“U Nguyệt, hôm nay là ngày đại nạn của Tây Môn gia tộc, bọn họ đã nhòm ngó chúng ta từ rất lâu. Chuyện này không thể trách ngươi.”
“Tây Môn U Nguyệt, thấy người thân chết trước mặt mình cảm giác thế nào? Ha ha ha…”
“U Nguyệt, ngươi nhất định phải sống…”
“Nguyệt Nguyệt, mặc kệ ngươi đi tới đâu, Tiểu Hống cũng sẽ theo ngươi.”
“Tây Môn U Nguyệt, ngươi chết đi!”
Tư Mã U Nguyệt đứng trong bóng tối, nghe giọng nói ngập tràn sát khí, trong lòng vô cùng đau đớn, giống như bị cứa từng mảnh. Nàng muốn tìm hiểu giọng nói đó từ đâu đến, muốn xem xem ai đang nói chuyện, nhưng bất kể nàng cố gắng như thế nào, ánh mắt của nàng như bị dính chặt lại, không thể mở mắt ra được.
“A…”
Tư Mã U Nguyệt chợt mở mắt, cảm giác mở mắt không được trong mơ bỗng tan biến. Nàng thở mạnh, mồ hôi đầm đìa.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi đã tỉnh hu hu cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại, dọa chết Tiểu Hống rồi!” Tư Mã U Nguyệt còn chưa lại sức đã bị Tiểu Hống xà vào lòng, khóc nức nở.
Tư Mã U Nguyệt bị tiếng khóc của Tiểu Hống làm cho cảm động, nàng ôm Tiểu Hống, vuốt vuốt bộ lông của nó nói: “Đừng khóc nữa, không phải ta đã tỉnh lại rồi sao?”
“Hu hu, đều do Tiểu Hống không tốt, nếu như ta không bảo ngươi lấy máu nhận chủ ngươi cũng sẽ không hôn mê.” Tiểu Hống tự trách nói.
Tư Mã U Nguyệt ôm lấy Tiểu Hống, hôn lên trán nói: “Tiểu Hống chỉ vì muốn tốt cho ta, không phải sao?”
Cảnh trong mộng vừa rồi mặc dù vẫn chưa rõ ràng nhưng cảm giác của nàng với Tiểu Hống đột nhiên trở nên thân mật hơn nhiều. Loại cảm giác này không chỉ liên quan khế ước, mà hình như là tình cảm gắn bó qua năm tháng.
Nàng ôm Tiểu Hống đứng lên, nhìn quang cảnh lạ lẫm, có núi có sông có nhà, rất giống với thế giới thực. Đáng tiếc là không có lấy một bóng người.
“Đây là đâu?” Tư Mã U Nguyệt quan sát bốn phía, phát hiện đây cũng không phải nơi gần kinh thành, ngạc nhiên hỏi.
“Nguyệt Nguyệt, lúc ngươi vừa hôn mê đã có một luồng ánh sáng đưa chúng ta đến đây, ta cũng không biết đây là đâu.” Tiểu Hống nói.
“Đây là bên trong linh hồn châu.” Giọng nói của một đứa bé vang lên.
“Bên trong linh hồn châu? Ngươi là ai?” Tư Mã U Nguyệt đi quanh một vòng cũng không phát hiện bất kỳ người nào hay động vật nào.
Một hình bóng từ từ hiện ra trước mặt Tư Mã U Nguyệt, cơ thể chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, mặc yếm màu đỏ, nhìn một người một thú nói: “Ta là Khí Linh linh hồn châu, nơi này là thế giới bên trong linh hồn châu…”
Thế giới bên trong linh hồn châu?
Thấy Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống nghi hoặc, khí linh linh hồn châu gật đầu nói: “Thế giới trong linh hồn châu và thế giới bên ngoài giống nhau. Không, ở đây còn tốt hơn thế giới bên ngoài của các ngươi.”
Tư Mã U Nguyệt gật đâu, ở đây quả thật tốt hơn thế giới bên ngoài nhiều, linh khí ở đây rất nhiều nàng mới bước vào của cũng có thể cảm nhận được, có thể tốt hơn bên ngoài nhiều. Hơn nữa nước từ trên núi chảy xuống vừa nhìn đã thấy tràn ngập linh khí, đất ở đây còn trồng rất nhiều dược liệu.
“Những dược liệu này từ đâu đến?” Tư Mã U Nguyệt đi ra cánh đồng nhìn dược liệu dày đặc đến mức dọa người hỏi.
“Những thứ này đều là của chủ nhân trước để lại. Những dược liệu này đã có hơn mười vạn năm tuổi.” Khí Linh trả lời: “Những thứ này không thể trồng quá lâu, ta vẫn thường xuyên dọn dẹp.”
“Chủ nhân trước kia?”
“Đúng vậy, cũng hơn mười vạn năm trước rồi. Ta cũng không nhớ rõ.” Khí Linh hồi tưởng, ánh mắt xa xăm bên trong ẩn dấu sự cô đơn.
Có lẽ vì có liên quan đến khế ước, Tư Mã U Nguyệt thấy nó cô đơn, theo bản năng đi tới ôm lấy nó vào lòng, xoa đầu nó nói: “Sau này có chúng ta ở bên ngươi, ngươi sẽ không thấy cô đơn nữa.”
Cơ thể nhỏ của Khí Linh trấn động, cơ thể trong lòng nàng hơi cứng ngắc, cảm giác được cái ôm ấp áp của nàng, từ từ trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ừ.”
Tư Mã U Nguyệt vỗ vỗ Khí Linh, ôm nó vào nhà nói: “Chúng ta đi chỗ khác xem một chút.”
“Được được!” Tiểu Hống đứng trên vai Tư Mã U Nguyệt hưng phấn nói. Đối với nơi này rất tò mò.
Tư Mã U Nguyệt đi quanh phòng một vòng, thấy rất nhiều đồ vật chủ nhân trước để lại, cất giữ rất nhiều sách từ thời viễn cổ còn to hơn cả thư các của Tư Mã gia, trong đó có không ít cuốn sách đã bị thất truyền, khí linh nói đây đều là sách từ chủ nhân đời thứ nhất để lại.
Thấy những cuốn sách này, Tư Mã U Nguyệt hưng phấn rất lâu, đồ vật từ thời viễn cổ còn lợi hại hơn bây giờ rất nhiều, chỉ là bởi vì nhiều nguyên nhân, rất nhiều thứ đều đã bị thất truyền.
Hơn nữa khí linh nói, các vị chủ nhân đời trước làm rất nhiều nghề, sở dĩ những cuốn sách ở đây đều rất toàn diện, luyện đan, luyện thần thú đều có. Đây là một kho tàng vô cùng quý giá.
Nhưng khiến cho nàng hưng phấn hơn cả là khí linh nói.
“Linh hồn của ngươi không hoàn chỉnh, hẳn là trước kia ngươi đã bị thương tổn không nhỏ. Linh hồn châu có thể giúp ngươi chữa trị linh hồn, đương nhiên cũng có thể trợ giúp ngươi tu luyện.”
“Cũng có thể giúp ta tu luyện?” Tư Mã U Nguyệt kinh ngạc nói.
“Ngươi cảm nhận bụng của ngươi một chút.”
Tư Mã U Nguyệt nghe theo, hiện tại nàng không thể nhìn thấy bên trong nhưng nàng có thể cảm nhận được bụng mình không chỉ có một đạo linh lực hồng hồng như trước, mà như một cái hồ.
“Bây giờ ngươi vẫn không thể nhìn thấy bên trong, nhưng bây giờ ngươi có thể cảm nhận bụng mình như một cái hồ. Đó là linh hồn châu chuẩn bị cho ngươi tu luyện. Ngươi hút linh khí vào bên trong, đồng thời cơ thể ngươi cũng tự động phân loại linh khí hút vào. Hiện tại ta nói ngươi cũng không thể nhìn thấy bên trong, chờ đến lúc ngươi có thể nhìn thấy bên trong sẽ biết.” Khí linh nói.
“Nói cách khác, lúc ta tu luyện có thể không cần phân chia linh khí, có thể trược tiếp hút linh khí vào trong cơ thể, linh hồn châu sẽ tự động giúp ta phân chia?” Tư Mã U Nguyệt quả thật không thể tin vào tai mình, nếu như thật sự là như vậy thì thật tốt.
“Đúng vậy.” Khí linh rất bình tĩnh nói. Thế nhưng nó lại khiến cho Tư Mã U Nguyệt không bình tĩnh, ôm lấy khí linh hôn lên mặt nó một cái.
“Toàn là nước bọt, bẩn chết!” khí linh lấy tay lau mặt mình một chút, bộ dạng ghét bỏ, thế nhưng trên mặt lại ửng đỏ, chọc cho Tư Mã U Nguyệt và Tiểu Hống cười to.