Lâm Mạc gật đầu: “Ân, chắc là vậy".
Thứ kia vẫn đang chăm chú nhìn xuống, y tiến lên trước vài bước rồi nhẹ giọng hỏi: "Hại ngươi là Hoắc Nguyên?”
Giống như bị lời nói của Lâm Mạc kích thích, đôi mắt tối đen của nó đột nhiên toát ra máu đỏ như là đang rơi lệ.
Ngọn đèn dầu trên đại đường bắt đầu lập lòe lúc sáng lúc tối, âm phong từng trận thổi đến.
Lý Nguyệt Quý nhìn về phía đài hát: "Thật là Hoắc Nguyên hại ngươi? Đây là do bị kích thích?”.
Nó liền đứng ngay đó, chảy dòng huyết lệ nhìn bọn họ dưới đài.
Bất ngờ, nó nhếch môi lần nữa nở nụ cười, nâng lên cánh tay khô khốc tựa hồ muốn làm một hình dáng gì đó, lại vào lúc nhóm người Lâm Mạc đề phòng, biến mất không thấy đâu.
“Nó đi đâu rồi?” Lâm Cù nhíu mày theo bản năng đi một bước về phía trước. Nhưng chính là một bước Lâm Cù vừa hạ chân xuống này, xung quanh đột ngột biến hóa, vô số quỷ ảnh lay động, sắc mặt trắng xanh, thân thể xám tro thối nát, âm thanh nói cười.....
“A!” Vương Khai Thiên kinh hô, che miệng lùi về bên cạnh người Lâm Cù.
“Đừng sợ!” Lâm Mạc vào thời khắc quỷ ảnh xuất hiện, lập tức lấy ra ba đồng tiền trong ngực ném xuống, ba đồng tiền liền đứng thành ba hướng bảo vệ nhóm người Lâm Mạc.
Đồng tiền bắt đầu có tác dụng, chính giữa lỗ bên trong mỗi một cái đồng tiền không ngừng cuồn cuộn toát ra những sợi tơ màu vàng, mà ngay lúc kim sợi xuất hiện những ảnh quỷ cũng bắt đầu biến mất không thấy.
Nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn không trở lại, ở trong mắt nhóm người Lâm Mạc những quỷ ảnh đó bất ngờ biến hóa thành nhân loại chân thật, làm lơ sự tồn tại của bọn họ, chung quanh đi đến đi lui, nói cười với nhau, ngồi ghế, xem diễn.......
Mà trên đài, chính là đang trình diễn một vở tuồng.
“Đó là....” Lý Nguyệt Quý mở to hai hai mắt nhìn về phía đài hát.
Trang điểm tinh xảo, tay áo múa may, trong miệng xướng ra một hí khúc mê người, đúng là Mâu Thanh Thiên trong ảnh chụp.
So với ảnh chụp, nàng còn phi thường mỹ lệ, phong tình vạn chủng, sóng mắt lưu chuyển hơn.
Dưới đài đều bị Mâu Thanh Thiên mê hoặc, không tự chủ được mà nhìn theo thân ảnh của nàng, vì nàng mà vung tiền như rác.
Hình ảnh lại biến hóa, Mâu Thanh Thiên xuyên bộ trang phục sáng màu, ngồi cạnh nhạc sư, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau sáng tác nhạc, cùng nhau ngắm trăng......
Lâm Mạc: "Đó là Trình Tiễn?”
Thật không thể nghi ngờ đó là thân ảnh Trình Tiễn vào lúc trẻ, quả nhiên giống như lời nói của Trình phu nhân, hai người kia khi còn trẻ đã ở bên nhau.
“Xem Mâu Thanh Thiên bây giờ, rõ là rất yêu Trình Tiễn vậy thì lúc sau, sao lại...?”
Trong mắt hai người đều là tình yêu dành cho đối phương, người sáng mắt một chút đều có thể nhìn ra, vì sao lúc sau lại rời khỏi Trình Tiễn.
Mà tấm màn phía sau cũng được giải đáp.
Từ nhỏ Mâu Thanh Thiên đã đi theo gánh hát, lớn lên phi thường mỹ lệ, sớm đã bị Hoắc Nguyên xem là vật sở hữu của chính mình nhưng hiện tại Mâu Thanh Thiên lại ở bên Trình Tiễn, này làm sao không khiến Hoắc Nguyên tức giận.
Hai người lần đầu tiên cãi nhau, Hoắc Nguyên uy hiếp Mâu Thanh Thiên, nếu nàng không rời khỏi Trình Tiễn hắn sẽ làm Trình Tiễn không thể tiếp tục tồn tại ở Hâm Thành, Hoắc Nguyên là người nổi danh tại đây mà Trình Tiễn chỉ là một nhạc sư nho nhỏ...
Vì Trình Tiễn, Mâu Thanh Thiên chỉ có thể nhịn đau cùng hắn chia tay, thế nhưng Trình Tiễn lại chấp nhất đả động nàng, bọn họ liền hẹn ước một đêm rời khỏi Hâm Thành.
Phía trước thấy sắp có thể rời đi, ai ngờ kế hoạch lại bị Hoắc Hạ phát hiện, mà Hoắc Hạ từ nhỏ đã ái mộ Mâu Thanh Thiên lại rất sợ Hoắc Nguyên, không dám cùng hắn ngỗ nghịch vì thế chỉ có thể đem tình yêu này chôn xuống đáy lòng.
Mà một khắc khi biết được Mâu Thanh Thiên muốn cùng Trình Tiễn rời đi, trong lòng Hoắc Hạ bỗng căm ghét cùng không cam vì vậy liền chạy đến nói cho Hoắc Nguyên.
Một đêm kia cũng là sự bắt đầu cho nỗi đau khổ của Trình Tiễn, lại cũng là bắt đầu cho nỗi tuyệt vọng của Mâu Thanh Thiên.
Hoắc Nguyên cưỡng bách nàng, sau lại đem nàng đến một gian mật thất của gánh hát khóa lại, không ai biết Hoắc Nguyên thật ra có thể bắt chước mô phỏng bút ký của Mâu Thanh Thiên, vì thế hắn viết một lá thư giao cho Trình Tiễn.
Không thể nghi ngờ Trình Tiễn thống khổ, Mâu Thanh Thiên lại càng tuyệt vọng, bị giam cầm trong mật thất suốt ngày không thấy ánh mặt trời, lại phải chịu đựng sự tra tấn của Hoắc Nguyên.
Ai có thể nghĩ đến, Hoắc Nguyên bên ngoài áo mũ chỉnh tề, bên trong lại là bộ dạng cầm thú.
Mâu Thanh Thiên có khổ không thể nói, nàng hận Hoắc Nguyên cũng hận Hoắc Hạ, nếu như không phải tại hắn.......
Hoắc Hạ biết đại ca hắn đem Mâu Thanh Thiên giam cầm, lại coi như chuyện gì cũng không biết, trộm đến nhìn nàng một bộ thống khổ.
Trong lòng Mâu Thanh Thiên cười lạnh, nàng biến thành như vậy là do ai mà ra?!
Nàng nghĩ, một lần nữa ra ngoài gặp Trình Tiễn, không sợ không thể bên nhau, nàng cũng phải rời khỏi đây, rời đi nơi đã làm nàng thống khổ tuyệt vọng.
Vì thế nàng hư tình giả ý hướng Hoắc Hạ khóc lóc kể lể, chỉ cầu rời đi.
Lúc này, gánh hát rất nhanh sẽ không xong vì thế Hoắc Hạ quyết định lấy tài sản lại trộm mang theo Mâu Thanh Thiên rời đi.
Nhưng mà Hoắc Hạ lại không thể qua mặt được Hoắc Nguyên, một khắc khi hắn mang theo Mâu Thanh Thiên rời đi, bọn họ đã bị Hoắc Nguyên phát hiện, tên Hoắc Nguyên ngang ngược lôi kéo Mâu Thanh Thiên về lại mật thất dùng một cái khóa, đem nàng khóa lại.
Sau lại cùng Hoắc Hạ tranh chấp, hai người không ngừng đánh nhau, Hoắc Nguyên thất thế đánh vỡ đèn dầu trong mật thất, lửa cứ thế lan ra.....
Bởi vì thời tiết khô hạn, xung quanh không có vật dập lửa, rất nhanh lửa đã lớn dần lan ra bên ngoài mật thất, mà bên ngoài vừa lúc là gian gánh hát đặt quần áo, cứ thế lửa càng lớn.
Thấy lửa càng lúc càng lớn, Hoắc Nguyên liền vội vàng rời đi mật thất.
Mâu Thanh Thiên bởi vì bị khóa không thể chạy đi, cho nên khóc lóc hướng Hoắc Hạ cầu cứu.
Nhưng mà chìa khóa lại trong tay Hoắc Nguyên sớm đã chạy đi, xích sắt chắc chắn Hoắc Hạ sao có thể làm đứt? Mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, Hoắc Hạ không dám nhìn đôi mắt của Mâu Thanh Thiên: "Ta......Ta đi tìm Hoắc Nguyên, chìa khóa ở trên người y, ta đi tìm y.......”
Nói xong hắn liền muốn rời đi, lại bị Mâu Thanh Thiên gắt gao giữ chặt áo hắn, tóc tay hỗn loạn đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoắc Hạ.
Đôi mắt kia tuyệt vọng cùng trào phúng nhìn Hoắc Hạ, thân thể hắn liền run rẩy, nhưng hắn vẫn nói:“ Ta sẽ quay về, ta thật sẽ về, ta lấy chìa khóa, lấy chìa khóa.....”
Hắn không ngừng lập lại câu nói, biểu tình yếu đuối bất kham.
Móng tay Mâu Thanh Thiên dùng sức, moi phá quần áo của Hoắc Hạ, đôi mắt hắn không dám nhìn nàng, nhẫn tâm đem quần áo xé rách rời đi, mật thất chậm rãi đóng lại trước mặt Mâu Thanh Thiên.......
Trong mắt nhóm người Lâm Mạc, lửa càng ngày càng lớn, biết rõ đấy là ảo giác nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được tia nóng cùng cực.
Bọn họ dừng lại trong mật thất, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu bên ngoài, có người không ngừng la lớn nói cứu hỏa a, chạy nhanh a......
Bước chân hỗn loạn, nhưng mà mật thất vẫn như cũ im ắng chỉ có thanh âm đồ vật bị thiêu cháy.
Hai bên tương phản, càng làm người tuyệt vọng hít thở không thông.
Lửa chậm rãi thiêu lên quần áo của Mâu Thanh Thiên, kiện áo trên người nàng chính là diễn phục đỏ rực thêu mẫu đơn, cả người nàng đau đớn nằm sát xuống mặt đất, móng tay liều mạng bấu vào khe hở của sàn nhà, mọi thứ xung quanh đều là lửa nhưng đôi mắt của nàng lại vẫn chăm chú nhìn vào cửa mật thất.
Thẳng đến khi lửa đã tắt dần, mà đại môn vẫn chưa từng được mở ra, hình dạng của Mâu Thanh Thiên sớm cũng đã bị đốt thành than đen, quỳ rạp xuống mặt đất, đầu hơi nâng lên, đôi mắt tối đen nhìn chăm chú vào cánh cửa phía trước.
Rõ ràng chỉ mới qua một lát thế nhưng lại giống như đã trôi qua thật lâu.
Lâm Cù thở dài một hơi, nhìn thi thể nằm sấp trên mặt đất:“Nàng là chờ Hoắc Hạ quay về cứu sao?”
“Không, ta cảm thấy nàng đã sớm biết Hoắc Hạ sẽ không quay về, nàng hận, rõ ràng hi vọng nằm ở trước mắt, mà lại.....” Lý Nguyệt Quý cũng thở dài.
Nghĩ như vậy, Lý Nguyệt Quý tiến lên vài bước, nhìn ngón tay của nàng vì moi mặt đất mà bị bẻ gãy. Phải thống khổ đến mức nào, mới có thể tự làm gãy được ngón tay......
Thế nhưng, đúng lúc này, trong mắt của Lý Nguyệt Quý, ngón tay khô đen kia thế mà ở trên mặt đất giật giật.......
Lý Nguyệt Quý còn nghĩ đó chỉ là ảo giác, một lần nữa nhìn qua ngón tay kia lại giật mình.
Cái đầu hơi hơi nâng lên, đôi môi bị đốt trọi chậm rãi nở nụ cười.......
“A!” Không chờ Lý Nguyệt Quý kịp phản ứng, thây khô nằm sấp trên mặt đất bất ngờ đánh về phía trước, đôi tay dùng sức bóp cổ Lý Nguyệt Quý.
“Nguyệt Quý!” Nhóm người Nguyên Ngọc lắp bắp kinh hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản.
Lâm Mạc nhanh chóng làm ra quyết định, một chân đá lên eo của khô lâu, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’, cái eo liền bị vặn ra ngoài nhưng đôi tay của khô lâu kia vẫn thủy chung dùng sức bóp cổ Lý Nguyệt Quý.
Mắt thấy sắc mặt Lý Nguyệt Quý dần xanh tím, tiểu kiếm của Lâm Mạc liền xuất hiện, nhanh chóng chém xuống đôi tay khô khốc kia.
Sau một tiếng thét chói tai, cảnh tượng trước mắt mọi người khôi phục lại bình thường.
“Nguyệt Quý, không sao chứ?” Nguyên Ngọc đau lòng ôm lấy Lý Nguyệt Quý, ngón tay xoa xoa cổ hắn, phía trên đã xuất hiện một mảng xanh tím.
“Khụ khụ, ta, khụ khụ......” Có chút nói không nên lời Lý Nguyệt Quý chỉ có thể lắc đầu biểu thị chính mình vẫn còn ổn, không việc gì.
Trên đài, đôi mắt của Mâu Thanh Thiên oán độc nhìn bọn họ, lúc sau thân ảnh liền biến mất không thấy, ánh đèn trong nội đường đã tắt, một ngọn nến đột nhiên bị lật đổ trên mặt đất, vừa vặn ngã vào mành của sân khấu, lửa bốc lên.
Vương Khai Thiên nhìn xung quanh: "Nó là nghĩ muốn thiêu chết chúng ta ở đây sao?”
Nơi này cửa sổ đóng chặt, đến một cái đồ vật để dập lửa cũng không có.
“Ngũ hành tương khắc, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, kim sinh thủy......”
Lâm Mạc giơ tiểu kiếm trong tay, đối với nơi có lửa đang lan ra múa may vài cái, chớp mắt, ánh lửa mới được sinh ra đã biến mất không thấy.
Không đợi mấy người Vương Khai Thiên kinh ngạc nói vài câu, Lâm Mạc đã cầm lấy lão tổ tông từ trên tay Lâm Cù, lúc mọi người nhìn chăm chú, đem lão tổ tông ném lên bàn, ngón tay cái đè lên trên mai rùa, bốn ngón vừa động, lão tổ tông bắt đầu xoay tròn.
Mà hiển nhiên lão tổ tông cũng đã quen với thao tác của Lâm Mạc, lúc Lâm Mạc đi đến liền đem tứ chi cùng với cái đầu thành thục rút vào trong mai, sau khi mai rùa dừng lại lão tổ tông bình tĩnh đem đầu rùa duỗi ra ngoài.
Tiểu kiếm lưu loát hướng theo đầu rùa của lão tổ tông đâm lên, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương vang lên, giữa không trung xuất hiện thân thể của Mâu Thanh Thiên đã bị tiểu kiếm đâm thủng.
“Yêu ma thấy giả(người), ác ma đền tội, xuyên chân(người tu hành) ngự tà, sai đem trị tội.”
Lời còn chưa dứt, tiếng vang lôi đình bỗng "đông" lên một tiếng, điện lưu màu lam len lỏi trên người Mâu Thanh Thiên, không bao lâu sau, Mâu Thanh Thiên ở bên trong kêu rên một lát rồi không cam lòng hóa thành tro bụi.
Mâu Thanh Thiên vừa biến mất, ánh sáng dần dần sáng lên, trên đài trừ bỏ Tiểu Cốc đã ngất, còn có Hoắc Nguyên đã chết.
“Hô--------” Lâm Mạc thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ mai rùa của lão tổ tông, đem nó bỏ vào túi, lúc sau lại đem ba cái đồng tiền cùng tiểu kiếm thu vào.
“Xong.....xong việc?” Vương Khai Thiên vuốt bọc nhỏ trên người hỏi.
Lâm Mạc gật đầu: "Đã xong.”
Đêm nay cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, ngày hôm sau Vương Khai Thiên liền đến sở cảnh sát cùng Vương Phú Nguyên thành thành thật thật nói mọi chuyện đã trải qua, bởi vì chuyện này còn có Quý Thế Lăng tham gia, lại có Lâm Cù, nhóm người Lý Nguyệt Quý đảm bảo cho dù không thể nào tưởng tượng được, Vương Phú Nguyên cũng phải tin.
Lúc sau, ông phái người trộm vào gánh hát cùng nhóm người Lý Nguyệt Quý, tìm gian mật thất kia, bởi vì cửa mật thất được xây từ đá cục, cho nên vào lúc phòng bị thiêu hủy, mật thất kia cũng không có lộ ra ngoài, liền là ở phía sau phòng tạp vật, môn đạo rất nhỏ ẩn nấp.
Sau khi bọn họ mở ra cửa mật thất, không ngoài dự liệu liền trông thấy một bộ thi thể đã không còn nguyên vẹn.
Không phải là tư thế quỳ bò, bởi vì thời gian lâu năm một số bộ phận của Mâu Thanh Thiên sớm đã hoá thành tro cốt, trên mặt đất chỉ còn là dấu vết của một mảnh hỗn độn.
Thu thập thi thể xong, Lý Nguyệt Quý liền đem gian mật thất này phong kín, lúc sau lại nghĩ muốn đem nơi này bán đi, cũng may tiền trong tay hiện tại có thể khiến hắn mua được một chỗ mới.
Mà Lâm Mạc sớm đã ngân nga ca hát, thu thập tay nải, tính toán quay về đạo quan.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Mạc: Đạo quán ta đến đây~
Quý Thế Lăng: Ta đến~
Lâm Phác & Lâm Cù & Vương Khai Thiên: Chúng ta cũng đến đây~