Mọi người đều có dự cảm rằng một tai họa lớn đang lơ lửng trên đầu, giang hồ sắp chìm trong gió tanh, mưa máu...
Sau khi Ngân Thương Mạnh Bá và Kim Cung Thần Đạn Phạm Trị Thành bị giết, tất cả các tiêu cục ở Vũ Hán đều đóng cửa vì sợ rằng Hải Thiên song sát lại tiếp tục nhắm vào mình. Không ngờ sau khi hai vị Tổng tiêu đầu của hai tiêu cục Cáp Viễn và Vẫn Uy bị sát hại, Hải Thiên song sát cũng biệt tích không biết đi đâu. Nhưng điều đó không làm cho các nhân vật trên võ lâm bớt phần lo lắng.
* * * * *
Hôm ấy đã hoàng hôn, trên quan đạo có một kỵ mã đang phóng nhanh về hướng bắc. Kỹ sỹ mặc nho y màu xanh nhạt, lưng đeo trường kiếm, con tuấn mã màu thuần bạch không lẫn một sợi lông khác màu. Kỵ sĩ dung mạo tuấn tú, dáng vẻ uy phong, còn bạch mã thoạt trông cũng biết là loài ngựa quý, rủi vó truy phong thật là bước long tranh hổ điệu.
Đang phóng như bay, đột nhiên kỵ sĩ gò cương dừng ngựa. Bạch mã chồm hai chân trước lên không. Cất tiếng hí vang rồi dừng lại. Kỵ mã tế ngựa đến bên một gốc cây ven đường, trên thân cây có ai đã khắc hình một thanh kiếm, mũi chỉ về hướng bắc.
Tuấn mã phóng như bay, vết khắc lại không rõ lắm, thế sao kỵ sĩ phát hiện được thần tốc như thế?
Kỵ sĩ ngước mắt nhìn trời, lẩm bẩm :
- Ngô đại ca lưu ký hiệu bảo ta đi về hướng bắc, nhất định có phát hiện gì.
Nhưng bây giờ đã khuya, đành phải tìm nơi nào trú đêm trước đã!
Nói rồi ruỗi ngựa đi tiếp.
Căn cứ vào câu nói đó, kỵ sĩ nhất định là Tân Tiệp, còn người mà chàng gọi là Ngô đại ca tức là Ngô Lăng Phong, vị huynh đệ mới kết giao vài hôm trước.
Tuy chàng quyết định như thế nhưng nơi đây đã xa Hán Khẩu, quan lộ xuyên qua rừng hoang và mộ địa, chẳng những không có khách điếm mà dân cư cũng không. Bên đường trùng trùng hoang mộ, tiếng chim cú vang lên não nùng khiến người ta có cảm giác gai gai sống lưng.
Tiếng vó ngựa gõ vào khung cảnh thê lương tịch mịch ấy tạo ra những âm thanh rất dễ làm người ta chú ý.
Đột nhiên Tân Tiệp lắng tai nghe...
Từ xa phía trước mặt vang lên tiếng hú thê lương, tuy không lớn lắm dội vào tai khiến người ta phải thắt tim lạt cốt. Chốc chốc tiếng hú lại phát ra như tiếng ma kêu quỷ khốc.
Tân Tiệp vừa gò cương ghìm ngựa vừa đưa mắt nhìn sang bên đường. Chỉ có hoang mộ trùng trùng, thỉnh thoảng có những quan quách lộ hẳn ra ngoài, tiếng chồn cáo và tiếng chim đêm khiến cảnh vật thêm rùng rợn.
Tiếng hú lại phát ra, lần này càng gần hơn.
Tân Tiệp chợt thấy thấp thoáng có hai nhân ảnh, vừa gầy, vừa cao. Cả hai đều vận bạch y trắng toát, nhưng kết đầy những vải bố loang lổ đủ màu. Trên đầu hai quái nhân đó đội chiếc mũ màu đỏ cao vụt lên. Diện mạo cũng rất khó phân biệt, mặt vàng bủng như sáp, mắt lồi ra, sống mũi khoằm xuống chẳng giống mặt người chút nào! Hai người cứ sánh vai nhau mà đi, lại không thấy đầu gối cong chút nào chẳng khác gì bóng ma.
Hai quái nhân xuất hiện giữa nơi hoang mộ thê lương này vào canh khuya như vậy sao không rùng rợn?
Tân Tiệp cố gắng trấn định, nhưng con ngựa lại khiếp sợ lùi lại.
Phút chốc hai quái nhân đó tới gần.
Tân Tiệp gắng hết sức mới khỏi run lên, tay cầm chặt cương ngựa, mồ hôi toát ra đẫm trán, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng... Chàng cố hít vào một hơi quát lớn :
- Yêu nhân ở đâu dám tới đây giả mạo quỷ thần dọa người ta? Có Tân Tiệp ở đây!
Tân Tiệp đâu phải Chung Quỳ vị thần dẹp ma trừ quỷ? Bởi thế xưng tên nào có ích gì? Chẳng qua đó là phản ứng tự nhiên của bất cứ ai lâm vào tình cảnh đáng sợ như vậy đều phải nói to câu gì đó để trấn áp nỗi sợ hãi của mình.
Nhưng chàng dùng nội gia thực khí phát ra nên âm hưởng rất mạnh chấn động cả khoảng không.
Quái nhân đứng bên tả nói :
- Lão nhị, ta đã bảo đi rồi mà! Người ta có công phu “Sư Tử Hống” sợ gì chúng ta mạo thần giả quỷ? Chỉ sợ người ta có công lực mấy chục năm mới đạt tới bản lĩnh như vậy...
Người bên phải “À” một tiếng, gật đầu nói :
- Chúng ta đi thôi!
Vừa dứt câu, cả hai thân ảnh mất hút phía xa rồi!
Tân Tiệp nhìn theo, lòng vừa giận nhưng lại thấy nhẹ nhõm đi mấy phần, thầm nghĩ :
- “Hai kẻ nửa người nửa ngợm đó khinh công thật cao cường, không biết đó là những nhân vật nào?”
Rồi giật cương ngựa đi tiếp. Nhưng mới đi một quãng qua hết khu hoang mộ tới rừng thì chợt thấy dưới ánh trăng thấp thoáng một ngôi cổ miếu ẩn hiện giữa vòm lá.
Đánh nhau với Hải Thiên song sát gần hết một ngày đêm, lại bị rơi xuống vực nên chàng rất mệt, gần như kiệt lực. Nay đi quãng đường vắng hoe như thế không biết náu thân ở đâu, nay gặp một ngôi hoang miếu cũng là nơi có thể ngả lưng độ vài canh giờ. Thế rồi chàng ruổi ngựa đi vào cổ miếu. Tân Tiệp vào rừng, giấu ngựa ở vào nơi kín đáo rồi bước thẳng vào.
Ngôi cổ miếu nằm dưới lùm cây rậm nên rất tối.
Tân Tiệp dừng chân bên cửa, chợt có linh cảm về một mối nguy hiểm nào đó, trong lòng bỗng trở nên khẩn trương. Nhưng chẳng lẽ chưa thấy nguy cơ đích thực đã nhụt chí? Tân Tiệp do dự một hồi rồi đưa tay đẩy cửa. Cửa miếu mở ngay. Thì ra bên trong không khóa. Trong miếu tối đen, nhưng lại có mùi hơi người. Tân Tiệp vừa bước qua ngưỡng cửa, vừa thò tay vào túi định lấy ống hỏa cụ ra chợt nghe có người quát lên :
- Lão tặc vô sỉ, còn muốn truy tận sát tuyệt nữa...
Tiếp đó là tiếng thở hổn hển.
Tân Tiệp ngơ ngác lùi vào góc cửa, cố vận mục lực nhìn vào nóng tối nhưng vẫn không thấy gì. Chàng liền đánh lửa lên.
Một người nằm giữa nền miếu ngay trước thần án, hình như đang thụ thương hay lâm bệnh.
Nhìn kỹ lại Tân Tiệp nhận ra đó là một tên khất cái còn rất trẻ. Mới mười bốn, mười lăm là cùng, đầu bù tóc rối, áo kết trăm mảnh vá.
Thiếu niên hóa tử cố nhỏm đầu lên nhìn Tân Tiệp.
Chàng cầm ống hỏa cụ bước lại gần tên hóa tử nhìn kỹ, thấy thiếu niên diện mạo khôi ngô, mắt sáng long lanh, mi như nét vẽ, mũi thẳng miệng vuông, tuy lấm lem bụi đất nhưng không che được vẻ anh tuấn. Lẽ ra thiếu niên ăn vận theo lối một trang công tử thì thích hợp hơn.
Thiếu niên hóa tử lên tiếng :
- Ngươi là người của Lệ lão tặc phải không?
Tân Tiệp ngơ ngác hỏi :
- Cái gì? Lệ lão tặc nào?
Thiếu niên hóa tử không đáp, giọng vẫn hoài nghi :
- Nếu ngươi không phải là người của Lệ lão tặc sao biết ta ở đây mà truy theo?
Tân Tiệp cười nói :
- Ta thật không biết Lệ lão tặc nào cả, vào đây định nghỉ một chút thôi.
Thiếu niên hóa tử thở dài nói :
- Nếu vậy là tôi yên tâm rồi...
Chưa dứt lời đã ho một trận rồi hạ đầu xuống.
Tân Tiệp thấy vẻ mặt thiếu niên lộ vẻ đau đớn, không những thế nước mắt còn ướt khóe mi. Chàng ái ngại nghĩ thầm :
- “Một hài tử còn bé thơ sao đã trở thành hành khất, đêm hôm lại lạc vào hoang miếu này, và chừng như còn bị thương nữa? Thiếu niên vừa nói bị người của Lệ lão tặc truy theo. Nhưng Lệ lão tặc là ai mà lại truy sát một thiếu niên hóa từ bé dại này?”
Chỉ thấy thiếu niên hóa tử cố ghìm tiếng rên nhưng mồ hôi túa ra.
Tân Tiệp không nén nổi cúi xuống đưa tay sờ mạch, thấy mạch tượng không ổn định còn trán thì lạnh ngắt.
Đột nhiên phía sau có người “Hừ” một tiếng, âm thanh lạnh lùng :
- Tặc tử vô sỉ kia còn chưa chịu dừng tay sao?
Tiếng người vừa dứt, một luồng kình phong ập tới hậu tâm chàng.
Tân Tiệp vẫn cầm ống hỏa cụ liền dướn thẳng người tránh sang bên, tay phải điểm ra sau lưng một chỉ.
Người kia cất tiếng cười nhạt, tiếp tục nhằm vai phải của Tân Tiệp đánh tới một chưởng.
Bấy giờ Tân Tiệp mới lánh mình rồi quay lại. Sau lưng chàng không phải một người mà có tới hai. Vừa thấy đối phương, Tân Tiệp bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc. Thì ra đó là hai quái nhân vừa giả thần mạo quỷ ở khu nghĩa địa mà chàng đã gặp. Nhưng họ đi rồi sao còn quay lại đây làm gì?
Hai người kia cũng lộ vẻ kinh dị.
Dưới ánh đèn, trông hai nhân ảnh kia lại càng quái dị.
Người đứng bên phải cười khan một tiếng, nói :
- Cẩu tử của Lệ lão tặc cũng tới đây truy sát tuyệt nữa sao?
Dứt lời xuất một chưởng đánh thẳng vào chiếc thần án làm vỡ tan thành muôn mảnh!
Tân Tiệp thấy quái nhân đứng cách xa một trượng, chỉ cách không xuất chưởng mà có uy lực đến thế, không ngờ hai quái nhân không những khinh công cao cường mà nội công cũng rất thâm hậu, và xem ra cùng với thiếu niên hóa tử này là đồng bọn, chẳng lẽ đều là đệ tử Cái bang? Thấy đối phương hiểu lầm mình là cẩu tử của Lệ lão tặc không cần hỏi han gì, chàng tức giận “Hừ” lên một tiếng không cần thanh minh nữa, quay sang thiếu niên hóa tử, không để ý đến hai quái nhân nữa.
Bấy giờ thiếu niên đã giảm bớt đau đớn, nhìn hai quái nhân kêu lên :
- Kim thúc!
Tới đó khóc nấc lên.
Một người nhảy tới ôm thiếu niên vào lòng, xoa lên mái tóc rối bù, cử chỉ rất âu yếm.
Thấy cảnh đó, Tân Tiệp có giảm chút nào ác cảm, ngay cả chiếc mũ đỏ cao kỳ dị trên đầu cũng không đến nỗi chướng mắt như trước.
Thiếu niên đang khóc tức tưởi, hình như đang uất ức điều gì.
Quán nhân cúi xuống dịu dàng nói :
- Hài tử đừng khóc nữa... chúng ta hiểu nỗi đau của ngươi...
Thiếu niên cố nén khóc, mở to mắt đầy oán hận :
- Dù cho thế nào, điệt nhi quyết không để chiếc vỏ kiếm đó rơi vào tay lão tặc đâu!
Quái nhân đứng ngoài chợt lên tiếng :
- Hài tử ngươi tìm được chỗ ẩn thân này thật kín đáo, chúng ta tìm hoài mà không thấy, thật đáng mặt Bang chủ của chúng ta!
Tân Tiệp nghe vậy cả kinh.
- “Chẳng lẽ thiếu niên mới mười mấy tuổi này là Bang chủ Cái bang? Vậy hai lão quái nhân đó thân phận thế nào?”
Thiếu niên hài tử nói :
- Bọn chúng truy miết điệt nhi, quyết không bỏ... Điệt nhi bị lão tặc đó đánh một chưởng, tưởng chết mất...
Quái nhân đứng gần cửa căm giận nói :
- Lão nhị, món nợ này của Lệ lão tặc chúng ta phải bắt hắn trả!
Rồi nhẹ giọng nói với thiếu niên :
- Hài tử, đừng khóc nữa. Bang chủ Cái bang xưa nay đều là những bậc anh hùng, đừng tỏ ra mềm yếu. Để thúc thúc xem thương thế cho ngươi!
Quả nhiên điều Tân Tiệp dự đoán là đúng, chàng không khỏi kinh ngạc.
Quái nhân vừa nói xong bước tới mở ngực áo thiếu niên xem một lúc, mặt bỗng biến sắc. Hiển nhiên thương thế của thiếu niên không nhẹ. Quái nhân kiểm tra thương thế xong, điểm vào mấy chỗ huyệt đạo quanh ngực thiếu niên rồi đứng thẳng lên nói :
- Bằng nhi, thúc thúc đã bức huyết độc của ngươi tan đi cả rồi, bây giờ hãy vận công tự trị thương đi, chúng ta sẽ giúp đỡ!
Rồi chợt nhìn thẳng mặt Tân Tiệp nói :
- Thế nào? Tiều tử ngươi còn chưa đi hay sao?
Chắc rằng quái nhân vẫn cho rằng Tân Tiệp là người của Lệ lão tặc.
Tân Tiệp còn chưa nói gì thì thiếu niên đã thay lời :
- Kim thúc thúc, vị đó không phải đâu!
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói lạnh lùng :
- Hắn không phải nhưng ta thì phải!
Quái nhân đang bế quái thiếu niên cúi xuống nói :
- Bằng nhi đừng sợ! Mau vận công đi! Thúc thúc sẽ bảo vệ cho ngươi!
Sau đó để thiếu niên ngồi xuống đất.
Tân Tiệp nhìn ra, thấy ba người đứng ngay trước miếu, không nói một lời.
Quái nhân vừa kiểm tra thương thế của thiếu niên thong thả bước ra cửa, lướt mắt nhìn ba tên hán tử rồi nói :
- Tốt lắm chúng ta hãy ra ngoài thương lượng!
Ba tên hán tử đưa mắt nhìn vào miếu, sau đó theo quái nhân bước ra tiền viện.
Lát sau quái nhân ở trong miếu quát to :
- Lão nhị, chúng ta đành phải đắc tội thôi!
Lập tức tiếng chưởng phong nổi lên vù vù, chắc rằng quái nhân đã động thủ.
Tân Tiệp nhìn ra sân miếu, thấy quái nhân một địch ba mà vẫn ung dung, chiêu thức lợi hại, chưởng thế uy mãnh khiến ba hán tử hết sức chống đỡ, nghĩ thầm :
- “Huynh đệ họ Kim này công lực thật kinh nhân, họ xưng là thúc thúc với Bang chủ Cái bang, chẳng hay giữ thân phận nào trong bang đó? Còn Bang chủ nói tới chiếc vỏ kiếm là gì vậy? Còn Lệ lão tặc là ai? Chẳng lẽ chính là hắn?”
Tân Tiệp có ý nghĩ đó vì khi thấy ba hán tử xuất thủ có dùng chưởng pháp của Không Động, vì thế chàng nghĩ đến Kiếm Thần Lệ Ngạc, Chưởng môn nhân phái Không Động. Nghĩ tới Lệ Ngạc, Tân Tiệp liền thấy huyết khí sôi lên. Chính hắn là một trong những hung thủ đã dùng thủ đoạn ti tiện để hãm hại Mai thúc thúc.
- “Đúng rồi! Nhất định là hắn! Lấy đông hiếp ít, dùng thủ đoạn ti tiện để bức hiếp một hài tử chính là bản tính hèn hạ của hắn.”
Tự nhiên chàng sinh hảo cảm với huynh đệ họ Kim.
Chợt từ khoảng không vang lên tiếng hú dài, lát sau từ đêm tối hai nhân ảnh lướt vào miếu viện.
Tân Tiệp vừa nhìn lại không khỏi bất ngờ khi nhận ra một trong hai người mới đến chính là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi. Còn người kia cứ theo thân pháp cũng không phải hạng tầm thường.
Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi quát bảo ba tên hán tử :
- Sử sư đệ không được để hắn trốn thoát!
Rồi hai tên đồng hành đi thẳng vào miếu.
Tân Tiệp đứng lùi vào góc tối.
Trong miếu lúc đó thiếu niên đang nhắm mắt vận công, quái nhân đứng bên cạnh đặt một tay vào hậu tâm trợ thêm công lực cho Bang chủ.
Hai tên đệ tử phái Không Động mới vào đã rút phắt trường kiếm. Hán tử đi với Vu Nhất Phi bổ tới thiếu niên hóa tử.
Quái nhân được gọi là Kim lão nhị một tay vẫn để ở hậu tâm thiếu niên, tay kia vung chưởng đánh ra.
Hán tử chỉ “Hừ” một tiếng đảo người đáp xuống bên cạnh đâm luôn ba kiếm. Hán tử đó chính là lão đại trong Không Động tam tuyệt kiếm, Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh.
Vu Nhất Phi hoành ngang thanh kiếm giữ trước cửa, chừng cảnh giác không để đối phương chạy thoát.
Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh công lực cao nhất trong Không Động tam tuyệt kiếm, vừa xuất liền ba kiếm rất thần tốc, Tân Tiệp trông thấy cũng rất thán phục, tự hỏi :
- “Tên này kiếm pháp còn tinh diệu hơn cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, chẳng hay có phải là sư huynh của hắn không?”
Thế nhưng Kim lão nhị vẫn chú tâm vận công truyền vào cho thiếu niên, chẳng chú ý gì đến chiêu kiếm hiểm hóc của Thiên Tuyệt Kiếm.
Tân Tiệp cả kinh nghĩ thầm :
- “Ngươi võ nghệ tuy cao nhưng chớ khinh suất như thế...”
Không ngờ lưỡi kiếm của Gia Cát Minh đâm tới trước ngực, Kim lão nhị chợt vung trảo ra chộp lấy lưỡi kiếm!
Gia Cát Minh chưa từng thấy đối với Tam tuyệt Kiếm danh chấn thiên hạ lại có ai dám liều lĩnh đến như vậy, phát hoảng vội thu kiếm về!
Tân Tiệp thấy vậy cũng thất kinh. Nhưng chàng nhìn kỹ lại thấy từ chưởng tâm của Kim lão nhị hiện ra màu đen lấp lánh, bỗng nhớ rằng Mai thúc thúc có lần nói qua :
- Ở vùng Lạc Nhạn Giản thuộc Tứ Xuyên có một loại võ công gọi là “Âm Phong Hắc Sa chưởng”, nếu luyện thành có thể dùng tay không chộp bắt binh khí dù sắc đến đâu, đó là thứ công phu ngoại gia cái thế thiên hạ nhưng thất truyền đã lâu.
Không ngờ hôm nay Kim lão nhị dám lấy tay không chộp trường kiếm, lòng bàn tay lại hiện lên những chấm đen, chẳng lẽ tuyệt nghệ thất truyền cả trăm năm nay lại có người luyện được? Xem ra mới rồi Gia Cát Minh hốt hoảng thu kiếm về, nếu không đã thất thủ bởi “Âm Phong Hắc Sa chưởng” rồi!
Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi thấy sư huynh núng thế liền lao vào trợ chiến, cả hai sư huynh đệ đồng thời xuất kiếm đâm vào Kim lão nhị.
Thiên Địa song kiếm phối hợp lại rất nhịp nhàng công kích mãnh liệt, phòng thủ cẩn mật, quả là Tam tuyệt kiếm danh bất hư truyền.
Kim lão nhị chỉ dùng một tay đối phó, nhờ vào nội lực thâm hậu và chiêu thức ảo diệu nên cố duy trì được.
Thiếu niên bây giờ mặt đỏ bừng, có lẽ đang vận công đến đỉnh điểm.
Lúc này thì Kim lão nhị không thu chưởng về được nữa bởi như thế sẽ làm thiếu niên bị phản ứng mà gặp tai họa ngay. Nên vẫn tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể thiếu niên.
Gia Cát Minh là kẻ rất giảo quyệt, lợi dụng ngay hoàn cảnh đó công kích rất mãnh liệt, đâm cả vào thiếu niên.
Kim lão nhị cả kinh, vừa lo bảo vệ thiếu niên trong thời gian nguy cấp, vừa lo phòng thủ cho bản thân. Hơn nữa Thiên Địa song kiếm không phải tầm thường nên chẳng bao lâu chân tay trở nên rối loạn.
Vu Nhất Phi xuất chiêu “Phượng Hoàng Triển Dực” đâm vào vai tả đối phương, cùng lúc Gia Cát Minh đâm vào Càn vị.
Chỉ thấy Kim lão nhị cúi người tránh được kiếm của Vu Nhất Phi, đồng thời hữu thủ thi triển “Âm Phong Hắc Sa chưởng” chộp lấy mũi kiếm của Gia Cát Minh!
Nhưng không ngờ kiếm đâm vào Càn vị chỉ là hư chiêu, Gia Cát Minh đổi thức rất nhanh, chuyển kiếm đâm vào huyệt Ngọc Chẩm!
Xem ra Kim lão nhị không còn ứng phó kịp nữa.
Trong lúc đó Vu Nhất Phi lại thừa thế xuất kiếm đâm vào.
Giữa phút ngàn cân treo sợi tóc, Kim lão nhị tin rằng mình nhất định sẽ bị thương thì chợt nghe “Koong” một tiếng.
Gia Cát Minh thấy uyển mạch đau nhói thanh kiếm chếch ngược lên chạm vào kiếm Vu Nhất Phi đang đâm vào, cả hai ngơ ngác lùi ra, mặt đều biến sắc.
Người vừa xuất thủ gõ vào cổ tay cầm kiếm của Gia Cát Minh là một Lam y nhân, mặt che kín bằng tấn khăn đen từ khi chúng đến vẫn nấp trong góc miếu.
Chính là Tân Tiệp.
Kim lão nhị tưởng rằng huyệt Ngọc Chẩm của mình đã bị đâm thủng, bấy giờ nghe âm thanh lạ vội nhìn ra, thấy Lam y văn sĩ vẫn giữ chặt tay phải của Gia Cát Minh khiến hắn không sao giằng ra được, mặt méo xệch rất khó nhìn.
Vu Nhất Phi thấy sư huynh bị khống chế thì vô cùng hoảng sợ lùi lại gần sát cửa, mắt nhìn vào Lam y nhân không chớp mắt.
Trong miếu lập tức yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng thở gấp của thiếu niên, chắc việc vận công sắp hoàn thành. Ngoài sân miếu bỗng có tiếng rú thảm thiết.
Sắc mặt Gia Cát Minh và Vu Nhất Phi càng thêm tái nhợt. Đột nhiên Vu Nhất Phi vung kiếm chém rất nhanh vào cổ tay người đeo mạng. Động tác thật thần tốc, khoảng cách lại quá gần, nếu người đeo mạng không buông tay Gia Cát Minh tất phải thụ thương.
Trong khi người trùm mặt buông tay lùi lại thì Vu Nhất Phi vội kéo sư huynh nói :
- Đi thôi!
Rồi song song lao khỏi miếu.
Bên ngoài Kim lão đại quát :
- Chạy đi đâu?
Tiếp đó tiếng chưởng phong trúng đích nghe “Bịch” một tiếng. Một tên hán tử rú lên ngã vật xuống sân, còn hai tên kia chạy vào đêm tối.
Kim lão đại bước vào miếu, chiếc mũ đỏ cao lệch một bên trông càng quái dị. Lão sửa lại chiếc mũ cho ngay ngắn, hỏi :
- Lão nhị, Bằng nhi vận công thế nào rồi? Chỉ e Lệ lão tặc sắp tới, chúng ta đi thôi!
Kim lão nhị không đáp. Chắc rằng lão đang ngưng thần dốc công lực truyền cho thiếu niên. Chỉ lát sau, Kim lão nhị thở hắt ra một tiếng đứng lên.
Thiếu niên cũng mở mắt,từ từ đứng dậy.
Kim lão nhị không nói gì, bước tới quỳ xuống chắp tay vái một vái :
- Các hạ hãy nhận của Kim lão nhị tôi một lạy. Từ nay các hạ là đại ân nhân của Cái bang. Xin thỉnh giáo quý tính đại danh?
Có lẽ hai lã quái đã quên mất chính Tân Tiệp đã xưng danh lúc gặp họ ngoài khu mộ địa.
Tân Tiệp gỡ bỏ tấm mạng che mặt ra vội vã kéo Kim lão nhị đứng lên nói :
- Tiểu khả tên là Tân Tiệp, chỉ xuất chút lực mọn, có gì đáng phải để Kim lão trượng làm thế?
Kim lão đại cũng vái Tân Tiệp một vái rồi quay sang Kim lão nhị giục :
- Chúng ta đi nhanh!
Thế rồi hai lão quái nhân dẫn theo thiếu niên hóa tử rời khỏi hoang miếu.
Tân Tiệp cũng đi theo họ.
Kim lão đại đi trước tới đường cái. Dừng lại một lúc, sau đó bước lên con đường bên trái đi mấy vòng cố ý để lại dấu chân rồi quay lại trước mọi người, ngẩng lên nhìn trời.
Trăng đã lên giữa đầu.
Kim lão đại bỗng thở dài một tiếng, cùng Kim lão nhị quỳ xuống trước mặt thiếu niên hóa tử nói :
- Bang chủ Cái bang đời thứ mười bốn xin nghe bẩm trần. Nội ngoại hộ pháp đời thứ mười ba là Kim Nguyên Bá và Kim Nguyên Trọng, lúc này trăng chính đỉnh đầu, từ nay nhiệm kỳ đã mãn, không ở lại trong bang nữa. Xin Bang chủ hãy theo bang quy mà tìm cao sĩ khác, ngu huynh đệ đến đây xin cáo biệt.
Hoài vọng Bang chủ tìm được người tài trí để làm hưng thịnh Cái bang.
Bẩm xong hai người đứng lên. Thiếu niên vội ôm lấy tay Kim lão đại nói :
- Thúc thúc xin đừng đi! Đừng bỏ Bằng nhi! Bằng nhi tình nguyện không làm Bang chủ nữa, xin theo thúc thúc!
Nói tới đó nước mắt chứa chan.
Kim lão nhị lộ vẻ xúc động, đưa tay xoa đầu thiếu niên mắt chớp chớp như cố ghìm cho cho nước mắt khỏi ứa ra. Hồi lâu mới trầm giọng :
- Bằng nhi, Bang chủ Cái bang há có thể mềm yếu như thế. Lão Bang chủ lúc thụ vị cho ngươi đã dặn thế nào? Thôi đừng khóc nữa!
Kim lão nhị thở dài một tiếng rồi cầm tay thiếu niên, nhẹ giọng :
- Bằng nhi, sau này Cái bang hưng thịnh hay không là nhờ cả vào ngươi đó!
Bất cứ một bậc đại anh hùng nào cũng phải trải qua rất nhiều gian nan, nhiều khổ luyện mới thành công. So với ngươi, trên đời còn có rất nhiều người khác còn chịu thống khổ, bất hạnh còn lớn lao hơn, vậy sao họ chịu đựng được mà ngươi để mất dũng khí? Bằng nhi, các thúc thúc vì theo bang quy mà phải xa ngươi, để sau này ngươi tự quyết trong mọi hành động. Hiểu rồi chứ?
Bằng nhi chầm chậm gật đầu, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục ứa ra.
Kim lão nhị lại tiếp :
- Ta biết rằng mấy tên trong bang và Lệ lão tặc muốn đuổi theo, ngươi hãy chạy đến Quan Đế miếu ở Tương Đà. Với tín vật của Bang chủ ngươi sẽ được Tổng đà phía nam bảo vệ an toàn, không còn sợ chúng nữa.
Kim lão đại chỉ sang bên không có vết chân nói :
- Các thúc thúc sẽ đi theo đường này, còn ngươi hãy theo đường bên tả mà đi! Thiếu niên gật đầu nhưng vẫn đứng nguyên.
Kim lão đại phất mạnh tay áo quát :
- Đi đi!
Thiếu niên bị luồng kình lực cuốn xa tới hai trượng theo con đường bên tả đầy vết chân.
- Kim thúc thúc, xin cáo biệt!
Thiếu niên nói xong thi triển khinh công phóng nhanh một mình giữa đêm tối.
Kim lão đại thở dài một tiếng nói với Kim lão nhị :
- Chúng ta cũng nên đi thôi!
Còn quay sang Tân Tiệp chắp tay vái thêm một lần nữa nói :
- Nếu cứ ở đây, tất lát nữa Kiếm Thần Lệ Ngạc sẽ tới!
Tân Tiệp là người thông minh, hiểu ra ẩn ý của đối phương, chắp tay hoàn lễ nói :
- Kim lão trượng xin hãy yên tâm, tiểu khả cũng có mối xung khắc với lão tặc đó.
Nói như vậy có nghĩa mình sẽ không tiết lộ với Kiếm Thần Lệ Ngạc về hướng đi của Bang chủ Cái bang.
Kim lão nhị gật đầu nói :
- Xin bảo trọng!
Rồi kéo tay Kim lão đại, hai người không thấy vận lực gì chợt lao vút lên.
Chốc lát hai chiếc mũ đỏ khuất lấp trong màn đêm.
Bấy giờ Tân Tiệp cảm thấy giọng nói của họ không còn khó nghe như trước, ngay cả hình thù quái dị của họ cũng không đáng sợ nữa. Chàng nghĩ tới Bằng nhi hiện cô độc một mình đường trường canh vắng, đột nhiên cảm thấy mủi lòng.
Chàng nghĩ bụng :
- “Quái thật! Tại sao Cái bang lại truyền chức Bang chủ cho một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi như vậy?”
Lúc ấy chợt nghe một tiếng hú ghê rợn xé rách màn đêm yên tĩnh.
Tiếng hú vọng vào vách đá vang xa bất tuyệt, không những ghê rợn mà còn hàm chứa sự tàn bạo.
Tân Tiệp nghe tiếng hú đó, chợt nảy ra cảm giác rằng đó là tiếng hú của Kiếm Thần Lê Ngạc. Trong lòng chàng lập tức thấy khẩn trương lên.
Tuy tiếng hú không dài nhưng âm vang hồi lâu chưa dứt.
Tân Tiệp nhíu mày thầm nghĩ :
- “Nếu quả đó đúng là tiếng hú của Kiếm Thần Lệ Ngạc thì công lực hắn quả thật thâm hậu. Theo lời Mai thúc thúc thì võ công hắn tuy không kém nhưng chưa thể liệt vào hàng đỉnh cao nhất trong võ lâm được hài danh như Cửu hào. Nhưng bây giờ căn cứ vào tiếng hú này, rõ ràng hắn đã luyện tới trình độ Hỗn Nguyên Quy Chân. Chẳng lẽ chỉ mười năm, lệ Ngạc đã tăng tiến vượt bực như vậy?”
Vừa lúc ấy từ xa nghe tiếng y phục sột soạt, Tân Tiệp vội lánh mình vào một lùm cây.
Chốc lát một nhân ành từ thinh không xuất hiện trước ngã ba đường. Người đó dừng lại ngờ vực nhìn hai lối rẽ trước mặt rồi nhìn lui chờ đồng bọn.
Quả nhiên đã thấy hai người khác lướt đến, thân pháp tuy rất nhanh nhưng kém xa so với người tới trước, thậm chí lưng áo thấm đẫm mồ hôi.
Tân Tiệp nhận ra hai người mới đến là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh và Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi.
Chàng nhìn lại người tới đầu tiên, thấy đó là một lão nhân râu bạc phơ phất, dáng gầy đét, lưng đeo trường kiếm kết tua màu vàng. Vẻ mặt lão nhân có gì đó nham hiểm, mắt cú mũi diều, đôi má hỏm sâu.
Tân Tiệp tự nhủ :
- “Quả là hắn rồi!”
Mai thúc thúc đã mô tả kỹ hình dáng của Kiếm Thần Lệ Ngạc nên chàng nhớ như in, đối chiếu với lão nhân trước mắt mắt chỉ khác tóc râu đã bạc.
Lệ Ngạc nhìn con đường bên tả để lại mấy dấu chân, cười nhạt nói :
- Hừ, Kim lão nhị và Kim lão đại còn định bày trò quỷ lừa ta! Đừng hòng qua mặt...
Nói xong chỉ tay qua con đường bên phải dẫn đầu hai tên đồ đệ phóng đi.
Tân Tiệp thầm khâm phục Kim lão đại tính toán như thần, đánh lừa được Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Kiếm Thần Lệ Ngạc. Chàng lại trùm khăn kín mặt, tay vừa buộc khăn chân cũng nhún lên lao theo ba người chạy theo con đường bên phải.
Tân Tiệp nhún chân lao vút lên không từ sát ngay sau lưng Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi nhảy vút qua đầu cả ba người, từ trên cao quay ngoắt lại đáp xuống trước mặt Kiếm Thần Lệ Ngạc.
Nên biết, Tân Tiệp không phải vì thấy công lực của Kiếm Thần Lệ Ngạc cao cường mà khiếp sợ. Trước đây võ công của Huệ đại sư cái thế, là một trong Thế Ngoại tam tiên mà chàng còn dám đấu ba chiêu, huống gì Lệ Ngạc còn xa mới sánh được với Huệ đại sư. Hơn nữa Lệ Ngạc có mối thâm thù với Mai thúc thúc, có lẽ nào chàng sợ mà không trả thù?
Lúc nào Tân Tiệp cũng nhớ tới lời kể củ Mai thúc thúc về hành động ti tiện của mấy nhân vật đứng đầu Ngũ đại tông phái ám toán mình, nay gặp được cừu nhân nên chàng thấy khẩn trương, nhưng bây giờ chàng lại rất bình tĩnh.
Lệ Ngạc thấy một người đứng chặn trước mặt liền dừng lại. Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh kêu lên :
- Sư phụ! Chính là hắn!
Chắc rằng Gia Cát Minh và Vu Nhất phi đã kể lại cho Lệ Ngạc Nghe về chuyện mình bị một người bịt mặt trong hoang miếu xuất thủ phá đám khi chúng sắp khống chế được Kim lão nhị và thiếu niên hóa tử, Lệ Ngạc “hừ” một tiếng, đôi mắt cứ phát ra những tia sắc lạnh rồi khoát tay ra hiệu cho hai tên đệ tử :
- Các ngươi cứ truy theo trước, chậm lắm là sau một tuần trà ta sẽ đuổi kịp!
Hắn nói với vẻ khẳng định, tin tưởng rằng chỉ vài chiêu là có thể hạ gục đối phương.
Gia Cát Minh “dạ” một tiếng rồi cùng Vu Nhất phi vượt lên trước. Hắn tưởng người trùm mặt sẽ cản trở. Không ngờ người đó lại đứng im để mặc chúng đi qua, vẫn hướng ánh mắt kỳ dị nhìn Lệ Ngạc. Chớp mắt gia Cát Minh và Vu Nhất Phi đã khuất khỏi tầm mắt.
Lệ Ngạc buông thõng tay, tỏ vẻ không thèm để ý đến đối phương, kỳ thực trong lòng hắn suy đoán xem trước mặt hắn là người nào mà dám đối địch với Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.
Tân Tiệp coi Mai thúc thúc như phụ thân, coi cừu nhân của ông hoàn toàn như cừu nhân của chính mình. Mặc dù chàng chưa từng thấy mặt người nào trong năm vị Chưởng môn nhân trong Ngũ đại tông phái nhưng trong mắt chàng, tất cả bọn họ đều là hạng tiểu nhân ti tiện. Cũng đáng lột da xẻ thịt như là kẻ đã sát hại phụ mẫu chàng.
Lệ Ngạc buông thõng tay chờ đối phương xuất thủ. Mười năm nay tự coi mình là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân nên hắn mất đi thói quen động thủ trước đối phương.
Rất lâu chưa thấy người trùm mặt ra chiêu, hắn có phần ngạc nhiên.
Nhưng ngay lúc đó người che mặt đã giương tả chưởng nhanh như chớp đánh vào ngực Lệ Ngạc. Chưởng chưa tới mà một luồng kình phong cực mạnh đã ập tới trước ngực.
Lệ Ngạc nhếch môi cười nhạt, không tiến không thoái chỉ lách mình tránh sang bên rồi xuất song chỉ chọc vào hai mắt đối phương.
Tân Tiệp xuất tiếp hữu thủ chém vào huyệt Khúc Trì của Lệ Ngạc, chiêu thức vừa thần tốc vừa chính xác.
Lệ Ngạc không chút bối rối, biến chỉ thành chưởng thi triển một chiêu “Thiên Hỏa Liêu Nguyên” đánh vào sườn trái Tân Tiệp.
“Thiên Hỏa Liêu Nguyên” là tuyệt chiêu từ thủ sang công của phái Không Động được Lệ Ngạc thi triển lại có uy lực phi phàm, phát sau tới trước khiến đối phương không kịp đề phòng. Nào ngờ chưởng vừa xuất thì không thấy mục tiêu đâu nữa. Địch nhân không biết bằng bộ pháp nào đã đổi phương vị khiến Lệ Ngạc mất đi trọng tâm. Nhưng vốn là người dày dạn kinh nghiệm Lệ Ngạc vẫn tiếp tục xuất chưởng để lấy lại trọng tâm đồng thời quay sang, tả thủ lại xuất tiếp song chỉ điểm vào yêu nhân ở thắt lưng đối thủ.
Tân Tiệp thấy đối phương phản ứng linh hoạt như vậy lòng thầm thán phục, tự nhủ :
- “Nếu mình bị mất trọng tâm như hắn tất phải bối rối lâm vào thế bị động ngay, không ứng phó thần tốc như vậy được!”
Bụng vừa nghĩ, tay vừa xuất chiêu đối phó.
Lệ Ngạc đã lấy lại thế quân bình, lập tức rút phắt trường kiếm.
Tân Tiệp lùi lại một bước, ngưng mục nhìn vào thanh cổ kiếm tỏa sắc xanh lam. Khen thầm :
“Quả là kiếm báu! Không biết so với thanh Mai Hương kiếm của Mai thúc thúc thì thế nào?”
Khi Tân Tiệp vừa thành ngộ xuất sư, Mai Sơn Dân có nói với chàng rằng :
- Theo truyền ngôn thì lão tặc của phái Không Động có một thanh kỳ kiếm thời thượng cổ, theo hình dáng mô tả thì rất có thể đó là Y Hồng bảo kiếm. Nếu quả đúng như thế thì thanh Mai Hương kiếm của ta, tuy cũng là kỳ trân cổ kiếm nhưng vẫn chưa chắc khắc chế nổi. Cần phải dùng dịch lá của một loại cây trúc là “Thiên Niên Chu Trúc” tẩm vào lưỡi kiếm rồi tiếp tục luyện thêm nhiều lần mới có thể khắc chế được Y Hồng Kiếm. Vừa may ta đã phát hiện ra phía sau núi chúng ta có một cây “Thiên Niên Chu Trúc”, đợi nó chín xong ta sẽ lập tức lấy mủ lá để tôi luyện. Năm sau ngươi hãy quay lại đây, ta sẽ giao Mai Hương kiếm cho ngươi, lúc đó thì “Cù Chi kiếm pháp” sẽ phối hợp với Mai Hương bảo kiếm sẽ trùng chấn uy danh của Thất Diệu Thần Quân.
Tân Tiệp còn nhớ rằng nói tới đó, Mai thúc thúc không giấu vẻ hài lòng cười lên đắc ý. Chính vì lẽ đó mà Tân Tiệp nhìn nước thép xanh lạnh phát ra rợp mắt từ thanh bảo kiếm, nghĩ thầm :
- “Nếu động thủ thì thanh thanh kiếm của ta sẽ kém đối thủ, vì thế phải lập tức tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách! Ài... trách nào mai thúc thúc căn dặn ta không được công khai tuyên chiến với Ngũ đại tông phái! Nhưng đã đến nước này, xấu tốt gì cũng phải liều một trận!”
Chàng cũng rút ngay trường kiếm chuẩn bị.
Lệ Ngạc cậy vào bảo kiếm, quát bảo :
- Tiểu tử xuất chiêu trước đi!
Rồi chếch kiếm chờ đợi.
Tân Tiệp đề một hơi thực khí, sau đó hú dài một tiếng như long gầm hổ rống rung chuyển cả khu rừng rồi lập tức xuất chiêu.
Lệ Ngạc biến sắc khi thấy đối phương thi triển thủ thuật làm tỏa ra bảy đóa hoa lóng lánh trước mũi kiếm, lùi lại một bước, suýt nữa kêu lên :
- Thất Diệu Thần Quân!
Tân Tiệp “Hừ” một tiếng, vung kiếm tấn công ngay.
Lệ Ngạc đã nghe tin Thất Diệu Thần Quân trùng hiện giang hồ, tuy không khỏi lo lắng nhưng ngày xưa chính mắt hắn đã chứng kiến Mai Sơn Dân đã bị Tạ Trường Khanh dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn của phái Điểm Thương điểm vào tử huyệt, tuyệt đối không có hy vọng sống sót. Bởi thế lão hoài nghi đó chỉ là tin đồn bịa đặt mà thôi. Nay thấy người trùm mặt dùng thủ thuật làm mũi kiếm phát xạ bảy đốm sáng như bảy đóa hoa mai là nét đặc thù của Thất Diệu Thần Quân, hơn nữa chỉ qua mấy chiêu vừa rồi cũng thấy đối phương võ học uyên thâm và nội công thâm hậu.
- “Lẽ nào đúng là hắn?”
Đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì kiếm đối phương đã công đến, hắn nghĩ nhanh :
- “Bất luận thế nào tên này cũng có quan hệ mật thiết với Mai Sơn Dân, phải giết hắn để trừ hậu họa!”
Liền gầm lên một tiếng, bãi kiếm đâm vào uyển mạch đối phương. Đó là thủ pháp lấy công làm thủ.
Tân Tiệp biến chiêu, Lệ Ngạc cũng liền đổi thức. Một chiêu “Lệ Phụng Triều Dương” nhằm Khí Hải huyệt Thất Diệu Thần Quân. Bảo kiếm rít lên ràn rạt nghe mà xởn tóc gáy!
Tân Tiệp cũng biến thức, thi xuất một chiêu “Phong Long Mai Ảnh”.
Lệ Ngạc còn chưa kịp hoàn thành chiêu “Lệ Phụng Triều Dương” đã thấy mũi kiếm đối phương đã gần kề tới yết hầu mình, chỉ cách hai tấc! Lệ Ngạc kinh hãi lùi một bước rồi bật người lên lộn ra phía sau, vừa khéo tránh được hiểm chiêu.
Lệ Ngạc toát mồ hôi, không ngờ kiếm thuật đối phương tinh diệu đến thế!
Tân Tiệp không chịu dừng tay để đối phương dành lại chủ động, lại áp sát vào xuất chiêu “Trá Hình Mai Diện”.
Lệ Ngạc thấy kiếm chiêu này quá tinh kỳ không thể hóa giải được liền bật người lùi thêm hai bước nữa.
Song phương chỉ mới đấu ba chiêu, hai thanh kiếm chưa tiếp nhau lần nào mà Lệ Ngạc đã hai lần lâm vào hiểm cảnh.
Tân Tiệp nghĩ thầm :
- “Lệ Ngạc ứng biến thần tốc, thân pháp lại linh diệu. Theo Mai thúc thúc đánh giá thì hắn chưa đạt đến trình độ này, chẳng lẽ chỉ sau mười năm mà hắn tăng tiến nhanh chóng như vậy?”
Chàng bỗng toát mồ hôi khi nghĩ rằng mới xuất đạo mình đã tính tìm Ngũ đại tông phái để trả thù. Thế mà bây giờ, dù đã gặp kỳ duyên được Bình Phàm Thượng Nhân truyền võ nghệ và công lực, lại thêm Huệ đại sư truyền thụ Cật Ma Thần Bộ, thử hỏi trước đây gặp hắn thì phải làm thế nào?
Cón Lệ Ngạc cũng nghĩ :
- “Chiêu này đúng là “Cù Chi kiếm pháp” của Thất Diệu Thần Quân nhưng so với lúc trước còn ảo diệu hơn, hầu như chiêu nào cũng khắc chế với võ học kiếm thuật của ta...”
Tân Tiệp lại dùng “Cù Chi kiếm pháp” tấn công tới tấp. Trùng trùng kiếm ảnh chẳng khác gì mưa sa bão táp phủ lấy Kiếm Thần Lệ Ngạc.
Được tôn là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm nên kiếm thuật của Lệ Ngạc đâu phải tầm thường? Hơn nữa hắn là kẻ lịch lãm giang hồ lại lắm thủ đoạn nên nghĩ ra cách đối phó hữu hiệu nhất, đó là phát huy sở trường binh khí của mình.
Vốn tin tưởng kiếm thuật không thua kém đối phương bao nhiêu, binh khí lại hơn hẳn, vì thế Lệ Ngạc tận lực xuất một chiêu lấy lại thế quân bình rồi múa kiếm tấn công tới tấp, mặc đối phương có hóa giải được hay không.
Tân Tiệp thấy đối phương đã lợi dụng đúng yếu điểm của mình, có thể hóa giải được kiếm chiêu đối phương nhưng không tránh khỏi binh khí chạm nhau, mình tất bị thiệt thòi, bởi thế chàng khéo léo dùng những chiêu hãm bớt uy thế của đối phương mà kiếm của mình không bị ảnh hưởng.
Qua chừng mười mấy chiêu, quả nhiên công thế của Lệ Ngạc chậm hẳn lại.
Tân Tiệp lợi dụng thời cơ công một kiếm nhằm dành lại chủ động.
Nào ngờ Lệ Ngạc không quản nguy hiểm, liều mạng phản công một kiếm.
Bất cứ một cao thủ nào khác không bao giờ dám mạo hiểm như thế. Ngực áo Lệ Ngạc rách một mảng, nhưng tiếp đó nghe choang một tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau tóe lửa.
Cả hai đấu thủ lập tức lùi lại.
Lệ Ngạc suýt nữa bị đâm thủng ngực, nhưng miệng lại phát ra một chuỗi cười đắc ý.
Tân Tiệp kinh hoảng khi thấy kiếm mình bị mẻ một miếng bằng đốt tay!
Chợt nghe bên rừng có âm thanh lạ.
Tân Tiệp cảnh giác lùi lại đưa mắt nhìn nơi vừa phát ra tiếng động.
Một nhân ảnh từ mé rừng bên tả hiện ra.
Dưới ánh trăng, Tân Tiệp nhận được người đó là Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi, trong tay còn ôm một người, đó là Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh. Gia Cát Minh nằm bất động trên tay sư đệ, mắt nhắm nghiền không biết sống hay chết.
Kiếm Thần Lệ Ngạc mắt long lên nhìn Tân Tiệp rồi từ từ bước đến bên Vu Nhất Phi.
Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi đầu tóc tán loạn, y phục rách tả tơi, thần tình ảm đạm, cất giọng vô lực nói :
- Sư phụ, chỉ có Kim lão đại và Kim lão nhị...
Lệ Ngạc trừng mắt nhìn tên đệ tử làm hắn sợ hãi im bặt. Bấy giờ Vu Nhất Phi mới đưa mắt nhìn người bịt mặt, kinh hãi nghĩ thầm :
- “Người này đấu với Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lâu như vậy mà sao vẫn không tỏ ra là bại tướng gì cả?”
Lệ Ngạc nhìn Gia Cát Minh đang nhắm mắt thiêm thiếp trên tay Vu Nhất Phi một lúc, mặt chợt biến sắc khi phát hiện ra vai áo bị rách bươm bay phất phơ lộ ra một vết bàn tay rõ cả năm ngón màu đen!
Tân Tiệp trông thấy, biết ngay đó là kiệt tác “Âm Phong Hắc Sa chưởng” của Kim lão nhị.
Lệ Ngạc quan sát thương thế của Gia Cát Minh rất lâu, kỳ thực hắn đang thầm suy tính rất nhanh :
“Mai Sơn Dân là do tận tay chúng ta giết chết tuyệt đối không có sự nhầm lẫn. Vậy có phải tiểu tử này có phải là hậu bối của hắn không? Không có khả năng! Căn cứ vào nội lực của người này thì ít nhất phải có quá trình khổ luyện năm mươi năm... nếu vậy hắn là ai?”
Bỗng nhiên hắn quát to :
- Đi!
Rồi theo hướng con đường mà từ đó Vu Nhất Phi đưa Gia Cát Minh hớt hãi chạy về.
Vu Nhất Phi ôm sư huynh chạy theo, nhưng trước khi đi còn liếc nhìn người trùm mặt lần nữa với ánh mắt kinh dị.
Kiếm Thần Lệ Ngạc tính toán rằng mình tạm thời lánh đi như vậy là thượng sách. Người trùm mặt thi triển “Cù Chi kiếm pháp” là điều hoàn toàn khẳng định, nhưng công lực thậm chí còn cao hơn cả Mai Sơn Dân, như thế hắn không có hy vọng thắng, mặc dù lợi về binh khí. Nếu lỡ thất bại, mất thanh danh của vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm trước một nhân vật bất bạch là điều không đáng làm.
Tân Tiệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, không ngăn cản hoặc đuổi theo, tự nhủ :
- “Cứ chờ Mai thúc thúc luyện xong kiếm xem ngươi có dám liều mình công loạn lên thế nữa không?”
Thân ảnh Vu Nhất Phi vừa khuất thì từ phía sau lại có tiếng y phục lướt gió và một người lao tới rất nhanh. Người đó mình vận lam bào, lưng đeo trường kiếm, dung mạo anh tuấn. Chính là Ngô Lăng Phong.
Tân Tiệp cố tình nép vào một vòm lá cạnh đường, chờ Ngô Lăng Phong đi tới thì bất thần hiện ra, rút phắt trường kiếm khỏi vỏ nghe soạt một tiếng.
Ngô Lăng Phong lộ vẻ kinh hãi vội dừng phắt lại rút nhanh kiếm ra.
Tân Tiệp chợt cười hô hô một tràng rồi đưa tay gỡ khăn che mặt.
Ngô Lăng Phong cũng cười to nói :
- Thì ra là Tiệp đệ! Ngươi cũng thật là... làm ngu huynh sợ đến thót tim!
Tân Tiệp giả bộ trách :
- Tối qua đại ca chạy đâu mất, để một mình tiểu đệ đấu với Hải Thiên song sát, suýt nữa thì mất mạng!
Ngô Lăng Phong thất kinh nói :
- Ngu huynh tưởng rằng Tiệp đệ chỉ dùng khinh công dụ hắn đi khỏi đây, sau đó tìm cách thoát thân chứ đâu biết hiền đệ liều giao thủ với hai tên ma đầu đó?
Tân Tiệp liền kề lại trận kịch chiến với Hải Thiên song sát ở trên đỉnh Quy Sơn cho Ngô đại ca nghe.
Ngô Lăng Phong càng nghe càng hứng thú, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, thấy Tân Tiệp kể với giọng vui vẻ sôi nổi như vậy cũng cười nói :
- Tiệp đệ không những võ công thâm hậu mà còn có phúc duyên kỳ diệu!
Tân Tiệp xưa vốn trầm tĩnh ít lời, nhưng từ ngày kết thân với Ngô Lăng Phong thì trở nên cởi mở nhiều nói cười luôn miệng.
Ngô Lăng Phong cũng kể lại việc mình phát hiện cả ba người Phạm Trị Thành, Lục Hành Không và Trác Chi Trung đều bị giết, sau đó đuổi theo Thiên Tuyệt Kiếm Gia Cát Minh tới đây, cuối cùng nói thêm :
- Ngu huynh đuổi theo Gia Cát Minh thì gặp Lệ lão tặc, vì thế mới để lại ký hiệu cho hiền đệ để hợp lực đối phó. Về sau ta biết chuyện xung đột giữa Không Động và Cái bang, tuy không hiểu nguyên do, nhưng khi đuổi tới gần đây thì đối phương mất tích, không ngờ lại gặp hiền đệ.
Tân Tiệp kể lại chuyện vừa rồi mình cứu Bang chủ Cái bang và đấu với Lệ Ngạc.
Ngô Lăng Phong lẩm bẩm :
- Thì ra Tiệp đệ cũng đã gặp lão tặc đó...
Y nghĩ rằng :
- “Tân Tiệp thân thủ cao cường đến thế, một mình có thể giữ bình thủ với Hải Thiên song sát mà vẫn chưa làm gì được Kiếm Thần Lệ Ngạc thì với võ công của mình là sao trả được mối thù cho phụ thân?”
Nghĩ vậy bấc giác buông tiếng thở dài.
Tân Tiệp đoán ra tâm sự đại ca, nhưng chợt nhớ ra chuyện gì, kêu lên :
- À... phải rồi! Chỉ còn mười mấy ngày nữa là tới kiếm hội ở Thái Sơn. Nhất định đủ mặt Ngũ đại tông phái. Chúng ta hãy tới đó một chuyến, phải cho chúng biết tuyệt nghệ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn vẫn được lưu truyền. Đại ca chúng ta đi thôi!
Câu đó đã làm tăng hùng khí của Ngô Lăng Phong rất nhiều, y sãng giọng nói :
- Võ nghệ của Ngô mỗ tuy vẫn còn thẹn với tiên nhân nhưng xấu tốt gì cũng phải cho bọn tiểu nhân tự mình xưng là chính phái biết thế nào là lợi hại!
Tân Tiệp cười kha khả nói :
- Đại ca sao lại xưng với tiểu đệ là Ngô mỗ vậy chứ? Nào, chúng ta đi thôi.
* * * * *
Vầng dương đã lên cao chiếu lên những đỉnh núi cao rực rỡ. Những đá, mây mù lởn vởn giữa lưng chừng núi trắng như bông in đậm vào màu xanh biếc của đại ngàn tạo thành một vẻ đẹp hoành tráng có phần mơ mộng của rừng thu.
Có tiếng vó ngựa vang lên từ sau khúc đường cong, chốc lát trên quan đạo hiện rõ hai kỵ mã sóng đôi phi tới rất nhanh. Đó là hai thiếu niên cùng bận lam bào, dung mạo đều tuấn tú phi phàm, hai con ngựa màu lông thuần bạch không nhiễm chút sắc tạp, đều là tuấn mã.
Hai kỵ mã không ai khác, người bên tả là Tân Tiệp, còn kẻ đồng hành là Ngô Lăng Phong. Hai người cứ ra roi giục ngựa nhưng không nói gì, mỗi người chìm đắm trong những ý nghĩ riêng. Họ đều nghĩ đến cừu nhân của mình.
Kiếm Thần Lệ Ngạc công lực võ học đều thuộc hạng thượng thừa. Nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm hùng tâm của Tân Tiệp. Chàng từng quá chiêu với hắn, nếu có được Mai Hương kiếm của Mai thúc thúc đã luyện thành, chàng nhất định khống chế được hắn. Cho dù có thiệt thòi về binh khí, Tân Tiệp vẫn tin rằng có cách để thắng được cừu nhân.
Nhưng Ngô Lăng Phong lại không lạc quan như Tân Tiệp. Y biết võ công đối phương cao hơn mình, huống chi không phải một mình hắn mà còn bốn tên Chưởng môn nhân của bốn phái khác trong Ngũ đại tông phái. Mặc dù còn phải suy tính nhưng Ngô Lăng Phong đã hạ quyết tâm, dù thành hay bại cũng quyết một trận tử chiến! Hiện tại Ngô Lăng Phong vô cùng ngưỡng mộ công phu thần diệu của Tân Tiệp, bởi thế vững tin hơn nhiều khi biết rằng sắp phải đối phó với kình địch không phải tầm thường.
Quan đạo vùng giáp giới giữa Hà Bắc và Hà Nam rất hiểm trở, nhiều đoạn phải xuống ngựa mà đi, nhưng hai người đều có võ công thượng thừa nên cách núi ngăn sông bao nhiêu cũng không quản ngại.
Ngày đi, đêm nghỉ, gặp quán trọ thì ghé vào, có khi họ tìm hoang miếu nào đó trong rừng trú tạm.
Hôm đó mới đi được một nửa hành trình, chợt nghe từ phía trước có tiếng binh khí chạm nhau, lại còn có tiếng khóc than vẳng đến. Hai người không ai bảo ai vội giục cương thúc ngựa. Nhưng đường đất quá hẹp nên ngựa không thể đi nhanh, bị cương ghì chặt nên chỉ biết hí vang.
Hai người nghe tiếng binh khí khá gần liền xuống ngựa đem giấu vào một nơi rồi thi triển khinh công đi về phía phát ra những âm thanh mà họ đoán là đang diễn ra kịch chiến.
Tân Tiệp nói :
- Hình như có ba người đang giao thủ!
Chàng nói vậy là căn cứ vào ba loại binh khí phát ra những âm thanh khác nhau.
Ngô Lăng Phong gật đầu. Chắc rằng y cũng nhận ra điều đó.
Đột nhiên vang lên một âm thanh chát chúa lọt vào tai rồi sau đó là dư âm vang xa không dứt.
Hai thiếu niên thất kinh vì nghe kỹ thì âm thanh đó do binh khí tiếp nhau nhưng chỉ có những cao thủ có nội lực vô cùng thâm hậu mới tạo ra âm thanh chấn động đến như vậy. Cả hai cùng gia tăng cước lực, đến cách đấu trường chừng năm thì dừng lại nấp trong đám lá quan sát tình hình.
Quả nhiên có hai người đang kịch chiến giữa bình nguyên khá rộng, gần đó có một nữ nhân đang ngồi ôm lấy một thi hài khóc thảm thiết. Ngoài ra còn một hán tử tuổi ngoại tứ tuần đang lục lọi trên mấy chiếc xe ngựa đổ ngổn ngang bên đường. Trên mặt đất rải rác bảy tám tử thi, tử trạng khác nhau nhưng đều bị thương bởi binh khí.
Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nhìn bao quát hết hết hiện trường xong tập trung vào hai đối thủ đang kịch chiến.
Quay lưng về phía họ là một hán tử hai tay cầm hai binh khí, tay trái cầm kiếm còn tay phải sử dụng chùy khá lớn.
Còn người đối diện là một trung niên hán tử tuổi chừng bốn mươi đang cầm trường kiếm.
Chắc Tân Tiệp và Ngô Lăng Phong nghe âm thanh phát ra từ thứ binh khí này mà đoán có ba người giao thủ.
Người dùng kiếm công lực rất cao, lúc này đang chiếm ưu thế, thanh trường kiếm giương đông chém tây, uy lực vô song tỏa ra vô số kiếm hoa.
Người sử dụng cả kiếm lẫn chùy đang luống cuống chống đỡ, xem ra bại thế đã rõ ràng.
Chợt nghe “coong, coong” hai tiếng, thanh trường kiếm của người đối diện đã đánh bạt cả hai thứ binh khí của đối phương làm bay vút lên không.
Hán tử bị đánh bay binh khí hoảng hốt lùi lại.
Người dụng kiếm cười khan một tiếng, lập tức truy theo xuất liền ba cước!
Hán tử kia bị trúng phải một cước vào mạng sườn ngã nhào xuống đất.
Đột nhiên hán tử lục lọi trong ngựa nhún mình phi ra giữa đấu trường đứng đối diện với người cầm kiếm, quát lên :
- Các hạ thân thủ phi phàm. Hãy tiếp đại gia một chưởng!
Người kia thong thả tra kiếm vào bao, cười nói :
- Sơn Tả song hào võ nghệ thần thông có việc gì mà tới Đồng Bách sơn này?
Tân Tiệp nghe tới đó muôn phần kinh hãi. Không ngờ đại hán vừa xuất hiện và tên bị đánh rơi binh khí khi nãy chính là Sơn Tả song hào đứng đầu tặc đảng vùng Sơn Đông. Chàng đã nghe danh hai tên cường đạo này, lão đại là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn, lão nhị là Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Cao. Xem ra chúng vừa đánh cướp đoàn xe và sát hại bảy nhân mạng.
Hầu nhị thúc nói rằng hai tên ma đều này bản lãnh rất cao cường, không những khét tiếng khắp vùng Sơn Đông mà lừng danh khắp Trung Nguyên, đặc biệt là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn. Thế mà Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Cao bị bại thủ, không biết trung niên hán tử đó là ai?
Chỉ riêng việc biết đối thủ là Sơn Tả song hào mà vẫn đối địch cũng đáng khâm phục rồi.
Thấy đối phương hồi lâu không đáp, đại hán vừa xuất hiện, chính là Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn cho rằng đối phương đã khiếp phục uy danh của mình, cười đắc ý nói :
- Các hạ công lực bất phàm, nhưng nên biết...
Trung niên hán tử biết đối phương đang nghĩ gì, ngắt lời :
- Tư Không huynh chớ hiểu lầm! Tạ mỗ chưa đến nỗi bị uy danh Sơn Tả song hào làm cho vỡ mật...
Tư Không Tôn đã hoài nghi kiếm pháp đối phương thuộc Ngũ đại kiếm phái, liền hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi là Chưởng môn Điểm Thương phái Tạ Trường Khanh?
Trung niên hán tử gật đầu :
- Chính phải!
Lời khẳng định đó gây ra trong lòng những người có mặt tại hiện trường những phản ứng khác nhau.
Tư Không Tôn “hừ” một tiếng tỏ vẻ hậm hực nhưng không dám nói gì.
Tạ Trường Khanh nói tiếp :
- Sơn Tả song hào lừng danh nghĩa khí, điều này Tạ mỗ biết rõ! Nhưng hôm nay hai vị tới đây gieo họa kiếp, tàn sát bảy nhân mạng già trẻ không một tấc sắt trong tay, thực tế như vậy làm nghi ngờ thanh danh của Sơn Tả song hào.
Nghe những lời mỉa mai cay độc như vậy, Sơn Tả song hào tuy biết uy danh của Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh của Điểm Thương vẫn không nén nỗi tức giận. Tư Không Tôn “hừ” một tiếng nói :
- Chúng ta xưa nay vẫn hành nghề kiếm ăn, đương nhiên hạ thủ không biết lưu tình... Nếu Tạ lão sư thấy không thuận nhãn, muốn gì huynh đệ chúng ta sẽ chiều ngay!
Tạ Trường Khanh nhìn lại, thấy bảy người kia đã không còn ai sống sót, lạnh giọng nói :
- Quả là Tạ mỗ không thuận nhãn, đành thỉnh giáo hai vị!
Dứt lời trường kiếm xuất vỏ cầm tay.