Tiên sinh cầm quân cờ trắng, đồ đệ cầm quân cờ đen, hai người ngồi đối diện nhau, ánh đèn sáng rực hắt lên mặt bàn cờ.
Thẩm Thanh Trác đã từng qua nhiều kỳ thi về cờ vây, cả đàn và họa đều có kiến thức cơ bản, trong đó đánh cờ tuy không dám nói là bậc thầy, nhưng cũng có thể coi là có trình độ cao.
Cờ vây có vẻ đơn giản, nhưng lại bao gồm nhiều tình huống và biến hóa phức tạp. Nó không chỉ thử thách trí nhớ, khả năng phán đoán, sự chú ý, mà còn đòi hỏi phải nắm bắt toàn cục và áp dụng chiến lược linh hoạt.
"Ba thước chi cuộc hề vi chiến đấu tràng, trần tập hợp sĩ tốt hề lưỡng địch tương đương, ngốc giả vô công hề người yếu trước tiên vong. " (1) [6]
(1) Trong cuộc chiến ba thước, tập hợp các quân sĩ tốt nhất từ hai phe lại. Kẻ ngốc nghếch không tài không nghệ sẽ là người đầu tiên bại. (Ẩn dụ: Trong 1 trận chiến khốc liệt, kẻ yếu là kẻ sớm thất bại, chịu khó khăn.)
Trận cờ như một trận chiến, Thẩm Thanh Trác coi việc chơi cờ như việc quân, dạy cho đồ đệ tấn công và phòng thủ trên bàn cờ.
Tiêu Thận cũng bộc lộ tài năng xuất chúng trong cờ vây, học một biết mười, hiểu rõ đạo lý, chỉ cần có thời gian, thắng tiên sinh cũng không phải là chuyện khó.
Chỉ là hiện tại, rõ ràng là còn thiếu một chút.
"Tiểu Thất, ngươi nên nhận thua đi." Thẩm Thanh Trác chống cằm, lười biếng nói, "Xem ra, tối nay ngươi sẽ không thể sưởi ấm chăn cho tiên sinh đâu."
Tiêu Thận giữ quân cờ đen trên bàn, chậm chạp không chịu hạ xuống, nghe vậy nhíu mày, môi mỏng hơi nhếch lên, rõ ràng không muốn dễ dàng nhận thua.
"Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, đừng để tâm đến nhất thời thắng thua." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc nói, "Ngươi phải học được cách dừng lại đúng lúc để không gây hại."
Tiêu Thận ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đáp: "Vậy thì tái chiến một trận."
Thẩm Thanh Trác nhíu mày: "Tái chiến, ngươi có thể thắng được ta sao?"
Tiêu Thận lật đổ ván cờ, cúi đầu trả lời: "Không thử thì làm sao biết kết quả?"
"Được." Thẩm Thanh Trác có hứng thú, không ngại tính tình của tiểu đồ đệ khi thắng khi thua, cũng không cảm thấy phiền hà.
Quân cờ đen vừa hạ xuống, phát ra tiếng "lạch cạch", kêu vang trong đêm khuya.
Một người bình thường có thể che giấu bản thân theo nhiều cách, nhưng trên bàn cờ, rất khó không lộ ra phần nào bản chất thực sự.
Tiêu Thận tấn công mạnh mẽ, ra tay quyết đoán, không chút do dự. Hắn biết cách sử dụng các chiêu thức hiểm, một khi chiến đấu, hắn sẽ dùng những đòn tấn công sắc bén để lật đổ đối phương.
Thẩm Thanh Trác lại tinh thông phòng thủ, từng bước cẩn thận, không thấy máu me. Dù đối phương có dùng chiến thuật gì, hắn vẫn giữ vững thế trận, kiên nhẫn kiểm soát nhịp điệu của ván cờ, không hề tỏ ra bất kỳ sự lo lắng nào.
"Tiểu Thất, hôm nay ngươi chơi không tốt lắm nha." Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống, "Nhận thua đi."
Sau một lát, Tiêu Thận ngẩng mặt lên, với vẻ mặt đầy vẻ nũng nịu, nói: "Tiên sinh ơi, xin thêm một trận nữa có được không ạ?"
Thẩm Thanh Trác nhìn đồng hồ cát trên bàn, "Ngươi muốn tiên sinh thức đến sáng sớm sao, hửm?"
Không cần ngủ, cả đêm hai người cùng chơi.
Tiêu Thận thất bại, nắm tóc mình, rồi bỗng dưng xáo trộn toàn bộ quân cờ trên bàn, tùy hứng nói: "Nếu tiên sinh không hạ quân, thì trận này coi như ta thắng!"
Thẩm Thanh Trác: "Hả?"
Có thể chơi đùa như vậy sao?
"Tiên sinh à..." Thiếu niên đứng dậy từ chỗ ngồi, ôm lấy vai tiên sinh từ phía sau, nũng nịu đặt cằm lên hõm cổ, "Giữa đêm khuya, ta một mình trở về cung, thật là nguy hiểm. Tiên sinh ơi, ta sợ tối lắm..."
Thiếu niên ôm chặt, tựa như ôm lấy người thương.
"Ngươi sợ tối sao?" Thẩm Thanh Trác không nhịn được cười, "Ngươi sợ mới lạ á."
Tiêu Thận tiếp tục cọ cọ: "Tiên sinh ơi..."
Thẩm Thanh Trác không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ: "Được rồi, ngươi đi rửa mặt đi."
Dù sao cũng là người mình nuôi dưỡng từ nhỏ, nên biết rõ tiểu đồ đệ đang giả vờ đáng thương, nhưng vẫn không nỡ từ chối.
Thiếu niên vui mừng, nắm chặt tay tiên sinh, "Ta rất thích tiên sinh!"
"Ngươi thích tiên sinh, sắp bị ngươi ôm chết rồi." Thẩm Thanh Trác vỗ vỗ tay tiểu đồ đệ, "Buông ra đi nào."
"Dạ." Tiêu Thận cúi đầu ngửi vai tiên sinh, "Tiên sinh thơm quá, mùi rất dễ chịu."
"Tiên sinh không dùng nước hoa, sao có mùi thơm được?" Thẩm Thanh Trác bật cười, "Có thể là mùi hương của hương liệu, nếu thích, ta sẽ để Tiểu Đức mua cho ngươi vài hộp."
Tiêu Thận lắc đầu: "Không cần."
Mùi hương đặc biệt của tiên sinh là độc nhất, không thể thay thế.
Thẩm Thanh Trác: "Đi rửa mặt đi, không còn sớm nữa."
Sau khi rửa mặt xong, Tiêu Thận nằm trên giường, chờ tiên sinh lên giường.
"Ta sẽ đọc sách một lúc." Thẩm Thanh Trác chỉnh lại chăn cho tiểu đồ đệ, nhẹ nhàng nói, "Ngươi ngủ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm tập thể dục."
Dù từ nhỏ đã tiếp xúc với văn hóa cổ đại, nhưng khi đến thế giới này, Thẩm Thanh Trác phát hiện học hỏi còn nhiều điều chưa hiểu. Trong quá trình dạy dỗ tiểu đồ đệ, hắn cũng không ngừng học hỏi và khám phá thêm.
- --
Thái hậu nương nương đã ra lệnh rõ ràng, cách mấy ngày sau, Quang Hi Đế liền hạ chỉ ân chuẩn Thất hoàng tử từ lãnh cung chuyển ra, ban thưởng Trường Nhạc cung làm chỗ ở tạm thời.
Thánh chỉ vừa được ban hành, như một viên đá ném vào mặt hồ, mặc dù ban đầu mặt hồ yên ả, nhưng ngay lập tức nổi lên những gợn sóng kéo dài không dứt.
Người đầu tiên không thể ngồi yên chính là Thái tử điện hạ ở Đông cung.
Khi Đông cung sai người đến truyền lệnh, Thẩm Thanh Trác đang ngồi trong nhà, nhàn nhã cho cá trong ao ăn.
Còn Tiêu Thận thì đang cách đó không xa phụ trọng trát trung bình tấn, hai tay mở rộng, tay trái tay phải mỗi bên một khối gạch đá nặng trịch.
“Ngươi hãy về bẩm Thái tử điện hạ rằng hôm nay ta muốn đi thỉnh an thái hậu nương nương, không thể đến Đông cung.” Thẩm Thanh Trác bình thản đáp, “Đợi đến khi Liễu Không trở về, ta sẽ đến Đông cung thỉnh tội.”
“Chuyện này...” Tiểu thái giám truyền lời khó xử, “Công tử, nô tỳ không biết làm thế nào để báo cáo với Thái tử điện hạ.”
Thẩm Thanh Trác dừng lại động tác, nâng mí mắt lên, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Tiểu thái giám cảm thấy lạnh toát sau lưng, vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ nhất định sẽ trung thực báo cáo với Thái tử điện hạ.”
Tiểu thái giám xin cáo lui, trong nhà lại trở về yên tĩnh.
Thẩm Thanh Trác thả thức ăn cho cá, đi đến trước mặt thiếu niên, gỡ bỏ hai khối gạch nặng nề trên tay hắn, ném xuống đất.
Tiêu Thận toàn thân căng thẳng bỗng dưng thả lỏng, thở hổn hển, mở miệng nói: “Còn chưa tới cực hạn.”
“Dục tốc thì bất đạt (2).” Thẩm Thanh Trác rút khăn từ tay áo ra, theo thói quen lau mồ hôi trên trán thiếu niên, “Từ từ thôi.”
(2) Dục tốc bất đạt: vội vàng thì kết quả không tốt/không đạt được mục đích.
Tiêu Thận chậm rãi bình ổn hơi thở, nhưng do khoảng cách quá gần, hít phải mùi hương thoang thoảng từ người tiên sinh, làm hắn cảm thấy mùi thơm đó dường như thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, khiến hắn không thể kiểm soát được một cơn run rẩy.
“Có phải là cảm thấy lạnh không?” Thẩm Thanh Trác nhận thấy sự khác thường của hắn, lùi lại một bước, “Vào trong thay quần áo đi.”
“Tiên sinh!” Tiêu Thận nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng như ngọc của tiên sinh, bật thốt lên, “Khăn mùi soa có thể cho ta không?”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Trác ngạc nhiên.
“Ta muốn lau thêm mồ hôi.” Tiêu Thận giải thích, “Xin tiên sinh cho ta mượn khăn.”
“Ồ.” Thẩm Thanh Trác không nghi ngờ gì, đưa khăn cho tiểu đồ đệ, “Ngươi cũng có thể mang theo một cái khăn.”
Tiêu Thận cầm chặt khăn mùi soa trong tay, đáp một tiếng, cùng tiên sinh vào trong, “Tiên sinh, thái hậu triệu kiến ngài để làm gì vậy?”
“Thái hậu không triệu kiến ta.” Thẩm Thanh Trác trả lời nhẹ nhàng, “Ta đi thỉnh an thái hậu thôi. Thái hậu đã ban ân cho ngươi, ta chỉ thay ngươi tạ ơn.”
Tiêu Thận nhíu mày: “Lời tiên sinh vừa rồi có phải là cố ý nói cho Thái tử nghe không?”
Thẩm Thanh Trác quay người lại, mỉm cười với ánh mắt như đầu độc, “Tiểu Thất, còn nhớ tiên sinh đã dạy ngươi một thành ngữ không?”
“Xin tiên sinh chỉ giáo.” Tiêu Thận khiêm tốn hỏi.
Thẩm Thanh Trác: “Cáo mượn oai hùm.”
Một viên đá nhỏ không thể làm đảo lộn cả một hồ nước, nếu muốn làm vậy cần phải có những kế hoạch khác.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Hôm nay thu hoạch —— khăn mùi soa của tiên sinh.
Chú thích [6] xuất từ "cờ vây phú".