Sau khi “casting” thì biến thành ngồi uống trà.
Lúc cô gái mặc sườn xám màu lam tiến vào biểu diễn trà nghệ cho bọn họ xem, Dư Uyển Uyển hoàn toàn bị hấp dẫn. Cô như Elise đột nhiên tiến vào một thế giới khác. Mà trong thế giới đó, có nhiều thứ khiến cô hồn khiên mộng nhiễu[1], tâm trí đều hướng về đó.
[1] Hồn khiên mộng nhiễu: vô cùng tưởng niệm, vô cùng nhớ nhung
Có lẽ trong khoảnh khắc cầm lấy chén trà kia, Dư Uyển Uyển mới tỉnh táo lại. Có chút ngại ngùng nhìn Hứa Cẩm Nghi.
Đạo diễn Hứa không để ý đến vẻ hoảng hốt của cô, ngược lại nhìn về phía Cố Lượng, “Diễn xuất của cô bé rất tốt. Lăng Điệp từng tán gẫu với tôi. Hiện tại diễn viên trẻ tuổi biết diễn không nhiều lắm.”
Cô được khen sao? Dư Uyển Uyển hơi có vẻ khẩn trương. Lại nghe thấy đạo diễn Hứa nói tiếp: “Chỉ là, tính cách của cô ấy hình như có chút nhút nhát.”
Cố Lượng cười nhìn đạo diễn Hứa, “Lúc em ấy diễn, dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với ngày thường!”
“Thật sao?” Đạo diễn Hứa nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Dư Uyển Uyển, “Khóc cho tôi xem thử. Người trong lòng cháu, không thích cháu!” Tốc độ nói của đạo diễn Hứa rất từ tốn. Chỉ là mang theo vẻ bá đạo không thể làm trái.
Dư Uyển Uyển ngơ ngác nhìn đạo diễn Hứa. Đạo diễn Hứa vừa rồi còn còn rất ôn tồn lại đột nhiên trở nên linh hoạt. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên trầm xuống. Đạo diễn Hứa rất rõ ràng bày tỏ, đây là một cuộc thi.
Lại nhìn Cố Lượng một cái, anh họ không hề thay đổi cảm xúc nhìn cô. Rốt cục, cô phải một thân một mình bắt đầu chiến đấu rồi.
Đây là đề thi kiểu gì vậy? Khóc bất chợt? Dư Uyển Uyển cúi đầu, lấy tay sờ sờ mặt của mình.
Người yêu không thích bạn?… Là người trong cuộc, sẽ khó chịu đến mức muốn khóc cũng khóc không được.
Không phải là Dư Uyển Uyển diễn không được. Đã từng có tiền bối nói với cô, là diễn hay là đang đào bới vết sẹo. Những lời này, cô đã sắp quên mất. Gần đây cô quá suôn sẻ, diễn hài kịch quá vui vẻ. Cô đã quên mất chuyện này.
Khóc, đương nhiên cô có thể diễn. Quan trọng là, cô đã sớm quên đi chuyện của kiếp trước. Kiếp này, cô đã nhận được hạnh phúc. Cô không muốn nhớ đến Dư Uyển Uyển đáng thương ở kiếp trước, càng không muốn nhớ đến Phương Dật Thần đã biến thành người qua đường.
Trong thoáng chốc, Giang Tinh Thần như biến thành Phương Dật Thần, cái khuôn mặt ngớ ngẩn kia không còn cưng chiều mỉm cười với cô nữa. Anh đã không còn nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, không còn ở sát bên cạnh cô, mà là đứng rất xa nhìn cô, “Xin lỗi, tôi không thích cậu!”
Trong phút chốc, mặt của Giang Tinh Thần và mặt của Phương Dật Thần chồng lên nhau. Bọn họ nói với cô những lời lạnh lùng cay nghiệt tổn thương người khác.
Nước mắt trong mắt Dư Uyển Uyển rốt cuộc như không khống chế được mà chảy xuống. Không khỏi bật thốt ra những lời từ trong đáy lòng, “Không, còn lâu tôi mới để cậu thích người khác!”
Kiếp trước, cô im lặng lùi về sau, khiến cho cuộc sống mình chật vật không chịu nổi.
Kiếp này, Dư Uyển Uyển tuyệt đối không thể lùi về sau, hoặc tùy tiện buông tay. Có lẽ, cô thật sự thay đổi. Kiếp trước, cô hoàn toàn phụ thuộc vào một người đàn ông, cho nên tự ti, yếu đuối, không có sức lực.
Kiếp này, tất cả cô đều dựa vào chính mình, một bộ phim cô có thể kiếm được 100 vạn. Cho nên cô mới có thể lấy hết dũng khí, như một chiến sĩ bảo vệ thứ thuộc về mình. Cho dù là đàn ông, hay là tình yêu!
Cố tình, Dư Uyển Uyển đáng thương kia lại không nhận thua, đúng lúc chính là Thư Liễu mà đạo diễn Hứa cần.
Đạo diễn Hứa đưa khăn giấy cho Dư Uyển Uyển. “Được rồi, đừng dấn vào quá sâu. Bạn trai của cháu vẫn rất thích cháu. Xem chừng (bị dáng vẻ ngốc nghếch của cháu huyên náo xoay vòng vòng) sẽ không thay lòng đổi dạ.” Đạo diễn Hứa thật sự chỉ cảm thấy đẳng cấp, sở thích của Dư Uyển Uyển hiếm lạ mà thôi. Nào có ngôi sao nữ không tự chủ như vậy, còn muốn được cầu hôn ở trên đường, còn muốn đến khu vui chơi ngồi đu quay hẹn hò? Hiện tại không biết những đứa trẻ này từ sáng đến tối nghĩ cái gì nữa?
Được rồi, như Cố Lượng nói, có lẽ diễn xuất của Dư Uyển Uyển khác với tính cách của bản thân.
Casting coi như qua. Chuyện còn lại chính là anh họ Cố Lượng nói chuyện giúp Dư Uyển Uyển. Còn Dư Uyển Uyển vẫn chưa lấy lại tinh thần. Người đẹp ở bên cạnh vẫn luôn cực kỳ an tĩnh lại đột nhiên mở miệng nói với Dư Uyển Uyển.
“Cái váy em đang mặc là của mẹ em tự tay may cho em à?” Người đẹp cực kỳ tò mò nhìn Dư Uyển Uyển.
“Dạ.” Cả người Dư Uyển Uyển giống như một bước lên mây. Sao người đẹp đột nhiên bắt chuyện với cô thế? Vừa rồi thậm chí đạo diễn Hứa còn không giới thiệu bọn họ với nhau đấy?
“Chị có nghe người ta nói. Mẹ của em may lễ phục truyền thống rất đẹp. Nói là tay nghề gia truyền.” Giọng nói của người đẹp rất dịu dàng, nghe không ra được bất kỳ tâm tình nào.
“Dạ, là bà cố ngoại dạy cho mẹ em làm. Nếu chị cảm thấy hứng thú, có thể đến quán của mẹ em xem thử.” Dư Uyển Uyển nói xong thì lấy danh thiếp của cửa hàng Khâu Vân Vân ra. Sau khi cô biết mình nổi tiếng thì bắt đầu mang theo danh thiếp bên người.
Mặc dù Khâu Vân Vân hoàn toàn không cần cô giới thiệu công việc, thì đã vô cùng bận rộn rồi. Về sau bà và Khâu Nhân Nhân thuê thêm một thợ cả, hai thợ may trung đẳng, mấy học viên, đơn đặt hàng vẫn đẩy đến mấy tháng sau. Dư Uyển Uyển lại cảm thấy tốt nhất vẫn nên giúp mẹ quảng cáo cửa tiệm. Không phải ngôi sao đều làm đại diện thương hiệu sao? Coi như cô làm đại diện thương hiệu cho nhà mình trước đi?
Người đẹp cầm danh thiếp in hình hoa lan qua. Cực kỳ dịu dàng nhìn Dư Uyển Uyển. Sau đó lại nhìn Cố Lượng một cái, thuận miệng nói:
“Anh ấy là em họ của em sao?”
“Vâng.”
“Hai anh em rất thân thiết à?”
“Trong nhà đều là con một, từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên thân như anh em ruột vậy!” Tình cảm phải đến từ hai bên, cho dù một người có ra sức thế nào, nhưng đối phương không đáp lại thì cũng trở nên lạnh nhạt.
Cố Lượng đột nhiên vươn tay ra sờ sờ đầu của cô. Dư Uyển Uyển có chút tức giận trừng mắt nhìn Cố Lượng một cái. Dùng ánh mắt truyền đạt thông tin, dám phá kiểu tóc của em? Tuyệt đối không thể chấp nhận.
Vẻ mặt Cố Lượng lại thờ ơ, giống như chuyện xấu vừa rồi không phải do anh làm vậy.
Người đẹp nhìn hai anh em trêu ghẹo nhau không khỏi nở nụ cười, “Xem ra tình cảm rất tốt.”
Đạo diễn Hứa Cẩm Nghi như không mấy để tâm, “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó điều chỉnh thời gian, quay Thư Liễu trước.”
“Vậy thì làm phiền đạo diễn Hứa săn sóc rồi. Em họ của tôi vẫn còn quá trẻ.” Cố Lượng cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Dư Uyển Uyển, giống như người lớn nhìn trẻ con vậy.
Đạo diễn Hứa và người đẹp đồng thời vui vẻ.
Thật ra Dư Uyển Uyển như vậy cũng rất tốt. Khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ mềm mại, còn mang theo chút vẻ ngây thơ hồn nhiên. Cô có đôi mắt rất đẹp, sạch sẽ trong suốt như hồ sâu tĩnh mịch. Rất nhiều chuyện cô hiểu nhưng lại ra vẻ khờ khạo.
Một đứa bé như vậy, ở trước mặt người thân quen thì rất thích làm ra chuyện trẻ con, nói chuyện cũng thẳng thắn. Ở trước mặt người không quen, phần lớn thời gian cô rất yên tĩnh, im lìm, ít nói.
Cuộc sống vốn chính là như vậy. Người không quan tâm bạn, dù bạn giả bộ đáng yêu thế nào, bọn họ đều sẽ cảm thấy chán ghét bạn. Người quan tâm đến bạn, lại sẽ cảm thấy bọn họ càng yêu thương bạn, quan tâm bạn.
Hôm nay cũng vậy, dù vô tình hay cố ý Cố Lượng đều lộ ra vẻ mặt dạy bảo cô. Mà cô cũng rất tin tưởng phối hợp với anh.
Bởi vì ở trước mặt anh họ, cô mới nói nhiều hơn, thậm chí là làm nũng, thoả thích hưởng thụ yêu thương của người thân. Ở trong độ tuổi trẻ trung và xinh đẹp này, mặc sức làm cô một gái hạnh phúc là tốt rồi.
Mà không phải giống như những cô gái ở trong giới kia, mới mười mấy tuổi đã ăn mặc trưởng thành sexy, tựa như một đóa hoa nở rộ sớm. Vì sự nghiệp mà không tiếc rẻ hi sinh mọi, kể cả lòng tự trọng, thân thể, cùng ranh giới cuối cùng của luân lý.
Thoáng cái qua ba mươi tuổi, bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ trùng tu nhan sắc, liều mạng giữ lấy cái đuôi thanh xuân, chỉ sợ bị ghét bỏ, bị lãng quên, bị ném đi.
Dư Uyển Uyển ở trước mặt này, không thể không nói, chẳng hiểu sao lại khơi gợi rất nhiều tình cảm thiếu nữ cho Hứa Cẩm Nghi. Lúc bà còn trẻ, cả giới này vẫn chưa táo bạo như hiện giờ. Muốn quay một bộ phim lớn kinh điển phải tốn rất nhiều năm.
Khi đó diễn viên cũng được, nhân viên trong đoàn làm phim cũng thế, mọi người chung đụng với nhau thời gian dài càng giống người nhà hơn. Còn hiện tại, diễn viên đấu đá lẫn nhau, muốn giẫm lên người khác để thượng vị.
Sau khi trò chuyện, Hứa Cẩm Nghi cảm thấy Dư Uyển Uyển rất thích hợp vai Thư Liễu. Nói không chừng Thư Liễu của Dư Uyển Uyển sẽ mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho khán giả.
Thẳng thắn mà nói, thật ra Thư Liễu là nhân vật Hứa Cẩm Nghi thích nhất trong phim. Cho nên, về mặt chọn vai, đạo diễn Hứa suy nghĩ rất nhiều.
Mấy tháng trước, lúc bà nhìn thấy Dư Uyển Uyển đi thảm bỏ, thì bắt đầu chú ý đến diễn viên trẻ tuổi này.
Sau đó, Dư Uyển Uyển quay “Gia đình mới” thì nổi tiếng, rồi lại dính vào scandal. Đạo diễn Hứa vẫn luôn chú ý dến cô. Chỉ là, không ngờ những diễn viên có tiếng từng hợp tác với cô đều bằng lòng đứng ra nói chuyện giúp cô.
Sau khi tán gẫu với Lăng Điệp, Hứa Cẩm Nghi càng muốn Dư Uyển Uyển đến casting. Lần casting này coi như hoàn hảo. Cố Lượng và đạo diễn Hứa nói chuyện riêng để bàn bạc kỹ càng hơn.
Dư Uyển Uyển đi cùng người đẹp đến một căn phòng khác chờ bọn họ. Chỉ là không ngờ, vào trong phòng, người đẹp lại ngồi xuống cùng cô, còn tự mình pha trà cho cô uống. Dư Uyển Uyển có chút khiếp sợ trong vui mừng.
“Chị không cần bồi cùng em đâu!”
“Không sao, dù sao chị cũng không có chuyện gì khác để làm. Chi bằng bây giờ nhìn ngôi sao lớn một chút!” Người đẹp cười nhìn Dư Uyển Uyển. Dư Uyển Uyển bị người khác nói thẳng trước mặt như vậy không khỏi có chút xấu hổ.
Dáng vẻ cô ấy cầm bình trà rất đẹp, cho dù không mặc sườn xám cũng vậy. Ngay cả Dư Uyển Uyển là nữ cũng thấy tim đập rộn ràng.
Dư Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới, ngày thường lúc ở nhà, nếu Khâu Vân Vân có thời giản cũng sẽ pha trà đạo uống. Không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy dáng dấp của người đẹp có hơi giống Khâu Vân Vân.
Dư Uyển Uyển suy nghĩ miên man, người đẹp lại nói: “Trong nhà còn có ai?” Là câu hỏi rất bình thường.
“Còn có ba mẹ.”
“Trưởng bối thì sao?”
“Đều đã qua đời. Họ hàng thì chỉ có nhà dì thôi.” Về phần ông nuôi và mẹ nuôi có tình cảm rất tốt Dư Uyển Uyển không muốn nói với người khác. Dù sao cũng là chuyện nhà mình.
“Mặc dù người thân ít nhưng vẫn không tệ.” Người đẹp nhìn cô một cái, rất nhanh dời ánh mắt lên trà cụ.
“Chị sinh ra ở New Zealand, ly hôn năm ngoái. Ở bên kia chẳng còn thân thích nào. Chị nghĩ không bằng trở về tổ quốc của ba xem thế nào. Vừa đến nơi này, nhìn thấy cửa tiệm này thì rất thích, dứt khoát mua lại, mở tiệm trà. Đúng lúc chị cũng quen biết với mấy người bạn, tất cả đều rất thuận lợi. Bố ở trong nước vẫn có một vài người thân, chỉ là sợ bọn họ đều không biết đến sự tồn tại của chị. Cho tới bây giờ, chị không biết là có nên tùy tiện chạy đi nhận người thân, hay là coi như không có người thân?”
“…” Dư Uyển Uyển im lặng nhìn người đẹp. Chuyện này… cô nên nói thế nào đây?
Người nước Hoa coi trọng huyết thống, hơn nữa rất hiếu khách. Chị mau đi đi, biết đâu chừng nhận được người thân tốt thì sao? Không lẽ chị không xem trong ti vi, thường xuyên có Hoa kiều về nước thăm người thân sao? Tất cả mọi người đều rất hoan nghênh đấy?
Cuối cùng, Dư Uyển Uyển đành phải trầm ngâm nói: “Người thân huyết mạch tương liên, không phải là thứ mà thời gian và không gian có thể ngăn cản.”
“Thật sao?” Người đẹp nhìn cô nở nụ cười.
“Hẳn là vậy!” Dư Uyển Uyển rất lúng túng cười một cái. Chị gái xinh đẹp như vậy, sao lại ly hôn chứ? Thật sự khiến người ta nghĩ không ra mà.
Đúng lúc này, Giang Tinh Thần đến. Thật ra trước khi Dư Uyển Uyển đến đã nhắn tin cho Giang Tinh Thần rồi. Bên này nói chuyện xong, Giang Tinh Thần lập tức tới đón cô, hai người muốn nhân lúc có thời gian rảnh đi hẹn hò.
Lúc Giang Tinh Thần tới, trong tay còn cầm theo một cái túi lớn. Người đẹp thấy thế bèn cười nói với Dư Uyển Uyển: “Em đi theo chị! Chị dẫn em tìm chỗ thay quần áo. Làm ngôi sao thật đúng là vất vả mà!”
“Cũng không phiền toái như vậy đâu.” Dư Uyển Uyển cười khúc khích, cầm cái túi đi theo cô ấy. Cho tới bây giờ vẫn không biết cô ấy tên gì, cuối cùng đành phải gọi chị.
Kết quả, Dư Uyển Uyển vừa gọi như vậy, người đẹp nở nụ cười, “Hiện tại chị 34 tuổi rồi, em nên gọi là dì.”
“…” 34 tuổi, gạt người à? Trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, rõ ràng giống 24, 25 hơn ấy?
Đợi đến lúc Dư Uyển Uyển cởi sườn xám kiểu cải tiến, thay bộ đồ thể thao. Búi mái tóc dài thành búi tròn, luồn qua sau mũi lưỡi trai. Lập tức từ tiểu mỹ nữ cổ điển thành nữ sinh khoa thể thao.
Thậm chí Dư Uyển Uyển còn đeo một túi to, mang mắt kính lớn. Tạo hình này quả nhiên không ai có thể nhận ra cô.
Người đẹp tự xưng là dì kinh ngạc nhìn cô, “Nếu mẹ em trông thấy em ăn mặc như vậy, nhất định sẽ cực kỳ không thích nhỉ?” Tuổi trẻ mà!
“Mẹ của em hiểu công việc của em. Hì hì.” Dư Uyển Uyển cười khúc khích. Người đẹp này thật sự khiến cô cảm thấy rất kỳ quái.
Đợi đến lúc xong xuôi hết, Dư Uyển Uyển chạy tới đứng bên cạnh bạn trai cũng mặc đồ giống, là đồ đôi cả, đến tóc cũng nhuộm màu hạt dẻ y chang.
Hết cách rồi, Giang Tinh Thần vì tự trách bản thân làm hại Dư Uyển Uyển bị nhận ra, cho nên bắt đầu quyết định ăn mặc giống cô. Chỉ là, như vậy sẽ càng khiến người ta chú ý hơn đúng không?
Sau khi Hứa Cẩm Nghi và Cố Lượng nói chuyện xong, đúng lúc trông thấy Dư Uyển Uyển phiên bản đẹp trai, hai mắt không khỏi lại sáng lên.
Cho nên nói, Dư Uyển Uyển đóng vai Thư Liễu thật sự thích hợp. Dư Uyển Uyển cũng có thể cực kỳ đẹp trai.