ngày mới, những cơn gió mát tinh nghịch đang cùng nhau
chơi trốn tìm khiến cho mái tóc dài và mềm mượt của những cô gái
bay nhè nhẹ...
- Oa! Nam thần của chúng ta tới kìa! - Một nữ sinh cầm chiếc loa
phóng thanh nói to.
Lập tức những nữ sinh bên cạnh xúm lại ở cổng trường, ai ai cũng
muốn được cái người mà được mệnh danh là "nam thần" nhìn thấy dù
chỉ một lần. Ngoài cổng trường, một nam sinh trông khá đẹp trai, đi bên cạnh là
một nữ sinh đeo băng ở một bên mắt từ từ tiến vào nhưng chàng nam
sinh đó nhanh chóng đã bị đám nữ sinh hâm mộ vây kín lại còn
nữ sinh đeo băng vẫn ung dung bước vào trường.
- Này! Diệp Ẩn cô sao lại bỏ mặc tôi thế hả? - Chàng nam sinh tiến
tới bên cô gái, không quên tặng cô một cái gõ mạnh vào đầu.
Nữ sinh đeo băng ngẩng đầu lên nhìn chàng nam sinh rồi nhoẻn
miệng cười.
- Nhiều người hâm mộ thì tại anh! Tôi mà ra ngăn thì để họ ghét tôi
à? Cứ làm như tôi thuộc quyền sở hữu của anh lắm đấy!
- Hà Diệp Ẩn vậy cô muốn tôi tăng tiền nợ không? - Chàng trai nhìn
cô nữ sinh Diệp Ẩn rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý nhưng cũng không
tốt đẹp gì.
- Anh... - Diệp Ẩn chưa kịp nói thì một giọng nói ngọt ngào vang
lên sau lưng hai người - Diệp Ẩn! Chào mừng cậu quay trở về! Tớ
vẫn tính tiền ly cà phê đấy nhá!
Diệp Ẩn quay người lại.
- Kim Như! - Nó kêu lên.
Cô gái tên Kim Như nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp như tiên
giáng trần rồi vội vã kéo Tiểu Ẩn vào lớp.
Cạch.
Cánh cửa lớp 1OA1 nặng nề mở ra, hai người con gái vội vã bước
vào, rồi về vị trí của mình.
- Diệp Ẩn! Cô ở bên Dương Tiễn chắc hạnh phúc lắm nhỉ? Loại con
gái như cô mà dám quyến rũ Dương Tiễn à? - Giọng nói đầy vẻ khinh
thường vang lên sau lưng Diệp Ẩn, nó quay lại nhìn thì ra người đó
là Tiêu Nham người luôn gây cản trở cho nó.
-...
- Câm à con nhỏ kia? Hay là đang khinh thường tao đấy?
Tiêu Nham bực tức tiến tới bên cạnh Diệp Ẩn, giơ tay định tát vào mặt
Diệp Ẩn nhưng lại bị ai đó nắm chặt lấy cánh tay của mình.
- Dương...Dương...Tiễn! - Tiêu Nham lắp bắp nói không lên lời.
Dương Tiễn nhìn Tiêu Nham với ánh mắt lạnh giá, rồi bước về chỗ
ngồi của mình. Tiểu Ẩn nhìn theo nó thở dài, lôi sách vở ra nhẩm đọc.
Tùng...tùng...tùng...
Tiếng trống trường vang lên ngay lập tức sân trường không còn bóng
người nào cả, học sinh ai nấy đều về lớp của mình với mỗi tâm trạng
khác nhau.
Ngoài kia, cô giáo đang từ từ tiến vào lớp trên tay cô vẫn là đống
tài liệu quan trọng.
Chỉnh lại cặp kính trên mắt sao cho ngay ngắn, cô giáo hắng giọng nói:
- Hà Thể Điệp lớp phó của lớp ta sẽ chuyển trường và không học
ở đây nữa!
- Thể Điệp á! Mình nghe nói là cậu ấy chính là đương kim đại tiểu thư
của tập đoàn giàu có nhất nước đấy! - Một nữ sinh thì thầm với
cô bạn bên cạnh lập tức cả lớp bàn tán xôn xao cả lên.
Rầm.
Cô giáo đập mạnh chiếc thước kẻ xuống bàn.
- Các em trật tự nào! Sắp tới sẽ đến ngày hội văn nghệ của trường! Cô
sẽ cho các em bốc thăm để diễn một vở kịch nhé!
Cô giáo Vy Vy nói, nhẹ nhàng đến bên từng học sinh rồi đưa chiếc hộp
thăm giấy nho nhỏ ra để mọi người rút thăm. Diệp Ẩn hồi hộp, nó
run run cầm chiếc thăm bốc được mở ra.
"What!? Vai chính luôn cơ à! Hay đấy". Nó thầm nghĩ rồi nhìn
xung quanh lớp học ai ai cũng rất ngỡ ngàng, có bạn còn quá sốc với
vai diễn của mình nên đập đầu xuống mặt bàn một cái.
- Các em không được cho ai biết vai diễn của mình đâu nhá! Đợi cuối
tiết ở lại rồi đọc vai diễn để cô ghi danh sách! Nhớ là không được
tiết lộ cho ai đâu nghe chưa!
- DẠ! - Cả lớp đồng thanh hô to ai cũng háo hức với vai diễn "chưa được
tiết lộ" của mình.
______________________
- Này! Diệp Ẩn cậu ngồi ngây ra đó làm gì thế? - Một giọng nói vang
lên sau lưng cô gái với mái tóc được thả ngang vai đang ngồi dựa vào
chiếc ghế đá của trường, đăm chiêu suy nghĩ.
- Ơ! Là cậu à Kim Như! - Diệp Ẩn nói.
- Ừm! Sắp hết tiết học rồi! Tí nữa là vào lớp để cô ghi danh sách vai
diễn đấy!
Kim Như nhìn vẻ mặt có chút thoáng buồn của Diệp Ẩn, nó vội vã
kéo Tiểu Ẩn vào lớp rồi kể đủ thứ linh tinh cho Diệp Ẩn nghe,
nhưng Diệp Ẩn chỉ ậm ừ cho qua chứ thực chất lời Kim Như nói
với nó, Diệp Ẩn không nghe được thứ gì vào đầu.
Những cơn gió mát khẽ lùa qua mái tóc dài và óng mượt của Diệp Ẩn
như thế muốn gợi cho nó nhớ lại một chút kỉ niệm xa vời về cô em
gái mà nó yêu quý, đùm bọc suốt 16 năm qua. Nó khẽ lắc đầu rồi
mỉm cười một cách đau khổ, mắt lại nhìn xa xăm về một nơi hư vô...
Tiết học cuối cùng cũng đã trôi qua một cách êm ả, theo như lời dặn dò
của cô giáo. Cả lớp đều ngoan ngoãn ngồi im để nghe cô nói và triển
khai kế hoạch trong tuần.
- Bây giờ mọi người sẽ đứng dậy và đọc vai diễn của mình nhé! Bắt
đầu từ tổ 1 nào!
Lần lượt từng bạn đứng dậy và đọc vai diễn của mình. Mỗi người
đều có một vai diễn khác nhau, đến lượt Dương Tiễn thì...
- Cô có thể cho em đổi vai khác được không? - Dưỡng Tiễn đứng dậy,
tai vẫn đeo chiếc tai nghe nhạc.
- Không được đó là do em tự bốc được! Vai của em là gì?
Dương Tiễn nhìn cô giáo với ánh mắt như băng.
- Hoàng tử!
Diệp Ẩn nhìn sang Dương Tiễn rồi cười khúc khích, dường như đã
cảm nhận được nụ cười của Diệp Ẩn. Dương Tiễn ghi vào một tờ giấy
nhỏ ném vào bàn nó.
" Cười cái gì (=_=) cô diễn vai gì mà cười tôi?"
Diệp Ẩn chả thèm để ý tới tờ giấy đó. Nó đứng dậy rồi nói.
- Thủ lĩnh cướp biển ạ!
Chả mấy chốc thời gian cũng trôi qua, cô giáo đã thống kê được hết
danh sách vai diễn của lớp. Học sinh ra về, mỗi người về một ngả.
Diệp Ẩn vội vã thu dọn sách vở, nó không muốn đi chung cùng
Dương Tiễn một chút nào cả.
- Lại lén đi về một mình?
Nó giật mình, quay lại nhìn. Dương Tiễn đang đứng dựa vào chiếc cột
bình thản nhìn nó. Diệp Ẩn toan chạy nhưng lại bị Dương Tiễn nắm
chặt lấy cánh tay của mình.
- Á đau! Bỏ ra tôi còn phải đi làm thêm nữa! Tự về một mình đi!
- Nghỉ việc đi! - Dương Tiễn nói.
Diệp Ẩn véo má mình một cái thật đau, nó tặng lại cho Dương Tiễn
hàng trăm tia lửa điện.
- Nghỉ việc? Nghỉ việc thì tôi lấy tiền đâu mà nộp học hả?
- Bố mẹ cô lo! - Dương Tiễn nói rồi nhìn Diệp Ẩn một cách nghiêm túc.
Chợt, Diệp Ẩn gạt tay Dương Tiễn ra. Nó quay người chạy một mạch
để mặc Dương Tiễn đứng đó rồi nhìn theo nó một cách khó hiểu...
- Cháu chào bác ạ!. Một cô gái đẩy cửa bước vào.
- Diệp Ẩn đấy hả? Ơ, sao hai mắt cháu lại đỏ hoe thế kia? Khóc à?
Diệp Ẩn nhìn im lặng nhìn bà chủ tiệm, nó chạy tới rồi ôm chầm
vào người bà chủ tiệm đó bật khóc.