, nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ chết đi, ngươi nói cứu sống ta, chỉ sợ là đang gạt ta đi? Vậy nên vì cớ gì mà ta phải trả lời vấn đề của ngươi chứ?"

"Ngươi ngốc à! Ta nói ta có thể cứu ngươi, là có thể cứu sống ngươi, ngươi không cần nhắm mắt xuôi tay như vậy có được không?" Lâm Trinh tức giận tát một cái lên đầu Đàm Tác Quân.

Lúc này Đàm Tác Quân mới mở bừng mắt ra, hỏi: "Ngươi thật sự có thể cứu sống ta sao?"

"Đúng vậy." Lâm Trinh lập tức gật đầu nói.

"Vậy tốt thôi, ngươi trị hết cho ta trước, sau đó ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi." Đàm Tác Quân vẫn có chút không tin nói.

"Ngươi chắc chắn giữ lời chứ?" Lâm Trinh hỏi.

"Ừm." Đàm Tác Quân nhắm mắt lại nói.

"Vậy được, ta trước trị khỏi cho ngươi, rồi ngươi trả lời cho ta." Lâm Trinh cắn răng nói.

Hết cách rồi, chỉ có thể tin tưởng Đàm Tác Quân, nếu còn khéo dài thời gian nữa, hắn chết rồi, cô cũng phải chết.

Sau đó Lâm Trinh từ trong ba lô lấy ra một viên thuốc viên Bách Linh trực tiếp nhét vào trong miệng Đàm Tác Quân.

Đàm Tác Quân bỗng nhiên mở to mắt hỏi: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

Lâm Trinh bất dắc dĩ nói: "Thần dược có thể trị khỏi cho ngươi."

Quả nhiên, rất nhanh sau đó Đàm Tác Quân liềm cảm giác được một cổ lưu nhiệt chảy qua gân mạch toàn thân hắn, làm cho cả người thoải mái vô cùng.

Qua không lâu.

Đàm Tác Quân cảm giác được độc trên người đã giải, thậm trí vết thương trên ngực cũng đã được cầm máu đang chẫm rãi khôi phục. Hắn ngồi dậy phảng phất như mình đang nằm mơ, giật mình cảm nhận tất cả.

Nửa giờ sau.

Đàm Tác Quân cảm nhận thân thể đã khôi phục lại thời kỳ cường thịnh, thậm chí nội lực cũng ẩn ẩn muốn đột phá. Hắn thu hồi biểu tình vô cùng khiếp sợ cười nói với Lâm Trinh: "Ha ha~~ ngươi quả nhiên không có gạt ta."

Lâm Trinh nhìn hắn không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Phù, hiện tại ngươi không có việc gì, có thể nói một câu ta hận ngươi rồi chứ?"

Đàm Tác Quân cười nói: "Được a! Ngươi lại gần đây, ta nói cho ngươi nghe."

Trong lòng Lâm Trinh hưng phấn, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì thế không hề nghĩ ngợi trực tiếp ngồi xổm người xuống thò lại gần: "Nói đi!"

Đàm Tác Quân nhìn Lầm Trinh gần ngay trước mắt vươn tay là có thể với tới cười một cái, sau đó tàn nhẫn bổ cho Lâm Trinh một đao, Lâm Trinh ngay cả phản ứng cũng không có trực tiếp đã bị đánh ngất.

Đàm Tác Quân ôm Lâm Trinh té xỉu ở trong lòng mình cười nói: "Ha ha~~ cuối cùng cũng bắt được ngươi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK