Sự kiện "sinh nhật" đã trôi qua được một thời gian ngắn. Tuy nhiên, đó vẫn là đề tài vui thú mỗi khi rãnh rỗi của những người dân nơi đây. Vì sự thay đổi đột ngột của Liễu Ma Kết khiến mọi người không thoát khỏi một phen bất ngờ cùng với mặt thật của Liễu Nhược Sương làm mọi người cảm thấy đồng cảm với Liễu Ma Kết hơn và thấy có lỗi với cô. Ngạo Sư Tử sau lần đó bị sốt liên miên, không thuyên giảm. Bệnh tình càng ngày chuyển biến càng xấu. Ông bà Ngạo xót con không thôi. Cùng thêm với Hoàng Nhân Mã từ khi công bố thân phận, dường như trở thành một con người lột xác hoàn toàn. Vẻ ôn nhu không còn thay vào đó là sự lãnh khốc đến tột cùng. Không biết là vì hình tượng xã hội đen cần phải lạnh lùng, tàn nhẫn hay là...vì một cô gái mà đến giờ vẫn còn ôm mối hận với anh mà thậm chí...anh còn không biết tại sao cô hận mình. Còn Hoắc Song Tử, dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này vậy. Mọi tin tức đều được một người nào đó vô cùng có thế lực phong tỏa
Còn Liễu Ma Kết hiện đang ở Thượng Hải_Trung Quốc. Đơn xin việc tại Dương Thiên đã được Liễu Ma Kết giải quyết ổn thõa, rút đơn xin việc một cách nhanh chóng khi biết CEO Dương Thiên là một người đàn ông không thể đụng đến_Dương Thiên Yết. Cuộc đời cô chỉ muốn làm một con sâu gạo, sống yên ổn qua ngày nhưng lại bị quần bởi một đám nhân vật chính suốt ngày rãnh rỗi quay đầu cô như một cái chong chóng hướng gió
Mệt mỏi...
Số tiền hiện tại Ma Kết có được là nhờ làm thêm tại một quán ăn nhỏ ở phía nam Thượng Hải, nơi con người có thể kiếm được thú vui để sống.
Liễu Ma Kết chỉ có một mình...
Vì thế cô phải giống cỏ dại, kiên cường sống trong cái xã hội "mạnh được yếu thua" này...
"Chị Kết~~! Một phần bánh bao chiên, một phần xúc xích và hai cái màn thầu nóng mang về~"
Tiếng nói lảnh lót dễ thương này là của Triệu Song Ngư, cô gái 16 tuổi đáng yêu cực kì...
"Ăn như vậy, không sợ thành heo?!"
"Heo cũng được, xấu tí để hết người theo"
Đúng vậy, Triệu Song Ngư là cô gái được các chàng trai trong xóm "yêu thương" nhất làng
Liễu Ma Kết cười trừ, nhéo đôi má phúng phính của Song Ngư xong thì mang bao tay bắt đầu chiên đồ.
Triệu Song Ngư nhìn vào tạp dề cô đang mang, miệng nhỏ trêu chọc nói
"Lại violet. Chị thích màu tím quá thì phải"
"Tại nó là biểu tượng của chị"
Nhưng Liễu Ma Kết lười nói...
"Kết, chị thích violet như vậy thì kể cho em nghe truyền thuyết của nó đi. Không phải mỗi loại hoa đều có câu chuyện của riêng nó sao?!"
Cạch
"Ăn đi!"
"Kể mà...!~"
"Được rồi"
Liễu Ma Kết ngồi xuống bên cạnh Triệu Song Ngư, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào cô ấy, ánh nhìn của cô đầy tình yêu thương. Triệu Song Ngư là một cô gái mất cha, cô ấy sống chung với mẹ. Nhà không mấy khá giả, mẹ Song Ngư lại đau ốm liên miên, hàng tháng chỉ có thể nhận tiền trở cấp của quốc gia sống qua ngày. Chưa một lần có một bữa sinh nhật đúng nghĩa... 16 năm trời! Ánh nhìn của cô, có thể nhìn ra cô hoàn toàn tin tưởng Triệu Song Ngư trong cái thế gới xa lạ này...có thể xuất phát từ lòng cảm thông hay có thể là...đồng cảm. Cô cất giọng thật nhẹ mà rất hay, xa xăm vào khoàng không vo định, cũng như hoài niệm về cuộc đời mình.
Ở một tỉnh miền nam nước Pháp, nơi có những cánh đồng cỏ xanh rì như những dải lụa xanh thăm thẳm, lóng lánh trong ánh nắng là những dòng suối trong veo, những thảm hoa tươi thắm sặc sỡ màu sắc của sự phồn vinh, những đàn bò thản nhiên gặm cỏ, từng đàn gia súc chen chúc nhau, nơi đó có một trang trại rộng xa ngút ngàn của một vị Bá Tước đầy quyền uy và giàu có. Ông ta có tất cả mọi thứ quí giá nhất trên đời, nhưng điều mà ông ta hãnh diện nhất là cậu con trai duy nhất.
Cậu chủ Anfaret là một chàng trai thật tuyệt vời, rất đẹp trai, thông minh, hào hoa phong nhã và đa tài. Chàng có sức thu hút mãnh liệt với tất cả các cô gái con nhà quí tộc trong vùng. Chàng là niềm tự hào của cả dòng tộc.
Cuộc sống bình yên trôi qua, cho đến một ngày xuất hiện một cô gái làm vườn mới, tên nàng là Violeta. Violeta là một cô gái con nhà nghèo, nhà nàng nghèo nhất trong vùng, thuộc tầng lớp bần cùng nhất trong xã hội lúc bấy giờ. Nàng không có một sắc đẹp lộng lẩy, nhưng vẻ hiền dịu trong trắng và thơ ngây toát ra từ gương mặt dịu dàng của nàng đã khiến cả khu vườn như bừng sáng. Khu vườn nhờ có bàn tay nàng chăm sóc càng rực rỡ sắc muôn hoa. Cũng chính gương mặt như thiên thần ấy đã làm cho trái tim chàng Anfaret rung động và tình yêu đã đến. Vượt qua khoảng cách giai cấp, họ đến với nhau thật nồng nàn say đắm. Nhưng vào thời đó, sự khác biệt giai cấp đã gây chia cách bao mối tình, và không ai chấp nhận mối tình của chàng Anfaret và nàng Violeta. Tình yêu đó đã đến tai cha mẹ chàng, sóng gió bắt đầu nổi lên cho đôi bạn trẻ.
Cha chàng trai đã nổi trận lôi đình, ông cảm thấy thật nhục nhã và ra sức ngăn cản tình yêu của họ. Mẹ chàng thì ngày càng căm ghét, ra sức hành hạ nàng Violeta, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng tất cả. Nhưng lẽ đời vốn vậy, tình yêu càng ngăn cản thì càng trở nên nồng thắm, gắn bó hơn. Họ vẫn lén lút gặp nhau, vẫn trao cho nhau những nụ hôn, những vòng tay nồng ấm, dường như mọi thứ không thể ngăn cản được tình yêu của đôi bạn trẻ. Rồi một hôm cha mẹ chàng cũng phát hiện và trận bão phẫn nộ xoáy trút lên người nàng Violeta. Cha Anfaret nhốt chàng vào phòng riêng rồi cho gọi Violeta đến. Sau một trận đòn, ông ta tuyên bố nếu nàng vẫn còn tiếp tục gặp Anfaret thì ông ta sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà. Ông không thể chấp nhận một người thuộc tầng lớp bần cùng nhất xã hội như nàng trong nhà được, nếu nàng yêu Anfaret thì hãy rời xa chàng. Nếu không, chính nàng sẽ cản trở tương lai của chàng, và tình yêu của nàng sẽ khiến chàng Anfaret mất tất cả. Ông còn đe dọa sẽ bắt mẹ nàng để làm áp lực. Violeta biết là dù có khóc lóc van xin cũng vô ích. Trước sự sắc đá của Bá tước và vì tình yêu nồng thắm với Anfaret cũng như vì lòng hiếu thảo, Violeta cuối đầu chấp thuận. Từ đó nàng bắt đầu xa lánh Anfaret...
Nhưng Anfaret là một chàng trai kiên định, chàng không vì thế mà khuất phục... Chàng vẫn tìm đến Violeta dù nàng cố tình tránh mặt. Ngày qua ngày cha mẹ chàng rất tức giận, Bá tước cố tìm mọi cách ngăn cãn họ, nhưng vẫn bất lực. Cuối cùng, một hôm ông ta đã nghĩ ra một cách, bèn gọi Anfaret lại và nói:
"Ta sẽ không ngăn cản con nữa, nhưng con phải hứa với ta một điều kiện. Con phải lên Paris học thành tài, sau năm năm trở về ta sẽ cho con cưới Violeta. Nếu con không chấp nhận, ta sẽ gả cô ta cho Adrey người làm vườn xấu xí, hãy vì tương lai của con cũng như của nó mà quyết định đi. Một là sau khi trở về con sẽ có Violeta, hai là hai đứa sẽ mất nhau vĩnh viễn. Nhưng khi con ra đi, nó vẫn phải ở lại đây làm việc như trước. Hãy lựa chọn đi con trai yêu quí của ta!"
Trước quyết định đó, đôi bạn trẻ đành phải xa nhau và hứa hẹn ngày trở về. Đêm cuối cùng bên nhau, nước mắt nàng thấm đẫm vai áo chàng. Anfaret hứa rằng sẽ trở về để cưới nàng làm vợ. Chàng hứa rằng sẽ viết thư thường xuyên cho nàng, và nàng hãy vững tin, chờ chàng trở về, bởi tình yêu chàng dành cho nàng mãi mãi không gì có thể ngăn cách được. Nhưng Violeta có linh cảm rằng đây là lần cuối cùng họ được ở bên nhau, nhưng nàng vẫn im lặng vì không muốn làm chàng xao lòng. Chàng Anfaret ra đi, mang theo trong lòng hình ảnh thân thương và đôi mắt đau đớn của người yêu.
Violeta ở lại trang trại chịu mọi sự hành hạ của gia đình Bá Tước. Họ xem nàng như cái gai trong mắt nên không từ một thủ đoạn nào để hành hạ nàng. Violeta vẫn cắn răng chịu đựng tất cả vì tình yêu dành cho Anfaret. Nhưng rồi ngày qua ngày, bóng chim tăm cá, nàng không hề nhận được tin tức của chàng, không một lá thư hay lời nhắn trở về trang trại. Nàng âm thầm mòn mỏi chờ đợi, bao đêm nàng khóc ướt đẫm gối vì thất vọng... Rồi một hôm, mẹ chàng đưa cho nàng một bức điện tín và nói rằng: «Hãy quên Anfaret đi con, vì chàng sắp cưới con gái Nam tước bạn của Bá tước tại Paris!»
Nghe tin như sét đánh ngang mày, nàng đau đớn ngất xỉu khi nhận tin ấy. Cũng từ hôm ấy nàng trở nên câm lặng. Sự hành hạ của gia đình Bá tước ngày càng khắc nghiệt hơn; nàng không được ăn no, phải dậy từ sáng sớm, làm việc quần quật tới khuya. Cái khổ thể xác cộng thêm đau khổ trong lòng, uất ức vì chàng Anfaret phụ tình nên sức khoẻ của nàng ngày càng suy sụp. Và rồi một đêm mưa gió, họ đã đuổi nàng ra khỏi nhà, và từ đó không ai còn biết tin tức gì của nàng nữa.
Còn về phần Anfaret, năm năm sống nơi thủ đô Paris tráng lệ, nhưng tình yêu dành cho nàng Violeta không hề suy chuyển. Hình bóng nàng vẫn lung linh trong trái tim chàng, và chàng luôn nhớ về người yêu đang ở quê nhà. Chàng tin là nàng sẽ chờ chàng trở về. Mỗi tuần chàng đều gửi một lá thư về cho nàng, động viên nàng hãy ráng đợi chàng trở về, hãy tin tưởng tình yêu của chàng. Chàng hứa rằng cuộc đời chàng chỉ yêu duy nhất có nàng mà thôi, và chàng sẽ sớm trở về cưới nàng làm vợ. Nhưng hỡi ơi, cả chàng Anfaret và nàng Violeta nào có ngờ đâu, những lá thư tình yêu ấy chưa bao giờ đến được tay nàng Violeta. Chàng có ngờ đâu khi chàng ra đi, bao sóng gió đã đổ ập lên người chàng yêu dấu. Chàng vẫn tin lời hứa của cha chàng, và cố gắng học thành tài.
Rồi ngày cuối cùng của năm năm thời hạn cũng đến. Trước ngày tốt nghiệp, chàng muốn quay về bất ngờ để báo tin cho nàng biết rằng chàng sắp được cưới nàng, rằng họ sắp được bên nhau. Nhưng khi chàng quay trở về nhà thì mọi thứ không còn như trước. Nàng Violeta đã không còn ở đó nữa, gia đình chàng tìm mọi cách bôi xấu nàng nhưng Anfaret không hề tin. Chàng như điên dại, chạy khắp nơi tìm kiếm hình bóng người yêu. Khi nghe lời kể lại của Adrey, người làm vườn, cũng là người đã đối xử tốt với Violeta, chàng oán hận cha mẹ đã hành hạ nàng, rồi đuổi nàng đi khỏi nhà.
Chàng bôn ba khắp nước Pháp tìm nàng. Chàng đi khắp nơi, dò hỏi hết người quen, không tiếc gì tiền bạc nhưng vẫn bặt tin nàng. Trải qua bao tháng tìm kiếm vô vọng, sức Anfaret cạn kiệt, chàng lâm bệnh nặng dường như không thể qua khỏi. Cha mẹ Anfaret xót con nên đành phải tung tiền, thuê người tìm kiếm Violeta lần nữa, nhưng bóng dáng nàng vẫn bặt tăm. Họ hối hận vì đã gây cảnh đau lòng, để giờ đây nhìn đứa con trai yêu quí đang thoi thóp trên giường trong nỗi đau khổ tột cùng. Họ đã đưa tin khắp nước Pháp, nếu ai tìm được nàng Violeta họ sẽ không tiếc bất cứ thứ gì... Hai năm trôi qua, bệnh tình chàng Anfaret ngày càng trầm trọng. Cả dòng tộc của Anfaret gần như tuyệt vọng, thì một hôm xuất hiện một cậu bé rách rưới, với bộ dạng lo lắng hốt hoảng dừng lại ở trang trại của họ. Cậu bé đem lại tin tức về Violeta, nhưng cậu đòi gặp chàng Anfaret và chỉ muốn nói riêng với chàng. Nghe được tin này, chàng Anfaret cố gượng dậy, đến bên cậu bé, ôm chầm lấy cậu mừng rỡ. Chàng không kịp nhìn vào đôi mắt đang ướt lệ của cậu bé, cậu ấy chính là em trai của Violeta. Cậu bé đưa tay ra cho chàng và nói: " Cậu chủ hãy đi theo cháu!"
Dường như có một sức mạnh thúc đẩy, chàng Anfaret cố gượng đi theo cậu bé, đi thật xa, thật lâu, về tận một vùng thật hẻo lánh, một nơi rất xa trang trại mà không ai có thể ngờ tới. Cậu bé liên tục thúc hối chàng đi thật nhanh, vội vã vô cùng... Quãng đường xa khiến Anfaret như kiệt sức, cha mẹ chàng cũng gần như không đủ sức để đi tiếp, muốn được nghỉ ngơi, nhưng cậu bé vẫn không muốn dừng. Cậu luôn thúc hối mọi người đi thật nhanh, cậu nói: " Xin các ngài hãy theo cháu mau lên, kẻo không kịp..." - Anfaret linh cảm được như có điều không lành đang xảy đến, vì vậy chàng vẫn cố tiếp tục lên đường.
Và rồi, khuất sau những ngọn núi kia là một vùng quê thật hẻo lánh nghèo nàn, trong một căn nhà tối tăm, nàng Violeta đang trong cơn hấp hối... Nàng xanh xao gầy gò, chỉ còn đôi mắt như đang trông ngóng điều gì, đôi môi nàng trong cơn mê sảng vẫn gọi tên Anfaret không thôi. Anfaret bàng hoàng đau đớn, chàng vừa chạy đến quì bên nàng thì cũng là lúc nàng nhắm mắt, không còn kịp nhìn thấy Anfaret. Chàng bật khóc gào thét tên Violeta, van xin mọi người hãy cứu lấy nàng, nhưng mọi người đều quay đi và rơi lệ. Violeta đã mãi mãi ra đi mà không kịp nhìn thấy gương mặt của người nàng yêu dấu và chờ đợi.
Cậu bé đã kể cho chàng nghe tất cả mọi điều, từ ngày nàng rời khỏi nhà Bá tước, đã mang trong người căn bệnh hiễm nghèo, hậu quả của những ngày bị hành hạ ngày ấy, nhưng nàng vẫn cố thoi thóp sống mong ngày chàng Anfaret trở về. Nàng vẫn muốn chờ đợi ngày chàng về, để nói với chàng rằng nàng vẫn yêu chàng, vẫn chờ đợi chàng... vẫn không tin chàng đã phản bội lời thề hứa năm xưa. Nàng mong gặp lại chàng một lần rồi mới thanh thản ra đi...nhưng tất cả đều đã muộn. Nàng đã ra đi không kịp nói lời trăn trối, không kịp nhìn thấy người nàng yêu đã tìm đến bên nàng. Cha mẹ chàng nhìn thấy cảnh đau thương đó, đã gục xuống trước mặt nàng mong nàng tha thứ, nhưng nàng còn biết gì?
" Cha mẹ đã vừa lòng chưa?" - Anfaret gào lên thảm thiết – "Các người đã thỏa mãn chưa? Nàng đã ra đi thật rồi, nàng bỏ ta rồi, ta còn sống để làm gì nữa!" – Ánh mắt và giọng nói của Anfaret như vang từ cõi xa xăm nào đó....
Đám tang Violeta được đưa về trang trại tổ chức với những vòng hoa hồng trắng muốt, tinh khiết như gương mặt nàng Violeta hiền dịu, giờ đây im lìm lạnh giá. Còn Anfaret, chàng ôm lấy linh cữu của Violeta không rời, môi chàng mấp máy gọi tên người yêu như một kẻ mất trí... Ai nhìn vào đều cũng phải rơi lệ, khuyên giải thế nào chàng cũng bỏ ngoài tai. Và từ đó, chàng không hề rời khỏi nàng, ngày này sang ngày khác chàng vẫn ngồi im lìm bên mộ nàng, nỗi đau không thể vơi đi. Anfaret chỉ biết kêu tên nàng trong nỗi đau và tình yêu đã trở nên bất diệt trong lòng chàng. Cha mẹ chàng bất lực, không thể khuyên gì chàng được nữa, vì bản thân họ cũng cảm thấy quá ân hận. Trang trại phồn vinh ngày nào giờ đây chìm trong ảm đạm u uất...
Rồi một ngày cuối đông, vì quá đau khổ và kiệt sức chàng Anfaret đã gục ngã, trút hơi thở sau cùng bên mộ nàng Violeta. Trong di chúc sau cùng chàng chỉ muốn được chôn chung cùng nàng. Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân lại trở về nơi trang trại... nhưng những ngày tháng vui vẻ không bao giờ đến nữa. Nơi đó chỉ còn lại vợ chồng Bá tước già hiu quạnh. Người ta tiếc thương cho mối tình của chàng Anfaret và nàng Violeta.
Một buổi sáng thức dậy, người dân trong trang trại bỗng nhìn thấy trên mộ đôi bạn trẻ, xuất hiện những nhánh hoa màu tím rung rinh trong gió. Hoa mang một màu tím ngắt, thắm sắc cả khu vườn, tuy cành khẳng khiu nhưng vững vàng trước gió. Hoa mọc lan tỏa mặt đất, mềm mại nhưng mạnh mẽ như tình yêu bất diệt của chàng Anfaret và nàng Violeta. Người ta tiếc thương cho một cô gái nết na hiền dịu, tiếc thương cho một mối tình ngang trái chung thuỷ, nên họ đặt tên cho loài hoa ấy là hoa VIOLET, loài hoa mang tên người con gái bạc mệnh. Một loài hoa mang màu tím thuỷ chung!
"Hic...!"
"Hm?!"
"Nó buồn như vậy, tại sao chị lại thích nó được chứ!"
"Buồn nhưng đúng. Tuy nó buồn nhưng nó rất hay và ý nghĩa đúng không. Vì tình yêu con người chúng ta sẽ ngu ngốc lao vào, cũng vì tình yêu mà con người chúng ta thà chết không buông. Trong cái thế giới này, tình yêu không nên có vì nó sẽ khiến cho con người ngu muội. Nhưng con người cứ chọn ngu muội mà lao vào. Chị...sẽ không ngu muội!"
By_Jin_