Tô Mộc Lạc móc tiểu hắc long trên ngón tay, như một chiếc móc chìa khóa, vung qua vung lại.
Tiểu hắc long bị vung vẩy một hồi, thấy phượng hoàng nhà nó chỉ lo chọn quần áo, không thèm quan tâm đến nó, không vui mà "chíp" một tiếng.
Tô Mộc Lạc vẫn chẳng quan tâm đến nó.
Tiểu hắc long bắt đầu uốn éo.
Uốn chán uốn chê, cuối cùng tiểu hắc long cũng tháo được nút, "phiu" một tiếng tuột khỏi tay Tô Mộc Lạc---- được cậu nhanh chóng đỡ lấy.
Tại một góc không người trong trung tâm thương mại, Tô Mộc Lạc chọc chọc con rồng nhỏ trong lòng bàn tay, nói: "Lần sau còn dám đùa cợt ta không?"
Tiểu hắc long ôm chiếc lông chim, dùng cặp sừng nhỏ nhỏ mềm mềm cọ tới cọ lui lên ngón tay Tô Mộc Lạc, kêu chíp chíp.
Không dám nữa, Phượng Hoàng tuyệt nhất.
Tô Mộc Lạc xoa xoa sừng nhỏ của nó, cười nói: "Còn biết giả vờ đáng yêu."
Sau đó muốn lấy lại lông chim của mình.
Tiểu hắc long tức thì ôm chặt.
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu rút rút cọng lông chim, thấy không rút được, lại quay ra chăm chú nhìn tiểu hắc long.
Tiểu hắc long: "Chíp."
Muốn!
Lông vũ này của Phượng Hoàng đẹp hơn cả những cái trước nữa, mặc dù trước kia cũng rất đẹp, nhưng cọng này khác lắm, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại vô cùng, lại còn thơm thơm, đầy ắp mùi hương của Phượng Hoàng.
Thích cực.
Tiểu hắc long trông mong nhìn Tô Mộc Lạc, cặp mắt rồng vàng sậm sáng lên trong suốt, cái đuôi cũng phe phẩy, phe phẩy.
Tô Mộc Lạc đối mặt với nó mấy giây, cuối cùng buông tay.
Thôi được rồi, nếu rồng nhà cậu thích, thì đành cho hắn vậy.
Chỉ là hơi đau lòng một tí.
Tiểu hắc long lập tức mừng rơn: "Áu!"
Rồi biến thành người, khóe mắt cong cong, ghé lại gần cọ cọ lên mặt Tô Mộc Lạc: "Phượng Hoàng tốt quá, thích Phượng Hoàng nhất."
Hắn hành động nhanh như chớp, cọ xong lại còn lùi biến về sau, làm cho Tô Mộc Lạc không có thời gian phản ứng, muốn tránh cũng không được.
Tô Mộc Lạc: "..."
Cậu lặng lẽ đập Long Lăng một cái.
Long Lăng sung sướng cất lông chim đi, đánh thì đánh thôi, dù sao phượng hoàng nhà hắn đánh hắn cũng nhẹ hều. Đã vậy Phượng Hoàng còn cho hắn chiếc lông vũ xinh đẹp của mình, điều này làm tâm trạng Long Lăng như nhảy vọt lên mây, đến độ chỉ muốn ôm phượng hoàng hôn một cái.
Tuy nhiên tất nhiên không hôn được, nếu hắn dám hôn ở đây, khả năng cao phượng hoàng nhà hắn sẽ xù lông nhím, sau đó thắt hắn thành hình bánh quẩy rồi tung ra ngoài.
Nghĩ đã đấy thảm thương.
Sau đó hai người tiếp tục tản bộ trong trung tâm thương mại, Tô Mộc Lạc mua được mấy bộ quần áo cho Long Lăng và chút ít đồ dùng thường ngày.
Thời gian trôi đến buổi trưa, hai người đi ngang qua một nhà hàng lẩu, Tô Mộc Lạc ngửi thấy mùi phả ra thơm nức mũi, lập tức dừng chân.
Long Lăng hỏi: "Phượng Hoàng muốn ăn lẩu không?"
Tô Mộc Lạc: "Ăn."
Dù trước đó từng nấu lẩu ở nhà, nhưng nhà và hàng vẫn luôn khác biệt, cậu còn ao ước mùi vị tỏa ra trong quán lẩu lắm đây.
Long Lăng không có ý kiến, bước vào quán lẩu cùng với Phượng Hoàng. Tô Mộc Lạc gọi một nồi lẩu uyên ương, suy xét đến việc hồi còn là tiểu hắc long Long Lăng không ăn được cay, thế nên cố ý xoay phần không cay về phía hắn.
Ai ngờ Long Lăng còn tỏ ra ghét bỏ, nói: "Ta không muốn ăn phần không cay."
Sau đó chuyển từ vị trí đối diện Tô Mộc Lạc sang sát người cậu.
Tô Mộc Lạc: "? Ngồi kia đi chứ."
Long Lăng bất động: "Ta muốn ăn cay."
"Ta có thể chuyển bên cay về phía ngươi." Tô Mộc Lạc ẩn ẩn hắn, nói, "Đừng ngồi cạnh ta." Lại còn kề sát như vậy!
"Không được," Long Lăng làm bộ 'ta phải nghĩ cho Phượng Hoàng nữa chứ', nói, "Phượng Hoàng cũng ăn cay, chuyển sang bên ta Phượng Hoàng sẽ không tiện gắp."
Tô Mộc Lạc: "..."
Bàn thì bé tí tẹo, nhấc tay cái là gắp luôn được biết không!
Thế nên cảm giác con rồng này cơ bản không phải muốn ăn, mà là muốn giở trò với cậu. Nhưng vị trí ngồi của cậu lại ở ngay sát tường, muốn ra ngoài chỉ có thể để Long Lăng tránh ra trước, mà Long Lăng thì lại sống chết không chịu tránh... Trong lúc nhất thời, chẳng chạy đi đâu cho được.
Long Lăng sung sướng nắm tay Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc nhìn hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng.
Đồ ăn được bưng lên nhanh chóng, đủ các loại thịt bò sách bò lòng vịt nấm kim châm thịt thà rau củ bày kín một bàn. Long Lăng gắp miếng thịt bò nhúng qua nước dùng cay, đặt vào bát Tô Mộc Lạc.
"Cho Phượng Hoàng này."
Tô Mộc Lạc cắn một miếng.
Một giây sau, đã la oai oái: "Cay dữ vậy!"
Quán lẩu này chơi lẩu Trùng Khánh, lúc gọi suất lẩu cậu còn chọn loại cay xè, vốn tưởng mình ăn cay rất giỏi... Ai ngờ kết quả là bị cay chết.
Long Lăng lập tức đưa cốc nước chanh đá trên bàn cho cậu, Tô Mộc Lạc uống liền một hớp lớn, mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Mặc dù lẩu ở đây rất cay, nhưng hương vị lại rất quyến rũ, lôi kéo người ta ăn không ngừng được. Tô Mộc Lạc nhấp nước chanh liên tục, quay ra đã thấy Long Lăng đang ăn một miếng sách bò vừa được nhúng chín.
Cậu tạm dừng động tác, muốn xem thử bộ dạng bị cay của con rồng này.
Kết quả là Long Lăng mặt mày tỉnh rụi, trông như không cảm giác được vị gì, lại còn vui vẻ nhúng tiếp thịt bò cho cậu.
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu cả kinh: "Ngươi không cay hở?"
Long Lăng nhìn cậu, đáp: "Không cay mà, cái này rất cay hả?"
Tô Mộc Lạc: "Không phải hồi trước ngươi không ăn cay được à?"
Long Lăng nhúng thịt bò vào phần nước canh rồi lại nhúng qua một lần nước thanh, sau đó mới thả vào bát Tô Mộc Lạc: "Thì bây giờ ta ăn được rồi đó."
Tô Mộc Lạc: "..."
Thế là âm mưu nhìn con rồng bị cay đến gào thét rơi vào quên lãng, Tô Mộc Lạc chỉ đành lặng lẽ ăn miếng thịt bò giảm cay vừa được gắp.
Ăn một hồi, Tô Mộc Lạc đã bị cay sưng tấy đôi môi, Long Lăng quay đầu liên tục, nhìn cậu chằm chằm.
Tô Mộc Lạc chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bèn hỏi: "Nhìn ta làm gì vậy?"
Ý cười xoẹt qua mắt Long Lăng, hắn nói: "Môi Phượng Hoàng đỏ đỏ, như là bị hôn sưng."
Tô Mộc Lạc: "?"
Long Lăng: "Muốn hôn."
Tô Mộc Lạc: "???"
Tô Mộc Lạc cướp luôn thịt bò trong bát hắn.
Cướp xong, lại trầm mặc mấy giây.
Đây là ngày thứ hai cậu chung sống với Long Lăng, rõ ràng ngày đầu tiên nhìn thấy Long Lăng cậu còn chưa quen lắm, sang hôm nay mọi thứ đã trở nên thông thuận như thường.
Chắc chắn là tại con rồng này mặt dày, còn đam mê chòng ghẹo cậu!
Nghĩ tới đây, lại chọc Long Lăng một cái.
Long Lăng ngồi ngoan cho cậu chọc, nhìn phượng hoàng nhà hắn, khóe miệng khẽ giương cao.
Sau khi ăn trưa bên ngoài, hai người trở về nhà trọ.
"Có lẽ phải thuê một căn nhà khác mới được," Tô Mộc Lạc nói, "Nơi này chỉ có một phòng ngủ, không tiện lắm."
Long Lăng nghe vậy không vừa ý chút nào: "Không phải một phòng ngủ là đủ rồi à?"
Tô Mộc Lạc liếc hắn một cái, nói: "May quá, thì ra ngươi thích ngủ sofa."
Long Lăng: "..."
Rõ ràng là hắn không có ý này!
Muốn ngủ chung với Phượng Hoàng!
Long Lăng rầu rĩ không vui, Tô Mộc Lạc cười rộ lên, nói: "Chiều đi làm với ta đi."
Cả ngày hôm qua cậu đều không mở quán, chiều nay còn không chăm chỉ thì hai ngày này đều không thu nhập.
Long Lăng đáp một tiếng, bảo: "Vậy Phượng Hoàng không được rời khỏi ta nửa bước, ta phải trông nom Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc: "Ai mà cần ngươi trông nom, ta sẽ không có chuyện gì."
Long Lăng nói: "Không được, nhỡ đâu Phượng Hoàng buồn ngủ đột xuất thì sao?"
Tô Mộc Lạc yên lặng.
Quả thật, cậu đã quên béng chuyện này.
Có điều tình trạng hai hôm nay đã khá hơn chút, trước kia sáng đã buồn ngủ rồi, hiện giờ chỉ tối đến mới buồn ngủ. Có khi qua mấy ngày nữa tình trạng này sẽ chấm dứt luôn ấy chứ.
Buổi chiều, Tô Mộc Lạc và Long Lăng cùng đến tiệm cà phê, tới nơi chỉ thấy mấy con mèo đang ngồi chơi trước phòng nghỉ, con nào con nấy đều ngoan ngoãn nghe lời, vừa không kêu bừa vừa không chạy loạn.
Một cậu bé bước ra từ phòng nghỉ, tay cầm túi rác, bên trong đựng đồ hộp cho mèo hôm qua ăn hết. Cậu bé đang định ra cửa sau đổ rác, thấy Tô Mộc Lạc liền cất tiếng chào hỏi: "Chào buổi chiều."
Sau đó chợt liếc thấy người đàn ông áo đen bên người Tô Mộc Lạc.
Thiên Tuế: "..."
Một giây sau, Thiên Tuế biến vèo cái thành một con mèo cam, phóng vút vào xó xỉnh trong phòng nghỉ.
Tô Mộc Lạc nhìn Long Lăng, nói: "Đừng bảo vừa rồi ngươi dọa cậu ta đấy nhé?"
Long Lăng rất vô tội: "Làm gì có?"
Tô Mộc Lạc biết dù rồng nhà cậu không ưa Thiên Tuế mấy, nhưng cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho đối phương. Lại quan sát Long Lăng thêm mấy giây, phát hiện là do yêu khí trên người hắn quá mạnh, thế nên mới dọa sợ tiểu yêu như Thiên Tuế.
Cậu nói: "Ngươi ẩn yêu khí đi, không thì gây chú ý quá."
Cậu nhớ khi mình vừa mới hóa người cũng không kiểm soát yêu khí của mình, thường xuyên làm tiểu yêu xung quanh phát sợ, còn dẫn tới một vài đại yêu lòng dạ bất chính. Sau đó cậu học được cách che giấu sạch sẽ yêu khí của mình, mới tránh được kha khá những phiền toái không cần thiết.
Long Lăng nghiêng đầu, mấy giây sau, Tô Mộc Lạc cảm thấy yêu khí trên người hắn đã được ẩn giấu toàn bộ, không thể nhìn ra.
Cũng tại lúc này Thiên Tuế mới chậm chạp bò ra từ trong phòng nghỉ, "miao" một tiếng, dẫn chúng mèo đi nghỉ.
Một lát sau, tiệm cà phê mở cửa. Khách khứa tiến vào khá là sửng sốt khi thấy tiệm cà phê tuyển thêm một nhân viên mới, thoạt trông anh tuấn lạnh lùng, chỉ là lúc nhìn chủ quán trẻ tuổi lại dịu dàng khôn kể.
Hai giờ chiều, thanh niên xỏ xuyên bước vào tiệm, vừa đến đã oang oang: "Chủ quán! Hôm nay tôi dẫn Hạt Đậu nhà tôi đi tiêm phòng rồi, nó ngoan cực, cho cậu xem ảnh này!"
Cậu ta đặt tên cho con mèo mun lần trước mình dẫn đi là Hạt Đậu, còn rất hào hứng muốn khoe ảnh mèo với Tô Mộc Lạc.
Có điều còn chưa lấy được điện thoại ra, cậu thanh niên đã cảm giác có một ánh mắt sắc bén lạnh như băng bắn lên người mình---- ngẩng đầu, lập tức trông thấy một người đàn ông vận đồ đen ngoại hình tuấn tú đứng bên cạnh Tô Mộc Lạc, nhìn chằm chằm cậu ta vẻ hờ hững thờ ơ.
"..."
Cậu thanh niên lặng lẽ nhét điện thoại trở về, nói: "Một tách cà phê đặc biệt nhé."
Tô Mộc Lạc ôn hòa đáp: "Được."
Chờ cậu thanh niên đi tìm chỗ ngồi, cậu mới quay đầu nói với Long Lăng: "Ngươi làm gì mà lại đi dọa khách."
Long Lăng biếng nhác gác cằm lên vai cậu, nói: "Hắn thân mật với Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc: "? Ngươi nhìn kiểu gì ra thân mật được vậy?"
"Mặc kệ, thân mật là thân mật." Long Lăng ngoan cố, "Phượng Hoàng chỉ được quan tâm ta, không được quan tâm người khác."
Tô Mộc Lạc đối đầu trực diện với cặp mắt của hắn, không để ý nội dung trong lời hắn nói, bởi cậu chợt phát hiện ra con rồng này đang ghé rất sát mình, liền muốn đẩy hắn ra.
--- Ai ngờ Long Lăng nắm cổ tay cậu, cánh tay thuận thế vắt ngang trước eo cậu, ôm cậu vào lòng.
Tô Mộc Lạc: "?!"
Cậu phản xạ siêu nhanh, lập tức làm phép che mắt, như vậy trong mắt khách khứa bọn cậu sẽ vẫn giữ nguyên bộ dạng ban nãy, không xảy ra chút bất thường nào.
Đoạn nói: "Thả tay ra!"
"Không thả," Long Lăng thỏa mãn híp mắt, cọ lên mái tóc đen êm ả của Phượng Hoàng, "Phượng Hoàng mềm mại, thích ôm Phượng Hoàng."
Tô Mộc Lạc: "???"
Mới được bao lâu, mà đã được voi đòi tiên đến độ này rồi!
Quá quắt không chịu được!
Thế là cậu cực kỳ lạnh lùng nói: "Còn không thả sẽ thắt nút ngươi."
Long Lăng hơi khựng lại một chút.
Tô Mộc Lạc nói tiếp: "Còn lấy hết lông chim ngươi giấu dưới gối đi nữa."
Long Lăng: "!"
Lúc này Long Lăng lại vô cùng ngoan ngoãn mà thả tay ra, nịnh nọt: "Phượng Hoàng tốt nhất."
Tô Mộc Lạc cười lạnh một tiếng, có mà thèm để ý hắn.
Một lát sau, cậu thanh niên uống xong cà phê rời đi. Đợi cho cậu ta rời đi chẳng được bao lâu, lại xuất hiện một người đàn ông lạ mặt bước đến quán.
Tô Mộc Lạc đặt tầm mắt lên người ông ta, khẽ nhướng mày.
Cậu từng gặp qua người này, chính tại Cục dị nhân, là Phong Hiên- trưởng lão Điểu tộc.
Mà mới mấy ngày trước cậu vừa bị Điểu tộc tập kích, mặc dù đối phương không có địch ý, có lẽ là đến thăm dò... Nhưng hiện giờ sợ rằng chưa chắc đã là dò xét.
Long Lăng cũng nhận ra Phong Hiên, nói: "Phượng Hoàng không cần để ý lão, để ta ứng phó."
Tô Mộc Lạc cảm giác 'ứng phó' trong miệng rồng nhà cậu khả năng chính là không nói một lời tống cổ đối phương ra ngoài, nhưng so với việc trực tiếp đuổi Phong Hiên đi, cậu vẫn muốn biết lí do đối phương tìm đến hơn chút, cậu bèn bảo: "Không vội, ta hỏi chuyện ông ta đã."
Phong Hiên vừa mới đặt chân vào quán cà phê này, đã nhận thấy có gì đó bất thường.
Ông ta làm trưởng lão Điểu tộc nhiều năm, sức mạnh vững chắc, cũng từng trải qua không ít chông gai, vậy nên luôn sở hữu một loại trực giác cực kỳ bén nhạy với nguy hiểm.
Khi lia mắt nhìn sang chủ quán trẻ tuổi và người đàn ông bên cạnh, đáy lòng ông ta tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức muốn lùi ra.
Rõ ràng trên người hai vị này không một chút yêu khí, nhưng lại khiến ông ta phải cảm thấy hãi hùng, đặc biệt là người đàn ông mặc đồ đen kia, tựa như dã thú xuất hiện từ vực sâu địa ngục, có thể nuốt trọn người ta trong chớp mắt.
"..."
Trán ông ta ứa mồ hôi lạnh, nhưng ông ta không rời khỏi, mà vẫn chậm rãi đi tới trước quầy bar.
Tô Mộc Lạc: "Có chuyện gì sao, Phong trưởng lão."
Cậu đi thẳng vào vấn đề như vậy, mặc dù giọng nói thờ ơ, nhưng lại khiến đáy lòng Phong Hiên cả kinh thêm lần nữa.
Tuy nhiên, ít nhất lời nói của đối phương không mang địch ý. Điều này làm cho Phong Hiên lén lút thở phào, cảm giác có thể nói chuyện được với chàng trai trẻ tuổi dung nhan mỹ lệ này, liền cũng thẳng thắn: "Ta tới tìm người."
Lần trước sau khi gặp chàng trai trẻ này ở Cục dị nhân, ông ta ghi nhớ ngoại hình đối phương, đồng thời thả tai mắt Điểu tộc trên khắp Lâm thành, không tới mấy ngày đã tìm thấy quán cà phê nơi đây, bèn lập tức tìm đến.
Tô Mộc Lạc nói: "Chắc hẳn nơi này không có người ngươi quen biết."
"Có," Phong Hiên bình tĩnh nhìn cậu, "Người ta muốn tìm chính là ngươi."
Tô Mộc Lạc nhướng mày, trong khoảnh khắc ấy thậm chí cậu còn cho rằng Phong Hiên nhận ra thân phận phượng hoàng của mình, nhưng cũng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Suốt một nghìn tám trăm năm qua, chỉ có rồng nhà cậu và lão thỏ yêu biết cậu là ai, lão thỏ yêu sẽ không phản bội cậu, mà dựa vào thực lực của Phong Hiên bây giờ, cơ bản không thể nhìn ra chân thân của cậu.
Thế nên Phong Hiên tìm đến cậu tuyệt đối không thể bởi vì cậu là phượng hoàng, chỉ có thể là những nguyên nhân khác.
Long Lăng nghe vậy cũng lạnh lùng nhìn Phong Hiên, Phong Hiên tức thì cảm thấy lưỡi hái tử thần đang kề trên cổ mình, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, nhưng ông ta vẫn đứng thẳng tắp, giữ vững vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.
"Năm mươi năm trước, tộc trưởng Điểu tộc Phong Ngấn kế vị, để giữ cho địa vị vững chắc, cậu ta đã cưới con gái của Đại trưởng lão trong tộc về làm vợ." Phong Hiên nói, "Thế nhưng sau đó, Phong Ngấn lại yêu một cô gái loài người, vì nàng mà không tiếc vứt bỏ toàn bộ Điểu tộc, tự mình chạy trốn... Đại trưởng lão tức giận, bắt Phong Ngấn trở về Điểu tộc, nhốt trong băng lao."
Tô Mộc Lạc: "Từ từ đã, chuyện này liên quan gì tới việc ngươi đến tìm ta."
Phong Hiên nói: "Ngươi sẽ biết ngay lập tức."
Sau đó dừng lại đôi chút, đoạn nói: "Mấy ngày sau, Phong Ngấn bị phát hiện chết trong băng lao, toàn bộ Điểu tộc chấn động, một nhóm người cho rằng Đại trưởng lão đã giết chết Phong Ngấn, một nhóm người khác lại cho rằng Phong Ngấn sợ tội mà tự sát----- cũng chính từ ngày hôm ấy, Điểu tộc chia thành hai phe phái, tranh đấu lẫn nhau không nghỉ."
Long Lăng lười biếng nắm tay Tô Mộc Lạc, nhẹ nhàng bóp bóp đốt ngón tay, đùa nghịch bằng hết năm ngón tay thon dài của cậu. Tô Mộc Lạc định rút tay về lại bị hắn giữ chặt, giận đến độ vỗ cho hắn một phát.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ta không phải người của Điểu tộc, ngươi nói chuyện này với ta vô ích."
Phong Hiên lắc đầu, tiếp tục: "Bởi tranh đấu nhiều năm, Điểu tộc vẫn luôn chưa chọn ra được tộc trưởng, địa vị trên yêu giới cũng suy giảm không ngừng, không lớn mạnh bằng lúc trước. Mà Lang tộc đã nhòm ngó chúng ta từ lâu, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ e Điểu tộc sẽ bị chúng đánh chiếm... Vậy nên hiện giờ, cần phải có một người đứng ra thừa kế chức tộc trưởng, kết thúc cục diện hỗn loạn này."
Tô Mộc Lạc còn tưởng ông ta sẽ tiếp tục bàn phương hướng phát triển tương lai của Điểu tộc, đang chuẩn bị cố gắng nhẫn nhịn mà nghe, ngờ đâu chợt thấy Phong Hiên hướng ánh mắt chờ mong về phía cậu, đập bàn một cái, kích động sôi trào:
"Mà ngươi, chính là người chúng ta đã cực khổ tìm kiềm nhiều năm -----"
"Ngươi chính là đứa con riêng hai mươi năm trước của Phong Ngấn, huyết mạch duy nhất của tộc trưởng đời trước, là người thừa kế thích hợp nhất của Điểu tộc, cũng là hy vọng duy nhất của chúng ta!"
"Vậy nên chúng ta muốn đón ngươi trở về, để ngươi thừa kế chức tộc trưởng, trọng chấn Điểu tộc!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Hở?
Danh Sách Chương: