“Gia chủ, ngươi cũng đã không biết lai lịch thần trộm này sao? Chu gia chúng ta khi nào đã đắc tội một cường giả khủng bố như vậy?” Đại Trưởng lão Chu gia Chu Mục đem ánh mắt nghi hoặc đặt trên người Chu Đạt Ngũ, khi vọng hắn có thể cho mình một cái đáp án.
“Còn không phải tên hỗn trướng Chu Phù Tân kia sao? Cả ngày chỉ biết ở ngoài gây chuyện sinh sự, hảo, mạng nhỏ giờ còn không có, còn chọc đến người nhà người ta.” Chu Đạt Ngũ nghiêm mặt trầm giọng nói. Tôn tử bị giết, còn phải ‘dâng’ đại lao phí, đây chẳng phải là bôi nhọ hắn hay sao. Càng nghẹn khuất hơn là hắn còn phải nhịn, không có biện pháp, ngay cả lão tổ tông cũng không cho là mình không phải đối thủ của trộm thần, chính mình có năng lực đánh bại trộm thần thì như thế nào? Hắn không cam lòng ngậm bồ hòn làm ngọt (phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng, tựa như phải ngậm bồ hòn, mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ).
“Gia chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thần trộm kia sẽ lại đến đi?” Nhị trưởng lão Chu gia Chu Tường thần sắc lộ vẻ lo lắng, thần trộm thực lực kinh khủng như thế, nếu như hắn muốn tới diệt Chu gia chúng ta, chỉ sợ Chu gia không có người có thể ngăn cản được.
“Gặp từng bước đi từng bước, có lẽ là Chu gia chúng ta vài năm nay rất đàng hoàng, nên muốn chúng ta điệu thấp một chút, mọi người trở về hảo hảo thúc ước chọn hậu bối cho chính mình đi. Tan đi.” Chu Đạt Ngũ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, cả người có vài phần giống như thương lão, khoát tay ý bảo mọi người dời đi.
Thần trộm rốt cuộc là ai? Không sai, đúng là nữ chủ đã xuyên qua của chúng ta — Tuyết Mị; Chu gia như thế nào cũng không nghĩ ra được thần trộm mà bọn họ cho rằng là cường giả khủng bố cư nhiên là ‘thiếu gia’ (chú ý, thiếu gia đây là ở trong ngoặc, Tuyết Mị chính là đang giả nam trang a~) nổi danh phế vật ở Sương Nguyệt thành: nếu biết thì sẽ có phản ứng gì? Tâm của Chu Đạt Ngũ nhất định sẽ gặp trở ngại.
Mà thần trộm đại nhân của chúng ta, giờ phút này lại nàng ở trên giường nhà mình, vù vù mà ngủ đâu, lúc trước sử dụng hai cái đại dị năng thuấn di cùng ẩn thân tiêu hao lực nhiều lắm, đến nỗi khiến thân thể tiến nhập vào trạng thái hôn mê; nguyên lai, lúc Chu Đạt Ngũ rời khỏi Tuyết gia, Tuyết Mị tránh khỏi người nhà liền sử dụng dị năng ẩn thân vội vàng đi theo, tại thời điểm Chu Đạt Ngũ đi vào Hoa Hồng lâu, đi trước hắn từng bước tiến vào, đến Lục Tú các nơi ở của Song Song, đem nàng điểm huyệt, phóng vào thánh thần giới (Thánh thần giới có thể chứa vật còn sống, người cũng có thể sinh tồn bên trong). Sau đó, lại thuấn di một cái, xuất hiện trong phòng Hoa nương, tiến vào mật thất dưới đất lấy đi khế ước bán thân của Song Song, cùng một ít bảo bối Tuyết Mị để mắt đến, cũng để lại một tờ giấy nhắn.
Dị năng thuấn di được xưng là thuấn di không gian, dù có trở vật không nhìn thấy, chỉ cần tồn tại không gian đều có thể thuấn di đi qua, đương nhiên việc này cũng phải nhìn năng lực của chủ nhân, chủ nhân năng lực càng mạnh, địa điểm thuấn di liền càng xa, tốc độ cũng càng nhanh. Thực lực Tuyết Mị lúc này chỉ là gần với thuấn di, xa nhất không thể vượt qua năm trăm thước.
Sau, Tuyết Mị lại đi Chu gia, tiềm nhập vào mật thất Chu gia, đánh cắp bảo bối linh dược cùng linh đan trân quý nhất, đồng dạng lưu lại một cái tờ giấy nhắn; lão tổ tông Chu gia Chu Phùng Thiên sở dĩ không có phát hiện Tuyết Mị lẻn vào, chủ yếu là do hai đại dị năng thiên phú của Tuyết Mị quá mức độc đáo quỷ dị, nó là từ năng lượng tự nhiên thuần khiết nhất thiên địa ngưng tụ mà thành, bất quá phải là người hữu duyên mới có được. Nó không thuộc về tu linh trên đại lục này, đến mức, tự nhiên không có linh lực gì dao động, cho nên Chu Phùng Thiên thân là một cái cường giả linh tông cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của Tuyết Mị. Trừ phi là linh thần, linh thần có thể hiểu được năng lực thiên địa, mới có thể cảm ứng được năng lượng dị năng đang dao động. Đương nhiên theo thực lực đang ngày càng tăng cường của Tuyết Mị, năng lực dị năng của nàng cũng sẽ càng phát ra cường đại, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả linh thần hiểu được năng lượng của tự nhiên cũng không có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của nàng.