• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Blue + Cà ri

Beta: Cà ri

Hung thủ ám sát Lâm Trinh chắc chắn không phải Dương Thành Nham.

Dương Thành Nham biết rõ Dương Chí Trung khó có thể giết còn chưa tính, mà Dương Văn Bác cũng không dễ chết, cho nên hắn ở sau lưng tìm đến Bạch Quỷ Kinh Hồn vô tung vô ảnh trong lời đồn, Nhiếp Sở.

Dương Thành Nam cho rằng lần này Dương Văn Bác hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Bạch Quỷ Kinh Hồn lại đến trước mặt hắn đem tiền trả lại, hắn liền biết khả năng đã thất bại, vốn dĩ tưởng cho thêm tiền kêu Bạch Quỷ Kinh Hồn lại đi giết Dương Văn Bác lần nữa, thế nhưng Bạch Quỷ nói mỗi người hắn chỉ giết một lần, nếu người nọ chạy thoát khỏi tay hắn một lần, hắn sẽ không ra tay lại lần thứ hai. Dương Thành Nam tức giận đến nỗi muốn giết cả Bạch Quỷ Kinh Hồn, nhưng Bạch Quỷ võ công cao cường, không phải là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể coi như không khí.

Tới lúc sau, thấy Dương Văn Bác hồi trang còn mang theo kẻ phá hoại kế hoạch của hắn, Lâm Trinh, rất muốn giết bọn họ, nhưng biết mình không thể nhất thời xúc động, nên cũng chỉ âm thầm quan sát mà không hành động. Bất quá sự tình lại trái ý nghĩ của hắn, nữ nhân kia bị người ám sát, tin tức này làm hắn vô cùng nghi hoặc, trừ bỏ hắn muốn nữ tử này chết ra, còn có ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết?

Dương Thành Nham lúc này mới nhớ tới tâm phúc của hắn, Hồng quản gia người giúp hắn làm truyện trái lương tâm đã hai mươi mấy năm, biết kế hoạch của mình, chẳng lẽ là hắn? Tuy rằng ngay từ đầu Hồng quản gia còn chưa thực trung thành với hắn, nhưng cuối cùng cũng bị hắn thu mua. Hai mươi mấy năm qua, việc hắn an bài cho Hồng quản gia làm đều vô cùng tốt, chậm rãi trở thành tâm phúc của hắn. Nếu Hồng quản gia muốn giết nữ nhân ngăn cản kế hoạch của bọn họ này cũng là điều có thể hiểu được.

Vì thế ngày hôm sau hắn tìm Hồng quản gia, khuyên Hồng quản gia đừng xúc động giết người ở Vân Tiêu Sơn Trang, chẳng phải để mọi người biết hung thủ đang ở trong Vân Tiêu Sơn Trang sao? Nhưng mà Hồng quản gia lại nói không phải hắn làm chuyện này, không phải cũng tốt, như vậy sẽ không thể tìm ra dấu vết.

Cuối cùng Dương Thành Nam ngàn vạn lần không nghĩ tới, Dương Chí Trung đã sớm nghi ngờ hung thủ là người trong Vân Tiêu Sơn Trang, hơn nữa Lâm Trinh ở trong sơn trang bị ám sát, làm hắn càng thêm nghi ngờ hung thủ ở trong sơn trang, cho nên hắn cho ám vệ âm thầm quan sát mọi người ở Vân Tiêu Sơn Trang, bao gồm Dương Thành Nham và Dương Hải Thâm. Kết quả thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Dương Chí Trung, một ám vệ của hắn vô tình nghe được Dương Thành Nham và Hồng quản gia nói chuyện, mới biết người muốn giết con hắn là ai, thoạt đầu hắn còn không tin, liềm dùng tốc độ kinh người kêu đội ngũ tra xét việc xem những việc Dương Thành Nham làm mấy năm nay. Trước kia hắn không có tra vì tín nhiệm Dương Thành Nham, lần này biết rõ hung thủ là hắn, khẳng định phải tra rõ ràng, quả nhiên hung thủ là hắn.

Ngay từ lúc đầu biết chân tướng Dương Chí Trung đã rất đau lòng, nhưng vì an toàn của con hắn, hắn phải làm ra quyết định đau đớn này. Cuối cùng hắn uy hiếp Hồng quản gia, làm hắn khai ra sự tình Dương Thành Nham làm.

Sự tình phát triển đúng như Dương Chí Trung đoán.

"Uy! Không phải ngươi sai người ám sát ta sao, vậy thì là ai?" Lâm Trinh hỏi Dương Thành Nham.

"Hừ, ai biết." Hắn ta lạnh lùng trả lời

"Là ta, là ta phái người ám sát cô." Dương Hải Thâm lúc này mới mở miệng.

"Cái gì?"

Tất cả mọi người chấn kinh.

Sắc mặt Dương Văn Bác trắng bệch: "Tam thúc, tại sao?"

Sắc mặt Dương Hải Thâm phức tạp nhìn Dương Văn Bác: "Văn Bác, tam thúc muốn giết nàng, là vì muốn tốt cho ngươi."

"Vì muốn tốt cho hắn? Chuyện này liên quan gì đến ta? Ta cũng không uy hiếp hắn chuyện gì đâu." Lâm Trinh tức giận rồi.

"Cô thực sự không thương tổn hắn, nhưng cô quá thân cận với hắn". Dương Hải Thâm trả lời.

Ta nhổ vào! Thân cận với hắn liền phải giết ta? Đây là logic kiểu gì!

Dương Hải Tham tiếp tục: "Loại nữ nhân không rõ lai lịch như cô không thích hợp với Dương Văn Bác, cô chỉ hủy hoại tương lai của hắn."

Dương Văn Bác nghe xong ngáy ngẩn cả người, còn Lâm Trinh yên lặng hộc máu, hừ! Ngươi rốt cuộc bổ não cái gì? Cô cùng Dương Văn Bác chỉ có quan hệ bằng hữu tốt thôi được không? Ngươi không nói cho bọn ta, lại tự tiện cho là bọn ta ở bên nhau sao thực sự tốt sao?

Dương Văn Bác áy náy nhìn Lâm Trinh, lại dời tầm mắt đến chỗ Dương Hải Thâm: "Tam thúc, người hiểu lầm rồi, ta và Lâm cô nương không có quan hệ này."

"Được, chuyện này từ từ quyết, bản trang chủ nhất định sẽ cho Lâm cô nương một cái công đạo, hiện tại bản trang chủ phải thi hành đại nghĩa diệt thân." Dương Chí Trung trừng mắt liếc Dương Hải Thâm một cái, lại lạnh lùng nhìn về Dương Thành Nham đang thảnh thơi một bên.

Dương Hải Thâm ngoan ngoãn cúi đầu không nói, mà Dương Thành Nham cười nói: "Đại ca, ngươi thi hành đạo lý đại nghĩa diệt thân thế nào? Trực tiếp giết ta?"

"Đúng, ngươi còn muốn nói gì sao?". Dương Chí Trung hỏi.

Lúc này Dương Thành Nham cười to: "Ha ha!! Xem ra đại ca quyết tâm muốn giết ta, bất quá giết ta không dễ như vậy."

Nói xong, hắn liền xuất chưởng công kích Dương Chí Trung, Dương Chí Trung ánh mắt rét lạnh trực tiếp nghênh chiến mà tới.

Lâm Trinh cả kinh đứng một bên, mà Dương Văn Bác cùng Dương Hải Thâm rối rắm đứng một bên, phân vân có nên đi lên hỗ trợ hay không.

Dương Thành Nham đập tay phát ra tiếng động ầm ầm như sấm sét không ngừng nhắm tới Dương Chí Trung. Dương Chí Trung cũng không kém cạnh, đánh ra kình khí đón nhạn công kích của Dương Thành Nham.

Khình khí của bọn họ bắn ra bốn phía, khiến cho không khí chung quanh thành từng đợt dòng khí, quét qua làm cả người khó chịu, mà Lâm Trinh bị bọn họ quét đến liên tục lui về phía sau, trực tiếp rời khỏi đại sảnh. Tốc độ đánh nhau của bọn họ càng lúc càng nhanh, khình khí ngày càng mạnh, ầm một tiếng ngói của đại đường cũng bị khình khí đánh bay.

Lâm Trinh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này,trong lòng còn thấy may mắn vì mình trốn kịp.

Thủ vệ Vân Tiêu Sơn Trang bị ồn ào kéo tới, nhưng khi thấy hai người giao thủ đều là trang chủ, cũng không dám tiến lên.

Qua mấy canh giờ, Dương Thành Nham bị Dương Chí Trung bức đến gần kiệt sức, biết đánh không lại, lựa chọn bỏ chạy. Tuy rằng Dương Chí Trung đuổi theo nhưng hắn vẫn đào thoát được.

Trở lại Vân Tiêu Sơn Trang, Dương Chí Trung hạ lệnh truy bắt bằng được Dương Thành Nham, đồng thời, bắt hết người của Dương Thành Nham lại. Vân Tiêu Sơn Trang, đã đến lúc thay máu.

Sự tình Dương Thành Nham hạ màn.

Đương nhiên việc Dương Hải Thâm ám sát Lâm Trinh cũng đã giải quyết xong, minh bạch kết thúc.

Lúc Dương Hải Thâm nhìn thấy Dương Văn Bác ôm Lâm Trinh xuất hiện vốn rất cao hứng vì hắn đã tìm được người mình thích, nếu người kia thân phận không tồi, cưới nàng cũng không tệ. Lúc sau hắn liền đi tra xét thân phận nữ nhân này, đích xác là từ nhỏ mất song thân, nhưng lại không phải có cao nhân nhận nuôi, mà là nàng bị cửu mẫu nuôi dưỡng, cho nên nữ nhân này nói dối.

Dám lừa gạt người của Vân Tiêu Sơn Trang, cũng quá lớn mật, có khi tuyệt thế khinh công cững là do Dương Văn Bác phóng đại thôi. Vốn dĩ hắn không định hạ thủ, nhưng càng ngày Dương Văn Bác càng thích nữ nhân này, hắn tuyệt đối không để nữ nhân không rõ lai lịch này bên cạnh Dương Văn Bác, phòng ngừa nữ nhân này có ý định xấu, hắn liền ra tay trước, nhưng hắn không chỉ không thành công, mà còn làm Dương Chí Trung tra ra hung thủ ám sát Dương Văn Bác.

Lâm Trinh nghe xong Dương Hải Thâm giải thích, dù hắn bị Dương Chí Trung trừng phạt, còn có Dương Chí Trung và Dương Văn Bác đều hướng cô xin lỗi cùng bồi thường, vẫn là bực mình trong lòng, nhưng lại không thể không nề hà, Dương Hải Thâm còn là Tam đương gia chủ Vân Tiêu Sơn Trang, hơn nữa còn vô tình làm Dương Chí Trung tra ra hung thủ giết Dương Văn Bác, cô có thể làm gì bây giờ? Vì hảo cảm của Dương Văn Bác, cô chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Nhưng mà, điều làm cô ngạc nhiên là hắn nhanh như vậy đã điều tra thân phận của cô, làm cô vô cùng buồn bực, xem ra lại không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.

》》》》》》》》》

Đêm khuya thanh vắng, mọi người đều đã say giấc.

Nhưng lại có một người vác ba lô lén lút bò lên cửa sổ, người này là Lâm Trinh.

Lâm Trinh nhìn chung quanh không có thủ vệ, mặc niệm phi hành, bay lên nóc nhà, nhìn phía dưới có một ít thủ vệ tuần phòng, lại bay lên cao một chút, hướng đình viện Dương Văn Bác phóng tới.

Tới phía trên đình viện Dương Văn Bác, tránh thủ vệ, hướng phòng ngủ hắn bay đi. Lâm Trinh đáp xuống trước cửa phòng hắn, lặng lẽ đẩy cửa đi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, rón rén đi vào giường Dương Văn Bác.

Lâm Trinh thử Dương Vân Bác ngủ say hay không, nhỏ giọng gọi: "Này! Dương Văn Bác huynh ngủ rồi sao?"

Đột nhiên hắn mở bừng mắt, làm Lâm Trinh sợ hãi lùi về phía sau. Nàng che lại trái tim đập quá nhanh trong ngực, mẹ nó! Hù chết tỷ, thật đúng là ngủ không say a!

Kỳ thật thời điểm Lâm Trinh mở cửa, hắn đã tỉnh. Đối với người tập võ, một chút tiếng động cũng làm họ tỉnh giấc, đặc biệt võ công càng cao, ngũ quan càng nhạy bén.

Khóe mắt Dương Văn Bác run rẩy, còn tưởng rằng mật như vậy ban đêm dám xông vào phòng ngủ của hắn, thì ra là Lâm cô nương, nhưng mà cũng chỉ có cô mới dám can đảm làm như vậy.

Dương Văn Bác ngồi dậy bất đắc dĩ hỏi: "Lâm cô nương đã trễ thế này, còn tìm tại hạ có chuyện quan trong gì sao?"

Lâm Trinh bắt buộc bản thân bình tĩnh, thả nhiên đi tới phía sau Dương Văn Bác nói khẽ: "Có chuyện vô cùng quan trong muốn nói với huynh."

Dương Vắn Bác huynh cũng đừng trách ta, vốn muốn thừ dịp huynh ngủ say đem huynh giật điện choáng váng, nhưng bậy giờ huynh cũng đã tỉnh, thì đừng trách ta lừa gạt huynh.

"Hử? Chuyện quan trọng?" Biều cảm của Dương Văn Bác trở lên nghiêm túc.

Lâm Trinh đi tới gần nhẹ giọng nói: "Trước ta cho huynh xem cái này."

"Được." Dương Văn Bác gật đầu.

Sau đó Lâm Trinh từ trong lồng ngực lấy gậy điện choáng váng ra, mở ra chốt mở nhắm ngay về phía Dương Văn Bác: "Huynh xem."

"Đây là cái gì?" Dương Vắn Bác hỏi.

"Huyng sờ thử đi." Lâm Trinh không có trả lời Dương Văn Bác mà trực tiếp bảo hắn sờ.

Dương Văn Vác tò mò nhìn thoáng qua gậy điện choáng váng trên tay Lâm Trinh, sau đó duỗi tay đi qua sờ, vừa đụng tới đầu gậy diện choáng váng, nhất thời cảm thấy một luồng điện chuyền vào cơ thể hắn, tiếp theo đầu lại cảm nhận đến một trân đau đớn liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lâm Trinh yên lăng cất lại gậy điện choáng váng, nhìn Dương Văn Bác đã ngất đi lắc đầu thấp giọng nói: "Ai~ Sao huynh có thể không phòng bị ta như thế nha? Dù gì cũng phải đề phòng chút chứ, cũng không biết mấy bị Nhị thúc của huynh ám sát sao mà còn sống được."

Có lẽ Dương Văn Vác có thể bình an vộ sự lớn như thế này, không chỉ bởi vì võ công của hắn tốt mà còn bởi vì công lao của cha hắn đi!

"Hi vọng lần sau huynh đối với người khác phòng bị một chút!" Lâm Trinh nhẹ giọng nói xong trực tiếp khiêng Dương Văn Bác lên vai rồi nhảy ra ngoài cửa sổ bay đi, ra được bên ngoài thì dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.

》 》 》 》 》 》 》 》 》

Một ngày sau, ở trong một gian ghế lô khách sạn.

Lúc này Lâm Trinh đang ngời trên ghế nhìn chằm chằm vào Dương Văn Bác nằm trên giường, sau khi cô giật điện hôn mê Dương Văn Bác, trực tiếp bay tới một tiểu trấn, bời vì lúc đó đã quá muộn, quán trọ đều đóng cửa, cho nên chỉ có thể đợi đến hừng sáng mới tới quán trọ thuê một gian phòng, Ngủ được một lất thì ngòi đây đợi Dương Văn Bác tỉnh lại.

Một lát sau, Dương Văn Bác tỉnh lại, khi tỉnh lại cũng không có kích động giống như trong tưởng tượng của Lâm Trinh, chỉ là bình tĩnh nhìn cô. Cái loại ánh mắt nhìn cô này làm cô có chút chột dạ.

Hiện tại toàn thân Dương Văn Bác vô lực nằm trên giường là do Lâm Trinh hạ Nhuyễn Cốt Tán, Nhuyễn Cốt Tán này là cô vừa mới mua, uống vào trong vòng mấy canh giờ sau đem toàn thân như nhũn ra ngay cả một tia nội lực cũng không phát ra được.

Lâm Trinh thấy Dương Văn Bác đã tỉnh lại, đi đến bên giường ngồi xuống, mà Dương Văn Bác vẫn bình tĩnh nhìn cô, không nói không rằng, giống như là đang đợi Lân Trinh cho hắn một lời giái thích.

Lâm Trinh thở dài một hơi nói: "Thật ra ta cũng không muốn làm vậy, ai kêu huynh không chịu hợp tác chứ, hiện tại ta chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cực đoan thôi!"

Lúc này cuối cùng Dương Văn Bác cũng mở miệng: "Cô muốn là gì?"

"Thực ra cùng không có gì, ta chỉ muốn quần đùi của huynh mà thôi." Lâm Trinh nhíu mày nói.

Dương Văn Bác nghe Lâm Trinh nói xong trên mặt vặn vẹo, Lâm công nương làm hắn hôn mê chỉ vì một cái quần đùi? Chuyện kỳ ba bực này vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được."

Dương Văn Bắc dở khóc dở cười nói với Lâm Trinh: "Nếu cô muốn quần đùi có thể trực tiếp tới phòng tại hạ lấy, không cần thiết phải phức tạp làm người ta hiểu lần thế này."

Huynh nghĩ rằng ta không tưởng giống huynh nói sao! Cô cũng nghĩ len lén vào phòng hắn lấy quần đùi cho xong chuyện, những vấn đề là hẹ thống cho phép a! Khổ sở trong lòng cô có ai thấu đây?

Lầm Trinh sẽ không đêm lời nói thật trong lòng nói với Dương Văn Bác, cho chỉ có thể tiếp tục bịa: "Ta mới không muốn lén lút lấy trộm quần đùi của huynh, ta muốn tự tay huynh tặng cho ta."

Dương Văn Bác im lặng, xem ra Lâm cô nương thật sự có đam mê quái dị!

Lâm Trinh nhìn Dương Văn Bác không nói lời nào trong lòng nóng nảy, xem ra phải dùng tuyệt chiêu rồi, vì vậy Lâm Trinh bắt đầu cởi quần áo của Dương Văn Bác.

Dương Văn Bác thấy Lâm Trinh động thủ cởi quần áo của hắn thì hoảng sợ: "Lâm cô nương cô muốn làm gì?"

Lâm Trinh lộ ra nụ cười dâm tà nói: "Không làm gì, chỉ là đem cuần áo của huynh cởi hết ròi ném ra đường để cho dân chúng vây xem mà thôi."

Cái gì? Lúc này Dương Văn Bác thật sự sợ, nếu nàng thật sự làm như vậy mà nói, vậy hắn sau này còn có mặt mũi nào mà sống tiếp đây?

Vừa nghĩ đến đây Dương Văn Bác nóng nảy, hắn sử dụng khí lực toàn thân bắt lấy tay Lâm Trinh nói: "Lâm cô nương bình tĩnh một chút, cô muốn cái gì, tại hạ đều có thể cho cô."

Lâm Trinh dừng lại động tác cởi áo, có chút không tin hỏi: "Thật sự?"

"Đúng vậy, tạ hạ nói được làm được." Dương Văn Bác mạnh mẽ gật đầu.

"Ta đây muốn huynh tự mình cởi quần đùi cho ta, huynh có đồng ý hay không?" Lâm Trinh cười nói.

"Được, Lâm cô nương cô nói cái gì là cái đó, ta tuyệt đối đưa cho cô." Dương Văn Bác tiếp tục gật đầu nói.

"Tốt lắm, ta hiện tại muốn, huynh cởi quần đùi cho ta đi!" Lâm Trinh đứng lên nói.

"Cái gì? Này... chuyện này... Tại hạ hiện tại chỉ có một cái,cho cô, vậy..." Dương Văn Bác đỏ bừng cả mặt ấp a ấp úng nói.

"Ta biết huynh sẽ nói vậy mà, không cần thương lượng." Lâm Trinh kiên quyết nói.

Nếu hắn nói trở về sẽ cho cô, đến lúc đó hắn đổi ý thì làm sao bây giờ? Hơn nữa cô đã ra đây, thì sẽ không tính toán cùng hắn quay lại.

"Được, được, tại hạ cho cô, cô đừng cởi." Dương Văn Bác đỏ mặt vội vã nói.

"Tốt! Thế này mới ngoan! Huynh muốn tự mình cởi hay là muốn ta cởi giúp huynh." Lâm Trinh nói.

"...Tại hạ cởi cho cô nương." Dương Văn Bác quay mặt đi kỳ quái nói.

Lâm Trinh nhìn Dương Văn Bác bộ dáng thẹn thùng kỳ quái âm thầm cảm thấy buồn cười: "Tốt, ta đây xoay người không nhìn huynh, huynh hiện tại lập tức cởi cho ta đi."

Dương Vắn Bác tuy rằng trúng Nhuyễn Cốt Tán toàn thân vô lực, nhưng vẫn có thể cử động, chỉ là hơi cố sức mà thôi.

Qua không lâu, Dương Văn Bác dùng hết cả khí lực toàn thân mói đem quần đùi của mình cởi ra, lại dùng chăn che mình lại, sau đó đỏ mawth dùng loại thanh âm giống như muỗi kêu nói với Lâm Trinh đang đưa lưng về phía hắn nói: "Xong rồi."

Nếu không phải thính giác của Lâm Trinh bây giờ không thể tầm thường so sánh, khẳng định sẽ không nghe thấy thanh âm của Dương Văn Bác nói, cô xoay người đem quần đùi trong tay Dương Văn Bác cảm thán,nghĩ: Sớm biết đã dùng biện pháp này, cũng không cần phí nhiều thời gian như vậy, cô thật đúng là ngốc mà! Xem ra sau này làm nhiệm vụ đểu phải trực tiếp dùng bạo lực mói được.

Đặc biệt là chính nhân quân tử giống như Dương Văn Bác vậy, tuyệt đối phải làm hắn cảm nhận được xấu hổ muốn chết

Lâm Trinh vui vẻ tiêu sái đến bên cạnh Dương Văn Bác cầm lấy quần đùi trong tay hắn, đúng lúc này giọng nói lạnh như băng của hệ thống cũng vang lên.

【Nhiệm vụ chính đầu tiên hoàn thành, thưởng cho... một cái, phấn nhuyễn gân cốt một lọ, thuốc viên ẩn thân ba viên, vật phẩm đã ở trong ba lô, mời kiểm tra. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, kế tiếp mời kí chủ tiếp tục cố gắng.】

Lâm Trinh nghe xong cả trái tim bắt đầu thả lỏng, nhiệm vụ đơn giản như vậy bây giờ mới hoàn thành, thật sự là không dễ dàng mà! Cô ở trong lòng hỏi: "Hệ thống, nhiệm vụ đã hoàn thành, mi muốn lấy quần dùi à?"

【Không cần, kí chủ có thể giữ lại quần đùi là kỷ niện, cũng có thể trả lại cho mục tiêu nhiệm vụ. 】

Lâm Trinh: "... Hệ thống mẹ nó mi đang chơi ta à?"

【Tên của bổn hệ thống là Hệ thống chọc ngươi chơi. 】

Lâm Trinh yên lặng nuốn xuống ngụm máu nóng sắp phun ra, cuối cùng thì cô cũng hiểu được ý nghĩa chân chính cái tên của hệ thống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK