Thiên Tuyền biết dụng ý của hắn, nàng vẫn luôn tự thân vận động. Đôi lúc cười thầm trong lòng, tên mặt than đó cũng biết để ý người khác đó chứ chỉ là cách thể hiện của hắn có hơi hành hạ người khác thôi.
Thiên Tuyền bây giờ đã có kiến thức hơn về tu luyện trong lục địa Huyền Sinh này. Tu ma hay tu tiên cũng chỉ cách nhau một ranh giới, con đường tu luyện thật ra là giống nhau, đều phân chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu là sinh giới có chín tầng đó là sinh tân, sinh cung, sinh trung, sinh hạch, sinh nguyệt, sinh thiên, sinh huyền, sinh cách cuối cùng là sinh nguyên. Giai đoạn thứ hai là địa giới gồm chín tầng như sinh giới, giai đoạn còn lại là huyền giới cũng tương tự như vậy.
Mỗi người sau khi hấp thu được linh lực sẽ phải vận hành chúng khai phá kinh mạch từ đó phá giải tầng thứ nhất của sinh giới chính là sinh tân, khi đó linh lực phát ra bên ngoài sẽ mang theo các màu khác nhau tùy theo nguyên tố của mỗi người. Thất quang chính là nó lam là thủy, lục là mộc, vàng là kim, đỏ là hỏa, nâu là thổ, tử (tím) là sấm còn lại là nhân tố hiếm thấy nhất trắng là khí.
Thiên Tuyền sau khi được Đế Hy Bạch dẫn dắt đã không còn ngỡ ngàng như lúc đầu nữa. Nàng đã thành công phá giải tầng thứ nhất của sinh giới, điều khiển được linh lực xung quanh một cách thông thuộc. Và như ban đầu đã biết nàng có thất quang cũng chính là có bảy nguyên tố.
Đế Hy Bạch đến giờ vẫn không cho Thiên Tuyền sử dụng linh lực đã chuyển hóa. Hắn nói cần phải biết rõ nguyên nhân cơ thể nàng mới có thể vận hành từng nguyên tố, tuyệt đối không được tùy tiện quyết định. Thiên Tuyền cũng biết bản thân mình có một thứ gì đó huyền bí nên ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Thật ra nàng còn rất nhiều chỗ không hiểu rõ có điều Đế Hy Bạch nói đến thời cơ tự khắc sẽ thông nên nàng không dám hỏi nữa. Từ bây giờ chủ yếu nâng cao thực lực, vùi đầu vào tu luyện là nhiệm vụ của nàng.
...
"Sư phụ người lại đây ăn cá đi, thơm quá".
Thiên Tuyền một tay nướng cá một tay phẩy phẩy, mùi cá nướng thơm lừng lan ra không khí. Thiên Tuyền nướng cá càng ngày càng ngon, không phải tự khen mình mà là nàng vô cùng cố gắng học tập. Bởi vì sao á? Tên mặt than đó lúc trước ăn không sao, thế mà từ khi bắt đầu nhận hắn sư phụ hắn ngày nào cũng chê này chê nọ, Thiên Tuyền khóc không ra nước mắt.
Đế Hy Bạch từ đâu xuất hiện bên cạnh nàng ngồi xuống. Thiên Tuyền có chút giật mình vuốt vuốt ngực.
"Sư phụ, người đừng có đột nhiên xuất hiện nữa được không. Lần nào người đến cũng làm ta giật mình đây này. Lúc thì trước mặt, lúc thì sau lưng, có khi trên đầu luôn. Người đang hù dọa ta đó."
Thiên Tuyền than thở, sư phụ của nàng hắn làm một lúc nào đó lại mất tung mất dạng, mới đầu còn lo lắng hốt hoảng có phải hắn rời đi không, nhưng không bao lâu hắn quay lại. Hắn nói có việc cứ gọi hắn sẽ xuất hiện. Đúng thật đấy, vừa gọi là hắn có mặt này, lần nào cũng làm nàng giật mình. Cách xuất hiện này... Ôi thật yếu tim.
Đế Hy Bạch không để ý nàng, tiêu soái tựa lưng vào mỏm đá. Thiên Tuyền hiểu ý lau sạch sẽ một đầu xiên cá đã chín đưa cho hắn. Tên này rất khiết phích, chính xác là hắn bệnh ưa sạch sẽ đó. Chẳng hiểu sao hắn sống nổi trong núi, cơ mà chỗ của hắn hay đồ vật của hắn đều thật là sạch. Thiên Tuyền được hắn giao cho nhiệm vụ vệ sinh sạch sẽ đồ của hắn, nàng cũng đành nghe theo. Yêu Ngạn Hồ được một phen cười đau ruột, đại ma vương bị khiết phích. Há há.
Ây, hình như ta đang dìm hàng Đế Hy Bạch thì phải. Haiz, bỏ qua đi ai bảo hắn là sư phụ của nàng. Thiên Tuyền à, nàng ráng chịu đi. Đó là số phận. Ha ha ha.
Hai sư đồ im lặng thưởng thức bữa trưa. Thiên Tuyền cảm giác được thân thể mình bây giờ vững chắc hơn trước không ít, nếu lúc trước không cầm nổi hai thùng nước thì bây giờ đã nhấc nổi một tảng đá to. Nàng thỏa mãn không ít, tâm thì lại luôn cầu tiến. Nàng muốn thật thật nhanh mạnh mẽ. Chính nàng cũng không biết vì sao tâm niệm đó mạnh mẽ như vậy. Trả thù hả? Nàng đã không còn để tâm đến cái phủ đó nữa rồi. Cơ mà trong bản thân lại có cái gì đó thôi thúc mình, chính nàng cũng không hiểu.
Thiên Tuyền đang suy nghĩ đột nhiên trên trời một tử y nam nhân xuất hiện. Tóc xả sau đầu tung bay, mắt phượng dài tỏ ý cười nhạt, quạt trên tay che gần nửa gương mặt mang theo một vẻ tà mị câu hồn đoạt phách. Hắn từ từ đáp xuống cách sư đồ Thiên Tuyền mấy bước chân. Giọng điệu cợt nhã, âm lãnh từ tận xương tủy vang lên.
"Vương ở chỗ này có gì vui? Không bằng quay về ta cùng Vương ân ái..."