Tuyết Mị trước tiên đi tắm một phen, thay một thân tử bào đẹp đẽ quý giá, cả người càng toát ra tuấn mỹ phi phàm, quý khí lăng người; bạch ngọc thon dài cầm trong tay một phen tử ngọc chiết phiến (quạt), tao nhã nhẹ lay động, càng có vẻ phong độ, bừng tỉnh thiên nhân. “Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận, bộ dáng của ngươi lần này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị nữ nhân Sương Nguyệt thành nâng đi.”; “Tiểu Kim, ngươi yên tâm đi, ngươi cũng không phải không biết năng lực của ta.”; “Xèo xèo” Tiểu Thanh Hầu cao hứng phấn chấn đi vòng quanh Tuyết Mị, Tuyết Mị cười tà một tiếng, đóng lại chiết phiến, “Ba” một tiếng đập lên đầu Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh thối, đừng lộn xộn. Chúng ta đi thôi. Mang ngươi đi ăn sơn hào hải vị.”
Vì thế trên đường cái của Sương Nguyệt Thành rất nhanh liền xuất hiện một cái tình cảnh như vậy, một thiếu niên tuấn mỹ vận tử bào, trên tay cầm tử ngọc chiết phiến tao nhã quạt, đi theo bên người là Thanh Hầu Tử cao cỡ nửa người, cùng hai gã thanh y thiếu niên một gầy một béo phân chia hai bên, phía trước có hai gã hắc y thị vệ mở đường, phía sau cũng có hai gã thị vệ vận hắc y thủ hộ. Những người này đùng là Tuyết Mị, Tiểu Thanh, Tiểu Xà, Tiểu Hổ cùng bốn người hắc y thị vệ của Tuyết gia: Tuyết Nhất, Tuyết Nhị, Tuyết Tam, Tuyết Tứ. Tuyết Mị vốn chỉ định đem theo hai huynh đệ Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ, nói như thế nào đâu biết hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương lại lo lắng như vậy, cứng rắn muốn Tuyết Mị mang thêm cả bốn gã thị vệ, vì không muốn gia gia cùng nãi nãi lo lắng, Tuyết Mị đành phải đồng ý cho Tuyết Nhất bọn họ đi theo.
Một đường đi ra, Tuyết Mị đi trên đường nhàn nhã thoải mái, chỉ khổ cho bốn người Tuyết Nhất, cố hết sức chặn nhóm người háo sắc muốn nhào đến đây, mà Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ cũng không phải nhàn hạ, thường thường sẽ có khăn tay, hoa tươi, cùng một ít đồ dùng của nữ tử được chủ nhân của chúng quăng vào, hai huynh đệ Tiểu Xà không thể không đưa tay ra chắn,trải qua chuyện này, bọn họ mệt đầu đầy mồ hôi, chật vật không chịu nổi. Bọn họ thề, cho dù có nung một ngày cũng không chật vật như hiện tại.
“Phía trước là tửu lâu của Tuyết gia chúng ta, chúng ta đi vào ăn một chút gì đi.”; “Dạ, thiếu gia.” Mấy người Tuyết Nhất nhất thời cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dùng tay áo lau khô mồ hôi trên mặt. Mà liền lúc này, từ phía trên đầu truyền đến tiếng gào của một nữ tử: “Công tử, tiếp ta nga.” Một cái hồng y nữ tử đứng ở trên đỉnh lầu các, mạnh mẽ nhảy xuống, thẳng tắp rơi xuống chỗ Tuyết Mị; Tuyết Mị không cho là đúng, ngược lại nhìn Tiểu Thanh bên người trêu tức nói: “Tiểu Thanh a, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân liền giao cho ngươi.” Nói xong, đẹp tử ngọc chiết phiến đang cầm trong tay nhẹ nhàng đóng lại, thân hình cũng chợt lóe, trong chớp mắt, bóng dáng màu trắng liền xuất hiện ở nơi phía trước — tửu lâu Tuyết Lệ Hiên. “Xèo xèo” Tiểu Thanh chán ghét tiếp lấy hồng y nữ tử vừa nhảy xuống, sau đó đem nàng quăng xuống mặt đất, thân mình liền hóa thành một đạo lưu quang màu xanh dừng ở bên người Tuyết Mị, “Xèo xèo” kêu không ngừng, chủ nhân, ngươi làm sao có thể như vậy? Bản thần hầu đã mất đi sự trong sạch. Bởi vì hết thảy phát sinh quá nhanh, đến nỗi tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng.
Tuyết Mị “Ba” một tiếng mở ra tử ngọc chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, trên nét mặt tinh xảo biểu lộ một chút tươi cười tà mị, tao nhã bước chân vào Tuyết Lệ Hiên, Tiểu Thanh cao hứng phấn chấn đi theo bên người; “Thiếu gia, đợi chúng ta với!” Phía sau truyền đến một trận tiếng gào của nhóm người Tuyết Nhất.
“Thiếu gia, ngài đã tới, mời đi vào bên trong.” Chưởng quầy tửu lâu Tuyết Minh Thành vừa nhìn thấy Tuyết Mị đến, vội vàng cung kính đi ra đón chào, hắn là phụ thân của hai huynh đệ Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ, cũng là nghi trượng của Tuyết gia.”; “Thành thúc, trông coi tửu lâu vất vả cho ngươi.”; “Thiếu gia, ngươi đừng nói như vậy, ta thân là một phần tử của Tuyết gia, đây là điều ta nên làm.”
Đại sảnh tửu lâu ước chừng có nhiều hơn 300 cái ghế, gần trăm cái bàn, được bố trí thập phần ngay ngắn hào phóng, bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn một màu sắc; ở đại sảnh có một cái thang lầu thông lên lầu hai, có một sương phòng trang nhã. Bởi vì buổi sáng vừa mới mở cửa, cho nên chưa có khách nhân. Tuyết Mị nhìn đại sảnh bốn phía đánh giá một chút, lộ ra thần sắc vừa lòng, tuy rằng diện tích đại sảnh không phải rất lớn, nhưng là bề ngoài trang trí cũng không tệ lắm, thong thả bước đến cái bàn gỗ ở giữa rồi ngồi xuống, “Xèo xèo” Tiểu Thanh không khách khí ngồi xổm tại vị trí bên cạnh nàng. Tuyết Minh Thành hoảng sợ, liền tiến lại đây, khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, ngài không lên nhã gian ở lâu hai sao?” Tuyết Mị nhìn hắn, khẽ cười một cái nói: “Không sao, nơi này cũng rất tốt, Thành thúc, ngươi đi an bài một số người đến đây đi. Chờ một chút ngươi sẽ hiểu được.” Nói xong liền hướng mấy người Tiểu Xà lộ ra tươi cười nghiền ngẫm. Bọn người Tuyết Nhất không khỏi đánh một trận lạnh run, vừa hôi vừa mới lau liền đột ngột tuôn ra.