Hắn không phải nói không tới chỗ này ăn sao? Hắn không phải nói ăn đồ chỗ này một lần có thể lãng phí một phần ba tiền lương của hắn sao? Không phải ăn mà lại ở trong phòng của khách sạn là sao? Mặc áo choàng tắm, vừa mới tắm rửa xong là sao?
Lừa dối vô số, lạc lối, phản bội, vứt bỏ, biệt ly, những từ ngữ này xuất hiện và không ngừng xoay quanh, làm loạn tâm trí cậu, quấy cậu đến đau tim, đau đầu, gần như choáng váng không thể đứng vững.
“Tôi nhớ lúc chiều vẫn không ngốc mà?” Khóe miệng cong lên vài phần đắc ý, Trịnh Duẫn Hạo cười xấu xa, một phát đem Kim Tại Trung kéo vào trong lòng, Kim Tại Trung lảo đảo ngã vào, cánh cửa phía sau bị Trịnh Duẫn Hạo đóng lại.
Đáng tiếc Kim Tại Trung không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được ý đồ của Trịnh Duẫn Hạo, sau đó mặt dần ửng đỏ. Cậu bị tính kế rồi, tiếp theo hẳn sẽ bị đùa giỡn. Biết rõ người tình bí mật làm việc ở nơi nào, còn đặc biệt lựa thời điểm người yêu đang làm việc mà tới, nếu như không phải muốn náo loạn thì quả thực là một kẻ ngốc. Thảo nào vừa nãy quản lí trực ban chỉ định bảo mình lần này đưa đồ ăn đến, thì ra là bị người chỉ đích danh.
Sau khi đợi Trịnh Duẫn Hạo chạm qua khoé môi của mình tỏ ý thoải mái cùng mong nhớ, Kim Tại Trung mở miệng, “Tiên sinh, cần phục vụ không? Toàn bộ.”
“Làm tốt không? Không tốt tôi có thể trả lại tiền đấy.” Trịnh Duẫn Hạo đoạt lấy hộp cơm của Kim Tại Trung đặt xuống một bên, vén quần áo của Kim Tại Trung lên rồi quỳ trên mặt đất hôn xuống bụng cậu, đầu lưỡi đánh vòng khiêu khích rốn Kim Tại Trung. Mùi vị có phần không thể chờ đợi.
“Ưm…” Kim Tại Trung thoải mái rên một tiếng, miệng còn đáp lại lời của Trịnh Duẫn Hạo, “Trả lại tiền thì cuối tuần đừng có vào nhà tôi… A!” Chưa kịp nói hết câu, thứ bên dưới đã bị Trịnh Duẫn Hạo một ngụm ngậm vào, Kim Tại Trung sung sướng đến nhẹ nhàng muốn lên tiên, chân cũng phát nhũn.
Miệng của Trịnh Duẫn Hạo rất tuyệt, kỹ xảo rất nhiều, đầu lưỡi giống như đang sống, khoang miệng cũng vô cùng dễ chịu, vừa ấm vừa trơn, cổ họng luồn sâu vài lần, thiếu chút nữa khiến Kim Tại Trung tiết ra.
Miệng bận việc, Trịnh Duẫn Hạo một tay thăm dò chính hạ thân của mình rồi tự chơi đùa, tay kia thăm dò phía sau của Kim Tại Trung mở đường.
“Ưm a, anh mang mũ vào đi.” Cảm giác được phía sau mát lạnh, Kim Tại Trung mới từ năm phần mê mẫn, ba phần lý trí mà phản ứng trở lại, Trịnh Duẫn Hạo đã đem thuốc bôi trơn xoa lên, cũng không biết tên này lấy ra từ lúc nào, xem ra là đã sớm chuẩn bị tốt, mang theo bên người, “Lát nữa tôi còn phải đi làm nữa.”
“Biết.” Trịnh Duẫn Hạo đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một cái gói nhỏ, dùng răng cắn, tay xé ra, “Không thể thiếu, (số lượng) của cả một tuần lễ đó.”
“Hôm nay mới thứ năm.” Kim Tại Trung nghiêm nghị mở miệng. Thân thể đã tựa vào cửa.
“Còn có vài ngày nữa thôi mà, cuối tuần tôi phải về nhà rồi.” Ngừng tư thế lại, trước tiên thăm dò đi vào, Trịnh Duẫn Hạo hít một hơi thật sâu, thật chặt, thật thoải mái.
“A…” Rên rỉ một tiếng, Kim Tại Trung lại đem chân tách ra một chút, khiến Trịnh Duẫn Hạo tiến vào rất dễ dàng, “Tinh dịch của anh còn có thể trữ sẵn a.”
“Thử xem. Cậu phối hợp nhiều một chút, nếu không quãng thời gian dài của ngày hôm nay có thể tính là nghỉ làm rồi đấy.” Trịnh Duẫn Hạo di chuyển, quang cảnh bên trong trông thật đẹp.
“Tôi gọi 110 báo cảnh sát nhé.”
“Tội danh?”
“Khách hàng cưỡng gian nhân viên giao hàng.”
“Vậy lấy cái chân kia của cậu từ trên thắt lưng tôi xuống đi.”
“A —— Đừng. Duẫn Hạo!” Tư thế đứng này, chẳng những không để Kim Tại Trung bỏ chân xuống, Trịnh Duẫn Hạo còn hất cái chân trắng nhỏ đang vòng quanh thắt lưng mình, khiến Kim Tại Trung sợ hãi ôm chặt lấy cổ Trịnh Duẫn Hạo, “Có giường anh không dùng, một phần ba tiền lương của anh đó.”
“Một phần ba tiền lương, không được chút phục vụ đặc biệt nào, thực sự là không thoả đáng gì cả.”
Tiếp sau chính là một màn hoạt động đầy miệt mài không ngừng nghỉ, hai người không liếc mắt đưa tình thì cũng sỉ nhục lẫn nhau. Hô hấp của Tại Trung cũng không đủ nên cứ thở hổn hển, còn không ngừng rên rỉ ưm ưm a a đầy sung sức. Trịnh Duẫn Hạo khô được một lúc thì gầm hai tiếng, được một lúc thì quái dị kêu lên hai câu: Ha a… bảo bối thoải mái muốn chết. Thật sảng khoái! Kẹp chặt thêm chút nữa đi, thật nóng! Ha a a~!”
Sau khi dư vị tan đi, Trịnh Duẫn Hạo từ trên người Kim Tại Trung đứng dậy, ánh mắt hai người đối nhau, rồi đều bật cười.
“Có chút cảm giác yêu đương vụng trộm.” Kim Tại Trung vừa ôm vừa đè lên Trịnh Duẫn Hạo của mình để ngồi dậy, ngón tay chạm nhẹ rồi xoay vòng sau lưng Trịnh Duẫn Hạo. Chẳng trách nhiều người lại thích tới khách sạn ‘khai phòng’ như vậy, cảm giác thật không sai, vừa kích thích, vừa xúc cảm mãnh liệt, còn có điểm vui sướng mất phương hướng.
“Xích chó của tôi đâu?” Trịnh Duẫn Hạo trở mình nằm trên giường ôm lấy Kim Tại Trung, đột nhiên nói một câu.
“Hả?” Kim Tại Trung ngẩn người, nhớ tới cuộc trò chuyện trên QQ của hai người, thuận miệng đáp, “Ở nhà đó.”
“Nhớ lần sau đem tôi buộc lại nha, nếu không mỗi ngày tôi sẽ thú gian cậu.”
Kim tại trung nghiến răng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trịnh Duẫn Hạo tới chỗ này để đợi cậu. Trịnh Duẫn Hạo thấy đã đủ rồi nên lập tức dừng lại, chung quy không thể thực sự đem người chọc đến nóng giận, còn phải tự mình dỗ dành, hôn lên má Kim Tại Trung, bắt đầu nói lời yêu thương.
Cuối tuần Trịnh Duẫn Hạo về nhà, ngồi trên xe lửa mà không trực tiếp lái xe. Hai thành phố cách nhau không xa, đi tàu hỏa mất nửa tiếng, lái xe mất tiếng rưỡi. Ngồi trên xe, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ, hai thành phố gần nhau như vậy, về nhà sẽ rất thuận lợi, có nên đi xa hơn một chút không? Đi đến thành phố nào mà mỗi lần về nhà đều phải tiêu tốn một nghìn nhân dân tệ đi máy bay, mẹ sẽ không còn gọi điện thoại thúc giục quay về vào mỗi chủ nhật nữa, bản thân cũng không muốn dùng nhiều viện cớ như vậy để chối từ.
Thế nhưng trên thực tế, Trịnh Duẫn Hạo không muốn đi. Là bởi vì chuyện hôn nhân mà muốn né tránh ba mẹ, nhưng ba mẹ dù sao tuổi cũng đã lớn, dù có khỏe đến mấy thì cũng có thể có chuyện, Trịnh Duẫn Hạo sợ bản thân đến lúc đó không tự chủ được chính mình, làm ra một trận bi kịch kiểu như con muốn báo hiếu mà ba mẹ không đợi. Còn chính là vì Kim Tại Trung, hắn từa nhận hắn rất thích Kim Tại Trung. Cậu là người bạn đầu tiên của hắn. Mà không chỉ là một bạn giường. Hắn muốn đi, Kim Tại Trung có thể cùng đi với hắn không? Mà bọn họ đi tính toán cái gì? Bỏ nhà theo trai? Nói thật là, thích thì thích, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo sẽ không mãi mãi cùng Kim Tại Trung ở cùng một chỗ. Vì sao? Chính là vì chút tư tưởng truyền thống. Hắn là đồng tính luyến ái, thế nhưng hắn không thể trốn khỏi quan niệm của thế đời. Hắn không cảm thấy bản thân có bệnh hay phạm tội, thế nhưng mặc kệ mất bao lâu đi chăng nữa, sau này hắn cũng phải kết hôn, cho dù làm như thế mới thật sự trái đạo đức. Cho nên hắn hiện tại chỉ kéo dài, sau đó còn phải tìm một cô gái rồi tự mình giải quyết. Cho nên hắn chưa bao giờ có bạn giường cố định, bởi vì hắn chưa bao giờ đặt tình cảm thật vào trong đó. Thế nhưng Kim Tại Trung là điểm mấu chốt của hắn, hắn có chút quản không được chính mình. Thân thể cùng trái tim đều bắt đầu kêu gào, bọn nó đấu tranh chống lại quyền bá chủ của đại não, lao vào ôm ấp Kim Tại Trung.
Ra trạm xe lửa, Trịnh Duẫn Hạo gọi một chiếc xe taxi, trên xe hắn nghĩ có đúng nên cùng Kim Tại Trung xa cách một chút, giảm bớt và kiềm chế tình cảm của mình một chút hay không? Dù sao hắn bảo Tuấn Tú giới thiệu bạn giường, chứ không phải mai mối.
Tới nhà, không có ai cả. Không biết hai người kia đã đi đâu, Trịnh Duẫn Hạo đem chìa khóa ném lên bàn, rồi đi đến căn phòng của mình. Căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ, xem ra mẹ là vì mình trở về mà cố ý quét dọn. Nằm phịch xuống giường, cảm thấy muốn ngủ thêm một giấc nữa, bản thân vội vàng lên xe trở về, hiện tại về đến nhà mới có mười giờ hơn.
Không biết có đúng vì ban nãy suy nghĩ nhiều chuyện lộn xộn hay không mà Trịnh Duẫn Hạo trước mắt đều là Kim Tại Trung, mị hoặc, nhu thuận. Mặc quần áo, không mặc quần áo. Cảm thấy phía dưới cũng có chút cứng, Trịnh Duẫn Hạo vội vàng đứng dậy, bước vào rửa mặt, rồi quay về ngồi trên giường hút thuốc. Thế nhưng không được, vẫn còn nghĩ tới.
“Hửm? Về đến nhà rồi à?” Thẳng đến khi trong điện thoại truyền đến thanh âm chưa tỉnh ngủ của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo mới cảm thấy trái tim ổn định trở lại. Vừa nãy còn muốn cách xa, lúc này nghĩ tới người đó, dương cụ liền cứng lên. Thể xác và tinh thần đã tạo phản, hiện tại ngay cả đại não cũng bị khống chế. Tầng lớp lãnh đạo cao nhất đã giơ cờ trắng, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy chính mình là thằng ngu cùng bản thân phân cao thấp. “Vừa mới đến.” Thanh âm của Kim Tại Trung mơ màng không rõ, giống như một chú mèo nhỏ, cào vào lòng Trịnh Duẫn Hạo đến ngứa ngáy.
“Ừm, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ.”
“Vô tình vậy?” Mặc dù không cho một người mới vừa làm xong ca đêm đi ngủ có chút tàn nhẫn, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại muốn cậu.
Kim Tại Trung đem điện thoại di động đặt vào gối rồi đè tai lên, “Hửm? Có việc?”
“Không có việc gì cả, chỉ là nhớ cậu.”
“Nhớ tôi mà anh còn về nhà.” Ngữ điệu của Kim Tại Trung có chút nâng lên, năm phần ngọt ngào, ba phần đùi vui, hai phần oán giận.
“Vậy không về nhà lấy sổ hộ khẩu sao?” Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy chính mình hiện tại đã hoàn toàn bị Kim Tại Trung khống chế, cùng cậu nói hai câu, tinh thần liền tốt hẳn lên. Ban nãy còn tâm phiền ý loạn không dứt.
“Lấy sổ hộ khẩu làm gì?” Kim tiểu ngốc mắc câu, ở đầu dây bên kia, Trịnh Duẫn Hạo cong khóe miệng.
“Đến khi quay về hai ta làm giấy chứng nhận kết hôn a.”
“Hả?” Sửng sốt vài giây, không biết là chưa tỉnh ngủ hay bị Trịnh Duẫn Hạo hù dọa, Kim Tại Trung nửa ngày mới phun ra mấy từ, “Những lời anh nói đó chỉ là giả thôi đúng không?”
“Cậu không biết thật hay giả?”
Kim Tại Trung ngồi dậy dựa vào gối, cơn buồn ngủ của cậu bị trò đùa của Trịnh Duẫn Hạo làm cho bay biến, trong lòng giống như mùa xuân trăm hoa đua nở, ngay cả đỉnh đầu cũng muốn nở ra vài bông hoa nhỏ xinh.
“Này, cứng rồi.”
“Hả?” Kim Tại Trung vốn ngủ chưa đủ nên phản ứng chậm chạp, hơn nữa Trịnh Duẫn Hạo nói cũng quá nhanh.
“Phía dưới cứng rồi, nhớ cậu.” Trịnh Duẫn Hạo thở dốc, có chút đục ngầu, lời nói lại có điểm đáng thương, “Nếu cậu không tin, tôi sẽ bảo nó tiếp điện thoại a.” Trịnh Duẫn Hạo một tay cầm điện thoại đặt lên bắp đùi. Tay kia đi kéo khóa quần, giải phóng ‘túp lều’ đang bị kìm nén.
Kim Tại Trung bị thanh âm ma sát của kim loại truyền đến từ điện thoại kích thích đến ửng đỏ mà run lên. Cái này so với mặt đối mặt mà cởi quần áo còn sắc tình hơn. Tưởng tượng ngón tay thon dài của Trịnh Duẫn Hạo vói vào quần trong của chính mình rồi vỗ về nó đến khi bắn ra, tưởng tượng đến bộ dạng đứng thẳng như mãnh thú hoang dã điên cuồng, gân xanh huyết quản nổi lên như cây cột Bàn Long điêu khắc đầy uy vũ, còn có đầu nấm chảy nước bọt, bộ dạng giống như vĩnh viễn ăn không no. Hạ thân Kim Tại Trung cũng run rẩy đứng lên.
“Bảo bối, cậu đâu rồi?” Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu dùng tai cùng vai kẹp điện thoại lại, một tay chăm sóc phân thân, một tay trêu đùa với đầu v* của chính mình, tưởng tượng đó là bàn tay của Kim Tại Trung.
“Đây.” Thanh âm của Kim Tại Trung nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Ở trên giường, Kim Tại Trung cũng rất buông thả, thế nhưng làm tình qua điện thoại lại là lần đầu tiên. Bất quá thể loại mới mẻ này cũng kích thích sắc dục trong Kim Tại Trung.
“Chúng ta cùng nhau.” Thanh âm của Trịnh Duẫn Hạo nghiễm nhiên đã trở nên vô cùng phấn khởi. “Trước tiên đem ngón trỏ đặt trên quy đầu rồi chậm rãi xoay vòng.”
“Ưm…” Kim Tại Trung nghe theo, híp đôi mắt mờ mịt ngập nước lại, rên rỉ, “Duẫn Hạo…”
“Ngoan, tôi đây, bảo bối.” Người không còn ở bên cạnh khiến Trịnh Duẫn Hạo có chút trống rỗng, thế nhưng thanh âm nỉ non, nũng nịu như đang cầu xin qua điện thoại khiến phân thân lại lớn hơn một vòng, “Sau đó chúng ta, từ quy đầu liên tục vuốt ve đến tinh hoàn, đổi sang bên còn lại rồi xoa đến quy đầu. Liên tục làm như vậy, để nghe được thanh âm của cậu, bảo bối.”
“Ưm… Được…” Tiếng rên rỉ xen lẫn với thanh âm thở dốc, đứt quãng truyền tới, thỉnh thoảng còn có thanh âm giống như đang khóc.
Thanh âm Kim Tại Trung khiêu khích như đang mời gọi, Trịnh Duẫn Hạo tăng nhanh động tác của bàn tay, “Bảo bối, bọn nó lớn được bao nhiêu rồi?”
Nam nhân luôn luôn biết rõ thân thể của chính mình, Kim Tại Trung ước lượng hai quả cầu của bản thân, “Gần, gần bằng quả trứng gà (lớn).”
“Nắm lấy bọn nó, chậm rãi hướng dương v*t đẩy lên. Tôi yêu cậu bảo bối.”
“Ưm —— Duẫn Hạo… Duẫn Hạo, Duẫn a…” Kim Tại Trung khàn giọng, không kìm lòng nổi mà kêu lên, mang theo tiếng ngâm nga thoải mái cùng với tiếng khóc nức nở đầy bất mãn. Chỉ là thanh âm vừa rối loạn vừa mê loạn quyến rũ.
Xuyên qua điện thoại, hai bên đốt nóng thân thể, phát tiết dục vọng, bập bềnh khoái cảm, phóng thích tình cảm, thẳng đến khi bắn ra bạch trọc. Hai người đối điện thoại cùng nhau hưởng thụ đỉnh điểm của cực lạc.