Rõ ràng là sốt ruột muốn hỏi Trịnh Duẫn Hạo đã nói thẳng với ba mẹ về chuyện của bọn họ hay chưa, hỏi xem kết quả thế nào rồi, nhưng vẫn cứ muốn giả bộ, vặn vẹo người. Trịnh Duẫn hạo phì cười trong lòng, cố ý tái mặt nói “Ba anh đã giáo huấn anh.”
Kim Tại Trung đột nhiên hít một ngụm, lại thở dài một hơi, tâm tư đầy nặng nề. Tuy rằng kết quả này tuyệt đối là không hi vọng, nhưng quả thật đã dự đoán đến. Thế nhưng chung quy vẫn từng chờ đợi một chút tốt đẹp như vậy, nghĩ rằng ông Trịnh bà Trịnh sẽ thừa nhận bọn họ. Kim Tại Trung bước đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo rồi chạm lên mặt hắn, hỏi đầy quý trọng và đau lòng, “Đã đánh anh sao?”
Trịnh Duẫn Hạo nín cười, chớp mắt nhìn Kim Tại Trung không nói gì. Kim Tại Trung vén áo Trịnh Duẫn Hạo lên, nhìn trước ngực và sau lưng, phát hiện không có thương tích, dùng tay chọc vào thân thể Trịnh Duẫn Hạo rồi lại hỏi, “Đau không? Có thể bị thương đến bên trong rồi không?”
Trịnh Duẫn Hạo nhịn không nổi, ôm lấy Kim Tại Trung cười ra tiếng, “Em coi ba anh là cao thủ võ lâm à, còn có thể đánh anh đến mức bị nội thương sao?”
“Thế nhưng không phải ba anh đã giáo huấn anh sao?” Kim Tại Trung lặp lại lời Trịnh Duẫn Hạo nói, phát hiện có lẽ bản thân đã hiểu sai, Trịnh Duẫn Hạo chưa nói ba hắn đánh hắn. “Nga, vậy ba anh mắng anh à?”
“Mắng.” Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, “Ba anh nói lần trước anh làm em bị thương là anh sai, bảo chúng ta sau này không được động thủ, không thể sử dụng bạo lực.”
“Hả?” Kim Tại Trung ngẩn người, nửa ngày vẫn không tiêu hóa được lời mà Trịnh Duẫn Hạo nói.
“Ngốc rồi sao?” Trịnh Duẫn Hạo nhéo nhéo má Kim Tại Trung, “Anh đã nói với ba rồi, ông đồng ý, bảo chúng ta sống cho thật tốt. Còn nói muốn tới gặp mặt em.”
“Hả? Ba anh muốn tới đây?” Kim Tại Trung nghe thấy lời Trịnh Duẫn Hạo nói, phản xạ có điều kiện mà kéo quần áo, sửa sang hình tượng, giống như ông Trịnh sẽ đến kiểm tra ngay lập tức vậy.
“Không phải bây giờ, ông cũng không nói lúc nào, đừng căng thẳng, chỉ là muốn gặp mặt đứa con dâu là em thôi.” Trịnh Duẫn Hạo nhìn vợ mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là một báu vật, trong lòng vui vẻ đến mức hận không thể tự hâm mộ bản thân: Trịnh Duẫn Hạo a, mày thật có phúc khí nga! Tìm được một người vợ tốt như vậy. Tao thật bội phục mày nga!
Kim Tại Trung thở dài một hơi, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút căng thẳng, nghĩ muốn hỏi rõ ràng sở thích, kiêng kị,… của ông Trịnh. Trịnh Duẫn Hạo buông Kim Tại Trung trong lòng ra, lấy một thứ từ trong túi, đặt lên bàn rồi lật xem, “Cái này là gì thế nhỉ? Mẹ anh bắt anh mang về.”
Trịnh Duẫn Hạo lật xem thứ mà trước khi mình quay về bà Trịnh đã thần thần bí bí mà nhét vào trong xe, còn nói là thứ tốt. Đáng tiếc Trịnh Duẫn Hạo càng xem mặt càng xanh, giống như mai rùa vừa được chà sạch sẽ, trông vô cùng sáng bóng, lúc nhìn liền tưởng đã đến lễ trồng cây. Đối Kim Tại Trung không biết làm thế nào mà nói: “Mẹ anh thật tuyệt.”
Kim Tại Trung cũng đến lật xem thứ mà bà Trịnh đem tới, có sách, có đĩa CD, “Giáo dục tình dục trước khi kết hôn, cách nuôi dạy con, kiến thức thông thường của vệ sinh sinh lý nữ, hướng dẫn mang thai, sinh hoạt phòng the… Ha ha ha ha ha…” Kim Tại Trung cười đến eo cũng không thẳng nổi, “Trịnh Duẫn Hạo, mẹ anh thật hài hước. Người mẹ của thời đại a!”
Trịnh Duẫn Hạo lại đem đồ bỏ vào trong túi, thì thầm, “Được rồi được rồi, đừng xem nữa, mau ném đi, không biết bà đào đâu ra mấy thứ này nữa.”
Trịnh Duẫn Hạo ném bỏ hết tất cả những thứ trên bàn, nhìn trong tay Kim Tại Trung còn có một quyển sách, định đi lấy, lại bị Kim Tại Trung ngăn lại, “Đừng, quyển này có ích, rất tốt, em xem một chút.”
“Được à? Vậy em xem đi.” Trịnh Duẫn Hạo đến gần nhìn, đọc ra một cái tên, “Bách khoa toàn thư kỹ xảo làm tình?” Sau đó giật lấy sách, tùy tiện lật đến mục lục, “Ngoại trừ không phải sáp dương v*t, còn lại anh đã làm qua với em rồi, nhìn thứ này để làm gì, có vấn đề gì chúng ta chiến đấu thực tế luôn đi. Có thể làm hết trong một đêm đó.”
“Đừng nháo.” Kim Tại Trung lại giật sách về, “Em học. Lý thuyết kết hợp với thực tế.”
“Được được, em học đi. Lý thuyết liên hệ với thực tế đúng không, vậy em học lý thuyết đi, đừng quên tìm anh thực hành thực tế nhá, cứ gọi là tới liền. Em xem rồi tự lĩnh ngộ để nâng cao năng suất nha.”
Kim Tại Trung mỉm cười, đập Trịnh Duẫn Hạo một cái, đột nhiên nhớ tới mà nói, “Hàng chuyển phát nhanh hôm qua của anh em đã nhận giúp anh rồi, để trong phòng ngủ ấy, anh đi xem xem.”
“Nga.” Trịnh Duẫn Hạo đem bảo bối trong cái túi mà bà Trịnh cho kia đặt ở một bên rồi đi vào trong phòng ngủ, hỏi Kim Tại Trung, “Thứ gì vậy, em không nhìn sao?”
“Không có nhìn.” Kim Tại Trung cũng đi vào trong phòng ngủ, “Anh cũng không biết thứ gửi tới là cái gì à.”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn kiện hàng, “Anh quên rồi, có thể là đặc sản gì đó mà lần trước anh ở Úc dì cả nói sẽ cho. Bất quá không phải đã nói gửi đến chỗ của mẹ anh rồi sao, là mẹ anh cho địa chỉ (ký túc xá) à?”
“Đặc sản gì thế? Có ăn được không?” Kim Tại Trung tò mò tiến lại gần muốn nhìn. Trịnh Duẫn Hạo mở hộp ra, nhìn một cái rồi nhanh chóng đóng hộp lại, Kim Tại Trung kỳ quái hỏi, “Cái gì thế? Cho em nhìn với.”
Trịnh Duẫn Hạo cười trừ, vẻ mặt chột dạ, “Không có gì, không phải đặc sản.”
“Vậy là cái gì?” Kim Tại Trung nhìn thấy vẻ mặt bất thường của Trịnh Duẫn Hạo, càng gặng hỏi, “Bồ anh gửi cho anh à?”
“Nói vớ vẩn gì đấy. Anh làm gì có bồ.” Trịnh Duẫn Hạo nói, một tay đè cái hộp lại rồi mở ngăn kéo tìm băng dán, muốn niêm phong lại thêm một lần nữa.
“Vậy có cái gì trong đó mà không thể cho em nhìn?”
“Không phải không thể cho em nhìn, chỉ là rất nguy hiểm, biết chưa, em xem xong rồi, sẽ không tốt với em đâu, nói chung biết càng ít càng tốt, em cứ coi như cái gì cũng không biết, hiểu chưa?”
“Ừm, hiểu rồi, Duẫn Hạo, có đúng là anh đang làm công việc gì rất nguy hiểm không? Giống như đặc công, cơ quan tình báo ấy, nếu thế thì anh phải cẩn thận.” Kim Tại Trung dán vào lưng Trịnh Duẫn Hạo, trong giọng nói tràn đầy bất an.
“A! Đúng. Em nghìn vạn lần đừng nói, biết chưa, ngoan.” Trịnh Duẫn Hạo xoay người xoa xoa lên khuôn mặt của Kim Tại Trung, lại xoay qua tiếp tục tìm băng dán.
“Trịnh Duẫn Hạo! Anh đi đóng phim luôn đi!” Kim Tại Trung hung hăng đập lên lưng Trịnh Duẫn Hạo, không thèm phối hợp theo vở kịch của hắn nữa.
“Không có, Tại Trung, cái này thật sự không hề tốt, em đừng nhìn!” Trịnh Duẫn Hạo càng gấp càng không tìm được, mở hết mấy cái ngăn kéo mà cũng chẳng lục được cái băng dán, Tại Trung lại bức ép đến cấp bách, đành phải xoay nguời đối mặt với Tại Trung, đem đồ vật che ở sau người.
“Có đúng là anh đã làm chuyện gì xấu không?”
“Đúng.” Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, cũng sắp khóc đến nơi, giương mắt nhìn Kim Tại Trung ngập tràn cầu khẩn, “Tại Trung, xin em đó, đừng xem có được không.”
Kim Tại Trung hít một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, “Là thứ của anh cùng người tình bí mật trước đây?”
Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu, Kim Tại Trung có chút kỳ quái hỏi, “Vậy còn có cái gì mà em không thể tiếp nhận được?”
Trịnh Duẫn Hạo hít thở sâu, nghĩ nếu như không cho Tại Trung nhìn thứ này, mình phải in một con dấu tư tàng bí mật, so với việc giấu kho báu còn ác liệt hơn, vì sự thuần khiết, Trịnh Duẫn Hạo đã quyết định bất chấp tất cả, “Tại Trung, anh biết, giữa vợ chồng phải thẳng thắn với nhau đúng không. Cái này có thể cho em xem, thế nhưng em đừng tức giận được không?”
“Được.” Kim Tại Trung gật đầu đáp ứng.
Trịnh Duẫn Hạo sợ sệt tránh người ra, mở hộp. Kim Tại Trung tới gần nhìn một cái, có chút ngẩn người, nhíu nhíu mày hỏi, “Cái này là cái gì?”
Trịnh Duẫn hạo cẩn cẩn dực dực mà lấy ra, hoàn tay bày ra thứ đó. Lúc này Kim Tại Trung mới thật sự sững người, sau đó gào lên đầy giận dữ, “Trịnh Duẫn Hạo!”
“Tại Trung, em nói sẽ không tức giận mà!” Trịnh Duẫn Hạo né tránh nắm tay của Kim Tại Trung.
“Tôi cũng sắp bị anh làm cho tức chết rồi!”
“Ba anh nói hai chúng ta không được đánh nhau, đánh người là không đúng! Anh muốn tìm ba anh! Ba ơi, cứu con với!” Trịnh Duẫn Hạo chạy đến góc tường, đem thứ trong tay che ở trước người, lấy lòng nhận sai, “Tại Trung, anh sai rồi, anh sai rồi mà.”
Kim Tại Trung đứng trước mặt Trịnh Duẫn Hạo mà vận khí, khuôn mặt đỏ bừng, phân nửa là tức giận, phân nửa là xấu hổ. Lời nói cũng không được hoàn chỉnh, “Anh, anh! Trịnh Duẫn Hạo!”
“Anh sẽ giao cho em mà, vẫn không được sao, trước đây anh rất nhớ em, cho nên mới làm. Anh cho rằng hai chúng ta sẽ không được mà!”
“Anh đưa nó cho tôi, tôi phải ném đi!”
“Hả? Không được đâu à nha.” Trịnh Duẫn Hạo nhìn búp bê tự an ủi trong tay, “Cái này trông giống hệt em, còn cái mông nhẵn bóng này nữa, để cho người khác thấy là ăn đủ, vạn nhất bị nhặt đi, anh không phải đã bị đội mũ xanh1 rồi sao.”
Kim Tại Trung nhìn món đồ chơi tự an ủi trần truồng giống hệt mình, trong lòng chán nản, thế nhưng nghĩ Trịnh Duẫn Hạo nói cũng đúng, vì vậy lại nói, “Vậy anh đưa nó cho tôi, tôi đi đốt!”
“Cái này không quá may mắn đâu.” Trịnh Duẫn Hạo ôm búp bê tự an ủi chưa được thổi phồng vào trong lòng, mặc dù chỉ là đồ nhân tạo, thế nhưng lại giống hệt Tại Trung, bản thân vẫn thích. Hơn nữa Tại Trung còn sống, quan niệm phong kiến của người Trung Quốc luôn luôn có, còn sống, thì đốt một thứ mô hình bao giờ cũng không may mắn.
“Vậy từ hôm nay trở nay anh cứ ôm nó mà ngủ luôn đi!” Kim Tại Trung đi tới bên giường, cầm lấy chăn gối của Trịnh Duẫn Hạo rồi quăng xuống đất.
“Đừng a, Tại Trung! Lúc đó anh thực sự cho rằng hai chúng ta xác định vững chắc đã chia tay. Anh đã nói những lời đáng chết như vậy, anh liền không nghĩ rằng chúng ta còn có thể hợp lại. Anh đặc biệt nhớ em, thật sự, lúc đó cũng sắp muốn điên rồi. Nhớ một đêm một đêm, thế nhưng không cùng một chỗ với em, anh ngay cả tự an ủi cũng không nguyện ý. Sau đó trùng hợp khi anh online có đặt làm cái này, anh liền đặt một cái. Lúc đó anh chính là nhớ em, cái gì khác anh cũng không nhớ đến, cũng không nghĩ sâu rằng thứ này có tốt hay không, thực sự, em hãy tin anh.”
Kim Tại Trung nhìn bộ dạng sốt ruột đến mức cũng muốn quỳ trên mặt đất mà dập dầu cho mình của Trịnh Duẫn Hạo, cảm thấy mềm lòng. Ngẩn ngơ ngồi ở trên giường, nghĩ lúc đó bản thân đau khổ giãy dụa, lồng ngực ẩn ẩn đau. Thế nhưng lại nghĩ thì ra lúc đó khi bản thân không ngừng chìm giữa nỗi tương tư trong vô tận, Duẫn Hạo cũng nhớ đến mình, mà còn thủ thân như ngọc, trong lòng liền vui vẻ lên rất nhiều. Thế nhưng cái con búp bê tự an ủi trước mắt này thực sự khiến cậu cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Tại Trung, em đừng giận. Anh cũng hối hận rồi. Anh là người vừa ngu ngốc vừa khốn nạn. Lúc đó anh không đi tìm em để hòa hảo, khiến em sinh bệnh, còn làm ra chuyện khốn nạn lỗ mãng như vậy. Anh sai rồi, anh chính là nhớ em, nhớ đến mức không biết làm sao cho phải nên mới đặt làm thứ này. Anh biết bây giờ nói gì đi chăng nữa thì cũng muộn rồi, thứ này cũng đã được đưa tới. Thế nhưng em tha thứ cho anh một lần được không?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung sững sờ không nói lời nào, cảm thấy vô cùng sốt ruột, cũng không dám ngồi, chỉ khom thắt lưng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Kim Tại Trung mà an ủi, trong miệng liên tục nói lời xin lỗi, còn không ngừng dỗ dành, “Anh đặt làm online?” Kim Tại Trung hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo thành thật khai báo, “Ừm, đúng. Một diễn đàn có người phát quảng cáo, anh liền liên hệ.”
“Vậy cho tôi làm một cái giống anh, hai chúng ta coi như hòa.”
“Hả? Không được, Tại Trung.” Lúc này đổi lại là Trịnh Duẫn Hạo sững sờ, có điểm không biết phải làm sao.
“Anh được thì tôi cũng được. Ngộ nhỡ sau này hai chúng ta lại chia tay, hoặc anh ức hiếp tôi, thì tôi sẽ đánh nó, SM nó, dùng phi tiêu chọt quy đầu nó, dùng gậy bóng chày bạo cúc hoa của nó, dùng sợi dây làm bằng da khỉ trói chặt tiểu kê kê của nó rồi dùng tay bóp…” Trịnh Duẫn Hạo thoáng cái lại chạy về góc tường, hai tay che ở trước ngực nói, “Bảo bối, anh với em không có thù hận lớn như vậy đâu a. Anh sai rồi, sau này anh nhất định sẽ không khiến em tức giận nữa. Được không, em còn tàn nhẫn hơn mười cực hình của thời Mãn Thanh nữa đó.”
Kim tại Trung hừ một tiếng, đi tới giả vờ bóp cổ Trịnh Duẫn Hạo, “Bây giờ anh đã chọc đến tôi rồi!”
“Vợ, trên mặt đất lạnh lắm.” Trịnh Duẫn Hạo nằm trên chăn đệm trải ở dưới đất mà bi thương kêu lên. Cuối cùng, con búp bê tự an ủi đã được lưu lại, đóng gói niêm phong cất vào kho vĩnh viễn không được mở ra. Mà Trịnh Duẫn Hạo bị phạt ngủ trên sàn nhà một tuần không được lên giường, ngoại trừ Kim Tại Trung gọi thì mới được thị tẩm ở ngoài, lúc khác nhất định phải cùng Kim Tại Trung bảo trì cự ly và thái độ tôn trọng nhau như khách, cấm có bất luận hành vi lưu manh gì.
Kim Tại Trung nửa tựa vào đầu giường, chuyên chú nhìn ‘Bách khoa toàn thư kỹ xảo làm tình’, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ vào ngăn tủ, “Bên trong có chăn.”
“Anh là lạnh ở trong lòng a, lạnh trong lòng.” Trịnh Duẫn Hạo cắn góc chăn làm bộ dạng đầy đáng thương, đáng tiếc Kim Tại Trung không thèm quan tâm, vẫn như cũ mà vùi đầu tận lực đọc. Vì vậy Trịnh Duẫn Hạo càng không an phận mà lăn lộn trên mặt đất, trong miệng la lên, “Anh lạnh a, anh lạnh a. Trong lòng anh rất lạnh a.”
“Đừng nháo, em đang đọc sách.” Kim Tại Trung trở mình đưa lưng về phía Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng đứng dậy, chân chó nâng chăn Kim Tại Trung lên, Kim Tại Trung vung vung tay nói, “Được rồi, Tiểu Hạo Tử anh có thể lui xuống rồi đó.”
“Vâng.” Trịnh Duẫn Hạo rưng rưng lui ra, ôm chăn ngồi trên đống chăn đệm ở dưới đất mà nhìn bóng lưng của vợ mình. Một lát sau lại không chịu nổi tịch mịch mà ngồi lảm nhảm, “Tại Trung, cuốn sách kia có xem được không?”
“Cũng được.” Kim Tại Trung hờ hững đáp lại.
“Vậy em xem đến đâu rồi à?” Trịnh Duẫn Hạo lại hỏi.
“Vừa mới đến dạng nôi2, đang xem dạng bái đường2.”
Trịnh Duẫn Hạo cố gắng áp chế hưng phấn nhỏ bé của bản thân, thử thăm dò hỏi, “Muốn thực hành một chút không?”
“Không muốn, trước đây đã làm qua rồi.”
“Nga. Vậy có cái nào chưa làm qua, em gọi anh nhé.” Trịnh Duẫn Hạo vô vọng ôm chăn ngã xuống đệm. Trong lòng tự an ủi nói: Anh em, giờ người ta không cần mày, mày cứ nghĩ đây là thời kỳ ba năm chống lũ đi. Cái gì? Mày sợ bị gỉ sao? Không có gì, không phải ba năm thật, đến lúc đó tao mang mày vào trong cạo gỉ là tốt lên liền. Chúng ta lại sinh khí dồi dào súng đạn bất xâm.
Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Duẫn Hạo cũng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng mông mông lung lung nghe thấy Kim Tại Trung gọi mình, “Duẫn Hạo, Duẫn Hạo.”
“Hả?” Trịnh Duẫn Hạo dụi dụi mắt ngồi dậy, “Sao vậy?”
“Em xem xong rồi.” Không giống Trịnh Duẫn Hạo đang buồn ngủ, Kim Tại Trung dị thường có tinh thần, hơn nữa trong mắt lóe sáng, thập phần hưng phấn.
Trịnh Duẫn Hạo dụi dụi mắt, hỏi, “Nga, có thu hoạch gì sao?”
“Em muốn làm.”
“Hả?” Trịnh Duẫn Hạo còn chưa phản ứng lại, Kim Tại Trung đã tựa như một con rắn mà quấn lên người Trịnh Duẫn Hạo, “Duẫn à, làm đi.”
Trịnh Duẫn Hạo cũng bị Kim Tại Trung trêu đùa đến hưng phấn, ôm lấy Kim Tại Trung định bắt đầu bước dạo đầu. Hai người hôn một hồi, Kim Tại Trung liền đẩy Trịnh Duẫn Hạo ra, khiến Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt hỏi, “Sao vậy?”
“Anh một điểm cũng không phối hợp với em, em luyện tập hôn, anh lại sờ mó em. Em sờ mó anh, kết quả anh lại bắt đầu xoa nắn nhũ hoa của em. Em xoa nắn nhũ hoa của anh, anh lại hôn yết hầu của em3…”
“Dừng, mau dừng lại!” Trịnh Duẫn Hạo vội vàng ngăn Kim Tại Trung, “Đừng nói nhiều thuật ngữ với anh như vậy. Em đọc sách đến say mê rối loạn rồi à? Còn phải nhìn sách làm từng bước một a.”
“Người ta là ham học hỏi chứ bộ.” Kim tại Trung chọc chọc ngón tay ủy khuất nói.
“Học làm gì chứ, làm tình là vì hạnh phúc. Em giống như người mê tín vậy, ra khỏi cửa cũng phải xem ngày lành. Hai chúng ta trước đây làm tình không sung sướng sao? Đọc sách, học tập là có ích, nhưng điều quan trọng không phải hai chúng ta phải phối hợp hòa hợp với nhau sao. Em xem trước đây hai chúng ta ở trên giường có bao nhiêu ăn ý, bây giờ em bắt anh cái gì mà sờ mó xoa nắn này nọ, em thoải mái hay anh vui sướng đây?”
Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, oa lên một tiếng rồi nhào tới hôn một trận đầy điên cuồng. Kỳ thực nụ hôn này cũng có tên, gọi là Duẫn Tại ái.
_______________
(1) Đội mũ xanh: Cắm sừng.
(2) Dạng nôi, dạng bái đường: Cái này là tư thế làm tềnh nha~~ Ai có nhu cầu thì lên search baidu nhé~~~~~~~ Ta hổng dám nói thẳng ra ở đây đâu *che mặt*
(3) Đoạn này bạn Chê Chê nói toàn thuật ngữ không hà, nhưng ta lười để nguyên bản Trung rồi lại ghi chú thích dưới này, sợ mọi người lại kéo lên kéo xuống nên ta đổi hết luôn >x<