"A Anh" Từ khi rời khỏi lăng tẩm, các tỷ tỷ cũng không gọi Ngụy Vô Tiện là công tử nữa. Nhã Nhi nói: "Phu quân ngươi tìm ngươi."
"Cái gì?" Nghe nói Lam Vong Cơ trở về, Ngụy Vô Tiện vẫn thực vui vẻ. "Lam Nhị công tử a. Hắn không phải là phu quân của ngươi sao? Hắn đang tìm ngươi!" "Tìm ta làm gì? Ta không phải ngồi ỳ ở nhà đợi đó thôi!"
"Ai da, không phải nói cái này. Hắn đi vấn linh, đến mỗi chỗ đều phải vấn linh, hỏi là có gặp Ngụy Vô Tiện không. Tu vi của hắn càng ngày càng cao thâm. Không chỉ có quỷ hồn. Ngay cả đám linh thể chúng ta cũng sắp bị hắn hỏi tới nơi rồi." Tế Nguyệt nghĩ mà sợ, vỗ vỗ ngực.
Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày: "Hắn hỏi ta làm gì? Đã chết cũng không buông tha cho ta sao? Còn muốn lôi hồn phách ta về, đánh nát thành hồn phi phách tán, hồn vía lên mây sao?"
"Hình như không phải đâu, A Anh! Ta cảm thấy ngươi có thể là hiểu lầm Lam Nhị công tử rồi. Hắn mỗi lần vấn linh xong đều thực thương tâm. Bộ dáng như hận không thể đi theo ngươi mà chết. Ta nhìn mà sợ. Chỉ sợ hắn ngày nào đó tự tử, để lại ngươi một mình thủ tiết."
"A Thù tỷ tỷ, ngươi đừng có dùng từ loạn xạ vậy có được không? Cái gì tự tử a. Giang Trừng từng nói Lam Vong Cơ chán ghét ta muốn chết. Hơn nữa, hắn trước kia cũng chính miệng nói ta cái người này thật đáng ghét."
"Ai, các ngươi nói phải chăng người trong lòng của hắn là bị ta giết ở Bất Dạ Thiên? Hắn mới không thuận theo không buông tha tìm ta báo thù?". Xi𝘯 hã𝒚 đọc 𝒕𝗋𝘶𝒚ệ𝘯 𝒕ại || Т𝗋𝐔𝗆Т𝗋𝘶 𝒚𝑒𝘯.v𝘯 ||
Một đám linh tỷ tỷ hai mặt nhìn nhau. Nhìn thế nào cũng không cảm thấy Hàm Quang Quân là cái loại người như vậy. A Anh khẳng định là không lầm sao? Lời của Giang Vãn Ngâm kia có thể tin sao?
Lam Vong Cơ trở về liền bị Lam Khải Nhân lôi đi giáo huấn nửa ngày, như thế nào không chịu trách nhiệm, bỏ lại thê tử. Cuối cùng Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân cưỡng chế dụng tâm đi tiếp bên cạnh thê tử đang mang thai.
Lam Vong Cơ đến rừng trúc, nhìn thấy bảng hiệu viết "Ôn Uyển" có chút ngây ngẩn. Cái tên này vừa vặn là nguyên danh của Tư Truy.
"A Uyển, cầm lấy. Chuồn chuồn trúc của con làm xong rồi." "Hoàn dì, con cũng muốn. Con cũng muốn." Là Tư Truy và Cảnh Nghi.
Ba người Ngụy Vô Tiện ở trong tiểu viện chơi. Trong viện có một cái xích đu lớn lắm. Nghe nói thiếu nữ đều thích chơi xích đu. Cho nên Lam Hi Thần sai người làm cho em dâu một cái đu. Ngụy Vô Tiện quả thật thích. Lúc này đang ngồi ở trên xích đu cầm con dao nhỏ khắc một khúc gỗ trúc. Tư Truy và Cảnh Nghi vây quanh bên phải, bên trái. Nghe tiếng cửa viện mở ra, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn: "Lam Trạm, ngươi đã về rồi!" Lam Vong Cơ há miệng thở dốc muốn phản đối, rồi lại không biết nói thế nào. Đây là thê tử của hắn, gọi hắn là Lam Trạm cũng không có gì không đúng.
Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở: "Lam Trạm, ngươi về rồi. A Uyển nhớ ngươi lắm. Mỗi ngày nói hoài với ta."
Nghe huynh trưởng nói nửa tháng này A Uyển vẫn tới Ôn Uyển. Tâm tình Lam Vong Cơ có chút phức tạp. Hắn cũng không thực sự chán ghét vị thê tử này, thậm chí không hiểu sao còn muốn thân cận với nàng.
"Ngươi... sức khỏe... ổn!" "Ừ, còn ổn nha. Nhưng là đứa nhỏ hấp thu linh lực của ta có hơi nhiều. Ta đoán hắn có thể còn cần ít linh lực của ngươi. Chỉ bằng linh lực của một mình ta không đủ."Lam Vong Cơ đi đến trước xích đu. Hai đứa nhỏ rụt vào đằng sau lưng Ngụy Vô Tiện: "Ra mắt Hàm Quang Quân (cha)."
"Ừm! Đưa!" Ngụy Vô Tiện mờ mịt: "Cái gì?" Lam Vong Cơ lấy đi con dao nhỏ trong tay y: "Đu xích đu không được cầm dao chơi."
Lam Vong Cơ cúi đầu, tiếp tục gọt miếng gỗ trúc. "Sau bữa tối, ta chuyển linh lực cho ngươi." "Ngươi ăn cơm chung với chúng ta không? A Uyển và Cảnh Nghi cũng ăn chung."
"Ừm!" Tư Truy và Cảnh Nghi liền vui vẻ, nhảy xuống xích đu vây quanh Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện ngồi trên xích đu, dùng chân đạp đất, đung đưa xích đu.
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng nghĩ đủ thứ chuyện thiên mã hành không. Lam Vong Cơ thật là oán hận y sao? Chính y có giết lầm người trong lòng của hắn không? Về sau Lam Vong Cơ làm cha, có dịu dàng với đứa nhỏ của mình không? Có tự mình làm đồ chơi cho hắn không? Ngụy Vô Tiện nghĩ một hồi tới mệt, nhắm lại hai mắt.
Chờ bà mụ săn sóc Ngụy Vô Tiện đưa bữa tối tới, Ngụy Vô Tiện đã xiêu vẹo ngủ quên trên xích đu. Lam Vong Cơ muốn đánh thức người dậy ăn tối. Tư Truy lại kéo tay hắn.
"Cha, người đừng kêu mẹ dậy. Mẹ gần đây rất không thoải mái. Ăn không vô. Ngủ cũng không ngon." Lam Vong Cơ kinh ngạc, nhíu mày: "Nàng không gọi y sư đến khám?"
"Đã khám! Y sư nói em bé là linh thai, phải nuôi dưỡng bằng linh khí của cha và mẹ."
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua người đang ngủ không quá an ổn này. Mới rồi nàng cũng không có nói gì. Thở dài, Lam Vong Cơ không biết bản thân là thế nào. Đối với thê tử, hắn luôn là nhẫn tâm không được. Đi tới đằng sau xích đu, hắn đưa tay vịn bả vai thê tử, lẳng lặng vận chuyển linh lực cho nàng. Linh thai được bổ sung linh lực dương tính từ cha, rốt cuộc thỏa mãn, không gây sức ép lên mẫu thân nữa, ngoan ngoãn an tĩnh trở lại.
Hai hàng mày Ngụy Vô Tiện cũng thả lỏng. Cảm giác đói khát, hoảng hốt đến từ đứa nhỏ trong bụng của y đã không còn. Ngụy Vô tiện dần dần chìm vào giấc ngủ say. Thấy người trong lúc nhất thời không tỉnh, Lam Vong Cơ ôm người đặt lên giường trong phòng, dùng linh lực giữ ấm cho bữa tối của Ngụy Vô Tiện, rồi dẫn hai anh bạn nhỏ đi ăn cơm mới đưa về nơi chúng ở.
Lam Vong Cơ còn đứng thật lâu trong Ôn Uyển, cuối cùng ủ ê quay về Tĩnh Thất. Lúc sau, mỗi ngày vào lúc chạng vạng, Lam Vong Cơ đều sẽ đến Ôn Uyển cùng Ngụy Vô Tiện và hai đứa nhỏ dùng bữa, rồi vận chuyển linh lực cho Ngụy Vô Tiện.
Hai người cũng không nói gì với nhau. Ngụy Vô Tiện vẫn canh cánh chuyện Lam Vong Cơ tìm hồn phách y trong lòng, không biết nên nói cái gì.
Tâm tình của Lam Vong Cơ đối với việc hắn để ý vị thê tử này cũng hoang mang. Hai người vừa thấy mặt đều im lặng không nói, giống như sa vào chiến tranh lạnh.
Hai đứa nhỏ tựa như cũng nhìn ra chỗ khác thường. Sau khi Lam Vong Cơ bắt đầu đến Ôn Uyển liền đặc biệt thông minh. Ăn cơm xong là chạy về nơi ở liền.
Cứ như vậy, hai mươi ngày trôi qua. Mạch tượng của Ngụy Vô Tiện đã vững vàng. Linh thai cũng phát triển thật sự khỏe mạnh, không cần Lam Vong Cơ mỗi ngày vận chuyển linh lực nữa. Sức khỏe tốt lên, Ngụy Vô Tiện liền ăn ngon, ngủ ngon, lại đắt đầu dẫn một đám nhỏ náo loạn đi chơi. Lúc này Lam Vong Cơ cũng tính toán xuống núi trừ túy.
Sức khỏe Ngụy Vô Tiện đã không đáng ngại rồi. Lần này y cũng định xuống núi lặng lẽ đi theo Lam Trạm. Nhất định phải biết rõ Lam Trạm là vì sao mà đi tìm y.
Chờ Lam Vong Cơ vừa đi, Ngụy Vô Tiện liền chạy đi tìm Lam Hi Thần, nói là phải đi ra ngoài tìm bạn. Lam Hi Thần thấy Vong Cơ chân trước vừa đi, em dâu đã muốn chạy ra ngoài. Trong lòng có phán đoán, cho nên vui vẻ cho phép, chỉ hy vọng em dâu có thể cảm hóa Vong Cơ, làm cho hắn quên người cũ đã mất đi.
"Em dâu, sức khỏe của ngươi không sao đi?" "Huynh trưởng yên tâm, không sao. Ta biết đúng mực, tuyệt đối không để cho đứa nhỏ mạo hiểm."
Y còn mang theo y sư giỏi nhất là Ôn Tình bên người. Đáng tiếc, cái này không thể nói cho Lam Hi Thần.
"Vậy được rồi. Đây là ngọc lệnh thông hành của em dâu. Có quyền hạn ngang Vong Cơ. Đây là lộ phí ra cửa. Em dâu ở dưới chân núi có chuyện gì, có thể tìm cửa hàng có văn mây cuốn của Lam Thị."
Ngụy Vô Tiện bùi ngùi. Trạch Vu Quân nghĩ thật chu đáo. Còn chưa bao giờ có người quan tâm y ra cửa có lộ phí không. Có huynh trưởng thật tốt!
"Đa tạ huynh trưởng. Ừm..." "Em dâu còn có chuyện gì?" "Huynh trưởng, giúp ta săn sóc A Uyển, nói với nó, mẹ rất nhanh sẽ trở về."
Lam Hi Thần lại cảm thán em dâu nhân phẩm thật tốt trong lòng. Nhìn xem. Mới qua bao lâu đã để bụng A Uyển như vậy. Phúc khí của Vong Cơ cũng tốt quá đi. Ai, đệ đệ đừng có cô phụ em dâu mới tốt. Lại là một ngày vì đệ đệ và em dâu mà lo vỡ tâm!