Bình Phàm Thượng Nhân nói :
- Này oa nhi! Ngươi hãy mau tìm cách đi nhanh khỏi tiểu đảo này đi, trong vòng nửa thời trường, càng xa càng tốt.
Tân Tiệp vẫn cúi đầu mê mải.
Bình Phàm Thượng Nhân thấy thiếu niên vẫn chăm chú vẽ những gì lên mặt đất không nghe mình nói, bụng lấy làm kỳ quái. Nhưng chợt nghĩ lại mình đã bị giam trong thạch thất suốt mười năm còn chưa ra được thì làm sao Tân Tiệp trong nửa canh giờ có thể ra khỏi đây, ông chợt cười thầm mình quá hồ đồ. Nhưng Bình Phàm Thượng Nhân vẫn đến bên Tân Tiệp, tò mò cúi xuống xem chàng đang chơi trò gì.
Chỉ thấy Tân Tiệp dùng một khúc cây vẽ chằng chịt lên mặt đất những đường không theo quy tắc gì, ít ra phải tới mười mấy đường nhìn rối cả mắt.
Bình Phàm Thượng Nhân tuy chẳng hiểu cơ sự thế nào nhưng do hiếu kỳ mà cúi xuống chăm chú xem, bộ râu dài cọ vào cổ Tân Tiệp mà chàng vẫn không hay biết.
Đột nhiên chàng “à” lên một tiếng, dùng chân xóa đi toàn bộ hình vẽ, đôi mày nhíu chặt, trán nhăn lại như nỗ lực cố nhớ lại điều gì.
Bất chợt Bình Phàm Thượng Nhân cũng bị cuốn hút vào trò chơi ú tim đó.
Ông ta vốn đã có chủ định. Chỉ cần phí mất sáu mươi năm công lực để hủy đi cột đá lớn và cao nhất chính giữa đảo tất cả hòn đảo sẽ chìm xuống biển, đó là phương pháp duy nhất để không chịu nhận thua Huệ đại sư.
Hậu quả của việc đó thế nào, trước đây Bình Phàm Thượng Nhân không cần nghĩ đến. Nhưng tình cảnh bây giờ lại khác. Càng lúc ông càng có cảm tình với thiếu niên kỳ dị này, bởi thế không khỏi suy nghĩ. Nếu hủy hòn đảo làm nó chìm sâu xuống biển, tất thiếu niên không thể thoát chết.
Bình Phàm Thượng Nhân nghĩ thầm :
- “Dù ta đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên là võ lâm chí tôn, nhưng không có quyền cướp đi một tính mạng. Nhưng chẳng lẽ đành phải chấp nhận chịu thua lão ni bà kia?”
Nếu ở địa vị người khác thì bất cứ ai cũng suy tính xem có đủ khả năng hủy mỏm đá mấy vạn cân kia hay không, nhưng với Bình Phàm Thượng Nhân thì trái lại chỉ nghĩ xem mình có nên động thủ hay không?
Bình Phàm Thượng Nhân nghi hoặc nhìn Tân Tiệp chìm sâu trong tâm tưởng.
Thời gian thấm thoát qua nhanh.
Bình Phàm Thượng Nhân lại ngước mặt nhìn trời. Còn chừng một khắc nữa, vừa đủ thời gian để hủy mỏm đá.
Mâu thuẫn trong lòng ông ta mỗi lúc một xung khắc nhau quyết liệt hơn.
“Mạng người hay sự hiếu thắng? Lẽ nào đành chấp nhận thua cuộc, để lão ni bà kia lu loa trên giang hồ?”
Chòm râu bạc trắng đã nhuốm vàng của lão hòa thượng dựng ngược lên.
Bình Phàm Thượng Nhân vung chưởng lên, nhưng không nhằm vào mõm đá cao mà đánh vào một khối đá chếch bên cạnh.
“Rầm”!
Khối nham thạch vỡ tan thành muôn mảnh bay tung tóe.
Tân Tiệp như không nhận thấy gì, vẫn chăm chú vẽ lên nền đất.
Bình Phàm Thượng Nhân nghĩ rằng phát ra một chưởng như vậy sẽ làm Tân Tiệp kinh hoảng, thế nhưng thấy chàng vẫn mê mải như vậy lão kinh ngạc đến gần xem.
Bấy giờ trên mặt đất không chỉ mười mấy đường mà có tới cả trăm nét vẽ, không còn phân biệt được đường nào nữa.
Đột nhiên Tân Tiệp dùng cành cây vạch một đường sâu xuống mặt đất cứng sâu tới nữa tấc, sau đó vung tay áo phất mạnh một cái.
Bình Phàm Thượng Nhân chẳng hiểu chút gì về trò chơi bí ẩn đó, bực mình quay đi, tay vung chưởng định phát ra.
Tân Tiệp đột nhiên ngẩng đầu kêu lên :
- Lão tiền bối khoan đã!
Bình Phàm Thượng Nhân ngạc nhiên quay lại thu chưởng về.
Tân Tiệp nét mặt rạng rỡ cười nói :
- Vãn bối đã nhớ ra cách bố trí “Quy Nguyên Tứ Tượng trận” rồi!
Bình Phàm Thượng Nhân trố mắt nhìn Tân Tiệp. Làm sao ông có thể tin được một thiếu niên mới hai mươi tuổi, trong thời gian chỉ một canh giờ mà có thể tham ngộ được loại trận pháp vô cùng phức tạp mà chính ông ta trong suốt mười năm vẫn không hiểu thấu?
Lúc đó trăng đã lên đúng đỉnh đầu. Đó là thời gian ước định giữa Bình Phàm Thượng Nhân và Huệ đại sư cho thời gian mười năm để phá giải trận thức.
Tân Tiệp dùng que chỉ lên những nét vẽ trên mặt đất nói :
- Theo trận đồ, vào trận bằng cửa Can là có thể tới giữa trận. Nhưng muốn đi ra thì phải theo cách khác.
Chàng dừng lại một lúc, chỉ que vào giữa những nét vẽ phức tạp nhất, nói tiếp :
- Từ giữa trận rẽ sang bên tả hai lần, đáng lẽ ra phải có một người giả làm thạch.
Nên biết trận đồ tuy hầu hết dùng những tảng quái thạch chằng chịt bố trí nhau mà thành, nhưng có những hiểm lộ dù người ta có võ công cao cường bao nhiêu cũng không thoát ra được. Và cách bố trí trận thức phải theo đúng nguyên tắc mới đạt đến trình độ huyền ảo, bởi thế ngoài những chất liệu sẵn có ở hiện trường đôi khi phải dùng người thật để tạm thời bố trí.
Bình Phàm Thượng Nhân nghe vậy bỗng reo lên :
- Chính phải! Chính phải! Lần trước ta từ thạch trận đi ra quả có người đứng giả làm quái thạch. Xem ra ngươi hiểu sâu trận thức thật rồi. Chúng ta mau đi thôi!
Suốt mười năm, chắc rằng Bình Phàm Thượng Nhân đã nhiều lần xông xáo trên khắp các nẻo đường thạch trận, tuy không thể thoát ra được nhưng thuộc lòng từng khúc đường như lòng bàn tay. Lúc này nghe Tân Tiệp nói ra, lão chiếu theo địa hình quả đúng như vậy nên tự nhiên tin tưởng.
Tân Tiệp cười nói :
- Chỉ là vãn bối mới hiểu được sáu bảy phần của trận thức ảo diệu này.
Nếu thạch trận được bố trí hoàn chỉnh thì chỉ sợ không thoát ra được.
Bình Phàm Thượng Nhân vội nói :
- Không hề gì! Trước hết cứ đi đã!
Hiển nhiên ông ta sốt ruột muốn rời khỏi nơi mười năm giam cầm, dù có đi được nửa trận cũng cam.
Tân Tiệp đứng lên xác định phương hướng rồi bắt đầu tiến theo hướng đông vượt qua ba khối nham thạch.
Bình Phàm Thượng Nhân bám theo sau, trong lòng hết sức kinh ngạc rằng làm sao một thiếu niên mới hai mươi tuổi mà có thể hiểu ra cổ trận xưa nay chính ông ta chưa từng nghe nói tới?
Suốt mười năm bị giam hãm, đến ngày cuối cùng gặp được thiếu niên này, chẳng những trò chuyện tâm đắc, kiếm thuật ảo diệu mà một người đã hai trăm tuổi như ông ta cũng phải thán phục, lại có khả năng đưa vị thiền sư cao niên ra khỏi thạch trận, chẳng phải đó là thiên ý hay sao?
Tân Tiệp cứ qua mỗi khúc ngoặc lại gật đầu tỏ ra rằng chàng đi đúng cách bố trận. Mỗi lúc chàng càng thêm tự tin, bước cũng nhanh hơn.
Bình Phàm Thượng Nhân thấy vậy rất cao hứng.
Chẳng bao lâu hai người đã đi ước chừng năm dặm.
Xét ra chu vi tiểu đảo này chỉ mười dặm là cùng, nhưng trong thạch trận hiển nhiên đường quanh co, nhưng kỳ thực tính theo đường chim bay có thể chỉ cách trung tâm vài dặm.
Chỉ cần chừng đó đủ làm Bình Phàm Thượng Nhân sướng mê đi.
“Đã hàng ngàn lần lão xông ra thạch trận nhưng nhiều lắm cũng chỉ quanh co được hai dặm đã trở lại vị trí xuất phát, thế mà bây giờ đã đi được năm dặm, há chẳng phải chuyện thần kỳ? Có lẽ sắp ra khỏi thạch trận chưa biết chừng.”
Nghĩ thế ông lại càng tin tưởng hơn.
Tân Tiệp chui qua một khe nhỏ giữa hai khối quái thạch, trước mặt là một khối quái thạch khác chắn ngang đường. Tân Tiệp quay lại nói :
- Xin tiền bối hủy khối quái thạch này!
Bình Phàm Thượng Nhân nhìn qua cũng biết rằng khối đá này do tay người dựng lên, liền xuất chưởng đánh ra làm khối đá vỡ tan.
Tân Tiệp thấy khối nham thạch có đến vạn cân mà chỉ chốc lát bị Bình Phàm Thượng Nhân biến thành bụi phấn, than thầm :
“Chỉ sợ trên thế gian vĩnh viễn không tìm được ai có công lực thâm hậu hơn.”
Chàng ra sau khối nham thạch vừa bị đánh vỡ quan sát một lúc mới phát hiện ra được một lối đi hết sức kín đáo xuyên qua những tảng đá lớn, nếu vừa rồi không phá hủy tảng đá thì không sao phát hiện ra được.
Hai người lại theo lối mòn đó đi tiếp.
Mây mù càng lúc càng bớt dày đặc hơn.
Bình Phàm Thượng Nhân bụng mừng khôn xiết, tin rằng sắp thoát khỏi chốn giam cầm. Thế nhưng nhìn lại nét mặt Tân Tiệp thì thấy chàng vẫn u ám nặng nề, có vẻ rất lo lắng thì ngạc nhiên không hiểu vì sao.
Đi chừng một dặm nữa, trước mặt đã sáng lên, ánh trăng chiếu rọi trên những khối nham thạch sáng ngời, đồng thời nghe cả tiếng sóng biển rì rầm vỗ vào bờ đá. Hiển nhiên đã ra khỏi trận đồ.
Tân Tiệp á lên một tiếng có vẻ ngạc nhiên, nét ngưng trọng trên mặt chàng giãn ra, quay lại nhìn phía sau một lúc rồi thở hắt ra một hơi, nhìn Bình Phàm Thượng Nhân nói :
- Thì ra Huệ đại sư cũng chưa học hết trận thức này. Nếu không vãn bối không sao ra khỏi được.
Bình Phàm Thượng Nhân bị hãm trong thạch trận đã mười năm nên căm hận biết bao nhiêu. Nay thoát được khỏi chốn giam cầm đó, ông ngẩng mặt lên hú dài một tiếng.
Ánh trăng từ tầng không tỏa sáng, xa xa tiếng sóng vỗ rì rầm cùng ngọn gió mang hơi biển nồng ấm tạt vào mặt khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Bình Phàm Thượng Nhân hít vào một hơi căng đầy lồng ngực, nổi oán hận mười năm bị giam hãm cũng theo đó mà tiêu tan. Vả chăng ông cảm thấy tự hào vì sau cuộc đấu khí mình vẫn là người thắng cuộc.
Ông nhìn Tân Tiệp cười nói :
- Xong rồi! Ngươi đã là đệ tử của Thất Diệu Thần Quân, đương nhiên cũng hiểu ra quỷ môn trận thức này!
Thật tếu là vị cao nhân bị khốn trong thạch trận mười năm không tìm được lối ra nên mới gọi nó là Quỷ môn trận thức.
Tân Tiệp đáp :
- Vãn bối chỉ may mà biết được trận thức này nhưng cũng chưa hiểu được nhiều, suýt nữa mạo hiểm không ra được...
Bình Phàm Thượng Nhân ngắt lời :
- Oa nhi ngươi chẳng cần phải khiêm tốn hão!
Rồi chợt hỏi :
- À này, vừa rồi ta thi triển cho ngươi xem “Đại Diễn thập thức”, ngươi đã nhớ hết chưa?
Tân Tiệp cảm động nhìn lão hòa thượng gật đầu :
- Vãn bối chính đang định bái tạ lão tiền bối đã ban tặng tuyệt học cái thế...
Chàng nói bằng giọng thành khẩn, lại tiếp :
- Tuy nhiên hiện còn có chỗ vãn bối vẫn chưa lĩnh hội hết.
Bình Phàm Thượng Nhân thấy ngay vẻ thành thực của chàng, cười nói :
- Lão nạp tin rằng ngươi đã hiểu hết. Tuy nhiên muốn áp dụng thành thạo thì còn phải luyện một thời gian nữa. Còn những chỗ ngươi nói là chưa lĩnh hội, đó là những chỗ còn khiếm khuyết, nhất là ba chiêu cuối cùng. Ngươi nên tự mình nghiên cứu bổ sung thêm cho hoàn thiện, lúc đó khắp thiên hạ chỉ e rằng chẳng mấy người tiếp được ngươi mười chiêu đâu!
Tân Tiệp thầm nghĩ Bình Phàm Thượng Nhân đã quá lời. Mặc dù “Đại Diễn kiếm pháp” rất thần diệu, kết hợp với kiếm pháp của bổn môn lại càng lợi hại, nhưng trên võ lâm còn biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ...
Mới nghĩ tới đó, chợt một tiếng cười phá tan khoảng không truyền lại. Chớp mắt, một nhân ảnh hiện ra trước mặt hai người cách chừng ba trượng, thân pháp thật kinh nhân đến nỗi Tân Tiệp nghe tiếng cười xong vẫn không biết đối phương xuất hiện từ phương hướng nào.
Chàng trấn tĩnh lại, nhận ra đó là vị bài danh thứ hai trong Thế Ngoại tam tiên - Huệ đại sư.
Bình Phàm Thượng Nhân cười hô hố nói :
- Lão ni bà, ngươi dùng trăm phương nghìn kế muốn dồn ta vào hạ phong. Thế nhưng trời xanh có mắt không để ngươi được toại nguyện. Hô hô hô...
Trên nét mặt hồng nhuận lộ rõ vẻ đắc ý.
Huệ đại sư nhíu mày nói :
- Lão ni sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nghe nói người ta nhờ vào tiểu bối để thắng cuộc...
Huệ đại sư cho rằng câu khích bác đó sẽ làm cho Bình Phàm Thượng Nhân nổi giận. Nhưng không ngờ ông lại càng cười to đáp :
- Chúng ta năm xưa đánh cuộc có quy định nhờ người ngoài giúp lão nhi ta thoát thân khỏi đây hay không đâu?
Huệ đại sư hừ một tiếng, nhìn sang Tân Tiệp nói :
- Không ngờ một tiểu tử như ngươi lại phá được cổ trận của ta, hãy biết rằng chưa được cho phép mà ngươi xông vào Tiểu Trấp đảo đã là phạm vào quy tắc rồi. Thế mà ngươi còn xông vào thạch trận giúp kẻ địch của ta, tội không thể dung tha. Để ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám không coi lão ni vào đâu cả.
Tân Tiệp bản tính bướng bỉnh, lại thấy bị Huệ đại sư bức bách như thế, hào khí nổi lên. Vốn trước đây chàng thầm nể trọng vị bài danh thứ hai trong Thế Ngoại tam tiên, nhưng không ngờ mới gặp đã quy kết mình vô lý như thế, cự lại :
- Vãn bối lên đảo chỉ là vô tâm. Nếu chỉ vì thế mà tiền bối định giáo huấn thì dù bất tài, vãn bối thà chịu chết, không để bị nhục.
Thế rồi chàng bước ra chờ đợi, dáng vô cùng uy mãnh. Tuy biết rõ rằng mình không phải là đối thủ của Huệ đại sư, nhưng chàng nói câu đó là thật lòng.
Chàng làm thế vì ngầm so sánh đối phương với Vô Hận Sinh, kẻ không thèm biết trái phải.
Huệ đại sư bỗng sửng sốt.
- “Chỉ là một tiểu tử còn lâu mới đáng mặt đồ đệ mình lại không biết sống chết là gì sao?”
Tuy nhiên vị lão ni cũng thầm ân hận rằng mình đã quá lời.
Người không biết thì không có tội, có ai lại chui đầu vào thạch trận mà mình chưa biết rõ? Huống chi đối phương là một thiếu niên có vẻ cương trực và dũng khí như vậy?
Nhưng lòng tự ái bao giờ cũng lấn át mọi tình cảm khác.
Huệ đại sư lướt mắt quan sát Tân Tiệp một lúc rồi đột nhiên cất tiếng cười.
Lúc đầu âm thanh còn thấp, nhưng vang to dần, âm hưởng dội vào vách đá như hàng chuỗi tiếng sét.
Tân Tiệp lúc này công lực không phải tầm thường, thế mà vẫn thấy tai mình như bị ngàn mũi kim chọc vào nhức nhối, tưởng chừng không sao chịu nổi.
Đột nhiên Bình Phàm Thượng Nhân quát to một tiếng làm đứt đoạn chuỗi cười của Huệ đại sư, nói :
- Ta chẳng cần biết Tiểu Trấp đảo của lão ni bà ngươi có quy định gì, nhưng hôm nay nếu không có oa nhi này tới đây thì hòn đảo của ngươi đã chìm sâu xuống biển rồi!
Huệ đại sư trừng mắt nhìn Bình Phàm Thượng Nhân rồi quay sang Tân Tiệp hỏi :
- Ngươi đã chịu được “Tra Dương Huyền Âm” của ta tất có chút võ công, vậy có dám tiếp lão ni ba chiêu không?
Tân Tiệp thừa hiểu công lực Huệ đại sư cao thâm mạc trắc, còn trên cả Vô Hận Sinh, nhưng lúc này thế đã không thể thoái thác, chàng bỗng thấy ngạo khí dâng cao, trầm giọng nói :
- Vãn bối không biết lượng sức, xin tiếp cao chiêu của tiền bối!
Huệ đại sư không nói gì thêm, cũng không cần vận công dụng lực gì cả, thân ảnh đột nhiên lướt tới, ống tay áo phải nhẹ phất thành một màu xám ập xuống đối phương.
Tân Tiệp tuy đã vận chân khí phòng bị từ trước, nhưng với thân pháp phàm tốc như vậy, cảm thấy như lần trước bị Vô Hận Sinh khống chế.
Nhưng bây giờ công lực chàng đã khác trước rất nhiều. Trong lúc nguy cấp, trí óc chàng lại càng sáng suốt, lập tức nghĩ ra cách đối phó. Tân Tiệp đưa tay trái lên giữ trung bộ, còn tay phải phàm tốc đánh ra một chưởng phải kích vào vai trái đối phương.
Chiêu đó nếu đổi một ngày trước thì uyển mạch chàng lộ số và không đủ lực, dễ bị chộp ngay. Nhưng bây giờ chưởng xuất ra như phong, từ xa cũng nghe rin rít chứng tỏ có thể điểm hỏa phá thạch.
Huệ đại sư á lên một tiếng, phất tiếp tay áo kia quét sang hóa giải chưởng lực đối phương.
Tân Tiệp thấy chiêu đó thế rất uy mãnh, nhưng chiêu thức lại giống hệt “Hoành Tảo Thiên Quân” của phái Võ Đang. Đối với võ học của Ngũ đại tông phái thì chàng đã nghiên cứu qua hàng nghìn lần, biết đến chân tơ kẽ tóc, thêm nữa lại có cách ứng phó hết sức kỳ diệu và hiệu quả của Thất Diệu Thần Quân.
Không chút do dự, chàng thi triển ngay một chiêu “Hương Văn Nhập Lý” trong “Ám Ảnh Phù Hương”, búng mình nhảy lên vừa ra khỏi sự khống chế.
Huệ đại sư trố mắt kinh ngạc, không ngờ thiếu niên dễ dàng tránh được hiểm chiêu của mình đến thế.
Bình Phàm Thượng Nhân khoái chí cười lên hô hố, miệng khen :
- Diệu cực! Diệu cực!
Huệ đại sư vừa kinh vừa giận, thét to lên một tiếng, vung hữu trảo như bộ vuốt chim ưng chộp tới nhanh như chớp.
Lần đầu tiên có kinh nghiệm đối phó với cường địch, Tân Tiệp thấy tự tin thêm nhiều, hùng khí nổi lên, tay phải dùng chỉ thay kiếm thi triển chiêu “Mai Hoa Tam Lộng” trong tuyệt học bổn môn “Cù Chi kiếm pháp” nghênh đỡ.
Trảo này của Huệ đại sư là một trong những tuyệt chiêu của mình, trong đó ẩn tàng vài phân sát thủ.
Lúc này thấy Tân Tiệp dùng chỉ thay kiếm đâm chếch lên, lòng thầm đắc ý lật bàn tay đội ngược trảo thức từ diện chộp qua sườn trái đối phương.
Nào ngờ Tân Tiệp cũng đổi thức cực nhanh. Chỉ nghe vút một tiếng, tay phải chàng cũng lật nhanh lại, phàm tốc vô tỷ đâm thẳng tới uyển mạch của Huệ đại sư.
Tiểu Trấp đảo chủ công lực phi phàm, hai tay trầm xuống, tay trái tiếp tục vươn trảo xuất chiêu thứ ba, nháy mắt bộ vuốt đã cách trước ngực Tân Tiệp chỉ vài tấc.
Hầu như cùng lúc, “Mai Hoa Tam Lộng” biến hóa lần thứ ba, tay trái dùng hai ngón trỏ và giữa điểm tới huyệt Khúc Trì của Huệ đại sư.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, Huệ đại sư thu chiêu hai tay chập vào nhau đứng nguyên chỗ còn Tân Tiệp lùi sau hai bước.
Tân Tiệp khâm phục Huệ đại sư công lực thâm hậu, trái lại vị Tiểu Trấp đảo chủ khen thầm thiếu niên dùng ba chiêu liên hoàn vừa khéo hóa giải được chiêu thức của mình.
Bình Phàm Thượng Nhân lại cười khà khà vuốt râu khen giỏi.
Huệ đại sư chừng như nổi giận không phải vì Tân Tiệp mà vì Bình Phàm Thượng Nhân, đột nhiên phất mạnh hai tay giống như chim vỗ cánh nhảy vút lên.
Khi đạt tới đỉnh điểm, cao chừng hai trượng, hai tay áo xòe ra dừng lại giây lát rồi đột nhiên lao người đâm bổ xuống. Thân ảnh thật vô cùng mỹ diệu!
Ngay cả Bình Phàm Thượng Nhân cũng không ngờ tới chiêu thức đó, không ngờ Huệ đại sư lại dùng đến chiêu “Thương Ưng Bát Thức”. Nụ cười trên môi Bình Phàm Thượng Nhân vụt tắt, mắt không chớp theo dõi Tân Tiệp xem chàng đối phó với chiêu tối hậu.
Tân Tiệp cảm thấy chưởng lực như áp xuống từ bốn phía xung quanh, đặc biệt ngay sau lưng chưởng phong cực mạnh, đó chính là chỗ thần bí của “Thương Ưng Bát Thức”. Trong giây lát, chàng không biết phải đối phó thế nào.
Trong giây lát đó, bao nhiêu võ học lướt nhanh trong đầu với hàng nghìn chiêu thức mong tìm ra một giải pháp và bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên.
Chỉ thấy hai cánh tay Tân Tiệp nâng lên, hai bên cao bằng hai vai rồi đột ngột hợp vào chính giữa, khi hợp sát rồi chợt lật nhanh ra. Lập tức chưởng ảnh từ hai tay ào ạt dồn lên không mãn thiên mãn địa. Đó chính là chiêu “Phương Sinh Bất Tức” trong “Đại Diễn thập thức” mà chàng mới lĩnh ngộ được từ Bình Phàm Thượng Nhân.
Huệ đại sư thấy hai tay đối phương hợp lại rồi lật ra lại sinh trùng trùng chưởng ảnh đánh lên như vậy, dày đặc đến nỗi không có khe hở để công vào nữa.
Bà ta tung mình tiếp tục nhảy lên cao tầm trượng rồi nhảy ra khỏi vòng chiến, hướng sang Bình Phàm Thượng Nhân hừ một tiếng hậm hực bảo :
- Lão hòa thượng! Một chiêu “Phương Sinh Bất Tức” của ngươi tuyệt thật.
Bình Phàm Thượng Nhân thấy Tân Tiệp lấy tuyệt chiêu của mình sử dụng tuyệt diệu đến nhường ấy, lòng đắc ý phi thường. Nghe Huệ đại sư nói, ông ta ngoác miệng ra cười hỏi vặn :
- Thế thì sao chứ?
Huệ đại sư cứng lưỡi, đành quay sang Tân Tiệp nói :
- Chúng ta có lời từ trước chỉ đấu ba chiêu. Ngươi bây giờ có thể đi!
Liền đó, lại quay sang Bình Phàm Thượng Nhân :
- Lão ni không biết điều, còn muốn lão giáo thêm “Đại Diễn thập thức” của lão hòa thượng ngươi.
Bình Phàm Thượng Nhân cười đáp :
- Hay lắm! Chính lão nhi ta cũng đang ngứa ngáy chân tay. Chúng ta đánh mấy chiêu giải sầu càng tốt!
Huệ đại sư không nói nữa, nhún mình nhảy lên đánh luôn!