Thẩm Thanh Trác từ bỏ ý định tranh cao thấp với tiểu đồ đệ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi đo đạc cái này để làm gì?"
"Đo đạc, tự nhiên có tác dụng của ta." Tiêu Thận không trả lời trực tiếp, chỉ cười nói: "Ta giúp tiên sinh xoa bóp chân."
Thẩm Thanh Trác trực giác cho rằng trong đầu hắn không có gì tốt đẹp, liền nhấc chân đá nhẹ hắn một cái: "Tiên sinh đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi có nghe không?"
"Nghe rõ." Tiêu Thận thuận thế nắm chặt mu bàn chân hồng mỏng, khớp ngón tay đè nhẹ lên gan bàn chân, miệng thì trả lời lơ đãng: "Tiên sinh bỏ mặc thái hậu hạ độc phụ hoàng, chẳng phải để sau này dễ dàng thu thập đám Thích thị đã mai phục sao?"
"Ừm..." Gan bàn chân bị đè đến ngứa, Thẩm Thanh Trác không tự chủ hừ nhẹ một tiếng, "Xem ra Tiểu Thất ra ngoài mấy năm, quả nhiên không chỉ lớn cái đầu mà thôi."
Tiêu Thận dùng lòng bàn tay bao lấy chân ngọc tinh xảo, thỏa thích tận hưởng cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng cười nói: "Ta còn lớn lên ở chỗ nào, chẳng lẽ tiên sinh không rõ sao?"
"Ngươi còn dài hơn ——" Lời nói bỗng im bặt, Thẩm Thanh Trác nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong hồ, cảm giác như bàn tay cũng bắt đầu nóng lên, "Im miệng, chẳng phải đã bảo không được nhắc lại rồi sao?"
"Được, không nhắc nữa." Tiêu Thận khẽ cào gan bàn chân nhạy cảm, chỉ thấy ngón chân nhỏ như cánh hoa đáng yêu, phản xạ co giật nhè nhẹ.
"Đừng, đừng cào... hahaha..." Thẩm Thanh Trác bật cười vì ngứa, chân còn lại đạp nhẹ lên đầu gối hắn, "Mau buông ra."
Sao lại có người nhạy cảm thế này chứ?
Đôi mắt đen càng thêm u ám, Tiêu Thận cúi người hôn nhẹ lên mu bàn chân trơn bóng, rồi nhanh chóng buông tay.
Thẩm Thanh Trác giật mình, thần sắc kinh ngạc nhìn tiểu đồ đệ: "Tiểu Thất?"
"Chân tiên sinh thơm quá." Tiêu Thận bình thản nhìn lại, "Chẳng lẽ thường dùng hương liệu ngâm chân?"
"Không có." Thẩm Thanh Trác nhíu mày, trả lời không chút suy nghĩ: "Ai lại dùng hương liệu để ngâm chân chứ?"
Tiêu Thận gật đầu: "Vậy có lẽ là mùi thơm tự nhiên."
Nói xong, hắn như không có chuyện gì xảy ra, bưng chậu đi ra ngoài đổ nước.
Vì thái độ của hắn quá mức tự nhiên, như thể chỉ vừa làm một việc hết sức bình thường, Thẩm Thanh Trác ngồi trên giường, lại nghi ngờ chính mình. Có lẽ chỉ là tiểu đồ đệ muốn biểu đạt sự thân mật, như cách hắn thường thích chà xát ôm ấp tiên sinh, không có gì đáng phải bận tâm.
Thẩm Thanh Trác không suy nghĩ sâu xa thêm, lúc này tiểu đồ đệ đã quay lại.
"Tiên sinh, tối nay ta có thể ngủ lại không?" Tiêu Thận nhìn hắn chằm chằm, "Hôm nay là giao thừa, có thể ngoại lệ không?"
"Không thể!" Thẩm Thanh Trác cự tuyệt không chút do dự, "Về cung của ngươi đi."
Tiêu Thận bĩu môi: "Nhưng ta muốn cùng tiên sinh đón năm mới, muốn là người đầu tiên chúc tiên sinh năm mới vui vẻ."
"Tâm ý của ngươi, tiên sinh xin nhận." Thẩm Thanh Trác đứng dậy đi ngủ, đẩy Tiêu Thận khiến hắn quay người, "Nhưng ngươi muốn làm vậy, thì hãy ngoan ngoãn trở về."
Tiểu đồ đệ hiểu rõ đạo lý thấy đỡ thì thôi, nghe vậy liền buông tay, trước khi đi còn gan to mà xoa nhẹ mặt tiên sinh: "Chúc tiên sinh sớm năm mới vui vẻ!"
"Tiêu Tiểu Thất!" Thẩm Thanh Trác khẽ quát, trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ như một làn khói biến mất trước mắt.
Hài tử lớn lên thật sự càng ngày càng không nghe lời, lần sau không dạy dỗ một trận ra trò thì không được.
Tễ Nguyệt Các cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh hoàn toàn, Thẩm Thanh Trác đứng ở cửa, gọi: "Hướng Thần."
"Chủ nhân." Một bóng đen xuất hiện trong nhà.
"Đêm giao thừa, ngươi không cần canh gác nữa." Thẩm Thanh Trác nhàn nhạt nói, "Vào nhà nghỉ ngơi đi."
Hướng Thần ôm kiếm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta sẽ ở bên ngoài bảo vệ chủ nhân."
Thẩm Thanh Trác thở dài: "Hướng Thần, ngươi có biết vì sao ta đặt tên cho ngươi như vậy không?"
Hai năm trước, Thẩm công tử đã hứa sẽ đặt tên cho ám vệ, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng chọn cái tên "Hướng Thần."
Hướng Thần nâng đôi mắt lạnh lẽo, thành thật lắc đầu: "Không biết."
"Hướng Thần, thứ nhất là để báo sáng, thứ hai là ánh bình minh, thứ ba là làm rõ ngón sắc trời." Thẩm Thanh Trác giải thích, "Ta đặt tên này cho ngươi là hy vọng ngươi sẽ có một ngày, tự mình tìm thấy ánh sáng của riêng mình, chứ không phải cả đời ẩn mình trong bóng tối."
Hướng Thần nhìn hắn, đột nhiên quỳ một chân xuống: "Xin chủ nhân trách phạt."
"Ta phạt ngươi làm gì?" Thẩm Thanh Trác ngạc nhiên, "Đang yên đang lành sao lại quỳ xuống? Mau đứng lên."
Hướng Thần cúi đầu: "Chắc hẳn ta đã làm sai điều gì, chủ nhân mới đuổi ta đi."
"Ngươi nghĩ linh tinh gì thế?" Thẩm Thanh Trác không biết nên khóc hay cười, bước tới đỡ hắn dậy: "Ta sẽ không đuổi ngươi đi, ít nhất khi ta còn ở hoàng cung, ngươi vẫn có cơm ăn."
Hai năm qua, theo sự phát triển thế lực trong triều, các mối nguy hiểm cũng dần xuất hiện. Có lần hắn bị ám sát ngoài cung, nếu không nhờ Hướng Thần bảo vệ trong bóng tối, với tình trạng sức khỏe hiện tại, e rằng hắn khó lòng vượt qua.
Hướng Thần trầm mặc đứng dậy, dường như hiểu ý, nhưng giọng nói vẫn cố chấp: "Chủ nhân phải đi, Hướng Thần sẽ theo cùng."
"Có lúc, thật thấy ngươi giống con lừa bướng bỉnh." Thẩm Thanh Trác bất đắc dĩ cười: "Hiện tại chủ nhân muốn ngươi về nhà nghỉ ngơi, nghe lời hay không?"
Hướng Thần đáp: "Vâng, chủ nhân."
"Chờ một chút." Thẩm Thanh Trác lại gọi hắn, lấy ra một túi thơm thêu sợi vàng từ trong tay áo, "Quà áp tuổi, cầm đi."
Hướng Thần ngẩn người, nghe giục giã của chủ nhân, do dự đưa tay nhận túi thơm.
"Trở về đi." Thẩm Thanh Trác phất tay: "Năm mới tới, còn có trận đánh ác liệt đang chờ."
Hướng Thần tay cầm túi thơm, nhìn lại bóng dáng gầy gò phong nhã của chủ nhân, rồi quay người biến mất vào bóng đêm dày đặc.
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Tân niên vừa đến, hoàng cung tràn ngập không khí vui tươi. Trái ngược hẳn với không khí này là hình ảnh của Quang Hi Đế ngày càng tiều tụy trên long sàng.
Vào đầu năm, Thẩm Thanh Trác nhận lệnh đến Tử Thần Điện. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, khi vừa thấy hoàng thượng, lòng hắn không khỏi khẽ chấn động.
"Ngươi đã đến..." Quang Hi Đế mở mắt, giọng nói đã yếu ớt như chỉ còn hơi thở, "Ngày mai... yến tiệc quần thần ngày mai..."
"Hoàng thượng yên tâm, vi thần đã sắp xếp mọi việc chu toàn." Thẩm Thanh Trác đoán được ý định của hoàng thượng, liền chủ động bẩm báo: "Cẩm Y Vệ đã sẵn sàng chờ lệnh, phụng mệnh canh gác bên ngoài và bên trong điện, đảm bảo không có sơ hở nào."
"Khục..." Quang Hi Đế ho khan khó nhọc, cổ họng như muốn bật ra tiếng rít, "Nhất định phải bảo đảm, tất cả vương công đại thần... đều phải có mặt."
"Vi thần tuân lệnh." Thẩm Thanh Trác chắp tay thưa, do dự một chút rồi hỏi tiếp, "Tấn Vương điện hạ thì sao?"
"Tấn Vương à..." Ánh mắt Quang Hi Đế mơ hồ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, "Thân thể hắn, ra sao?"
Thẩm Thanh Trác đáp: "Bẩm hoàng thượng, Tấn Vương điện hạ vẫn như trước, không thay đổi."
Quang Hi Đế thở ra một hơi nặng nề, "Đặc biệt cho phép Tấn Vương... có thể vắng mặt."
"Thần đã rõ." Thẩm Thanh Trác cúi đầu, đáp lời.
"Nếu như... Trường Thọ Cung có dấu hiệu bất thường, ngươi liền theo khẩu dụ của trẫm, lập tức phong tỏa Trường Thọ Cung." Quang Hi Đế gần như gằn từng chữ một, "Tuyệt đối không để... Thái hậu làm loạn..."
Thẩm Thanh Trác cung kính đáp: "Vi thần hiểu rõ."
Quang Hi Đế nhắm mắt lại, "Được rồi, lui ra đi."
Thẩm Thanh Trác vừa rời khỏi điện thì gặp Nguyên Phi đang đến chăm sóc hoàng thượng.
"Nguyên Phi nương nương." Hắn cúi người hành lễ, "Thỉnh nương nương bước sang một bên để nói chuyện."
Nguyên Phi ra hiệu cho thị nữ lui xuống, rồi mới khẽ nói: "Dựa theo chỉ thị của Thẩm đại nhân, chứng cứ đã được giữ lại đầy đủ."
Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng hỏi: "Chiếu thư đâu?"
"Ở trong tay Tô Hoài An ổn." Nguyên Phi nhìn hắn, giọng điệu bình thản, "Người mà hoàng thượng tin tưởng nhất, vẫn là Tô công công."
Thẩm Thanh Trác dừng lại một chút, hỏi tiếp: "Vậy nương nương cũng không biết, cuối cùng hoàng thượng muốn lập ai làm thái tử?"
Nguyên Phi chậm rãi lắc đầu.
"Không sao, chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến đại cục." Thẩm Thanh Trác mỉm cười đáp, "Từ giờ phút này trở đi, kính xin nương nương không rời nửa bước, chăm sóc hoàng thượng thật tốt."
Nguyên Phi gật đầu, rồi hỏi: "Còn những gì ngươi đã hứa với ta?"
"Nương nương yên tâm, quân tử nhất ngôn. Thẩm mỗ từ trước đến giờ nói một là một, hai là hai." Ánh mắt Thẩm Thanh Trác điềm tĩnh nhìn nàng, "Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, nương nương muốn gì, vi thần sẽ hai tay dâng lên."
"Được." Nguyên Phi đứng dậy, dịu dàng cúi người hành lễ, "Vậy cung chúc Thẩm đại nhân, kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành."
Thẩm Thanh Trác chắp tay đáp lễ: "Nương nương thỉnh an."
Edit: (a+b)^2 (xxxern) wtp
- --
Đêm ấy, hoàng cung chìm vào giấc ngủ sâu, tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Thanh Trác đứng trước bàn, kéo tay áo lên, cầm bút lông sói chấm mực, từng nét chữ đen hiện lên trên tờ tuyên chỉ trắng như tuyết, bút pháp lưu loát như nước chảy mây trôi.
"Thẩm đại nhân." Lâm Cẩn Du đẩy cửa bước vào, nói: "Đại nhân thật có nhã hứng, lúc này mà còn có thể yên lòng luyện chữ."
Thẩm Thanh Trác không quay đầu lại, tiếp tục viết, nói một cách điềm nhiên: "Vì sao lại không yên lòng?"
Lâm Cẩn Du tiến lại gần, một tay đặt lên bàn, nhìn những nét chữ thư pháp của Thẩm Thanh Trác mà bình phẩm: "Ngài cũng biết, tối nay có bao nhiêu người không ngủ nổi?"
"Ta cũng không ngủ được." Cuối cùng, Thẩm Thanh Trác đặt bút xuống, ngước mắt lên mỉm cười, "Dù sao cũng là việc lớn soán ngôi đoạt vị."
Lâm Cẩn Du mỉm cười: "Không phải thế, mà là muốn bảo vệ xã tắc."
"Lâm đại nhân nói rất đúng." Thẩm Thanh Trác cũng cười, sau đó nghiêm mặt lại, hỏi: "Sao rồi, đã thuyết phục được Tần vương chưa?"
Lâm Cẩn Du khẽ "hừm" một tiếng, "Ngài không biết hắn đâu, con người hắn vốn luôn trung thành, chịu ơn một giọt nước, phải trả bằng cả dòng suối."
Thẩm Thanh Trác không đổi sắc mặt, "Ta không biết Tần vương cũng là chuyện bình thường, ngươi nói rõ là được rồi."
"Nhiều năm qua, dù là đối với Tần vương hay sóc đông, hoàng thượng quả thật luôn làm hết lòng." Lâm Cẩn Du xoay người, dựa lưng vào bàn, "Tiêu Luật Trì cảm kích hoàng huynh vô cùng, nên mới không do dự hồi kinh khi được triệu gọi, thậm chí còn không hề nghĩ rằng, đây có thể là một cái bẫy."
Trong lịch sử, chuyện bí mật mộ binh của đông vương hồi kinh, rồi bị buộc tội mưu phản để đoạt binh quyền, không phải ít. Huống hồ, Tần vương lại quay về kinh vào thời điểm nhạy cảm như vậy, khi quyền lực đổi thay.
Thẩm Thanh Trác nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên không hổ là nhân vật nam chính của sách, quyết đoán như thế không phải người thường nào cũng làm được.
Nhưng hắn vẫn nhắc nhở: "Nếu như Tần vương khăng khăng đứng về phía hoàng thượng, ta cũng không có cách nào."
Lâm Cẩn Du nhíu mày, nhìn hắn một cách nghiêm túc, "Thanh Trác, ta biết ngươi đã chuẩn bị chu toàn, nhưng ta vẫn mong ngươi có thể tha cho hắn một lần. Ta, Lâm Cẩn Du, dùng cái đầu này cam đoan với ngươi, Tần vương tuyệt đối không có dã tâm tranh quyền đoạt vị."
Hai người đối diện nhau dưới ánh nến, không khí giữa họ trở nên nặng nề.
"Ngươi yên tâm, ta có sự tính toán của riêng mình." Sau một khoảnh khắc trầm mặc, Thẩm Thanh Trác khẽ cười, từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ trắng, "Ngươi không thuyết phục được hắn, nhưng ngăn cản hắn, hẳn vẫn có thể chứ?"
Ánh mắt Lâm Cẩn Du rơi xuống chiếc bình sứ trong tay hắn, hỏi: "Đây là..."
"Chỉ khiến Tần vương rơi vào giấc ngủ sâu, yên ổn vượt qua trận cung biến này." Thẩm Thanh Trác đưa chiếc bình sứ đến trước mặt hắn, "Không có tác dụng phụ gì."
Lâm Cẩn Du do dự một chút, rồi vươn tay nhận lấy, "Được."
Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi quen thuộc: "Tiên sinh."
Thẩm Thanh Trác giật mình, như bị điện giật, vội thu tay lại, bản năng đè thấp giọng nói: "Tấn vương đến, ngươi mau tìm chỗ trốn đi."
"Tấn vương điện hạ?" Lâm Cẩn Du nhướn mày lên, "Ta vì sao phải trốn? Ta cũng không phải đang cùng ngươi... Thâu tình với nam nhân."
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy nhẹ ra, Tiêu Thận bước vào.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau. Sắc mặt Tấn vương điện hạ lập tức biến sắc, giọng lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tiểu Thất, bình tĩnh một chút!" Thẩm Thanh Trác lập tức tiến lại gần đồ đệ, "Lâm Cẩn Du Lâm đại nhân, ngươi đã gặp rồi."
Nhưng sắc mặt Tiêu Thận vẫn không hề thay đổi, giọng càng thêm lạnh lẽo: "Nửa đêm canh ba, tiên sinh vì sao lại ở chung một phòng với hắn, chỉ có hai người?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên sinh: Nghe ta giải thích, chúng ta chỉ đang bàn bạc quốc sự thôi!
Sói con: Giữa đêm khuya? Chỉ có hai nam nhân, lại bàn bạc quốc sự?
Lâm đại nhân: Chờ chút, sao ta lại thấy Tấn vương điện hạ quen mặt nhỉ?