Hồ Quieva là một trong những thắng cảnh nổi tiếng và lâu đời nhất ở Vanladesh với số tuổi là ba triệu năm. Không phải tự nhiên mà người dân ở Vanladesh dùng những từ mỹ lệ như hùng vĩ, thơ mộng và tráng lệ mỗi khi nhắc đến hồ Quieva. Nó như một bức tranh thủy mặc của tạo hóa, nơi đây được bao quanh bởi những dãy núi trùng điệp trải dài tít tắp, đan xen vào nó là những đồi thông xanh mướt bạt ngàn, mặt hồ phẳng lặng với làn nước xanh mát, trong vắt.
Mọi cảnh vật đẹp hòa vào nhau, không tồn tại bất kỳ một ranh giới nào.
Trên bàn trà hoàng gia thiết kế theo kiểu hình tròn, đếm từ chiều kim đồng hồ bắt đầu từ vị trí Tam Chủ, Mars Jourdain, phu nhân Grace, Chu Chấn Nam và Viên Ý. Không gian xung quanh hoàn toàn là thiên nhiên mát mẻ bởi phía trước là hồ nước ngọt Quieva. Kiến trúc của trang viên Chu gia không hề làm mất đi vẻ đẹp vốn có của bức tranh thủy mặc này, mà ngược lại nó còn hòa chung vào nhịp thở cảnh quan thiên nhiên nơi đây, tạo nên nét đẹp ấm cúng cho không gian tĩnh lặng này.
- Viên Ý, đây là quà gặp mặt đầu tiên ta đặc biệt tặng cho con.
Phu nhân Grace cười hiền hậu.
Trước mặt Tam Mạn là chiếc hộp thiết kế tinh xảo, xung quanh bề mặt hộp còn được đính các loại đá quý đủ màu sắc. Viên Ý xin phép mở chiếc hộp ra xem. Bên trong là một đôi giày pha lê màu tím nhạt lấp lánh như sao trời, nó vừa kích cỡ với chân của Viên Ý. Màu tím, là màu sắc tượng trưng cho quyền lực. Đây là đôi giày pha lê duy nhất trên thế giới. Đệ nhất phu nhân Grace đặc biệt thiết kế riêng cho Nữ vương tương lai Vanladesh.
- Đẹp không con?
Phu nhân Grace sợ Viên Ý không thích món quà có giá trị lên tới 9,4 triệu USD này, lo lắng hỏi. Viên Ý mãi đắm chìm trong sự huyền ảo của đôi giày pha lê kia nên không để ý lời bà.
- Viên Ý.
Chu Chấn Nam cưng chiều gọi tên con bé.
- Đẹp! Đẹp mê hồn lắm! Con chưa từng thấy qua đôi giày nào đẹp lộng lẫy đến như thế.
Tam Mạn đôi mắt rực sáng nhìn phu nhân Grace. Nụ cười tựa như thiên sứ khiến trái tim bà trở nên mềm nhũn và hạnh phúc.
- Chưa từng?
Tam Chủ cất chất giọng khàn khàn hỏi.
- Dạ?
Viên Ý không thể nhìn ra điều bất thường của người đàn ông lạnh lùng ngồi bên cạnh. Chu Chấn Nam chẳng buồn nhắc nhở con bé.
- Tam Chủ, ghen.
Tổng thống Mars Jourdain bị sặc trà:...
Phu nhân Grace đang che miệng cười:...
Viên Ý nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tam Chủ.
- Cậu Nam à, tôi chỉ là tặng quà cho bé Viên Ý thôi, không lẽ Tam Chủ lại phải ghen tỵ như thế được. Tam Chủ thiếu báu vật sao? Cần gì phải đi ghen tỵ với một đứa bé xinh đẹp chứ.
Bà vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn. Người đàn ông được mọi người gọi bằng cái tên Tam Chủ này, thật sự thiếu thứ gì trên đời? Tuy phu nhân Grace không biết nhiều thông tin về hắn nhưng trong cuộc tranh cử Tống thống Rowena vào bốn năm trước nhờ hắn mà bạo loạn ở nước bà được dẹp, cùng thời điểm đó người chồng Mars cũng thắng cử.
- Ghen. Trạng thái cảm xúc giữa đàn ông đối với người phụ nữ của mình thưa phu nhân.
Chu Chấn Nam thẳng miệng giải thích.
Tống thống Mars Jourdain sặc trà lần hai:...
Phu nhân Grace khóe môi cứng đờ:...
Viên Ý giờ nghe xong mới hiểu ra chuyện, con bé liền nhanh chóng trèo xuống ghế đi qua chỗ Tam Chủ rồi leo lên đùi hắn ngồi, từng động tác vô cùng nhanh nhẹn. Viên Ý đưa hai bàn tay nhỏ kéo gương mặt lạnh lùng của hắn gần lại mình hơn, sau đó từ từ hôn mạnh lên vầng trán người đàn ông. Tam Chủ cười nhạt, tay thuận đeo đồng hồ vuốt ve tấm lưng Viên Ý nhiều lần, cơn ghen cứ vậy mà tan biến. Con bé thấy nét cười mờ nhạt kia, nói.
- Không được ghen ạ?
- Ừm.
- Hứa nhé?
Viên Ý sờ cằm hắn.
- Không.
Tam Chủ nhéo má con bé một cái.
- Vâng ạ!
Tam Mạn ngoan ngoãn gật đầu.
Không hứa thì không hứa!
Tổng thống Mars và vị phu nhân Grace:...
Chuyện gì đang diễn ra trước nét mặt ngơ ngác hai vợ chồng này vậy? Bọn họ nhìn người đàn ông cả người toát ra quyền lực kia và cô con dâu nhỏ tương lai của mình chẳng khác gì đôi tình nhân yêu nhau lâu năm. Nhất là vị phu nhân Grace, bà ấy liên tục trao đổi ngôn ngữ hình thể với Chu Chấn Nam.
"Cậu mau giải thích hiện tượng tự nhiên vừa xảy ra là như thế nào cho tôi ngay."
- Phu nhân Grace, con trai út của người chịu gả tới Vanladesh làm thiếp cho Viên Ý nhà tôi không?
Phu nhân Grace:...
- Tam Chủ, nếu sớm biết Viên Ý đã có bạn trai, vợ chồng chúng tôi đã không nhiệt tình ghép đôi con trai út mình và con bé. Hy vọng Tam Chủ không tính toán chuyện nhỏ này.
Tổng thống Mars ho nhẹ vài cái.
- Đợi con trai út ngài mười sáu tuổi gửi đến chỗ tôi huấn luyện, ngài Mars thấy thế nào?
Tam Chủ nhìn ông.
- Được chứ. Gửi thằng bé cho Tam Chủ, chắc chắn tương lai nó sẽ trở thành một tân chiến binh mạnh mẽ về phục vụ đất nước Rowena.
Tổng thống Mars chưa nhìn trước được tương lai "sung sướng" sau này của con trai út nhà mình liền đồng ý đề nghị Tam Chủ.
- Tam Chủ đúng là người khoan dung rộng lượng. Chút chuyện nhỏ này, chẳng thèm toan tính. Ông Mars, Tam Chủ sẽ đặc biệt để mắt đến cậu con trai út nhà ngài. Chúc mừng hai người!
Chu Chấn Nam nâng tách trà cười nói.
"Đúng thật là, ba mẹ gây chuyện họa con gánh. Cũng thật tội nghiệp thằng bé!"
- Tiếc thật!
Phu nhân Grace buồn bã thở dài.
- Phu nhân, bà đừng cố chấp nữa.
Ông Mars nhẹ giọng nhắc nhở.
- Được rồi. Đáng lẽ vợ chồng mình nên chốt đơn con bé sớm hơn, giờ bị người khác cướp tôi có thể làm gì nữa à? Tên cướp đó là Tam Chủ, tôi và ông dám đập chậu hốt hoa đâu.
Một người đàn ông năm nay cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy lại phải lòng với một cô bé chỉ mới năm tuổi? Phu nhân Grace đưa tay tính toán, tuy ngoài mặt chấp nhận Viên Ý bị người ta cướp đi nhưng trong lòng bà lại không đành. Nói Tam Chủ cướp người thì cũng không đúng, người như hắn cần gì đi cướp ai sao? Thôi thì, nói chung là vợ chồng nhà bà không được may mắn để mất con dâu tương lai vào lòng người đàn ông khác.
"Không, nếu đem con bé giấu đi thì sao nhỉ?"
"Đến một nơi nào đó mà không một ai biết? Nếu cái người tên Tam Chủ kia cũng không tìm ra được thì Viên Ý sẽ thuộc về mình?"
"Hay là, bảo chồng cho người ám sát Tam Chủ rồi cướp con bé? Không thể được, không nghĩ ra cách nào để thế giới an toàn khi mình muốn gây chiến với Tam Chủ. Bực cả mình!"
- Phu nhân à, bà đừng báo chồng nữa.
Ông Mars vỗ nhẹ lên đùi phu nhân Grace.
- Biết rồi mà.
"Ông yên tâm. Tôi sẽ không từ bỏ cuộc chơi."
Trông khi vị phu nhân rất cuồng con gái kia đang đau đầu suy nghĩ cách nào để bắt cóc Viên Ý đem về Rowena thì Hàm Phong đi vào thì thầm bên tai Chu Chấn Nam chuyện gì đó.
- Người nhà cả mà.
Chu Chấn Nam gật đầu.
Vài phút sau, một người đàn ông cao lớn với nhan sắc không hề tầm thường xuất hiện, hai tay hắn ta bỏ trong túi quần, từng bước đi toát lên phong thái cực kỳ kiêu ngạo. Tổng thống Mars Jourdain vừa nhìn thấy "người quen" sắc mặt ngay lập tức đen lại. Hắn ta dừng chân, tay vịn lên lưng ghế ông Mars.
- Lâu rồi không gặp Tổng thống. Thấy ngài vẫn khỏe mạnh tôi đây mừng lắm!
Tiệp Chí Tôn chào hỏi.
Ông Mars im lặng.
- Mấy năm trước tôi chỉ lỡ tay thôi, ngài Tổng thống và phu nhân tính ôm thù tới chết à?
- Anh cho nổ tung cả thành phố Camus của Rowena chúng tôi, gây bạo loạn khiến biết bao nhiêu người dân thiệt mạng, là lỡ sao?
- Đệ nhất phu nhân Grace, tôi biết sai mà. Năm đó có kẻ bỏ tiền thuê tổ chức tôi làm thế, biết là hơn một triệu mạng người phải chết nhưng đổi lại không phải Rowena được như bây giờ? Ngài Mars, cuộc bạo loạn bốn năm trước nếu không phải do tôi đứng đầu đám khủng bố thì không chỉ một Camus đâu.
Phải, nếu Tiệp Chí Tôn từ chối đơn hàng kia thì mạng người chết không chỉ hơn một triệu người dân vô tội kia mà thêm cả ông Mars. Rowena trở thành một quốc gia phát triển mạnh như hiện tại là nhờ có Mars Jourdain.
Giả sử ông Mars bị Tiệp Chí Tôn ám sát vào bốn năm trước thì vị trí Tổng thống Rowena sẽ rơi vào tay kẻ tàn độc kia, tương lai đất nước khó mà đoán được. Một phần Tiệp Chí Tôn biết chọn người để ám sát, không phải ai hắn ta cũng xuống tay được. Mars Jourdain có rất nhiều kẻ thù ngoài kia, việc Tiệp Chí Tôn cho nổ tung thành phố Camus là để che mắt kẻ đã đặt đơn hàng lớn bên hắn ta và xem như đã cứu Mars Jourdain một mạng.
Một mạng này của Tổng thống Rowena phải đánh đổi với một con số kinh khủng khác.
- Hai vị đừng mãi trách anh Tôn nhà tôi. Dù sao thì kẻ đặt đơn hàng khủng năm đó cũng bị Tam Chủ truy sát, giết tận gốc. Hơn một triệu mạng người vô tội kia, cứ mỗi năm là ngài Mars dành ra một tuần để tưởng nhớ. Nếu không có Tam Chủ và anh Tôn, Rowena sợ là sẽ trở thành một vùng đất xác chết.
Chu Chấn Nam lên tiếng.
Nghe vậy, vợ chồng Mars Jourdain không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Tiệp Chí Tôn nhận lấy ghế Hàm Phong đưa cho, ngồi xuống bên cạnh Viên Ý.
- Chào em dâu!
Hàm Phong đang chuẩn bị xoay người đi:...
- Tam Chủ, cậu nhặt được bé vợ cưng phết nhỉ! Để anh tính xem nào, khi cậu gần bốn mươi tuổi thì con bé mới được mười tám. Vì thế cậu lo chăm sóc nhan sắc đi, coi chừng lão hóa. Chồng xấu, vợ bỏ theo thằng khác!
Tiệp Chí Tôn thở dài nhìn Tam Chủ.
Ông Mars và phu nhân Grace:...
Hàm Phong đi được vài bước chân:...
- Anh Tôn, đợi khi Tam Chủ lão hóa chúng ta dẫn nhau đi thẩm mỹ viện.
Chu Chấn Nam cười đến sặc nước bọt.
- Được. Chốt đơn.
Tiệp Chí Tôn gật đầu.
- Tam sẽ không xấu đâu ạ, mấy chú mới đáng bị xấu đấy. Với lại, Viên Ý sẽ không bao giờ bỏ Tam đi theo người đàn ông khác.
Viên Ý vẫn ngồi trên đùi Tam Chủ, giọng nói non nớt rõ ràng rất không vui.
- Tam Chủ, cậu thân là đàn ông sao lại để cho em dâu của anh ra mặt bảo vệ thế kia?
Tiệp Chí Tôn trêu chọc hắn.
- Vì bản thân được yêu.
Tam Chủ trả lời, trong đôi mắt xám xanh quyền lực là nét mặt bầu bĩnh của Tam Mạn tức giận nhưng như vậy lại càng đáng yêu.
- Lãnh thổ Viên Ý, muốn bảo vệ ai là việc của chủ nhân. Tam, từ nay trở về sau không cho phép chú này vào chơi nữa được không ạ?
Tiệp Chí Tôn:...
- Ừm.
Tam Chủ cười.
- Anh Tôn, tính tiểu Thiên tử hơi nóng. Bỏ qua!
Chu Chấn Nam cười tới mức hoa mắt.
- Em dâu à, anh tới Vanladesh vì tìm vợ. Đừng đuổi, ế mất thôi!
Tiệp Chí Tôn đưa ngón tay đeo nhẫn kim cương sờ mũi.
Tống thống Mars Jourdain và phu nhân Grace ngạc nhiên nhìn nhau.