Chất rượu cay rát khiến cơ thể cô run lên một hồi, rồi những cơn đau trở lên âm ỉ, từng chút từng chút một. Cô vội vàng cầm chiếc điện thoại của mình lên nhắn tin cho Lý Bách Hàng, sau đó chịu đựng từng cơn đau. Mồ hôi đã lấm tấm từng hạt trải dài trên khuôn trán Mạc Cảnh Tường, Nhiếp Tinh Tinh chỉ nghĩ cô đang say rượu bèn viện cớ đưa đẩy cô đến cho lão Trần, chỉ có điều khi ông ấy chuẩn bị xuống tay với Mạc Cảnh Tường thì cánh cửa phòng bao bật mở, Lý Bách Hàng một thân sơ mi trắng nhìn thấy một màn trong căn phòng này liền hiểu ra vấn đề, cô ấy vậy mà lại một lần nữa uống rượu, cô ấy dám uống rượu, quả nhiên người phụ nữ này không bao giờ làm anh thất vọng bởi những lần liều lĩnh của mình.
Khuôn mặt cô đã tái nhợt, từng giọt mồ hôi lăn tăn trên trán chứng tỏ cô đang đối mặt với từng cơn đau. Lý Bách Hàng nhìn Nhiếp Tinh Tinh đang cầm chiếc điện thoại giở trò, bản thân anh cũng bắt đâu nổi giận, anh giật chiếc điện thoại trên tay Nhiếp Tinh Tinh đập vỡ, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay giám đốc trên đang đặt trên người Mạc Cảnh Tường ra sau đó nhẹ nhàng nói với ông ta, Mạc Cảnh Tường là người ông ta không thể động, nếu ông có hứng thú, nên dùng Nhiếp Tinh Tinh, chứ bộ chân gà khô này không thú vị đâu. Điều đó khiến giám đốc Trần nhớ ra điều gì đó, cô ta là Châu phu nhân, cơn giận dữ khiến ông ấy cuối cùng cũng nghĩ ra, liền đổ dồn mọi sự phát tiết của mình lên người Nhiếp Tinh Tinh.
- Con đàn bà ngu ngốc, vậy mà muốn lừa ông, vậy hôm nay ông sẽ cho mày biết như nào là nhục nhã.
Sau khi Lý Bách Hàng ôm Mạc Cảnh Tường dời khỏi lão Trần sơ khanh bắt đầu những trò chơi ô uế của mình, không ngại vui vẻ quay lại những cảnh đó rồi để lại tất cả cho Nhiếp Tinh Tinh.
Lý Bách Hàng nhìn khuôn mặt cô gái càng ngày càng tái nhợt, chỉ đành có thể ôm cô về nhà mình, nơi đó mới có đầy đủ các loại thuốc hỗ trợ nhất, nếu hiện tại đưa cô đến bệnh viện chắc chắn sẽ làm lộ ra bí mật mà cô đang muốn che dấu kia, mà bí mật đó, cô lại càng không muốn thêm một người nào đó biết.
Đưa một người phụ nữ về nhà đã là điều khiến Lý Bách Hàng khó xử, huống hồ cô gái này lại là người anh vừa muốn quan tâm, vừa không muốn quan tâm đến. Quan tâm vì cô ấy khác biệt, không thể quan tâm vì thân phận của cô quá chi là nhiều vấn đề bất cập. Đưa cô về đây mặc dù chỉ là để chữa bệnh, nhưng để nói ra cũng là vì cô mà che giấu.
Mạc Cảnh Tường vốn đã đau đến thấu xương tủy, chỉ là thiếu một quả thận thôi, nhưng đối với cô rượu giống như thuốc độc, không biết vài ba năm nữa, cô còn chịu được mấy cơn đau như này nữa. Huống hồ hiện tại đối với cô, mục tiêu rõ ràng, cô trong mơ cũng muốn bắt những tên đàn ông kia phải chịu sự trừng phạt.
Lý Bách Hàng tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau cùng thuốc an thần để cô dần chìm vào giấc ngủ. Để cô có thể quên đi được cơn đau của mình, cô ấy che giấu tất cả chịu đựng, cũng may cô quen được anh làm bác sỹ, những lúc này anh có thể giúp cô, vậy giả dụ như bạn cô không có ai có thể giúp, vậy cơn đau này cô sẽ chịu đựng như nào. Anh chỉ có thể nhìn khuôn mặt cô mà thở dài khổ sở.
Một đêm Nhiếp Tinh Tinh bị giày vò, cũng là một đêm Mạc Cảnh Tường mất tích, cô mất tích cùng Lý Bách Hàng điều này cũng là điều mà vô tình Nhiếp Tinh Tinh biết được, Châu Tuấn Dương vốn dĩ đã không thể hòa hợp cùng Mạc Cảnh Tường giống như lúc trước, giờ đây cô ta lại còn mất tích, người như cô ta, coi trọng danh dự đến vậy, vậy cô cũng muốn thử xem.
Nhiếp Tinh Tinh dùng một số tiền lớn đưa đoạn video bị lão Trần quay lại cảnh cô ta cùng lão ta ân ái, cắt bớt đi một chút, ghép mặt Mạc Cảnh Tường vào mặt mình, làm thành một video giả mạo sau đó lợi dụng lỗ hổng của lưới mạng, đăng lên trang chủ của công ty, video không dài chỉ vẻn vẹn gần bốn phút, nhưng đủ cái loại hình tư thế khác nhau. Nhiếp Tinh Tinh cũng muốn cô ta nói ra xem, rốt cuộc cô ta thừa nhận đó là mình, hay thừa nhận cô ta bắt ca hai tay với bạn của chồng mình.
Cho đến buổi chiều ngày hôm ấy, Mạc Cảnh Tường mới có đủ sức để đi làm, cô không còn tâm sức để quan tâm đến sự chỉ trỏ của mọi người trong công ty, chỉ mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc của mình làm nốt công việc còn dang dở. Nhưng quả nhiên nhà cư vi bất thiện, những đồng nghiệp bắt đầu lên mặt muốn dạy dỗ cô, tìm cô gây sự.
- Ây, Cảnh Tường đó là, tôi tưởng cô hôm nay mệt mỏi quá mà nghỉ làm, không ngờ vẫn còn mặt mũi để đến đây sao, quả nhiên, con gái nhà họ Mạc đều là người không tầm thường.
Mạc Cảnh Tường biết những người này đều không có ý gì tốt đẹp, muốn vờ đi như chưa nghe thấy gì, bỏ qua những sự bắt bẻ lại yên tâm làm việc tiếp, lúc này Lam Hữu Hữu từ ngoài bước vào cũng nhanh chóng lên tiếng bảo vệ cho cô, mấy người kia đều tỏ ý không phục, bọn họ vốn dĩ nghĩ Mạc Cảnh Tường cô là một đám nhà quê, bắc thang trèo cao lên mới được lên giường của Châu tổng, cuối cùng được cái danh Châu phu nhân, nhưng hôm nay có được tình huống này, thử xem Châu tổng còn lên tiếng bảo vệ cô ta nữa không?
Cả phòng hành chính lên tiếng ồn ào, vốn dĩ Châu Tuấn Dương vẫn yên lặng như khi anh biết chuyện đó có liên quan đến bản tin sáng nay anh liền từ tầng hai mươi năm đi xuống. Nhìn thấy khuôn mặt Mạc Cảnh Tường dường như không hề quan tâm đến những lời nói ngoài lề, cô hiện tại là mệt mỏi, công việc của cô có thể trì hoãn, nhưng tìm những người kia, cô nhất định tự làm, những người kia đều được chị gái viết trong nhật kí, nhưng một cuốn nhật ký làm sao có thể dùng để là bằng chứng, những lời nói của những người phụ này đối với cô làm sao có khoản công kích chứ.