Tiết Dương đồ sát Thường Gia lại được Kim Gia bảo hộ. Thế mạnh của hắn là khả năng chữa trị Âm Hổ Phù. Từ lúc hắn được Kim Gia thả ra từ trong địa lao, liền một mực ở trong Luyện Thi Trường nghiên cứu mảnh vỡ của Âm Hổ Phù. Đợi cho đến khi Âm Hổ Phù được tu sửa thành một chút dáng vẻ của nguyên bản, Tiết Dương liền muốn thử xem uy lực của Âm Hổ Phù thế nào.
Bằng vào trình độ để ý của Kim Quang Thiện đối với Âm Hổ Phù là tuyệt đối không có khả năng cho phép Tiết Dương cầm Âm Hổ Phù chạy ra ngoài. Nhưng Tiết Dương là ai? Hắn sao có thể thành thành thật thật tuân mệnh. Thừa dịp không người chú ý, hắn liền cầm Âm Hổ Phù bỏ đi. Người của Kim Gia cũng không biết hắn đi đâu.
Lúc Lam Vong Cơ trở lại Lam Gia, trời đã tối đen. Lam Vong Cơ đoán hắn là Ngụy Vô Tiện không ở Tĩnh Thất, trực tiếp đi đến Ôn Uyển. Đèn trong Ôn Uyển thắp sáng. Ngụy Vô Tiện để lại bữa tối cho Lam Vong Cơ. Sau khi Lam Vong Cơ trở về, Ngụy Vô Tiện cũng không hỏi cái gì, chỉ gọi người trước đó dùng bữa.
Sau khi Quan Quan trả phù chú lại cho Ngụy Vô Tiện, liền kể lại đầy đủ chuyện nàng thấy ra. Chờ cho Lam Vong Cơ ăn xong cơm rồi, Ngụy Vô Tiện mới hỏi: "Lam Trạm, xác của Tiết Dương còn đó phải không? Âm Hổ Phù ở trên người hắn. Ngươi trước mau lấy ra cho ta. Ta xem phải xử lý thế nào."
Lam Vong Cơ nhăn mặt: "Ngươi có thai, không được tự động." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực: "Lam Trạm, ngươi yên tâm. Ta bây giờ có Kim Đan trong người. Âm Hổ Phù căn bản là đả thương ta không được."
Lam Vong Cơ phát giác không đúng: "Cái gì kêu là hiện tại có Kim Đan? Khi nào không có Kim Đan!" "Á... Lam Trạm!"
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ. Nhớ tới "Đời trước" Lam Trạm mỗi ngày kêu y cùng đi với hắn. Thì ra là cho rằng Kim Đan của y bị tổn hại, muốn giúp y. Bây giờ làm sao nói cho hắn y đưa Kim Đan cho người khác.
"Ta nói lộn, nói lộn, dùng sai từ. Ngươi đừng tích cực như vậy. Ngươi mau xử lý Tiết Dương đi." Nghĩ nghĩ, Lam Vong Cơ vẫn lấy ra Âm Hổ Phù đưa cho Ngụy Vô Tiện, tận mắt nhìn Ngụy Vô Tiện lấy phù chú, vây Âm Hổ Phù vào trong phong ấn, lúc đó hắn mới thở nhẹ một hơi. Hắn nói một câu với Ngụy Vô Tiện, làm cho Ngụy Vô Tiện đi nghỉ trước. Lam Vong Cơ đi xử lý thi thể Tiết Dương. Chờ cho Lam Vong Cơ đi xa, Ôn Tình hỏi: "Ngươi không định nói chuyện mổ đan cho Hàm Quang Quân?"
Ngụy Vô Tiện chọt chọt ngón tay: "Đệ... đệ nói làm sao? Đó đều là chuyện đời trước. Hơn nữa, hiện giờ đệ đã có Kim Đan lại rồi. Nói ra lại để cho Lam Trạm thương tâm, tự trách sao?"
Quan Quan giúp một câu: "A Anh, ngươi hiện tại là phu thê với Hàm Quang Quân. Ngươi đến tột cùng có hiểu không. Làm phu thê là phải tin tưởng lẫn nhau. Có chuyện gì hai người phải nói rõ. Ngươi bây giờ không nói. Tương lai hắn nghe được từ nơi khác, chẳng phải là càng thương tâm hơn sao?"
Hồng Y cũng tham gia: "Đúng rồi. A Anh. Ngươi không phải vẫn muốn hỏi vết roi giới tiên kia của Hàm Quang Quân sao. Bây giờ cả hai cùng nói rõ. Cho dù thương tâm, đau lòng vẫn là hai người cùng nhau."
"Yêu nhau cả đời không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Hai người phải tin tưởng nhau, đỡ đần nhau, an ủi nhau mới có thể đi xa được."
"Để đệ nghĩ một chút? Xem phải nói với hắn thế nào." Hồng Y phất ống tay áo: "Như vậy mới đúng. Đợi Hàm Quang Quân về, đệ nói rõ ràng cho hắn. Chúng ta cũng sẽ không đứng xem. Đi thôi. Ôn Tình. Quan Quan. Chúng ta quay về pháp khí ngủ đi thôi."
Quan Quan lắc đầu: "Muội không về. Muội muốn đi xem người Lam Gia vấn linh thẩm vấn Tiết Dương. Lưu Thương các nàng cũng đều ở đó. Muội phải đi xem xem."
Ngụy Vô Tiện đưa tay đỡ trán: "Thôi đi, thôi đi. Một đám thích tụ tập giúp vui như vậy. Vẫn là Hồng Y, Tình tỷ tốt nhất, ở bên cạnh ta." Hồng Y và Ôn Tình nhìn y khinh bỉ. Hai người là vì lười mới không muốn đi.
Lam Vong Cơ đầu tiên là tìm huynh trưởng, sau đó báo cho thúc phụ và một ít trưởng lão của Lam Gia. Đương nhiên những người này đều là người đáng tin qua Ngụy Vô Tiện kiểm tra. Hỏa táng thi thể của Tiết Dương. Hồn phách giữ lại. Đơn giản là Tiết Dương chưa biến thành lệ quỷ, trở thành hồn phách liền đần độn. Khúc vấn linh của Lam Thị vang lên. Hỏi gì đáp nấy.
Toàn bộ hành trình, sắc mặt Lam Hi Thần tái nhợt, nghe nghĩa đệ kết bài làm thế nào lợi dụng quan hệ với hai vị nghĩa huynh điều động đệ tử của Lam Gia, Nhiếp Gia đi Cùng Kỳ Đạo chặn giết Ngụy Vô Tiện, hại chết Kim Tử Hiên, lại làm thế nào sai sử Tiết Dương dùng quỷ đạo kích cho Ôn Ninh phát điên ở trên Kim Lân Đài, giết người của Lam Gia, Nhiếp Gia, còn chỉ thị cho hung thi đả thương Giang Yếm Ly ở Bất Dạ Thiên, bức cho Ngụy Vô Tiện phát điên, rồi làm sao đoạt được mảnh vỡ của Âm Hổ Phù trên Loạn Táng Cương, ở Lan Lăng dùng người sống luyện thi. Từng cọc một sự tình dường như không có cái nào là không có tay chân của Kim Quang Dao nhúng vào.
Lam Khải Nhân thịnh nộ, nhớ tới Lam Vong Cơ chịu ba mươi ba roi giới tiên, vậy mà cũng là vì cái tội kết giao gian tà, đả thương trưởng bối. Khó trách Vong Cơ luôn mồm ai chính, ai tà, ai hắc, ai bạch. Thì ra là bởi vì nghĩa đệ kết bái của Lam Hi Thần mà làm hại chính đệ đệ ruột của mình ba năm trọng thương không đi nổi, trên lưng vĩnh viễn còn lại vết sỉ nhục.
Lam Khải Nhân phun ra một búng máu tươi: "Thúc phụ!" Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đồng thời đỡ lấy thúc phụ nhà mình. Lam Khải Nhân hung hăng đẩy Lam Hi Thần ra: "Ngươi! Ngươi cút đi từ đường cho ta! Trước mặt liệt tổ liệt tông, ngẫm nghĩ cho kỹ rồi tỉnh lại. Khi nào hiểu rồi hẵng trở ra!"
Nói xong cũng không nhìn y nữa mà quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, là thúc phụ có lỗi với ngươi. Vong Cơ của ta từ nhỏ dựng thân thanh chính."
"Là ta bị che mờ tâm trí. Ngươi rõ ràng từng nói trên đỉnh Loạn Táng Cương chỉ có một đám người già cả, phụ nữ, trẻ em. Ta lại vẫn cho rằng Ngụy Anh từ nhỏ gàn bướng, lại quên mất ngươi sao có thể chân chính kết giao với người tâm tư bất thuần. Thúc phụ hối hận!"
Sắc mặt Lam Vong Cơ cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: "Thúc phụ, đều đã qua. Người chú ý sức khỏe. Ân Hoàn còn chờ con. Nếu không có việc gì nói nữa, con xin về trước."
Nói xong, Lam Vong Cơ buông tay Lam Khải Nhân, thi lễ với người trong Minh Thất, xoay người rời đi. Ánh mắt Lam Khải Nhân bi thương nhìn theo bóng dáng Lam Vong Cơ: "Hi Thần, ngươi nói, phải chăng Vong Cơ trách ta trong lòng, không chịu thông cảm cho ta?" Lam Hi Thần còn chán nản hơn Lam Khải Nhân: "Vong Cơ..."
Tới lúc Lam Vong Cơ trở lại Ôn Uyển, Ngụy Vô Tiện đã rửa mặt sạch sẽ, mặc áo lót vải, ngồi ở đầu giường đọc sách. Ngụy Vô Tiện đọc chính là sách về phù chú ngàn năm trước lưu lại. Đây là thứ y am hiểu, học hỏi nhiều nhất. Vốn là tùy tiện lật vài trang đợi Lam Trạm về, không nghĩ vừa đọc liền mê. Lam Vong Cơ bước vào y cũng không biết. Cho đến khi một lớp áo nữa rũ lên trên người y, Ngụy Vô Tiện mới phục hồi tinh thần: "Lam Trạm, ngươi về rồi. Thế nào? Có thuận lợi không? Có hỏi được linh không?"
Lam Vong Cơ đưa tay choàng áo khoác lên người Ngụy Vô Tiện: "Hoàn hảo. Đã hỏi ra. Ngươi vẫn nghỉ sớm đi. Đừng chờ ta. Cẩn thận cảm lạnh."
"Lam Trạm, ta... ta kỳ thật có chuyện muốn hỏi ngươi." "Lúc nào cũng được. Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều. Không được thức đêm."
"Nào có. Cũng mới qua giờ Hợi thôi. Làm sao tính là thức đêm. Ta trước kia bình thường phải tới giờ Tý mới ngủ." "Không được. Ngươi bây giờ có thai. Phải nghỉ ngơi nhiều."
"Biết rồi, biết rồi. Đừng đổi đề tài. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!" "Hỏi." Ngụy Vô Tiện buông sách, kéo tay Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt.
"Lam Trạm, vết roi giới tiên trên người ngươi là vì ngươi đưa ta khỏi Bất Dạ Thiên, cho nên mới bị thúc phụ bọn họ phạt phải không? Còn cái dấu kia thì sao? Từ đâu ra?"