• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ức hiếp thì ức hiếp chứ... Tô Mộc Lạc vẫn móc tiểu hắc long ra, dỗ nó một hồi.
"Thích ngươi nhất mà, đừng giận được không?"
Tiểu hắc long hừ hừ, ngóc cái đầu cuộn tròn trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, quăng quật cái đuôi.
Phải hôn hôn mới tha thứ cho ngươi.
Tô Mộc Lạc: "Không có hôn hôn đâu, ra đi."
Cậu cơ bản là chỉ đùa tiểu hắc long một tí, tiểu hắc long cũng biết điều này, dĩ nhiên sẽ không thật sự tức giận, chỉ nhân cơ hội đòi phượng hoàng dỗ nó mà thôi.
Nó thích phượng hoàng cười với nó, dùng giọng điệu dịu dàng dính dính nói với nó những lời mật ngọt, còn muốn ôm phượng hoàng vào lồng ngực, làm cho phượng hoàng đi đâu cũng không được, mỗi ngày đều chỉ có thể nán lại bên người nó, chỉ nhìn một mình nó.
Vế cuối là không thể nào, chỉ là suy nghĩ bé nhỏ của tiểu hắc long mà thôi, nếu nó là thật sự giam phượng hoàng bên cạnh nó, vậy thì nhất định phượng hoàng sẽ không vui.
Nghĩ tới đây, tiểu hắc long lại "áu" một tiếng, có chút kiêu ngạo mà quay phắt đầu, bộ dạng 'ngươi chẳng hôn ta ta cũng chẳng quan tâm ngươi nữa'.
Tô Mộc Lạc: "..."
Giờ hôn hôn thì không được, thế là Tô Mộc Lạc liền tuốt tiểu hắc long từ trên xuống dưới như tuốt mèo vậy, con rồng nhỏ được vuốt cho rên rừ rừ, cái đuôi cũng vung lên vung xuống.
Tô Mộc Lạc: "Vui chưa nào?"
Tiểu hắc long mềm mại ôm lấy ngón tay Tô Mộc Lạc, chậm rãi cọ cọ mấy cái.
Tô Mộc Lạc giương khóe miệng, sờ cái đầu nhỏ của nó, rồi mới đưa mắt nhìn chiếc dù đỏ trên mặt đất.
Cậu không nghĩ hồ yêu còn có thể trốn bên trong chiếc ô, tuy nhiên không sao, bởi vì chiếc ô đã rơi vào tay cậu, hồ yêu chạy vào đó cũng chỉ như là tự đoạn đường lui mà thôi.
Đằng kia, người đàn bà áo trắng khẽ cử động, từ từ mở mắt.
Cơ thể đau nhức vì bị tách linh hồn, nàng ta cố gắng ngồi dậy, ngẩng đầu, đối diện nàng là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng mỹ mạo.
Tô Mộc Lạc thẳng thắn: "Ngươi tên là gì?"
Người đàn bà áo trắng yên lặng chốc lát, đoạn nói, "Hồ Hiểu." Không đợi Tô Mộc Lạc tiếp tục, nàng đã chủ động bổ sung, "Người vừa rồi là em gái ta, Hồ Yên."
Tô Mộc Lạc nói: "Hai người đều không đến ghi danh ở Cục dị nhân phải không?"
Hồ Hiểu lắc đầu, nói: "Phần lớn thời gian ta và em gái đều sống sâu trong núi, chỉ có khoảng thời gian này hàng năm mới ra ngoài..."
Nói đến đây nàng bỗng ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc không nói gì, ra dấu 'mời', tỏ ý nàng cứ tiếp tục.
Hồ Hiểu chậm rãi kể: "Sắp tới ngày mùng bảy tháng chín âm lịch, cũng là ngày giỗ người yêu em gái ta. Cứ đến khoảng thời gian này, em ấy sẽ đến nơi sinh sống của con người, tìm một cái xác thích hợp cho người yêu em ấy."
Tô Mộc Lạc khẽ nhíu mày, nói: "Vậy nên ả tấn công ta."
Hồ Hiểu không chối, đáp: "Trước đấy nó nhắm vào tên khuyển yêu tên là Dư Hạo Chí, bởi cho rằng dáng vẻ thân mật cùng bạn gái của cậu ta rất giống người yêu của mình, nhưng ngay sau đó nó lại nhìn thấy ngươi, thế nên ta mới đến tiệm cà phê của ngươi."
Túi áo Tô Mộc Lạc lại nhúc nhích, cậu bình tĩnh nhấn đầu tiểu hắc long bên trong, cơ bản là vì cậu cũng không muốn rồng nhà mình lộ mặt bừa bãi trước mặt ả hồ yêu----- cho đến trước mắt, cặp chị em Hồ Hiểu Hồ Yên vẫn chưa biết trong tay cậu có chân long, cũng không cần thiết phải biết.
"Nói cách khác, ngươi và em gái ngươi bắt tay giết người?"
Hồ Hiểu lại im lặng mấy giây, nói, "Ta chưa từng giết người, ta đến tiệm cà phê của ngươi cũng chỉ vì nếu có ta ở đó, em ấy sẽ không ra tay với ngươi nhanh như vậy."
Tô Mộc Lạc nhìn Hồ Hiểu, để đối phương tiếp tục nói: "Những năm này ta luôn muốn ngăn cản em ấy, nhưng em ấy mạnh hơn ta, ta không cản nổi, cũng không cứu được bất kỳ ai."
Tô Mộc Lạc nói: "Dù vậy đối với Cục dị nhân ngươi cũng sẽ không vô can trong truyện này." Hồ Hiểu và Hồ Yên sinh sống cùng nhau nhiều năm, từ góc nhìn của Cục dị nhân, Hồ Hiểu sẽ bị nghi ngờ bao che cho em gái.
Hồ Hiểu nghe đến đây cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Ta biết, bởi em ấy là em gái của ta, ta không đủ can đảm tố cáo em ấy với Cục dị nhân, thậm chí có lúc đã cố tình che giấy giúp em ấy... Có thể nói trong vòng hai trăm này, chính ta đã dung túng cho em ấy đi giết người, dung túng em ấy đi từng bước tới ngày hôm nay."
Tô Mộc Lạc nhìn cặp mắt không thừa cảm xúc của nàng, nói: "Xem ra ngươi đã sớm nghĩ tới ngày này."
Hồ Hiểu gật đầu: "Đúng vậy, ta biết giấy không bọc được lửa, cho đến giờ chưa từng hối hận. Lần đầu tiên ta lựa chọn che giấu giúp em gái ta, chúng ta đã không thể quay về được nữa."
Tô Mộc Lạc im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Người yêu em gái ngươi hiện giờ ở đâu?"
Nét mặt của Hồ Hiểu trước nay đều là từ tốn mà lạnh nhạt, chưa từng biến sắc. Nhưng đến khi nghe Tô Mộc Lạc nói những lời này, ánh mắt nàng lại ánh lên nỗi hận.
"Gã chết rồi," Nàng nói, "Bị em gái ta giết chết."
Tô Mộc Lạc cũng không bất ngờ, nói: "Có thể kể rõ sự tình hơn chút được không?"
"Không có gì đáng nói," Hồ Hiểu lạnh lùng, "Gã là một kẻ lái buôn, lừa gạt em gái ta, nói rằng không ngại thân phận em ấy, chỉ cần em ấy giúp gã đến kinh thành, gã sẽ cưới em ấy làm vợ---- sau đó em gái ta thực sự làm được, nhưng gã lại cưới một cô gái khác, còn muốn giết chết em gái ta, lột da róc xương, giúp gã trở thành tu sĩ... Sau đấy... thì gã chết."
Nàng nhớ ngày ấy trời đổ mưa to, em gái nàng quỳ xuống giữa bùn đất, ôm một bộ xương trắng, quay đầu về phía nàng.
"Tốt quá," Hồ Yên dịu dàng nói, nở nụ cười thỏa mãn, "Chị nhìn này, chàng vẫn ở bên ta."
Hồ Hiểu chết trân tại chỗ, bởi nàng nhìn thấy khuôn mặt em gái mình đầm đìa máu thịt---- gã lái buôn nọ đã đi tìm những tu sĩ khác, bọn họ lột da mặt Hồ Yên, chỉ thiếu chút nữa thôi, là đã có thể giết chết ả.
Chỉ là cuối cùng Hồ Yên cũng không chết, ả ngây ngốc ôm lấy bộ hài cốt, ngồi dưới mưa thật lâu... Từ đó về sau, cứ đến gần tháng chín âm lịch, ả sẽ ra ngoài săn một tấm da người, khoác lên cho người yêu ả.
"Em ấy dùng xác thịt của gã lái buôn kia chế thành một chiếc ô, đuôi của em ấy cũng được dung nhập vào trong đó, như vậy nó sẽ chiếm một nửa sức mạnh của em ấy." Hồ Hiểu nhẹ nhàng nói, "Em ấy cảm thấy làm như vậy sẽ được ở bên người nọ... Có lẽ ngay từ đầu ta đã nên nói cho em ấy tất cả đều là giả dối, đều chỉ là vọng tưởng huyễn hoặc của một mình em ấy mà thôi."
Tô Mộc Lạc trầm lặng một hồi, đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp. Cậu quay đầu, thì ra là người của Cục dị nhân xuất hiện.
Hồ Hiểu không phản ứng gì, Tô Mộc Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Mọi chuyện đã kết thúc, ta sẽ nói với họ ngươi từng giúp đỡ ta, như vậy có thể giảm bớt án phạt dành cho ngươi."
Bất kể ra sao, Hồ Yên không thể được tha thứ, nhưng Hồ Hiểu còn một phần tâm thiện, tới tiệm cà phê của cậu cũng là vì giúp cậu---- nàng không biết Tô Mộc Lạc mạnh đến thế nào, chỉ đơn giản cho rằng nếu có nàng ở nơi đó, có lẽ em gái nàng sẽ không ra tay với cửa tiệm này.
Nhưng Hồ Hiểu lại chỉ lắc đầu, mỉm cười khe khẽ, nói: "Không cần, ta nên chịu trừng phạt, đấy chỉ là trừng phạt đúng tội mà thôi... Cũng là sự giải thoát ta vẫn hằng chờ đợi."
"Còn nữa, em gái ta trốn trong chiếc ô, nếu các ngươi muốn tìm em ấy, ta có thể dẫn các ngươi bước vào." Nàng để lộ vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lại có nét gì đó như đã trút được gánh nặng bấy lâu, chậm rãi nói, "Đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên đối mặt với ngày hôm nay rồi... Ít ra vào những phút cuối cùng, ta muốn ở bên cạnh em ấy, tâm sự cùng nhau."
Là chị gái Hồ Yên, nàng yêu thương em mình vô bờ bến, nàng không muốn để em gái giết người, cũng lại không muốn chứng kiến đối phương rơi vào tay Cục dị nhân. Thế nên sau khi ngăn cản Hồ Yên giết người thất bại, nàng quay sang bao che cho em gái mình.
Trăm năm qua, Hồ Yên vì người mình yêu mà hai tay dính máu, Hồ Hiểu cũng sống trong đau khổ dằn vặt, lương tâm giày vò... đến khi chân tướng được vạch trần, tội ác bại lộ, nàng trái lại được giải thoát, cuối cùng cũng có thể thở phào.
"Ngài Tô," Liễu Hạc dẫn người của Cục dị nhân vào, quan sát xung quanh, sau đó tầm mắt rơi trên người Hồ Hiểu, "Đây là hung thủ sao?"
"Không phải," Tô Mộc Lạc nhặt chiếc ô trên mặt đất, mùi máu nồng nặc, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng tại đây, "Hung thủ đã trốn vào trong."
Liễu Hạc nhìn chiếc ô đỏ, cau mày, nói: "Quả là vũ khí đáng sợ, chẳng trách có thể che giấu hành tung của mình... Như vậy là, chúng ta còn phải vào trong tìm ả?"
Tô Mộc Lạc nói: "Để tôi đi, tôi muốn kết thúc xong chuyện này."
Nếu người của Cục dị nhân theo Hồ Hiểu đi vào, chưa chắc đã để nàng ta nói chuyện cùng Hồ Yên.
Liễu Hạc thoáng ngạc nhiên, vừa định trả lời sao có thể làm phiền ngài, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Mộc Lạc, liền yên lặng không nói nữa.
Dù sao đây cũng là việc có lợi đối với bọn họ.
Liền nói: "Được, có điều chúng tôi cần đưa người này về hỏi một số chuyện trước đã, đến khi biết rõ đầu đuôi sự tình sẽ tiếp tục hành động, có thể phiền ngài chờ một khoảng thời gian ngắn được không?"
Tô Mộc Lạc đáp: "Không sao, tôi cũng cần trở về một chuyến trước đã."
Cậu phải về đóng quán cà phê, trước đó còn đang bắt Thiên Tuế biến thành hình cậu trông nhà nữa đây.
Liễu Hạc gật đầu, cho người mang Hồ Hiểu và chiếc ô đỏ về Cục dị nhân. Tô Mộc Lạc cũng rời đi, trở lại tiệm cà phê cùng với tiểu hắc long.
Trong tiệm, một người có vẻ bề ngoài giống y hệt Tô Mộc Lạc đang đứng cứng ngắc trước quầy bar, vẻ mặt u ám, cứ như là ai còn nợ hắn năm triệu.
Giờ này tiệm cà phê không có khách, Tô Mộc Lạc cất bước đi vào. Thiên Tuế vừa thấy cậu là lập tức biến trở về hình mèo, ngoạm đồ ăn đóng hộp chạy biến mất.
Tô Mộc Lạc bật cười, đóng cửa, ôm tiểu hắc long ra, ngồi trước quầy bar tính toán sổ sách.
Bởi dính đến cặp chị em hồ yêu mà hai ngày nay cậu cơ bản là không bán được bữa nào tử tế, tiền vào nhỏ giọt, đừng nói là tiền thuê, đến cả tiền ăn hàng ngày còn không trả đủ.
Dĩ nhiên, cậu không thể thảm đến mức không trả nổi tiền cơm, dù sao thẻ ngân hàng của cậu vẫn còn hơn triệu. Nhưng có thế thì nhìn nguồn thu ít ỏi này cậu cũng cảm thấy quặn thắt tim gan.
Tiểu hắc long nằm trong lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, bỗng nhiên lại thấy ngứa vảy, bắt đầu chà tới chà lui lên tay phượng hoàng nhà nó.
Tô Mộc Lạc nhìn thu chi của mình, lại nhìn con rồng con vô tâm vô tư chẳng có cảm giác gì, còn đang bận cọ vảy lên mu bàn tay cậu đằng kia, gãi gãi vảy cho nó, đoạn nói: "Chờ đến khi vảy rớt hết, ngươi sẽ trở thành một con rồng bị trọc."
Tiểu hắc long: "?"
Tô Mộc Lạc: "Nên là trước khi bị trọc thì nhớ lớn lớn nhanh lên chút, đừng có ngày nào cũng chỉ biết ăn không thôi đấy."
Tiểu hắc long: "??" Nó ngày nào cũng chỉ biết ăn thôi bao giờ!
Hơn nữa còn khuya nó mới trọc!
Tiểu hắc long bất mãn rầm rầm rì rì, ôm ngón tay Tô Mộc Lạc đòi lời giải thích, Tô Mộc Lạc cười thầm, nói: "Ai bảo lúc nào ngươi cũng ngứa vảy, chắc chắn là sắp trọc rồi."
Tiểu hắc long: "Áu!"
Tiểu hắc long thở phì phò phì phò, cực kỳ muốn biến lớn cuốn lấy phượng hoàng không thả. Nhưng mà hiện giờ nó ngứa ngáy toàn thân, chỉ có thể vừa lít cha lít chít, vừa ấm ấm ức ức ôm ngón tay phượng hoàng tiếp tục cọ vảy.
Tô Mộc Lạc bật cười, sờ sờ đầu con rồng con tức giận, đoạn ôm nó vào lòng bàn tay, gãi gãi giúp nó.
----- gãi gãi một hồi, bỗng nhiên một cọng lông chim rơi xuống.
Tiểu hắc long: "?"
Cọng lông chim trắng xóa mềm mại rơi lên đỉnh đầu nó, nó ngửi được mùi hương phượng hoàng bên trên, lập tức ôm thoắt lấy.
Một cọng lông chim lại rơi xuống.
Rồi lại một cọng nữa.
Tô Mộc Lạc: "..."
Sau một trăm năm, cậu rớt lông chim một lần nữa.
Nhưng bất thường ở chỗ, những lần rớt lông chim lần trước của cậu đa phần đều chỉ rơi một cọng, nhiều nhất là hai cọng, mà hiện giờ, cậu đã rụng liền ba cọng.
Những ba cọng!
Tô Mộc Lạc nhìn ba cọng lông chim, lại nhìn con tiểu hắc long sung sướng ôm ghì ba cọng lông chim, vui vẻ đến mức ngứa cũng không buồn gãi nữa, đáy lòng bỗng bắn ra một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ-----
Xong đời, không phải cậu cũng bị lây con rồng nhỏ này... sắp trọc luôn rồi đấy chứ??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK