Nghe nói trong nhà Lý tứ gia cũng không thiếu tiền,sở dĩ thành lập gánh hát này cũng chỉ là để thõa mãn cơn nghiền xem diễn của chính mình,hắn không có ham mê nào khác chỉ yêu thích mỗi cái nghe diễn.
Tuy rằng Lý tứ gia mang theo gánh hát từ nơi khác đến Hâm Thành ngụ lại,nhưng bởi cách làm người cũng không tệ hơn nữa mang theo vài phần thủ đoạn mấy năm nay xem như ở tại Hâm Thành có không ít tên tuổi.
Mắt thấy những người trọng yếu đã đến,Lý tứ gia vội vàng đến đằng sau hậu trường hàn huyên vài câu.
Lý tứ gia thật ra cũng chưa già,ngược lại tuổi vẫn còn rất trẻ diện mạo lịch sự,văn nhã được xưng là có tú khí cười rộ lên còn lộ ra hai cái răng nanh nhìn tuổi tác thật cũng chẳng lớn nhưng cũng vì thế mà đừng xem thường hắn,đó chính là bị thiệt lớn.
Rốt cuộc một người mang theo gánh hát đến Hâm Thành dừng chân,mấy năm ngắn ngủi đã xử lý mọi chuyện trên dưới thỏa đáng phần thủ đoạn này người bình thường nhất định sẽ không có.
Sau khi chào hỏi lão gia tử đang ngồi ở vị trí chủ vị cùng vài vị tiền bối,Lý tứ gia bị đám người Lâm Phác gọi đi.
"U,Lý Tiểu Tứ,ngươi thật bận a." Lâm Cù thuận miệng trêu chọc một câu.
Lý tứ gia nở nụ cười lúc có lúc không nhìn Lâm Cù:"Lâm Tiểu Cù,ta xem hình như ngươi ngứa da rồi thì phải,đã nói bao nhiêu lần không được gọi ta là Lý Tiểu Tứ."
Lâm Cù mới không sợ,ngược lại nở nụ cười tủm tỉm nói:"Không gọi ngươi là Lý Tiểu Tứ vậy phải gọi ngươi là gì? Lý Nguyệt Quý?"
"Phốc."
Đám người Lâm Mạc nghẹn cười,tên thật của Lý tứ gia chính là Lý Nguyệt Quý,y nói chỉ vì mẫu thân y yêu thích loài hoa nên đã đặt tên cho bốn người con trong nhà đều ta tên của loài hoa,y nhỏ nhất nên bị đặt là Nguyện Quý*.
Nguyệt quý là hoa hồng thường được biết với tên gọi là hoa hồng tàu có nguồn gốc tại vùng Quế Châu,Hồ Bắc,Tứ Xuyên
Quả nhiên,sau khi nghe Lâm Cù gọi tên thật của hắn,lỗ tai của Lý Nguyệt Quý liền đỏ lên nhìn nhìn khắp nơi. Sau đó lại nhìn bốn người họ bộ dáng đau khổ:" Ta như thế nào lại làm bằng hữu với bốn người các ngươi a,lúc trước ta thật không nên nói tên thật của mình cho các ngươi biết,vẫn là để cho các ngươi không lấy tên ta ra giễu cợt."
Lý Nguyệt Quý vuốt ngực vẻ mặt mang đầy thương tâm.
Đã sớm quen thuộc kịch bản của Lý Nguyệt Quý,Lâm Mạc vẫn là đến vỗ vỗ an ủi hắn.
"Tứ ca,đừng thương tâm,đừng thương tâm,nguyệt quý là nữ hoàng của các loài hoa,xét thấy xinh đẹp còn có giá trị làm dược thật xứng đôi với tứ ca."
"Đúng vậy,tứ ca,tên này thật không tồi nếu như huynh không thích thì cho muội đi,đến lượt muội làm Vương Nguyệt Quý được không, haha."
Vương Khai Thiên thuận theo vuốt mao Lý Nguyệt Quý nói đến lời cuối cùng chính mình chịu không nổi cũng bật cười.
Tuổi của Lý Nguyệt Quý so với Lâm Mạc cùng Vương Khai Thiên lớn hơn cho nên hai người điều gọi hắn là tứ ca,cũng may không cần gọi là tứ gia.
Lúc này,bốn người cũng bật cười,Lý Nguyệt Quý cười xong điều chỉnh lại cảm xúc nói:" Không nói với các ngươi nữa,ta đến hậu trường nhìn xem,các ngươi chờ nghe diễn đi."
Nói xong lấy một quả ngọt trong dĩa xoay người rời đi.
Đi đến hậu trường,Lý Nguyệt Quý một bên gặm trái cây một bên chỉ đạo gánh hát đổi tốt quần áo chuẩn bị lên đài.
"Tứ gia."
Người trong gánh hát trông thấy Lý Nguyệt Quý đều cung kính lên tiếng gọi,nghe được tâm tình của của hắn sảng khoái cuối cùng cũng không cần phải quá lo lăng nữa.
"Nguyên Ngọc đâu?"
Lý Nguyệt Quý nhìn phải trái một chút không phát hiện đào hát trong gánh,Nguyên Ngọc.
"Nguyên Ngọc đại ca ở bên kia."
Tiểu cô nương thu thập tạp vật trong gánh hát chỉ vào một chỗ.
Lý Nguyệt Quý nghe vậy đi qua,vừa lúc nơi này có cách gian chuyên môn để quần áo cùng tạp vật vì vậy vô cùng là hỗn loạn.
Vén rèm đi vào,tức khắc tầm mắt liền tối đen.
Bởi vì nơi này đặt quần áo rất dễ xảy ra hỏa hoạn cho nên Lý Nguyệt Quý không cho người đặt đèn dầu tại nơi đây để tránh cho không phát sinh tai họa. Híp mắt nhìn nhìn,nơi nơi đều chất đống hoặc là treo quần áo,hắn thật sự không nhìn thấy Nguyên Ngọc đang ở đâu.
"Nguyên Ngọc?"
Hô một tiếng Lý Nguyệt Quý phát hiện bên trong phát ra một chút động tĩnh ngay sau đó liền đi qua xốc lên quần áo đang được treo lên,bên trong một người đều không thấy.
"Kỳ quái." Lý Nguyệt Quý lẩm bẩm một tiếng,xoay người nhìn về nơi khác.
Trong không khí nổi lên một hương vị quỷ dị,tầm mắt có chút tối,ngay cả trang phục hoa lệ ở dĩ vãng lúc này đều mang đến cảm xúc ảm đạm. Nơi này chỉ có một mình Lý Nguyệt Quý,không ai nhìn thấy vào lúc hắn xoay người, trang phục màu đỏ thêu mẫu đơn phía sau thế nhưng một cánh tay áo được chậm rãi nâng lên........
Không hề phát ra tiếng động cứ như vậy chẫm rãi duỗi về hướng của Lý Nguyệt Quý.
"Tứ gia."
Đúng lúc này một góc mành được xốc lên ánh sáng từ ngoài mành xuyên vào,ở nơi xa Nguyên Ngọc đang đứng ở nơi xốc mành nhìn hắn.
Diễn phục phía sau người Lý Nguyệt Quý bỗng chốc thả xuống.
Lý Nguyệt Quý nhíu mày đi ra ngoài:"Ngươi đi đâu? Rất nhanh đã phải lên đài."
Nguyên Ngọc nghe vậy liền nở ra một nụ cười diễm lệ một phen kéo Lý Nguyệt Quý đến một góc ở mành ngoại.
"Làm cái gì!" Lý Nguyệt Quý mắng lộ ra răng nanh hù dọa.
Nguyên Ngọc là đào xướng,dáng người thon dài,mặt nếu trang điểm,mặc trang phục vào so với nữ nhân thế nhưng còn muốn diễm lệ hơn vài phần có thể gọi một tiếng mỹ nhân.
Nhưng vị "mỹ nhân" này người thường thật không dám trêu chọc lần đầu tiên lên đài biểu diễn Nguyên Ngọc được một phú thương yêu thích bao dưỡng đào hát nhìn trúng. Lúc sau liền mạnh mẽ mang Nguyên Ngọc đi,không ai biết ngày thứ hai,tên phú thương này không chỉ bị truyền đi căn tử thiếu chút nữa bị người đá hỏng,người cũng đã xám xịt dọn đi khỏi Hâm Thành.
Nguyên Ngọc so với Lý Nguyệt Quý cao hơn một cái đầu,lúc này hắn nhìn người trong lòng ngực đang vô tâm vô phế ngặm trái cây,không chút tốn sức đánh một cái đem trái cây đoạt đi.
"Nói có vài câu ngươi đã đoạt trái cây của ta."
Lý Nguyệt Quý đau lòng nhìn trái cây của chính mình ở trong miệng Nguyên Ngọc biến mất.
"Ta ngàn dặm xa xôi đến Hâm Thanh tìm ngươi,còn làm đào hát cho ngươi,Nguyệt Quý chỉ có mấy ngụm trái cây này ngươi cũng không cho ta ăn,quá tuyệt tình."
"Hừ,đã bảo không được gọi ta là Nguyệt Quý."
Lý Nguyệt Quý cũng không để bị lừa ngược lại còn nói:"Ta nếu như tuyệt tình thì đã không đem mệnh căn của tên phú thương kia cấp đá,vẫn là ngươi tàn nhẫn thế nhưng lại làm nhà hắn liền Hâm Thành cũng chẳng thể ở."
Nói không chừng trong nhà cũng đã phá sản,tốt xấu gì y đá cũng không nặng tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.
Nguyên Ngọc híp mắt,trên mặt xuất hiện một tia âm ngoan,Lý Nguyệt Quý cúi đầu nên không nhìn thấy.
Tên phú thương kia không những dám có chủ ý với hắn thế nhưng còn dám nói mấy lời ô ngôn uế ngữ đối Lý Nguyệt Quý,chỉ hận Nguyệt Quý nhanh chân đem tên kia đá bằng không hắn nhất định sẽ không chỉ tính như vậy.
"Hảo,nhanh lên đi thay quần áo,tràng diễn tiếp theo là ngươi." Lý Nguyệt Quý nghĩ muốn đẩy người kia ra ngoài.
Nguyên Ngọc giữ chặt tay y nói:"Nguyệt Quý,biết ngươi thích xướng,khụ khụ,nghe diễn."
Nguyên Ngọc không thể không sửa lại từ khi bị Lý Nguyệt Quý trừng mắt nhìn mình:"Biết ngươi thích nghe diễn,cho nên ta liền học,lại chạy thật xa đến tìm ngươi,làm vai chính trong gánh hát của ngươi,ngươi liền......không tỏ vẻ gì sao?"
Lý Nguyệt Quý híp mắt nhìn Nguyên Ngọc tựa hồ không có ý tốt:" Ngươi muốn chỗ tốt gì?"
Khuôn mặt Nguyên Ngọc mang theo nụ cười diễm lệ,mắt đào hoa cong lên lúc Lý Nguyệt Quý không phòng bị bắt lấy hai tay của y,ở trên mặt y hôn trộm lên.
"Trước lấy một chút,lúc sau từ từ nói." Nguyên Ngọc nói rõ ràng sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Nguyên Ngọc,Lý Nguyệt Quý hận không thể đá tên âm hiểm xảo trá đang đắc ý dạt dào này một chân.
Cuối cùng lại nghĩ đến thủ đoạn hại người của Nguyên Ngọc,Lý Nguyệt Quý cũng chỉ có oán hận lau sạch nước miếng trên mặt rời đi.
Phía sau,mành tựa hồ bị nhấc lên một góc dường như bên trong lộ ra vẻ yên tĩnh u ám sống động.
Bên trong cùng bên ngoài hình thành hai hình ảnh đối lập,một u ám cùng tươi đẹp,một yên tĩnh cùng náo nhiệt......
Gánh hát diễn xuất thành công,có thể nhìn ra được bản lĩnh của Nguyên Ngọc là không tồi.
Tiệc tẩy trần kết thúc,bởi Lý Nguyệt Quý muốn sửa sang lại tạp vật gánh hát cho nên nhóm người Lâm Mạc không đến quấy rầy hắn,mà từng người về nhà ngày mai xuất phát đi đến thôn tiểu Hâm.
Cũng may mấy ngày này,trưởng bối các nhà đang vội vàng cùng Quý Thế Lăng kết giao,không rảnh để ý đến những tiểu bối....
Ngày hôm sau,
Ba người Lâm Mạc bị Vương Khai Thiên mang theo đi gặp tên du côn kia.
Vương Khai Thiên cũng không thể táo bạo trắng trợn mà an bài tên du côn kia ở khách sạn,vì thế nàng cho tiểu đệ sắp xếp cho tên du côn kia ở lại một gian phòng tại miếu hoang,cũng may miếu này tuy bị bỏ hoang nhưng vẫn còn có thể che mưa chắn gió.
Vừa đến nơi,Lâm Mạc liền nhìn về phía cửa trông thấy dáng người gầy gò đang đi qua đi lại.
Nhìn thấy nhóm người của Vương Khai Thiên,lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ đón chào:"Lão đại,Vương lão đại,cuối cùng ngài cũng đã đến."
Vương Khai Thiên chỉ vào người nọ:"Đây là người ta đã nói với các ngươi,có thể gọi hắn là Tiểu Lại."
"Chào các vị." Tiểu Lại khom lưng cúi đầu đối với mấy người Lâm Mạc.
"Lão đại,tỷ đến rồi." Lúc này trong miếu lại đi ra một người,người này mới là tiểu đệ của Vương Khai Thiên,lưng hùm vai gấu,còn Tiểu Lại chính là tên du côn kia đã đến thôn tiểu Hâm.
"Quả thật có cương thi sao?" Lâm Mạc cũng không nói lời vô nghĩa,vừa vào miếu đã hỏi.
Tiểu Lại vẻ mặt đau khổ:"Thưa các vị, là thật."
"Lúc trước trong thôn có vài lời đồn,ta nghĩ là giả không tin được,liền nhận được một cái đánh cược,lúc sau người cùng ta đánh đố nói cho ta biết có thể vào từ trên nóc phòng,vì thế ta đợi đến lúc chạng vạng tại người nọ giám sát mà đi vào." Nói đến đây,trên mặt Tiểu Lại mang theo thần sắc sợ hãi,hắn nuốt nước miếng một chút rồi tiếp tục:" Bố trí trong phòng kia rất âm trầm khủng bố,nơi nơi đều là quan tài,ta đánh bạo mà mở một cái phát hiện bên trong trống không,mở thêm cái thứ hai đều như vậy vì thế ta cho rằng chỉ là lời đồn."
"Lúc sau,ta liền an tâm một chút khôi phục nguyên dạng của quan tài ngồi ở phía trên ngủ gật."
Lâm Mạc:"Tâm ngươi cũng thật đại,ở trong phòng quan tài ngươi thế mà còn dám ngủ gật?"
"Ta từ nhỏ lá gan đã lớn,hơn nữa không có chỗ ở cố định nơi nào có thể ngủ liền ngủ,trước kia còn ngủ tại nghĩa trang,lúc đó phát hiện bên trong quan tài cái gì cũng không có vì thế liền yên tâm."
Nói đến đây,Tiểu Lại thở dài một hơi:"Trách ta toàn bộ quan tài không xem hết một lần,đến tối lúc ta đang nửa mơ nửa tỉnh,cách đó không xa ta mơ hồ nghe thấy thanh âm cào cào trong quan tài,sau đó là thanh âm quan tài chậm rãi chuyển động........."
"Nhất thời ta đã bị dọa tỉnh,cũng may ta có chút bản lĩnh nhanh nhẹn bám vào cây cột nhà leo lên,khi leo đến xà nhà,ta nhìn xuống liền thấy......."
Đến đây,sắc mặt Tiểu Lại đã trắng bệch hiển nhiên là nhớ đến tình cảnh khủng bố lúc ấy.
Lâm Cù tò mò truy vấn:"Trông thấy cái gì?"
"Ta trông thấy......Một cái quan tài trong đó,đang từ từ được mở ra,kia..... Kia thật sự là có cương thi,móng tay màu đen thật dài đặt lên đắp quan tài,một tấc một tấc đem nó dịch xuống,ta sợ muốn chết,liền chết cũng phải nhắm mắt lại,gắt gao bám vào xà nhà."
Lúc ấy quần áo đều bị dọa ướt,thanh âm quan tài chuyển động,hơn nữa căn phòng rét lạnh,làm cho Tiểu Lại cả người phát run,cương cứng thân thể không dám động đậy.
"Sau,ta nghe được thanh âm nó xuống đất một nhảy một nhảy,rốt cuộc nhịn không được ta mở mắt,trộm nhìn xuống dưới."
"Ta phát hiện nó đứng trước phòng quan tài trái phải bồi hồi,đặc biệt là cái quan tài ta đã ngồi lúc nãy,liền....Đúng lúc này,rầm...." Tiểu Lại nuốt nước miếng một cái.
"Nó.....Nó nó nhìn qua phía trên..... Ta cảm thấy nó phát hiện ra ta,thật sự,nhảy về phía ta,ta....ta liền dùng lực bịt mũi lại....."
Tiểu Lại nói đến đây,dùng sức hô hấp một chút,hiển nhiên lúc ấy đã nghẹn đến không nhẹ hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Chờ đến một lúc sau,nó không tìm được cái gì,liền nhảy bắn ra xa một đoạn đến đại môn,bắt đầu dùng sức cào lên."
"Cứ như vậy,một đêm ta nghe âm thanh thường thường sẽ thở nhẹ một chút,lại che mũi."
"Chờ đến bên ngoài một trận gà gáy truyền đến,dường như trong phòng bốn phía phát ra kim quang,cương thi kia cơ hồ lại sợ kim quang,cũng như là bị khống chế chính mình nhảy lại vào bên trong quan tài,lúc sau ta nhìn thấy quan tài tự khép lại."
Nói đến đoạn này,Tiểu Lại có chút ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt,làm như không hiểu vì sao quan tài lại có thể tự khép lại,bất quá lúc đó hắn đã bị dọa đến hết sức,chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi vì thế liền vộ vàng từ nóc nhà phía trên đi ra ngoài.
Lâm Lạc nhìn hắn:"Không phải ngươi nói quần áo của ngươi bị trảo hư sao?"
"Kia.....Kia không phải dù sao cũng phải làm người tin tưởng,ta liền tự mình trảo qua quần áo."
Tiểu Lại gãi đầu nói:"Lúc ấy đi ra đến về sau,ta điều nằm trên nóc nhà chờ hoãn qua sự tìn,.....Sợ người khác không tin,vì thế liền....." Hắn hắc hắc cười hai tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Ba người huynh tỷ của Lý Nguyệt Quý gọi là gì~