Mỗi tác phẩm nghệ thuật vẽ không chỉ đẹp mà còn phản ánh suy nghĩ, câu chuyện thầm kín hay đặc điểm của từng nghệ sĩ và nhân vật trong các bức tranh họa. Dường như hầu hết nghệ sĩ đều thêm chi tiết gây tò mò vào tác phẩm chính mình như một thông điệp ẩn giấu khiến người xem phải cảm thấy tò mò.
Hygge, thành phố mang nét đẹp đa dạng tôn giáo là nơi nắm giữ trách nhiệm bảo tồn bảo tàng Das Fernweh, cụ thể là tộc họ Thượng. Hôm nay, bảo tàng đóng cửa không đón khách. Phòng trưng bày điêu khắc, Thượng Lãng đang đứng thẳng, tay chống gậy trầm tư ngắm nhìn bức tượng nàng tiên cá Alarie. Đây là bức tượng điêu khắc nổi tiếng còn sót lại từ triều đại của Vương quốc Luftmensch.
Đã hơn một tiếng trôi qua thầm lặng, Thượng Lãng vẫn không nhúc nhích. Ông ta cứ mãi nhìn pho tượng nàng tiên cá Alarie. Mấy ngày nay, Thượng Lãng đã suy nghĩ rất kỹ. Ông ta luôn đặt nhiều câu hỏi cho chính mình và bản thân tự tìm kiếm câu trả lời trong sự rối rắm không rõ ràng. Rốt cuộc, thứ ông ta thật sự muốn là gì? Thứ mà Vanladesh cần là gì?
Cuộc chiến tranh vương vẫn không định hồi kết. Kẻ thắng người thua cứ thế chưa chọn được. Nếu gia tộc Thượng thị tiếp tục đường đua tranh quyền kiểm soát Vanladesh này thì kết quả chắc chắn không như ý muốn. Bá tước Charbonnier khi đưa ra lời từ hôn, một phần xem như trừ cho Thương thị đường lui.
Thượng Lãng cuối cùng cũng hiểu được lời Bá tước Charbonnier. Một thế lực ngầm nào đó đã âm thầm thống trị Vanladesh từ lâu. Người dân sống bình yên được như bây giờ không phải nhờ vào quyền lực của thất tộc mà là thế lực ngầm kia đã che chở, bảo vệ tất cả. Một Vanladesh chưa thiết lập chế độ, vậy Chính phủ Thế giới sao có thể bỏ qua một vùng đất giàu nét cổ kính như thế. Nhất định, thế lực ngầm thần bí ấy đã một tay che trời.
- Gia chủ, Chu Kỳ Tân muốn gặp ngài.
Thuộc hạ đứng sau lưng Thượng Lãng âm lượng đủ nghe, báo cáo.
- Ông ta đang ở đâu?
Thượng Lãng lạnh lùng hỏi.
- Bên ngoài bảo tàng, thưa gia chủ.
- Cho vào.
- Thuộc hạ biết rồi.
Không lâu sau đó, Chu Kỳ Tân theo sự chỉ hướng của thuộc hạ đi vào phòng trưng bày điêu khắc. Không gian ở đây rất yên tĩnh, cả một diện tích rộng lớn như này lại chỉ chứa hai người khiến bầu không khí có chút kỳ lạ.
- Thượng chủ.
Chu Kỳ Tân lên tiếng.
- Tìm tôi có việc gì? Nếu muốn nói về chuyện hợp tác lật đổ Chu Chấn Nam thì mời ông về. Chuyện đấu đá gia tộc các người, tôi không có quyền xen vào. Ông không phục cậu ta, là chuyện riêng của ông. Người khác phục được.
Thượng Lãng không quay lưng, đôi mắt sâu thẳm đã trải qua nhiều biến cố vẫn đang chiêm ngưỡng bức tượng nàng tiên cá Alarie.
Chu Kỳ Tân chưa kịp nói thì đã bị chặn lời.
- Thượng chủ. Nếu ông đã nói như vậy thì tôi cũng không nhắc đến nữa. Chuyện tôi muốn bàn với ông việc có liên quan tới đứa bé mà Chu Chấn Nam nhận nuôi vào hai năm trước.
- Nhận con nuôi?
- Phải. Cậu ta giấu gia tộc việc nhận nuôi đứa bé không phải đã phạm luật thất tộc? Tương lai về sau đứa bé kia không biết sẽ trở thành người như thế nào, lỡ như Chu Chấn Nam nhường lại vị trí gia chủ đời tiếp theo cho con bé đó. Chẳng khác gì đã làm ô nhục tổ tiên Chu thị nói riêng và cả Vanladesh nói chung?
Chu Tưởng Doanh không tra được lai lịch của con bé, Chu Kỳ Tân lại càng không thể. Rốt cuộc một đứa nhỏ chỉ mới vài tuổi sao lại không thể có bất kỳ thông tin cá nhân nào?
- Con bé là người Vanladesh?
Thượng Lãng hỏi.
- Không phải. Người ngoại quốc.
Chu Kỳ Tân trả lời.
"Ngoại quốc?"
Thượng Lãng chống gậy quay người lại, sắc mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Kỳ Tân. Người ngoại quốc được Chu Chấn Nam nhận nuôi? Ông ta mi mắt khẽ giật giật, liền nhớ lại lời Bá tước Charbonnier nói. Muốn vào được Vanladesh phải vượt qua pháo đài Veineý. Kể từ hôm biết được chuyện này, ông ta không dám xem thường những người vào được đây.
- Thượng chủ, ông tính thế nào?
Chu Kỳ Tân nhận thấy sự biến hóa rõ rệt của Thượng Lãng. Quả nhiên, con bé Chu Chấn Nam nhận nuôi vốn có vấn đề tiềm ẩn gì đó.
- Tính gì? Các người vẫn còn chưa chịu khôn ra? Cả thất tộc đều biết mấy năm nay các người luôn không phục Chu Chấn Nam ngồi vào vị trí gia chủ đời 19 tộc Chu thị. Xem thường cậu ta chỉ vì tuổi còn trẻ mà đã lên nắm quyền kiểm soát một đại gia tộc? Chu Khắc Vương nên có một thằng con trai vô dụng như thế sao? Chu Kỳ Tân, tôi khuyên ông và mấy người kia nên sống yên phận chút.
Thượng Lãng nhìn Chu Kỳ Tân.
- Thượng chủ, người nắm quyền lớn như ông lại phải đi sợ một Chu Chấn Nam phế vật?
Ông ta không khỏi cười khinh.
- Chu Kỳ Tân, ông ăn nói thiếu nông cạn. Vanladesh này ông tưởng do thất tộc vẫn đang cầm quyền thống trị như năm xưa? Chu Chấn Nam thân là con cháu ruột của ông lại không nhìn ra được năng lực thật sự cậu ta.
- Chu Giang Thiệu kia, ông tưởng đứa con trai duy nhất của mình tài giỏi lắm sao? Vụ việc xảy ra ở cảng Maric ông còn chưa muốn nhận ra thực lực Chu Chấn Nam? Ngay cả Tống thống một nước lớn như Rowena cũng phải đến Vanladesh là vì Chu Chấn Nam.
- Muốn tàu cập cảng Maric an toàn, ông tưởng tất cả bọn họ đơn giản chỉ là ngồi chờ qua tới? Chu Giang Thiệu mời được Tống thống Mars Jourdain thì người cho phép ông ấy vào Vanladesh hay không lại là kẻ khác.
Thượng Lãng không ngờ Chu Kỳ Tân tới tận bây giờ vẫn không nhận ra thế lực đứng đằng sau Chu Chấn Nam. Đáng lẽ, Chu Kỳ Tân nên biết từ hai năm trước khi con bé vô danh kia được gia chủ đời 19 nhận nuôi mới đúng. Nhờ có mối hôn sự với gia tộc Bá tước xứ Charbonnier mà Thượng Lãng sớm nhìn ra được mọi chuyện trước mắt. Ông ta không nên xen tay vào chuyện đứa bé ngoại quốc.
- Ý Thượng chủ, tôi không rõ.
Chu Kỳ Tân khó hiểu.
Chuyện xảy ra ở cảng Maric vài hôm trước đương nhiên ông ta không thể quên nhưng Thượng Lãng nói như vậy là ngầm ám chỉ điều gì? Ông ta thật sự không thể hiểu được.
- Nếu ông đem chuyện này đi kể hết cho mấy tộc còn lại, hậu quả chắc chắn sẽ thảm khốc nếu một trong số bọn họ quyết định đụng tới con bé. Phải thấy người chết thì các người mới biết sợ hãi. Được, muốn thì cứ việc làm.
Thượng Lãng dứt lời, chống gậy bỏ đi.
Chu Kỳ Tân nhìn theo bóng lưng tuy tuổi đã năm mươi bảy nhưng con người Thượng Lãng vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ, uy quyền. Ông ta chống cây gậy được làm bằng vàng, thân gậy còn khắc hình con rồng quấn quanh. Đó chính là cây gậy có từ rất lâu đời.
Đương nhiên Chu Kỳ Tân không chấp nhận kết quả này, ông ta thà chết chứ không chịu nhường bộ Chu Chấn Nam. Coi bộ hôm nay ông ta tìm tới Thượng Lãng vô ích, làm phí nửa ngày trời. Chu Kỳ Tân ra khỏi bảo tàng Das Fernweh, sau khi ngồi vào xe riêng liền ra lệnh cho thuộc hạ quay trở về Benghi.