• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng cầm chiếc nhẫn không gian và viên đá lên quan sát và cảm nhận một chút, nhưng nàng vẫn không thấy điểm gì khác biệt, nàng đặt viên đá đen xuống, sau đó cắt ngón tay nhỏ vài giọt máu lên nhẫn không gian, nhìn máu của nình từ từ thấm vào bên trong chiếc nhẫn như chưa từng xuất hiện, và dường như có một mối liên hệ nào đó giữa nàng và chiếc nhẫn, chỉ cần nghĩ đến không gian bên trong chiếc nhẫn như thế nào, nàng cũng cảm nhận được mình bị hút vào không gian đó.

“Đây là không gian bên trong nhẫn không gian sao?” Tư Mã U Nguyệt tò mò  nhìn vào không gian giống như một căn phòng, hưng phấn nói: “Sau này ra ngoài có cái này thì tất cả mọi thứ đều có thể thu vào được, vậy thì thuận tiện quá”

Ý thức của nàng đi qua hết tất cả các gian phòng, đối với tình hình bên trong hiểu tương đối rõ, vừa kéo lại ý thức của mình, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu. 

“Ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tỉnh lại rồi!”

Tư Mã U Nguyệt bị dọa sợ, theo bản năng hỏi: “Ai?”

“Ơ?” Đối phương nghĩ là người khác nói nên im lặng một chút, sau đó đột nhiên hét lên: “Ngươi không nhớ ta!” 

Tư Mã U Nguyệt nhìn bốn phía, không thấy gì cả, vậy giọng nói này từ đâu truyền đến?

“Hu hu, sao ngươi lại có thể quên ta.” Giọng nói đó nức nở lên án.

“Ngươi là ai đấy?” 

“Ta là Tiểu Hống! Ngươi thật sự không nhớ ta sao?” Giọng nói nghẹn ngào truyền đến, khiến cho Tư Mã U Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Khỉ con? Ngươi là khỉ con?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.

“Ngươi mới là khỉ con! Tên này của ta là do ngươi đặt!” Tiểu Hống vừa khóc vừa nói. 

Trong lúc Tư Mã U Nguyệt nghi ngờ, một hình bóng từ trong cơ thể nàng đi ra, lơ lửng ở trước mặt nàng.

“Hóa ra không phải là khỉ, mà là thỏ!” Tư Mã U Nguyệt nhìn hình dáng của nó nói.

“Thỏ? Sao ta lại là thỏ? Ta là Hống thần thú viễn cổ!” Tiểu Hống kêu to với Tư Mã U Nguyệt 

Tư Mã U Nguyệt sờ sờ mũi của mình nói: “Hống? Tiểu Hống?”

“Ngươi gọi ta dậy đúng không?” Tiểu Hống kích động kêu to.

“Không có.” 

“Vậy thì làm sao ngươi biết ta là Tiểu Hống?”

“Không phải ngươi vừa nói ngươi là Tiểu Hống sao?” Tư Mã U Nguyệt khinh bỉ liếc mắt nhìn nó, đáng tiếc chỉ số thông minh của động vật vẫn thấp hơn con người!

“Hả? Ta nói sao?” 

Chảy mồ hôi…

Tư Mã U Nguyệt đối với con thỏ con đi từ cơ thể mình ra đã không còn gì để nói rồi: “Sao ngươi lại ở trong cơ thể ta? Ngươi nói ngươi đã tỉnh lại là có ý gì?”

“Ta với ngươi có khế ước, đương nhiên ta ở bên trong cơ thể ngươi!” Tiểu Hống nói. 

“Khế ước?”

“Đúng vậy, ta với ngươi có khế ước linh hồn, tuy rằng trước kia ngươi đã chết, nhưng linh hồn của ngươi vẫn tồn tại, nên ta theo ngươi đến đây.” Tiểu Hống nói.

“Vậy sao lúc trước ngươi lại không đi ra?” Tư Mã U Nguyệt hỏi. 

“Không phải ta nói rồi sao, ta đang ngủ!” Tiểu Hống nói: “Ngươi bị thương thì ta cũng sẽ bị thương, cho nên vẫn ngủ để dưỡng thương, nhưng không nghĩ tới lần thứ hai tỉnh lại, ngươi lại không nhớ ra ta, hu hu…”

Tiểu Hống đau lòng khóc lên, nước mắt rơi trúng người Tư Mã U Nguyệt, khiến cho nàng cảm nhận được một trận sảng khoái.

“Nước mắt của ngươi thật thần kỳ.” Tư Mã U Nguyệt nói. 

“Người ta là linh thú, đương nhiên sẽ làm cho cho ngươi thư thái.” Tiểu Hống nói.

“Vậy hả.” Tư Mã U Nguyệt nhìn tiểu Hống nói: “Ngươi nói trước kia bị thương là có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, sao ta và ngươi lại có khế ước? Ta vốn chưa từng gặp ngươi!”

“Hu hu, Nguyệt Nguyệt ngươi thật đáng ghét, ta không thích ngươi, làm sao ngươi có thể quên Tiểu Hống dễ thương như vậy? Cũng may trước đây ta và ngươi lập khế ước, nếu không ta làm sao tìm được ngươi! Hu hu, nhưng mà Nguyệt Nguyệt sao ngươi lại có thể quên ta?” Tiểu Hống đau lòng nói. 

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hống, Tư Mã U Nguyệt cảm thấy trong lòng rất khổ sở, dường như bị ảnh hưởng bởi cảm giác của nó. Nàng ôm lấy tiểu Hống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó nói: “Xin lỗi, ta thật sự không nhớ rõ. Thế nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ta và ngươi có mối liên quan, ngươi đau lòng trong lòng ta cũng rất khó chịu.”

Tiểu Hống đưa chiếc chân ngắn của mình xoa xoa lên mặt nói: “Chẳng lẽ linh hồn của ngươi bị hao tổn, nên ngươi mới không nhớ rõ những chuyện xảy ra ở kiếp trước? Ta đi xem xem.”

Tiểu Hống nói với Tư Mã U Nguyệt xong thì biến mất, rất nhanh sau đó lại xuất hiện trở lại, nhưng mà lần này có hơi mệt mỏi liếc mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt nói: “Ký ức của ngươi đã không còn, cũng khó trách ngươi không nhớ gì về ta.” 

“Ký ức, ký ức gì chứ?” Tư Mã U Nguyệt nâng tiểu Hống lên hỏi.

“Ta nói với ngươi cũng vô ích, ký ức này ngươi phải tự tìm lại.” Tiểu Hống nói.

“Mấy ngày nay ta cũng cảm thấy ký ức của ta bị trống một khoảng, có đôi khi cảm giác trong lòng vắng vẻ, hình như thứ gì đó rất quan trọng đã bị lãng quên, vì sao ta lại khoog có một chút ấn tượng nào.” Tư Mã U Nguyệt buông Tiểu Hống ra, hai tay ôm đầu vẻ mặt đau khổ nói. 

“Nguyệt Nguyệt ngươi cũng đừng vội, ngươi như vậy cũng không giúp ngươi nhớ lại được ký ức.” Tiểu Hống nói.

Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống hỏi: “Tiểu Hống, ngươi có cách gì không?”

Tiểu Hống để chân trên đầu, sau đó nói: “Ta nghĩ nguyên nhân là do ngươi bị thương, ngươi không tài nào nhớ được chuyện trước kia, chờ linh hồn của ngươi bình phục, ngươi mới có thể nhớ ra chuyện trước kia.” 

“Nhưng mà linh hồn làm sao mà chữa trị?”

“Ăn những đồ ăn có lợi cho linh hồn, sau đó tu luyện, chờ ngươi có thể đạt đến cảnh giới nhất định, thì linh hồn của ngươi cũng hồi phục rồi.” Tiêu Hống nói.

Đột nhiên nàng nhìn thấy viên đá trong hộp, chỉ vào viên đá kêu lên một tiếng: “Đó là linh hồn châu?” 

Tư Mã U Nguyệt thấy Tiểu Hống phản ứng manh như vậy hỏi: “Ngươi biết vật này?”

“Đương nhiên là ta biết!” Hai mắt Tiểu Hống sáng lên bay đến trước mặt linh hồn châu, vươn hai chiếc chân ngắn chạm vào nó, thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra.

“Cha nói, đây là thần khí viễn cổ truyền lại, nhưng mà chỉ có người có duyên mới khiến cho nó nhận chủ.” Tư Mã U Nguyệt nói. 

Tiểu Hống đang cầm linh hồn châu, không ngừng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, đáng tiếc không có ai biết hạt châu này có tác dụng gì. Nguyệt Nguyệt ngươi đoán xem ngươi có thể khiến nó nhận chủ không! Nghe nói đây là thần khí chí tôn, nếu có thể có được nó, chắc chắn sẽ rất tốt.”

“Vậy sao?” Tư Mã U Nguyệt hơi khó tin nhìn Tiểu Hống.

“Đúng vậy, đây đây đây… Ngươi mau lại xem thử đi!” 

“Ồ…” Tư Mã U Nguyệt thấy dáng vẻ hăng hái của tiểu Hống, cầm lấy linh hồn châu nói: “Ta thử xem.”

“Ừ.” Tiểu Hống bay đến vai Tư Mã U Nguyệt nói: “Nguyệt Nguyệt ngươi nhanh lên một chút.”

Nhưng mà Tư Mã U Nguyệt không biết làm thế nào để nhận chủ, lúc nàng đang suy nghĩ có cần phải thực hiện nghi lễ nào không, Tiểu Hống đã đưa tay kéo tay nàng trực tiếp đặt ngón tay bị thương của nàng vào linh hồn châu. 

Ngay từ đầu linh hồn châu cũng không có phản ứng gì, máu cũng chưa thấm vào, trong lúc nàng muốn từ bỏ thì trong nháy mắt máu bị hút vào trong, trong lúc nàng nghĩ là đã thành công rồi, muốn rút ngón tay lại thì phát hiện mình không động đậy được.

Không chỉ như vậy, Tư Mã U Nguyệt còn có cảm giác ngón tay mình bị cắn một cái, tim đau nhói, có thể cảm nhận được máu từ ngón tay chảy ra không ngừng, rất nhanh nàng cũng cảm thấy bởi vì mất quá nhiều máu nàng bị choáng váng đầu óc, mắt tối sầm ngã trên giường.

Trước khi mất đi ý thức nàng nghe thấy Tiểu Hống lo lắng gọi tên nàng, thầm nghĩ: Ngươi hãm hại ta, ta bị ngươi hại chết rồi! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK