Dư Uyển Uyển của kiếp trước trừ phim của Phương Dật Thần ra thì hoàn toàn không xem phim truyền hình nào. Nhưng cô vẫn có chút ấn tượng với “Nhà có một người già” này.
Thời đại này trong thành phố phần lớn đã có dây anten, ti vi của mỗi nhà đều có hơn chục kênh.
Phim truyền hình từ từ được thịnh hành… mặc dù còn chưa bằng trình độ tự chế quay video mạng như hậu thế.
Phim truyền hình có thể cung cấp cho người xem nhiều sự lựa chọn, cho nên khó tránh khỏi tình trạng tốt xấu lẫn lộn.
Cách nhiều năm sau, một bộ phim vẫn có thể khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, nhất định là một bộ phim kinh điển.
Đặc biệt diễn viên chính của bộ phim, vốn chẳng phải trai đẹp gái xinh được ưu ái, mà là một bà cô… lão sư Phùng Hồng Vĩ.
Lão sư Phùng là một lão hí cốt[1] danh xứng với thực, trước kia là diễn viên kịch nói. Bà cần cù chăm chỉ biểu diễn trên sân khấu kịch nói mấy chục năm, sau đó mới bắt đầu đảm nhiệm vai bà nội, bà ngoại, mẹ, mẹ chồng không mấy quan trọng trong phim truyền hình, nhưng lại là vai diễn thu hút được sự chú ý của rất nhiều người…
[1] Lão hí cốt là tiếng địa phương Hồng Kông, để chỉ diễn viên có tuổi nghề lâu năm, diễn rất giống thật, có nhiều kinh nghiệm, diễn rất nhập vai, có danh vọng cao, giống như Hoắc Kiến Hoa chẳng hạn, kiểu từng có giải thưởng danh vọng nữa ấy.
Lão sư Phùng quay rất nhiều phim, có rất nhiều khán giả xem. Cộng thêm ánh mắt chọn phim của lão sư Phùng rất tốt.
Về sau, có rất nhiều khán giả xem ti vi vì một bà cô mà chọn xem một bộ phim dài tập.
“Nhà có một người già” là bộ phim kể về bà Trương ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn sáu đứa bé.
Chị cả Trương Đại Anh đi theo trào lưu phát triển xã hội, lúc mười mấy tuổi dựa vào mua bán trang phục mà lập nghiệp… Từ từ làm ăn phát đạt, đến hơn ba mươi tuổi, Trương Đại Anh đã trở thành trụ cột trong nhà, nữ doanh nhân nổi tiếng trong xã hội.
Chỉ là… Đại Anh sắp bốn mươi rồi nhưng vẫn chưa có đối tượng, thường xuyên bị hàng xóm nói là chủ nghĩa phương Tây. Bà Trương lại hết cách với cô con gái lớn chưa chồng này.
Đại Anh bận rộn mấy tháng mới về thăm bà cụ một lần… Trong đám em gái em dâu, Đại Anh đối xử tốt nhất với cô em gái Tiểu Lục nhỏ hơn mình mười mấy tuổi…
Nhị Anh là cậu trai đầu tiên trong nhà, trước kia đi bộ đội, kiểm tra quân sự, cưới con gái của lãnh đạo già, vẫn luôn sống trong đơn vị, hiếm khi về nhà một lần. Bà cụ ngay cả con trai của Nhị Anh cũng sắp nhận không ra, muốn gặp cháu trai cũng thật sự không có cách nào.
Mâu thuẫn giữa Nhị Anh và Đại Anh mọi người đều biết, gần như đến mức không nhìn mặt nhau.
Tam Anh và Tứ Anh là chị em tốt tuổi xấp xĩ nhau.
Tam Anh cướp đoạt người theo đuổi Tứ Anh, gả cho Trần Vi Dân thư ký chính phủ hiền lành thật thà. Không bao lâu thì Tứ Anh đến nông thôn ở.
Tam Anh luôn chỉ tay năm ngón ở trước mặt Tứ Anh, tỏ vẻ cuộc sống của mình tốt cỡ nào.
Tứ Anh cảm thấy gả cho đàn ông thôn quê đối xử thật lòng thật dạ với mình cũng không tồi, nhưng lại nghèo đến bực mình.
Vì để cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt trong nhà, Tứ Anh tìm Đại Anh mượn một khoản tiền, dự định làm dưa muối bằng nước tương buôn bán. Đại Anh không chỉ cho mượn, mà còn giúp đỡ đủ thứ cho Tứ Anh, điều kiện gia đình của Tứ Anh dần khá lên.
Tam Anh lại ồn ào lên, tìm Đại Anh đòi tiền kinh doanh, còn nói mình biết bí mật của Đại Anh.
Đại Anh bị Tam Anh chọc tức, cô muốn nói thì cứ việc nói, sau này đừng có nhận là em gái tôi.
Tam Anh hoàn toàn sững sốt, cô ta biết chị cả của mình lợi hại cỡ nào, sau cùng vẫn không dám nói ra ngoài.
Ngũ Anh là bé trai nhỏ nhất trong nhà, trưởng thành trong sự cưng chiều của các anh chị. Chỉ có Lục Anh, đứa bé này nhận lấy đủ sự lạnh nhạt của ba mẹ mình.
Cộng thêm Lục Anh chưa tới một tuổi thì ba qua đời, Ngũ Anh cảm thấy vì có Lục Anh mà ba mới như vậy.
Ngũ Anh lớn hơn Lục Anh sáu tuổi, nhưng lại luôn bắt nạt Lục Anh. Vì vậy bà cụ đánh Ngũ Anh, mong bé trai này có thể sớm trưởng thành.
Ngũ Anh từ từ bắt đầu hiểu chuyện dưới gậy gộc của bà cụ, thành sinh viên đại học duy nhất trong nhà. Chỉ là còn chưa tốt nghiệp đại học, Ngũ Anh đã dẫn một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh về nhà. Cậu nói với người trong nhà, cậu muốn cưới Lynda, sinh một cháu trái giống búp bê cho bà cụ, muốn đi Mỹ cùng Lynda… khiến bà cụ giận đến mức ngã ngửa…
Lục Anh là bé gái bà cụ thích nhất, là một áo khoác bông, là thịt trong tim. So với nhóc con Ngũ Anh, bà cụ cực kỳ yêu thương Lục Anh. Lục Anh cũng rất không chịu thua kém, học giỏi, rất hiểu chuyện. Nhìn thấy Ngũ Anh chơi đùa như vậy, Lục Anh quyết định sau này mình sẽ chăm sóc cho mẹ.
Chỉ là dường như trên người Lục Anh có một bí mật lớn. Vì bí mật lớn này, quan hệ của Đại Anh, Nhị Anh, Tam Anh trở nên lạnh nhạt như người xa lạ.
Vai diễn Dư Uyển Uyển casting là Lục Anh, một nữ sinh trung học dường như thường xuyên xuất hiện trong cuộc tụ họp gia đình, nhưng thực tế không có nhiều phân diễn một mình, trên người mang theo một sự hấp dẫn. Đây có lẽ lại được coi là diễn xuất vốn có rồi.
Ngày casting, mặc dù là ở trong thành phố nhưng Khâu Vân Vân vẫn thả công việc trong tay xuống, đi cùng với cô. Khâu Vân Vân sợ con gái nhà bà bị lừa, chịu thiệt thòi.
Đến chỗ casting thì đã có năm sáu cô gái đứng bên ngoài chờ. Dư Uyển Uyển không nhìn thấy anh Bảo đâu.
Đợi đến khi Dư Uyển Uyển đi vào phòng, trừ đạo diễn Tằng Lâm ra, lão sư Phùng đóng vai bà cụ cũng ở đây.
Lúc này lão sư Phùng chỉ mới hơn năm mươi tuổi, mặc quần tay đen áo sơ mi trắng bình thường, chân mang đôi giày vải thêu thủ công, rất giống bà cụ hàng xóm bình thường.
“Dư Uyển Uyển đúng không? Anh đã xem “Lạc Đường” rồi, em diễn không tệ, chỉ là bộ phim này khác với phim văn nghệ.” Tằng Lâm ngẩng đầu nhìn Dư Uyển Uyển, ít nhất dáng vẻ vẫn rất phù hợp.
Mặc dù anh Bảo của bọn họ không cảm thấy Dư Uyển Uyển có kỹ thuật diễn xuất, nhưng Tằng Lâm xem “Lạc Đường” lại cảm thấy Dư Uyển Uyển có chút thiên phú. “Khoan nãy nói đến những thứ khác, giờ em diễn thử một cảnh trước xem sao?”
Tằng Lâm đưa một tờ kịch bản cho Dư Uyển Uyển… Là cảnh Lục Anh và Ngũ Anh cãi nhau, trách mắng Ngũ Anh không hiếu thuận, còn chọc tức mẹ…
Không có ai diễn tay đôi với Dư Uyển Uyển, cô phải tự mình đọc lời thoại với không khí.
Dư Uyển Uyển cảm thấy cực kỳ may mắn, kiếp trước cô từng cùng Phương Dật Thần học một khóa diễn xuất.
Sau khi Phương Dật Thần có chút danh tiếng, vì muốn đột phá nên đã tốn rất nhiều tiền mời đủ loại thầy cô chuyên nghiệp về nhà dạy cho anh ta một khóa.
Dư Uyển Uyển ngồi ở một bên dự thính, cố gắng nhớ kỹ, nhiều lần suy nghĩ… Khi đó cô chỉ muốn học cùng Phương Dật Thần, có thể đuổi theo bước chân của anh ta… Vì thế tốn không ít tâm tư… Không ngờ kết quả lại thành như vậy.
Cho tới bây giờ, dường như mỗi một bước đi, những thứ đã từng cố gắng kia đều sáng ánh sáng yếu ớt lập lòe ở trong cuộc đời của cô… Khiến con đường của cô càng thuận lợi hơn.
Tằng Lâm nhìn diễn xuất của Dư Uyển Uyển, cảm thấy thật sự không có gì để nói. Không phải là Dư Uyển Uyển diễn tệ, mà trên thực tế, cô diễn rất tự nhiên, nhưng lại bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Có lẽ cho dù để cô ấy vào trong ống kính cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy có gì xuất sắc. Đương nhiên điều này cũng không chứng minh diễn xuất của Dư Uyển Uyển không tốt.
Chỉ là có diễn viên cho dù diễn bất kỳ vai nào cũng sẽ dào dạt cảm xúc, từng cử động từng tiếng nói đều dùng hết toàn lực… Vừa tiến vào ống kính sẽ khiến người xem tập trung ánh mắt lên người bọn họ…
Còn diễn xuất của Dư Uyển Uyển thì quá bình thường, quá vô vị so với những diễn viên đó… Tựa như cô chính là Lục Anh, chỉ là Lục Anh… Người khác nói cô không phải cũng không có khả năng, Lục Anh nên làm gì thì cô làm cái đó, Lục Anh ở trong cuộc sống bình thường…
Cách diễn của Dư Uyển Uyển ở trong mắt đám người Trang Hiểu Bân chính là diễn xuất vốn có chứ chưa nói tới xuất sắc.
Đạo diễn Tằng Lâm có khá nhiều kiến thức, anh biết kiểu diễn viên như Dư Uyển Uyển chỉ diễn vai diễn được chỉ định.
Bạn muốn cô ấy diễn cái gì cũng sẽ làm chơi ăn thật[1], những người này muốn nổi tiếng thì rất khó.
[2] Làm chơi ăn thật: ít nỗ lực, hiệu quả lớn. Nghĩa là chỉ có một nửa nỗ lực, và nhận được gấp đôi hiệu quả: không cần tốn công tốn sức mà vẫn đạt được mục đích.
Rõ ràng dáng vẻ không tệ, rất chói mắt, nhưng nếu diễn thì sao Dư Uyển Uyển lại cứng rắn mai một chính mình…
Lão sư Phùng lại đột nhiên mở miệng nói: “Cháu gái, cháu diễn cảnh này xem.”